Giac Mong Choran
Tui tính đổi tên truyện nhưng chưa nghĩ ra T.T.
Với lại truyện này tui là người viết mà tui còn cảm thấy nó ảo lắm =))) nên mọi người đọc vui thôi nha....Lee Sanghyeok xuất hiện khiến cho ai cũng kinh ngạc, bóng đen kia cũng không còn nữa. Kim Kwanghee nhanh tay dùng phép đóng cánh cửa của vũ trụ rừng mê cung, chỉ tiếc là khi cánh cửa được mở đã xảy ra sơ suất làm cho khí độc cũng từ đó bay qua, biến đổi bầu trời thành trời màu u tối. Sinh viên tập trung ở đây cũng rất nhiều, họ không biết nguy cơ hít phải vào."Tất cả mọi người không được hít vào liền giải tán nhanh khỏi đây" Lee Sanghyeok dùng chất giọng nghiêm khắc ra lệnh, tay vẫn đang đỡ Han Wangho đã ngất.Sanghyeok nhìn lên bầu trời, chuyện có vẻ tệ hơn rồi, "Kim Kwanghee, em tạo một lớp giới bảo vệ khác bao quanh trường, tách biệt khí độc đi"."Vâng" Không chậm trễ, Kim Kwanghee dùng một lá bùa kẹp vào giữa hai ngón tay, niệm một ít thuật ngữ cổ đại, lá bùa phát sáng liền dán lên thành tường của trường.Luồng ánh sáng phát ra bao quanh từ từ trong trường, ở phía xa Choi Hyeonjoon và Tian Ye - Meiko đang đi cùng nhau. Chợt thấy Wangho đã ngất xỉu ở nơi có hơi đông người, em hơi lo lắng chạy về phía bọn họ, Meiko không hiểu gì cũng chạy theo Hyeonjoon xem sao."Anh Wangho sao vậy ạ?" Em thở gấp do chạy nhanh làm cho chất giọng hơi nhỏ."Em ấy chỉ hơi ngất xỉu một tý, em là?" Sanghyeok nhìn người nhỏ trước mắt, có vẻ quen với Wangho."Em là người cùng phòng mới với anh ấy" Em rất ít nói chuyện với người lạ, vậy nên cũng nói ngắn gọn."Người anh ôm có vẻ không ổn, để em xem cho bạn ấy, em biết thuật trị thương" Meiko giờ lúc này mới dám lên tiếng, sắc mặt của người đang ngất thật sự có hơi nghiêm trọng."Cho em mượn tay anh ấy" Meiko ngồi xuống bên cạnh Wangho, quan sát vài nét thì người này có khuôn mặt rất đẹp."Được" Sanghyeok nâng niu cánh tay của người trong lòng đưa cho Meiko.Meiko cũng nhẹ nhàng cầm lấy tay Wangho, khi hai người chạm tay vào nhau nổi lên luồng ánh sáng màu xanh lá nhẹ, biểu cảm trên gương mặt của Wangho cũng biến đổi, không còn trắng bệch nữa, khuôn mặt xinh xắn cũng không còn nhăn nhó lại, cảm thấy người đang ngất thoải mái hơn nhiều rồi."Cả người anh ấy bên trong đã lan rất nhiều khí độc, có lẽ cả bọn họ cũng vậy" Lúc khi chữa trị cho Wangho, tầm mắt của Meiko cũng đã quan sát Moon Hyeonjun, Choi Wooje và Ryu Minseok."Nhưng nhất là do người ngất trong lòng anh bị nặng hơn, em cũng không thể đẩy được khí độc ra bên ngoài, vết thương ngoài da em đã giúp nó lành lại rồi" Khí độc nó không lan vào bên trong bộ phận cơ thể, nó không phải dung hòa như những trường hợp mà Meiko biết, kỳ lạ hơn nữa là khí độc và bộ phận cơ thể không tác động vào nhau nhưng vẫn gây tổn mọi thứ, cá các giác quan."Cảm ơn em" Sanghyeok cầm lấy bàn tay của Wangho trở vềThấy Sanghyeok có vẻ vẫn ôn nhu bình tĩnh thế thôi, chứ thật ra nghe đến việc không thể đẩy khí độc ra được dễ dàng, trong lòng Sanghyeok trở nên căng thẳng hơn, nếu không đẩy được ra