TruyenHHH.com

Giac Chuy Thua Dien The Tu

Viễn Chủy thực sự đã viết một bức thư cho Cung Thượng Giác, người vẫn đang làm việc bên ngoài. Phải mất ba ngày Kim Phục mới chuyển được thư trả lời lại.

Nội dung bức thư Viễn Chủy viết cho Cung Thượng Giác rất đơn giản, thư trả lời lại dài hai trang.

Ở phía trước viết về tiến độ công việc hiện tại của Cung Thượng Giác. Nói với Viễn Chủy rằng y sẽ ở Thiên Lãnh, ước chừng nửa tháng nữa sẽ về, dặn dò cậu chú ý sức khỏe của mình. Mãi đến cuối trang thư mới thấy câu trả lời mà cậu đã hỏi trước đó.

Cung Thượng Giác đã đồng ý chọn tân nương vào năm tới.

Viễn Chủy cũng đã chuẩn bị tâm lí. Trong thư Cung Thượng Giác thừa nhận sẽ chọn tân nương, nhưng không thể chấp nhận việc Cung Thượng Giác ngoài cậu còn có một người thân thiết khác.

Cung Thượng Giác chỉ có thể là của riêng Viễn Chủy!

Kim Phục nhìn biểu cảm trên mặt Viễn Chủy đọc lá thư dần dần từ vui vẻ chuyển sang u ám. Cuối cùng, nét mặt cậu đột nhiên nhăn lại trong giây lát, sau đó Kim Phục nhìn thấy khóe miệng cậu chậm rãi nở một nụ cười có chút điên cuồng.

Khi Kim Phục bắt gặp được ánh mắt, hắn có chút sốc.

"Chủy công tử, ngài..." Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Kim Phục còn chưa kịp hỏi xong đã thấy Viễn Chủy vò nát lá thư trong tay thành một cục giấy lớn, sau đó ném ra ngoài phòng.

"Chấp nhẫn đâu?"

Kim Phục có một linh cảm xấu.

"Chấp nhẫn... "

"Nói cho ta biết, Chấp nhẫn đại nhân đang ở đâu?"

"Ở Vũ Cung."

Sau khi nhận được câu trả lời, Viễn Chủy sải bước ra ngoài.

Lo lắng người này sẽ làm ra chuyện gì khủng khiếp hay điều gì khác, Kim Phục vội vàng đuổi theo về phía Vũ cung.

Trên đường đi, Kim Phục ngập ngừng hỏi Viễn Chủy đi tìm Chấp Nhẫn làm gì. Nhưng cậu chỉ đi mà không nói một lời.

...

Vũ cung.

Cung Hoán Vũ và Chấp nhẫn ngồi đối diện nhau ở bên ngoài ngắm cảnh tuyết rơi, thỉnh thoảng uống trà và trò chuyện.

"Chủy công tử, ngài không thể đến đó!"

Giọng nói của một hạ nhân đang muốn ngăn cản vang lên, thu hút sự chú ý của hai người, họ đồng thời nhìn về một hướng tìm kiếm âm thanh vừa phát ra.

"Chấp nhẫn!"

Viễn Chủy đẩy đám lính canh chặn đường ra, hét về phía họ rồi phi nước đại đến vị trí cả hai.

Chấp nhẫn còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy Viễn Chủy chạy nhanh đến quỳ xuống chân.

Chấp nhẫn và Cung Hoán Vũ nhìn nhau, cả hai đều bối rối.

"Chấp nhẫn, Viễn Chủy bất chấp lễ nghi mà đến tìm ngài. Xin ngài hãy thu hồi lệnh tuyển tân nương của ca ca Cung Thượng Giác."

Trong mắt Chấp nhẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, ông nhìn thiếu niên ngay thẳng đang quỳ trước mặt mình.

"Có ý gì?"

Kim Phục ở bên cạnh nghe được vẻ không hài lòng trong lời nói kia. Hắn tạm thời quên mất sự kinh ngạc mà lời Viễn Chủy vừa nói, sợ cậu sẽ bị phạt, nhanh chóng bước tới, định mang cậu rời đi.

Kim Phục được Cung Thượng Giác đặc biệt bố trí để bảo vệ Viễn Chủy. Nếu biết đệ đệ của mình bị thương vào ngày Cung Thượng Giác trở về, thì với tư cách là thị vệ, nếu không bảo vệ được thì nửa mạng hắn cũng không còn.

