TruyenHHH.com

Giac Chuy Trang Treo Nui Xa

Vũ cung.

"Ha ha ha ha, ôi trời ạ, Kim Phồn, chuyện xui xẻo của Chấp Nhẫn nhà ngươi, mau ngồi xuống kể rõ ta nghe với."

Cung Tử Thương nhìn bộ dáng mặt xám mày tro mới vừa bị người bên Trưởng lão viện mắng cho máu chó đầy đầu, hơn nữa còn bị lệnh cưỡng chế đi phòng trừng phạt- Cung Tử Vũ, cười đến chảy cả nước mắt.

"Cung Tử Vũ, rốt cuộc đệ làm sao lại đắc tội tên Cung Thượng Giác mặt cá chết kia vậy, có thể khiến hắn sáng sớm tự mình đi Trưởng lão viện tố giác đệ!"

"..." Kim Phồn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn bảo toàn mặt mũi cho Chấp Nhẫn nhà mình.

"Nhưng mà, ta còn có cái chuyện cười kinh thiên động địa nhất định phải chia sẻ với các ngươi --- nghe nói hôm nay, thời điểm Cung Thượng Giác đi Trưởng lão viện, má phải hắn có một cái chưởng ấn, các ngươi nói xem, hắn rốt cuộc bị ai đánh?"

"..."

"Trong thiên hạ thế nhưng còn có người có thể tuỳ tiện đem mặt hắn mà đánh? Nghĩ đến vậy thôi mà ta đã thấy vui vẻ rồi!"

"Nhưng mà, không đúng, sự tình của Thượng Quan Thiển còn chưa xong, người vẫn còn trong địa lao... Chẳng lẽ hắn còn đi ngắt hoa cỏ bên ngoài?"

"Người đừng đoán mò." Kim Phồn nghe không nỗi nữa, nhịn không được mở miệng, "Là Chuỷ công tử đánh."

"Hả?" Cung Tử Thương trố mắt khó tin, thậm chí cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, tiểu độc dược từ trước tới nay luôn là bé cún ngoan ngoãn của Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác bảo y đi hướng đông, y tuyệt không đi hướng tây. Cung Thượng Giác bảo y lên cây, y tuyệt không xuống đất, "Kim Phồn, ngươi nói giỡn hả? Chuyện này không buồn cười đâu."

Vì thế Cung Tử Vũ đành phải ủ rũ cụp đuôi đem tiền căn hậu quả nói lại một lần, cuối cùng còn nhận được lời cảm khái sâu sắc từ Cung Tử Thương, "Lợi hại ghê, Cung Tử Vũ."

"Này một trận chiến thảm khốc, bốn bỏ năm lên, coi như ngươi đem mặt Cung Thượng Giác mà đánh... Chẳng trách hôm nay ngươi phải nhận phạt, thôi thì vẫn không lỗ."

"..."

---

Giác cung.

"Giác công tử." Thị nữ bưng đồ ăn sáng đang dọ dự không biết có nên gõ cửa không, liền thấy Cung Thượng Giác tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay mình, "Ngươi lui ra trước đi."

"Dạ vâng." Giác công tử vẫn giữ khuôn mặt ung dung lạnh lùng, nhưng thị nữ lại kỳ diệu cảm thấy trên mặt hắn mang theo vài phần sung sướng, tựa hồ tâm tình thực không tồi.

Có lẽ là do Thượng Quan cô nương đã khỏi tội, nàng nghĩ là vậy.

"Viễn Chuỷ." Cung Thượng Giác theo thường lệ cởi ra áo ngoài mới tiến vào cửa, sợ đem hàn khí bên ngoài tràn vào phòng, "Đói bụng chưa? Ăn một chút nhé."

"Đệ không đói bụng." Cung Viễn Chuỷ thanh âm nhỏ nhẹ, y dựa nghiêng trên giường, uể oải nhìn người tới, đôi con ngươi ướt át mang theo chút oán trách.

Trên người y nơi nào cũng đau, hơn nữa đều đau đến khó có thể mở miệng.

"Không đói bụng cũng phải ăn chút gì đó lót dạ." Cung Thượng Giác nhìn suối tóc xoã dài của đệ đệ, bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, cả người giống như mỹ nhân tuyết trắng thanh diễm, "Sao đệ không nói gì, còn chỗ nào không thoải mái?"

Hắn nhớ lại đêm hoang đường hôm qua, thiếu niên như không biết thế nào là đủ kẹp chặt eo, cả cơ thể chuyển động mê say, gương mặt dính đầy nước mắt. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com