khỏi bên ngoài cơ thể thì phải làm cách nào đây?, dòng suy nghĩ chợt nhớ tới ai đó, "Jihoon, em liên lạc gọi Kim Hyukkyu về đi. À thôi em đi đón Hyukkyu về đây gấp"."Bọn em cũng nên quay trở vào, bên ngoài đây vẫn chưa được lớp chắn bảo vệ lan đến, ở lâu không nên" Kim Kwanghee quay lại nói Hyeonjoon và Meiko, cũng phải nên đưa những đứa nhỏ bị thương quay vào.Nghe đến đây Meiko định kéo tay Hyeonjoon đi nhưng bàn tay của Meiko bị Hyeonjoon ngăn lại, mỉm cười một cái lại đi về phía trước, "Em có thể giúp một chút".Không để mọi người hoang mang, Hyeonjoon tạo ấn tay hình tam giác di chuyển mượt mà, mỗi bên bàn tay đưa ra hai ngón tay trỏ và giữa dính lại cùng song song hai bên quay vào nhau ba lần, dứt khoác một bên cánh tay đưa về hướng đám mây u tối, ánh sáng nhè nhẹ truyền đến làm tan đi bầu không khí hơi khó thở, mây trắng cũng trở lại, màu trời đen u ám cũng trở về lại thành màu xanh dương tươi đẹp, sự yên bình thoải mái cũng được khôi phục."Anh đưa anh ấy vào bên trong đi, em có thể giúp anh ấy đẩy khí độc ra. Sức mạnh thanh tẩy của em tuy bây giờ không lớn, nếu cứ làm liên tiếp vài ngày thì sẽ không còn khí độc bên trong người anh ấy nữa" Sức mạnh thanh tẩy của Hyeonjoon, chính là tẩy đi khí độc, không chỉ ở khí hậu, những thực vật hay động vật mà còn thể giúp thanh lọc đi khí độc bên trong con người.Hyeonjoon quay người về phía bọn Minseok, "Cả ba người nữa, để lâu không tốt"Việc này nằm ngoài dự tính của mọi người, đây cũng là lần đầu tiên Sanghyeok thấy đến sức mạnh này. Nó không phải là thuật trị thương như là của người hồi nãy là Meiko mà cả với Hyukkyu cũng khác đi.Chuyện khúc mắc nên gác lại phía sau, cả bọn đến ban phòng trị thương của trường, Sanghyeok nhẹ nhàng bồng Wangho đặt lên giường."Anh có vẻ rất trân trọng anh Wangho" Hyeonjoon quan sát những người nãy giờ ở cùng chỗ với em rất lâu, đặc biệt là cái người luôn ở bên anh Wangho."Phải, rất quan trọng đối với anh" Ánh mắt Sanghyeok lúc nào nhìn vào Wangho, chỉ toàn là sự bộc lộ yêu thương quý giá dành cho Wangho.Đúng là tình yêu mới làm con người ta ghen tỵ, nhìn hai người họ như vậy, trong lòng em thầm nghĩ, "Thật xứng đôi"."Thế mọi người tên là gì vậy? Ở đây em chỉ quen biết Meiko còn anh Wangho, em đã gặp anh ấy buổi sáng ở phòng ký túc xá" Em kéo lấy tay Meiko đứng về phía mình."Anh là hội trưởng của trường, tên là Lee Sanghyeok""Chắc bọn em nhỏ hơn anh, em tên là Ryu Minseok, đây là Moon Hyeonjun và cả Choi Wooje" Minseok giới thiệu từng một người."Anh là Kim Kwanghee" "Rất thân hạnh làm quen ạ, em tên Choi Hyeonjoon" Em cười tít cả mắt, hôm nay lại có thêm bạn rồi."Còn em tên là Tian Ye - Meiko, chỉ nhỏ hơn hội trưởng thôi" Khi nhập học vào đây, Meiko đã đọc đủ hết hồ sơ những người được coi là nổi bật nhất ở trường."Vậy không còn gì thì em coi tình hình của anh Wangho tiếp đã" Hyeonjoon đứng phía một bên giường, cầm lấy bàn tay trắng trẻo của Wangho thăm dò bằng sức mạnh thanh tẩy, phải xem thử khí độc trong người Wangho đã lan