Nhưng Viễn Chủy như có mắt sau gáy, sớm né tránh tay Kim Phục. Cậu quỳ xuống nặng nề dập đầu, lại nói: "Mời Chấp nhẫn thu hồi lệnh Cung Thượng Giác tuyển tân nương!"

Lời nói rất chắc chắn.

Kim Phục lo lắng đến mức nghĩ thầm: Ôi trời ơi Chủy công tử yêu dấu của tôi ơi. Cậu đang đi tìm chết đó!

Chấp nhẫn sắc mặt tối sầm trong giây lát, vỗ vỗ đùi đứng dậy, tức giận nói.

"Cung Viễn Chủy, con thật to gan! Sao con dám thay đổi quy củ của Cung môn!"

Cung Hoán Vũ đứng dậy, nhìn Viễn Chủy không ngẩng đầu lên, im lặng thở dài.

"Viễn Chủy đệ đệ, quy củ trong Cung môn đã tồn tại nhiều năm rồi, chỉ cần một câu nói, làm sao có thể thay đổi được? Lệnh được ban, tất cả tân nương cũng biết Cung nhị sẽ tham gia vào việc tuyển chọn, Thượng Giác đã đến tuổi, nên thành thân. Đệ tùy tiện xông vào Vũ cung, bức Chấp nhẫn hồi mệnh lệnh mà mọi người đều biết, ca ca đệ có biết không?"

Viễn Chủy thờ ơ với lời khuyên quá khích của Cung Hoán Vũ. Cậu hành động liều lĩnh như vậy thì đã sao?

Cung Thượng Giác không được thành thân.

Nghĩ nghĩ, Viễn Chủy đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Chấp nhẫn, khuôn mặt có chút trẻ con cực kỳ nghiêm túc.

"Đây là quyết định của chính ta, ca ca ta không biết. Nếu Chấp nhẫn đồng ý với yêu cầu của ta, ta có thể hy sinh mọi thứ."

"Bằng bất cứ giá nào!"

Đôi mắt của Chấp nhẫn mở to và rất tức giận.

Kim Phục nghe vậy không để ý đến thân phận của mình. Quỳ một chân xuống bên cạnh Viễn Chủy, nắm lấy cánh tay của cậu, khẩn cấp thì thầm.

"Chủy công tử, ngài điên à? Giác công tử đã về rồi, ngài... "

Viễn Chủy rút tay ra, đẩy Kim Phục sang một bên.

"Chấp nhẫn, xin hãy đồng ý!" Viễn Chủy tiếp tục quỳ và cầu xin.

Cung Hoán Vũ muốn giúp, lại muốn thuyết phục, nhưng giây tiếp theo, đã nghe Chấp nhẫn nói.

"Cung Viễn Chủy, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Cung chủ Chủy cung, lại được Thượng Giác bảo vệ, nên cho rằng ta sẽ không thể làm gì ngươi!"

Viễn Chủy bướng bỉnh lặp lại.

"Thỉnh Chấp nhẫn đồng ý!"

"Ha!" Chấp nhẫn vang lên một tiếng cười ngắn đầy tức giận.

"Được rồi! Cung Viễn Chủy, với tư cách là Cung chủ Chủy cung, ngươi đã không tuân theo quy tắc của Cung môn. Đối với các tội sau, ngươi sẽ bị giam từ hôm nay và sẽ bị phạt mười roi, ngày rời khỏi phòng giam chưa định!"

Cung Hoán Vũ giật mình.

"Chấp nhẫn!"

Kim Phục cũng quỳ xuống cầu xin.

"Ta cầu xin Chấp nhẫn đại nhân đừng phạt ngài ấy. Chủy công tử chỉ là quan tâm Giác công tử nên mới làm như vậy."

"Mau đến đây mang Viễn Chủy xuống!"

Sau khi ra lệnh, thị vệ của Vũ cung lập tức đến đưa cậu đi.

Viễn Chủy không phản kháng, nhưng cũng không để thị vệ chạm vào mình. Lúc chuẩn bị rời khỏi Vũ cung, vẫn không quên nói.

"Chấp nhẫn, ca ca không thể thành thân."

"Kéo nó xuống!" Chấp nhẫn tức giận đến mức không muốn nghe một lời nào và gầm lên.

Thấy Viễn Chủy bị thị vệ kéo đi, Kim Phục lo lắng đuổi theo.

Cung Hoán Vũ cũng lo cha mình sẽ tức giận, liền đứng bên cạnh đỡ lấy Chấp nhẫn.