tới nơi nào của bộ phận cơ thể.Tình huống của Wangho sẽ hơi khó nhằn với em, cả cơ thể đều không có chỗ nào khả quan, muốn thanh tẩy hết thì phải làm cùng một lúc, nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa thì lại càng phản tác dụng với thanh tẩy, để an toàn chỉ có thể chọn thanh tẩy kết thúc chỉ duy nhất ngày hôm nay, suy xét tình trạng năng lượng sức mạnh của em hiện giờ thì khác nào em sẽ phải đánh đổi mất đi ba tuần không có năng lượng sức mạnh, thêm vào đó thời gian sức mạnh hồi phục cũng tầm hai - ba tháng. Chưa hết những người bị nhẹ như Minseok, Hyeonjun và Wooje cũng cần phải làm tan biến khí độc trong người.Tình hình không khả quan, lia mắt nhìn mọi người xunh quanh em lại càng không muốn làm ngơ, đặc biệt đối với người anh cùng phòng mới này. Ngẫm nghĩ một lúc đưa ra quyết định cho bản thân, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái tòa tháp, nếu tính toán thêm cùng lắm chỉ mất đi mấy tháng ngắn ngủi không có năng lượng sức mạnh thôi, cũng chả sao cả."Em giúp anh ấy thanh tẩy đi khí độc, do thời gian giữ độc tố bên trong cơ thể khá lâu, tạo nên những tổn thương đã mất đi vị giác nhưng các anh chắc sẽ giúp được phần còn lại đúng chứ? Sống không thể cảm nhận được mùi vị rất tệ" Việc trị thương, khôi phục những tính chất của con người thì Hyeonjoon chịu, Meiko có thể làm nhưng lại quá sức để đạt được hiệu quả 100%, trong trường LCK đông đúc nổi tiếng là những con người tài năng, sẽ có người giỏi ở đây lo được thôi."Em yên tâm, người có sức mạnh trị thương giỏi nhất sắp về đến rồi" Kim Kwanghee nhận được tin từ Jihoon báo lại, hai người bọn họ đang đi cùng nhau, không còn xa nữa.Hyeonjoon gật đầu như đã hiểu, dùng phép biến ra chiếc lá thanh tẩy Nguyệt Quới quý hiếm nhất em từng sở hữu đặt lên môi Wangho, hai bàn tay điêu luyện múa vài đường di chuyển dài từ cằm đến ngực Wangho, luồng ánh sáng xanh nhạt truyền vào người Wangho kéo dài đến nửa tiếng không ngừng. Không thể để bản thân đến giới hạn giữa chừng, em lại muốn tiếp tục dùng sức, thúc đẩy thanh tẩy nhanh hơn nữa truyền vào người Wangho. Thời gian kéo dài thêm 15 phút, chiếc lá trên miệng của Wangho cũng biến thành màu đen héo tàn, vẫn kịp thời xong trước khi em ngã xuống nền đất. Meiko thấy em đứng không còn vững, lo lắng chạy lại đỡ cả người em, "Nghỉ một tí đừng quá sức""Em không sao" Hyeonjoon xua tay chối bỏ."Còn ba người nữa, do họ bị nhẹ sẽ không tốn sức" Hyeonjoon thật sự muốn đứng vững lên nhưng em thấm mệt từng chút rồi."Em có thể ngồi nghỉ rồi tiếp tục trị cho họ hoặc anh có ý này" Meiko lấy lọ thuốc nằm bên trong chiếc giỏ mình hay đeo trên người."Đây đều là thuốc do anh tự điều chế, có tác dụng ngăn ngừa độc tố đến cơ thể, em truyền vào đây phép thanh tẩy, bọn họ có thể vừa không bị ảnh hưởng cơ thể, khí độc cũng từ từ tan đi. Kéo dài hơi lâu vài ngày nhưng sẽ hoàn toàn khỏi" Meiko là người chăm chỉ, luôn tìm hỏi những bài thuốc cổ xưa, điều chỉnh lại thành sản phẩn của mình, dùng những lúc cấp bách khá tốt.
Với lại truyện này tui là người viết mà tui còn cảm thấy nó ảo lắm =))) nên mọi người đọc vui thôi nha....Lee Sanghyeok xuất hiện khiến cho ai cũng kinh ngạc, bóng đen kia cũng không còn nữa. Kim Kwanghee nhanh tay dùng phép đóng cánh cửa của vũ trụ rừng mê cung, chỉ tiếc là khi cánh cửa được mở đã xảy ra sơ suất làm cho khí độc cũng từ đó bay qua, biến đổi bầu trời thành trời màu u tối. Sinh viên tập trung ở đây cũng rất nhiều, họ không biết nguy cơ hít phải vào."Tất cả mọi người không được hít vào liền giải tán nhanh khỏi đây" Lee Sanghyeok dùng chất giọng nghiêm khắc ra lệnh, tay vẫn đang đỡ Han Wangho đã ngất.Sanghyeok nhìn lên bầu trời, chuyện có vẻ tệ hơn rồi, "Kim Kwanghee, em tạo một lớp giới bảo vệ khác bao quanh trường, tách biệt khí độc đi"."Vâng" Không chậm trễ, Kim Kwanghee dùng một lá bùa kẹp vào giữa hai ngón tay, niệm một ít thuật ngữ cổ đại, lá bùa phát sáng liền dán lên thành tường của trường.Luồng ánh sáng phát ra bao quanh từ từ trong trường, ở phía xa Choi Hyeonjoon và Tian Ye - Meiko đang đi cùng nhau. Chợt thấy Wangho đã ngất xỉu ở nơi có hơi đông người, em hơi lo lắng chạy về phía bọn họ, Meiko không hiểu gì cũng chạy theo Hyeonjoon xem sao."Anh Wangho sao vậy ạ?" Em thở gấp do chạy nhanh làm cho chất giọng hơi nhỏ."Em ấy chỉ hơi ngất xỉu một tý, em là?" Sanghyeok nhìn người nhỏ trước mắt, có vẻ quen với Wangho."Em là người cùng phòng mới với anh ấy" Em rất ít nói chuyện với người lạ, vậy nên cũng nói ngắn gọn."Người anh ôm có vẻ không ổn, để em xem cho bạn ấy, em biết thuật trị thương" Meiko giờ lúc này mới dám lên tiếng, sắc mặt của người đang ngất thật sự có hơi nghiêm trọng."Cho em mượn tay anh ấy" Meiko ngồi xuống bên cạnh Wangho, quan sát vài nét thì người này có khuôn mặt rất đẹp."Được" Sanghyeok nâng niu cánh tay của người trong lòng đưa cho Meiko.Meiko cũng nhẹ nhàng cầm lấy tay Wangho, khi hai người chạm tay vào nhau nổi lên luồng ánh sáng màu xanh lá nhẹ, biểu cảm trên gương mặt của Wangho cũng biến đổi, không còn trắng bệch nữa, khuôn mặt xinh xắn cũng không còn nhăn nhó lại, cảm thấy người đang ngất thoải mái hơn nhiều rồi."Cả người anh ấy bên trong đã lan rất nhiều khí độc, có lẽ cả bọn họ cũng vậy" Lúc khi chữa trị cho Wangho, tầm mắt của Meiko cũng đã quan sát Moon Hyeonjun, Choi Wooje và Ryu Minseok."Nhưng nhất là do người ngất trong lòng anh bị nặng hơn, em cũng không thể đẩy được khí độc ra bên ngoài, vết thương ngoài da em đã giúp nó lành lại rồi" Khí độc nó không lan vào bên trong bộ phận cơ thể, nó không phải dung hòa như những trường hợp mà Meiko biết, kỳ lạ hơn nữa là khí độc và bộ phận cơ thể không tác động vào nhau nhưng vẫn gây tổn mọi thứ, cá các giác quan."Cảm ơn em" Sanghyeok cầm lấy bàn tay của Wangho trở vềThấy Sanghyeok có vẻ vẫn ôn nhu bình tĩnh thế thôi, chứ thật ra nghe đến việc không thể đẩy khí độc ra được dễ dàng, trong lòng Sanghyeok trở nên căng thẳng hơn, nếu không đẩy được ra khỏi bên ngoài cơ thể thì phải làm cách nào đây?, dòng suy