"Cha, người không sao chứ?"

Chấp nhẫn ngồi xuống, thở dài một hơi, lắc đầu, bất lực mà tức giận nói: "Quả nhiên! Quả nhiên!"

"Sao thằng bé có thể có loại suy nghĩ đó đối với Thượng Giác!"

Cung Hoán Vũ giải thích.

"Viễn Chủy đệ đệ từ nhỏ không mấy khi biểu lộ cảm xúc, không có cảm giác buồn vui. Chính Thượng Giác đã dạy đệ ấy trở thành một đứa nhỏ bình thường như bao đứa nhỏ khác, và y còn dành rất nhiều công sức để quan tâm Viễn Chủy."

"Nhưng họ đều là nam nhân!

Câu này tuy không nói rõ ràng, nhưng Cung Hoán Vũ có thể đoán được.

"Viễn Chủy sống cùng Thượng Giác, sự liều lĩnh hôm nay đối với đệ ấy là hợp lý, nhưng đối với chúng ta thì không ngờ tới. Hơn nữa, Viễn Chủy lại có tính cách bướng bỉnh, cho dù có trừng phạt cũng không thay đổi được gì."

"Chỉ cần nhốt đệ ấy mấy ngày, chờ Thượng Giác trở về, để Thượng Giác tự mình khai sáng cho Viễn Chủy. Chúng ta không thể khống chế thằng bé, chỉ có Thượng Giác mới có thể"

Chấp nhẫn lên tiếng cắt ngang: "Không, Viễn Chủy sẽ bị giam vài ngày, nhưng hình phạt không thể giảm bớt, hôm nay thằng bé phạm quy tắc Cung môn quá nhiều."

Biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Chấp nhẫn. Cung Hoán Vũ không nói gì nữa và gật đầu đồng ý.

Sau hôm đó, Cung Hoán Vũ ra vào nhà lao thường xuyên hơn.

....

Ngày thứ mười sau khi Viễn Chủy bị giam, Cung Thượng Giác đã vội vã trở về.

Đầu tiên Cung Thượng Giác đến Chủy cung để tìm người, nhưng được hạ nhân cho biết rằng cậu đã đến Vũ cung từ sáng sớm.

Sau đó Cung Thượng Giác vội vã đến Vũ cung tìm.

Hôm nay tuyết rơi khắp nơi, gió lạnh buốt thấu xương.

Cung Thượng Giác vừa bước vào Vũ cung, y đi vòng qua hành lang ngoằn ngoèo rồi rẽ vào một góc, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo khoác mùa đông, cổ áo len màu xám đang quỳ thẳng trong tuyết, bất động đối mặt với cánh cửa khép kín.

"Viễn Chủy!" Cung Thượng Giác đau lòng nhưng không khỏi tức giận hét lên. Y vừa chạy tới vừa cởi áo choàng khoác lên người cho Viễn Chủy.

Ánh mắt cậu không ngừng đổ dồn về phía Cung Thượng Giác đột nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy Viễn Chủy bảo bối của mình quỳ trong tuyết, cơ thể đang run rẩy, môi cũng không còn chút máu, Cung Thượng Giác cảm thấy đau lòng gấp đôi. Y cau mày, tức giận trước sự ngu ngốc kia, giọng điệu không khỏi trở nên lạnh lùng hơn.

"Cung Viễn Chủy, đệ điên rồi sao? Bằng không nhanh trở về Chủy cung đi."

Viễn Chủy giơ bàn tay lạnh cóng lên nắm lấy tay Cung Thượng Giác, lúng túng nói.

"Không được! Ca, ta không thể về được!"

Cung Thượng Giác bị băng lạnh choáng váng, y ôm lấy Viễn Chủy để sưởi ấm, lại ngồi xổm xuống, nghi hoặc hỏi.

"Tại sao?"

"Ta đang tìm Chấp nhẫn."

"Tìm làm gì?"

"Xin ngài ấy đừng để huynh tuyển tân nương?"

Trái tim Cung Thượng Giác trong giây lát như ngừng đập.

"Sao lại yêu cầu điều này?" Giọng điệu Cung Thượng Giác càng thêm nghi hoặc.

"Đây là quy tắc Cung môn mà mọi Cung chủ đều phải tuân theo. Khi đệ lớn, đệ cũng sẽ... "

"Không!" Viễn Chủy lạnh lùng ngắt ngang.