nghĩ chợt nhớ tới ai đó, "Jihoon, em liên lạc gọi Kim Hyukkyu về đi. À thôi em đi đón Hyukkyu về đây gấp"."Bọn em cũng nên quay trở vào, bên ngoài đây vẫn chưa được lớp chắn bảo vệ lan đến, ở lâu không nên" Kim Kwanghee quay lại nói Hyeonjoon và Meiko, cũng phải nên đưa những đứa nhỏ bị thương quay vào.Nghe đến đây Meiko định kéo tay Hyeonjoon đi nhưng bàn tay của Meiko bị Hyeonjoon ngăn lại, mỉm cười một cái lại đi về phía trước, "Em có thể giúp một chút".Không để mọi người hoang mang, Hyeonjoon tạo ấn tay hình tam giác di chuyển mượt mà, mỗi bên bàn tay đưa ra hai ngón tay trỏ và giữa dính lại cùng song song hai bên quay vào nhau ba lần, dứt khoác một bên cánh tay đưa về hướng đám mây u tối, ánh sáng nhè nhẹ truyền đến làm tan đi bầu không khí hơi khó thở, mây trắng cũng trở lại, màu trời đen u ám cũng trở về lại thành màu xanh dương tươi đẹp, sự yên bình thoải mái cũng được khôi phục."Anh đưa anh ấy vào bên trong đi, em có thể giúp anh ấy đẩy khí độc ra. Sức mạnh thanh tẩy của em tuy bây giờ không lớn, nếu cứ làm liên tiếp vài ngày thì sẽ không còn khí độc bên trong người anh ấy nữa" Sức mạnh thanh tẩy của Hyeonjoon, chính là tẩy đi khí độc, không chỉ ở khí hậu, những thực vật hay động vật mà còn thể giúp thanh lọc đi khí độc bên trong con người.Hyeonjoon quay người về phía bọn Minseok, "Cả ba người nữa, để lâu không tốt"Việc này nằm ngoài dự tính của mọi người, đây cũng là lần đầu tiên Sanghyeok thấy đến sức mạnh này. Nó không phải là thuật trị thương như là của người hồi nãy là Meiko mà cả với Hyukkyu cũng khác đi.Chuyện khúc mắc nên gác lại phía sau, cả bọn đến ban phòng trị thương của trường, Sanghyeok nhẹ nhàng bồng Wangho đặt lên giường."Anh có vẻ rất trân trọng anh Wangho" Hyeonjoon quan sát những người nãy giờ ở cùng chỗ với em rất lâu, đặc biệt là cái người luôn ở bên anh Wangho."Phải, rất quan trọng đối với anh" Ánh mắt Sanghyeok lúc nào nhìn vào Wangho, chỉ toàn là sự bộc lộ yêu thương quý giá dành cho Wangho.Đúng là tình yêu mới làm con người ta ghen tỵ, nhìn hai người họ như vậy, trong lòng em thầm nghĩ, "Thật xứng đôi"."Thế mọi người tên là gì vậy? Ở đây em chỉ quen biết Meiko còn anh Wangho, em đã gặp anh ấy buổi sáng ở phòng ký túc xá" Em kéo lấy tay Meiko đứng về phía mình."Anh là hội trưởng của trường, tên là Lee Sanghyeok""Chắc bọn em nhỏ hơn anh, em tên là Ryu Minseok, đây là Moon Hyeonjun và cả Choi Wooje" Minseok giới thiệu từng một người."Anh là Kim Kwanghee" "Rất thân hạnh làm quen ạ, em tên Choi Hyeonjoon" Em cười tít cả mắt, hôm nay lại có thêm bạn rồi."Còn em tên là Tian Ye - Meiko, chỉ nhỏ hơn hội trưởng thôi" Khi nhập học vào đây, Meiko đã đọc đủ hết hồ sơ những người được coi là nổi bật nhất ở trường."Vậy không còn gì thì em coi tình hình của anh Wangho tiếp đã" Hyeonjoon đứng phía một bên giường, cầm lấy bàn tay trắng trẻo của Wangho thăm dò bằng sức mạnh thanh tẩy, phải xem thử khí độc trong người Wangho đã lan tới nơi nào của bộ phận cơ thể.Tình huống của Wangho sẽ hơi khó nhằn với em, cả cơ thể đều không có chỗ nào khả quan, muốn thanh tẩy hết thì phải làm cùng một lúc, nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa thì lại càng phản tác dụng với thanh tẩy, để an toàn chỉ có thể chọn thanh tẩy kết thúc chỉ duy nhất ngày hôm nay, suy xét tình trạng năng lượng sức mạnh của em hiện giờ thì khác nào em sẽ phải đánh đổi mất đi ba tuần không có năng lượng sức mạnh, thêm vào đó thời gian sức mạnh hồi phục cũng tầm hai - ba tháng. Chưa hết những người bị nhẹ như Minseok, Hyeonjun và Wooje cũng cần phải làm tan biến khí độc trong người.Tình hình không khả quan, lia mắt nhìn mọi người xunh quanh em lại càng không muốn làm ngơ, đặc biệt đối với người anh cùng phòng mới này. Ngẫm nghĩ một lúc đưa ra quyết định cho bản thân, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cái tòa tháp, nếu tính toán thêm cùng lắm chỉ mất đi mấy tháng ngắn ngủi không có năng lượng sức mạnh thôi, cũng chả sao cả."Em giúp anh ấy thanh tẩy đi khí độc, do thời gian giữ độc tố bên trong cơ thể khá lâu, tạo nên những tổn thương đã mất đi vị giác nhưng các anh chắc sẽ giúp được phần còn lại đúng chứ? Sống không thể cảm nhận được mùi vị rất tệ" Việc trị thương, khôi phục những tính chất của con người thì Hyeonjoon chịu, Meiko có thể làm nhưng lại quá sức để đạt được hiệu quả 100%, trong trường LCK đông đúc nổi tiếng là những con người tài năng, sẽ có người giỏi ở đây lo được thôi."Em yên tâm, người có sức mạnh trị thương giỏi nhất sắp về đến rồi" Kim Kwanghee nhận được tin từ Jihoon báo lại, hai người bọn họ đang đi cùng nhau, không còn xa nữa.Hyeonjoon gật đầu như đã hiểu, dùng phép biến ra chiếc lá thanh tẩy Nguyệt Quới quý hiếm nhất em từng sở hữu đặt lên môi Wangho, hai bàn tay điêu luyện múa vài đường di chuyển dài từ cằm đến ngực Wangho, luồng ánh sáng xanh nhạt truyền vào người Wangho kéo dài đến nửa tiếng không ngừng. Không thể để bản thân đến giới hạn giữa chừng, em lại muốn tiếp tục dùng sức, thúc đẩy thanh tẩy nhanh hơn nữa truyền vào người Wangho. Thời gian kéo dài thêm 15 phút, chiếc lá trên miệng của Wangho cũng biến thành màu đen héo tàn, vẫn kịp thời xong trước khi em ngã xuống nền đất. Meiko thấy em đứng không còn vững, lo lắng chạy lại đỡ cả người em, "Nghỉ một tí đừng quá sức""Em không sao" Hyeonjoon xua tay chối bỏ."Còn ba người nữa, do họ bị nhẹ sẽ không tốn sức" Hyeonjoon thật sự muốn đứng vững lên nhưng em thấm mệt từng chút rồi."Em có thể ngồi nghỉ rồi tiếp tục trị cho họ hoặc anh có ý này" Meiko lấy lọ thuốc nằm bên trong chiếc giỏ mình hay đeo trên người."Đây đều là thuốc do anh tự điều chế, có tác dụng ngăn ngừa độc tố đến cơ thể, em truyền vào đây phép thanh tẩy, bọn họ có thể vừa không bị ảnh hưởng cơ thể, khí độc cũng từ từ tan đi. Kéo dài hơi lâu vài ngày nhưng sẽ hoàn toàn khỏi" Meiko là người chăm chỉ, luôn tìm hỏi những bài thuốc cổ xưa, điều chỉnh lại thành sản phẩn của mình, dùng những lúc cấp bách khá tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com