"Không! Huynh là ca ca của ta. Cho dù ta lớn lên, ta cũng không muốn thành thân! Huynh bận như vậy, thời gian ở bên ta cũng ngắn ngủi, nếu có người khác ta phải làm sao đây?"

"Ca, ta muốn huynh dành nhiều thời gian cho ta hơn, ta không muốn huynh thành thân sinh con sớm như vậy. Ta chỉ có huynh là người thân duy nhất của mình, ta không muốn mất đi huynh!"

Lời vừa dứt, Cung Thượng Giác sửng sốt, hồi lâu không thể bình tĩnh lại, y không biết mình đã bén rễ sâu như vậy vào trong lòng Viễn Chủy, trong lòng cảm thấy thấy ấm áp.

"Ta chỉ là thành thân, đệ vĩnh viễn là đệ đệ của Cung Thượng Giác ta, không thay đổi."

Giọng điệu của Cung Thượng Giác không còn lạnh lùng mà càng dỗ dành.

"Trời lạnh, chúng ta về Chủy cung trước, từ từ nói chuyện nhé. Được không?"

"Không được!" Viễn Chủy vẫn không chịu.

"Ta phải khiến Chấp nhẫn thu lại mệnh lệnh tuyển tân nương của huynh. Nếu không huynh sẽ thành thân mà bỏ rơi ta. Ta không cho phép!"

Nói xong, Viễn Chủy lần đầu tiên đẩy Cung Thượng Giác ra, sau đó vẫn yên lặng quỳ trước cánh cửa đang đóng kín.

Cung Thượng Giác nhịn không được, tiếp tục ngăn cản cậu.

"Viễn Chủy!"

"Ca, huynh tránh ra!"

Cung Thượng Giác đứng bất động, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng đang lo lắng trước mặt. Y Vừa tức giận trước sự bướng bỉnh của cậu, vừa bất lực đau lòng.

"Viễn Chủy, Chấp nhẫn sẽ không đồng ý."

"Nghe ta, trở về trước đi."

Lá thư trước của Kim Phục gửi cho Cung Thượng Giác có đề cập đến việc Viễn Chủy bị đánh. Y rất lo lắng cho tình trạng thể chất của cậu nên tạm dừng nhiệm vụ đang diễn ra và vội vàng từ từ quay về.

Nếu không quay về, sợ Viễn Chủy chịu không được sẽ bị ốm.

Đó sẽ là sự thất bại của Cung Thượng Giác với tư cách là một người ca ca.

"Ca." Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Ta không muốn quay về... "

Cậu tin rằng khi cậu quỳ đủ sẽ có thể lay được Chấp nhẫn thay đổi ý định.

"Chấp nhẫn một khi đã ra lệnh thì sẽ không bao giờ rút lại, không phải là đệ không biết điều đó. Nếu đệ nhất quyết quỳ ở đây, thì chẳng còn cách nào khác ngoài tự chuốc lấy đau khổ cho chính mình. Viễn Chủy, đệ không ngốc, đệ hiểu, điều đệ đang làm là vô nghĩa, và không thể thay đổi bất cứ điều gì."

Cung Thượng Giác không nỡ mắng, nhưng không thể để cậu làm những điều ngu ngốc bất chấp sức khỏe của mình. Điều đó khiến Cung Thượng Giác lo lắng và cảm thấy tội lỗi.

Vào thời điểm đó, Cung Thượng Giác không thể làm gì được.

Viễn Chủy bật khóc, nước mắt rơi như những viên ngọc trai vỡ. Khi đang buồn bã tuyệt vọng, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng. Viễn Chủy khụt khịt mũi, nắm lấy cổ áo Cung Thượng Giác, mở to mắt nói.

"Ta có thể là tân nương của huynh." Lời này vừa nói ra, Cung Thượng Giác đột nhiên im lặng, y sửng sốt.

Viễn Chủy vẫn đang mãi ở trong suy nghĩ của mình.

"Đúng vậy! Ta sẽ là thê tử của huynh. Như vậy huynh vẫn là người thân của ta. Chúng ta có thể ở bên nhau nhiều hơn! Ca!"

"Đừng nói nữa!" Giọng nói của Cung Thượng Giác hơi cao lên.

"Đệ có biết mình thực sự đang nói về điều gì không? Suy nghĩ vớ vẫn, một đống vớ vẩn!"

"Ta nói thật đấy. Nếu hôn sự của huynh không có chỗ để thương lượng, vậy thì ta sẽ làm tân nương của huynh. Ta sẽ không gặp Chấp nhẫn nữa, ông ấy muốn làm gì thì làm, ta chỉ muốn bên cạnh huynh."

Cung Thượng Giác không biết trả lời thế nào, thì phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

Hai người quay lại và nhìn.

Là Cung Hoán Vũ đi ra.

"Thượng Giác, Chấp nhẫn gọi ngươi mang Viễn Chủy trở về khai sáng cho đệ ấy. Để đệ ấy có thể nhận ra sự thật, cả đời không phải vì sự bốc đồng của mình mà hối hận."

Cung Thượng Giác đồng ý, mặc dù Viễn Chủy không muốn nhưng y vẫn cưỡng bức kéo cậu lên khỏi mặt đất.

Khi Viễn Chủy vùng vẫy, Cung Thượng Giác tàn nhẫn đánh lên người cậu, sau đó kéo cậu đi và bỏ lại Vũ cung.

Ngày hôm đó, đúng như dự đoán, Viễn Chủy bệnh nặng, hơn nữa vết thương cũng không khỏi, sốt liên tục mấy ngày, không thể uống thuốc.

Cung Thượng Giác chỉ có thể xử lý công vụ từ bên ngoài gửi đến trong khi chăm sóc Viễn Chủy đang bị bệnh.

Vì vậy, thỉnh thoảng Cung Thượng Giác có thể nghe thấy cậu nói mớ.

"Ta muốn làm thê tử của huynh."

Ngồi ở mép giường bên cạnh, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng vuốt tóc cho người đang ngủ say. Y vén góc chăn, im lặng một lúc, nặng nề thở dài.

Viễn Chủy có suy nghĩ khác về bản thân từ khi nào? Hay chỉ là bịa đại một lí do vì cậu thật sự không muốn Cung Thượng Giác thành thân?

Những câu hỏi quanh quẩn trong đầu vốn luôn bình tĩnh và tỉnh táo trở nên choáng váng. Viễn Chủy giờ đã trở thành như vậy, thân là một người ca ca, y có những trách nhiệm khó tránh khỏi.

Chính Cung Thượng Giác là người đã dạy Viễn Chủy thể hiện cảm xúc. Bản thân đã thề sẽ yêu cậu đến hết cuộc đời và sẽ không làm cậu buồn.

Bất kể lời Viễn Chủy nói về việc lấy cậu làm thê là đúng hay sai. Cung Thượng Giác cũng nên dành nhiều thời gian hơn để dạy cậu sự khác biệt giữa "tình yêu" và "tình cảm gia đình."

Nếu đúng thì Cung Thượng Giác thừa nhận, nếu sai thì Cung Thượng Giác cũng sẽ thừa nhận.

Và nếu thật sự Viễn Chủy đã yêu y, thì y không ngại ngần mà từ chối.

Sau này họ vẫn là huynh đệ tốt nhất.

Sau khi quyết định xong, Cung Thượng Giác tắt đèn. Cởi áo ngoài, vén chăn bông nằm xuống bên cạnh Viễn Chủy, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

Vài ngày sau, Viễn Chủy cuối cùng cũng hết sốt và tỉnh lại.

Vừa tỉnh dậy đã gọi hạ nhân đến hỏi.

"Ca ca ta về chưa?"

Hạ nhân thành thật trả lời.

"Giác công tử đã về nhiều ngày rồi ạ."

"Vậy thì giờ huynh ấy ở đâu?"

"Giác cung."

Viễn Chủy nghe vậy lập tức vén chăn, xỏ giày chuẩn bị đi ra ngoài. Hạ nhân sợ hãi vội vàng ngăn cản.

"Chủy công tử, ngài vẫn chưa thay y phục, y sư nói cơ thể ngài cần nghỉ ngơi một thời gian, không thể tiếp xúc với gió lạnh được!"

"Tránh ra! Ta đi tìm ca ca ta!"

Viễn Chủy giọng điệu gay gắt, muốn đẩy lui những hạ nhân cản đường mình. Không ngờ được đến những người bình thường mà cậu cũng không thể đẩy ra được.

"Công tử đừng vội, ngài phải thay y phục trước khi đi!"

Sau khi hạ nhân nói xong, liền nhanh chóng đi lấy một chiếc áo khoác mùa đông thật dày. Quấn Viễn Chủy mỏng manh ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài, cuối cùng đội cho cậu một chiếc mũ nhung.

Nhìn kiệt tác của mình, hạ nhân cảm thấy nhẹ nhõm.

"Công tử, ta sẽ cùng ngài đến Giác cung."

Viễn Chủy lúng túng nhấc chân, rời khỏi phòng, chậm rãi đi về phía Giác cung.

....

Trong gian phòng của Giác Cung, Cung Thượng Giác vừa giao lại công vụ còn lại cho thuộc hạ, người vừa đi đã nghe thấy tiếng gió thổi từ xa ngoài cửa.

"Ca!"

Cung Thượng Giác biết đó là Viễn Chủy ngay khi nghe thấy.

Y lập tức đứng dậy, vòng qua Mặc Trì ra ngoài phòng. Ngay sau đó, một thiếu niên người quấn lông bông xuất hiện trong tầm mắt, chạy về phía Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác vui vẻ cười, bước xuống bậc thang và dang rộng vòng tay ôm lấy.

"Đệ lại chạy lung tung, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn đâu."

Viễn Chủy giả vờ như không nghe thấy gì. Lúc này đang ở trong lòng Cung Thượng Giác ngẩng đầu nghiêm túc hỏi.

"Ta nói muốn làm thê tử của huynh, huynh suy nghĩ thế nào?"

Cung Thượng Giác không ngờ cậu vẫn còn nhớ nó!

Nhưng cho dù không nhớ, Cung Thượng Giác cũng sẽ tự mình nói ra.

Nhưng trước khi đưa ra câu trả lời, Cung Thượng Giác lo lắng hỏi.

"Viễn Chủy, đệ đã suy nghĩ kỹ chưa? Thành thân không phải chuyện nhỏ, ta và đệ có địa vị đặc biệt, độ phức tạp càng khó diễn tả, nếu... "

"Ta suy nghĩ rất kĩ rồi."

Viễn Chủy ngắt lời, để tỏ ra thành ý. Trước mặt hạ nhân cậu hơi hơi đứng dậy, giấu tay dưới vạt áo, chủ động hôn Cung Thượng Giác.

Dừng lại ba giây, Viễn Chủy rời môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của Cung Thượng Giác, cười toe toét.

"Ta muốn làm thê tử của Cung Thượng Giác, đời này cho đến chết cũng không hối hận."

-----

Lời vừa dứt, Kim Phục kéo suy nghĩ của mình ra khỏi cảnh tượng tưởng tượng đó.

Nghe Kim Phục nói xong, Gia Thụy chết lặng khi nghe điều này.

Hóa ra Viễn Chủy thật sự đã yêu cầu mối quan hệ này và Cung Thượng Giác cũng thực sự đồng ý.

Ể vui quá! Thật là thú vị và hấp dẫn!

Sau đó, quyết định giữ Thượng Quan Thiển của Gia Thụy đã đi ngược lại mong muốn ban đầu của Viễn Chủy. Cung Thượng Giác không biết rằng thê tử hiện tại của mình không phải là Viễn Chủy. Và những lời giữ người đó cũng không phải là Viễn Chủy nói.

Gia Thụy hiểu ra ngày đó sao Cung Thượng Giác lại tức giận. Cậu có cảm giác sự chân thành một năm của y đều bị cậu phá. Cho dù quan hệ của họ không phải là tình yêu, hay chỉ vì mối mối quan hệ phu thê đã được thiết lập, thì Cung Thượng Giác tức giận đến không muốn gặp Viễn Chủy cũng là có lí do.

Thực xin lỗi, Cung Thượng Giác.

"Phu nhân, còn có chuyện gì sao?" Kim Phục hỏi.

Gia Thụy buông chày thuốc trong tay xuống, đứng dậy khỏi bàn, không trả lời mà hỏi lại.

"Ca ca hiện giờ ở đâu?"

"Giác công tử tạm thời rời Cung môn vì có việc gì đó, chậm nhất là tối muộn mới về."

Gia Thụy gật đầu.

"Nếu ca ca của ta trở về thì báo ta biết. Nếu huynh ấy không muốn gặp ta, ta cũng nhất định phải đi gặp huynh ấy."

"Vâng."

Sau đó Kim Phục rời đi.

Gia Thụy bắt đầu suy nghĩ lại, cậu nên làm gì để Cung Thượng Giác bình tĩnh lại và tha thứ cho "Viễn Chủy" đây?

Đầu Gia Thụy như muốn nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com