Giac Chuy Khong The Bu Dap
Y sư tất tả chạy dọc hành lang Chuỷ cung, người bắt mạch, kẻ sắc thuốc, luống cuống tay chân. Cung Viễn Chuỷ cuối cùng cũng ổn định, nhịp thở đều đặn trở lại, an ổn ngủ say. Bấy giờ, Cung Tử Thương mới thở phào nhẹ nhõm, nàng từ từ bước ra ngoài. Phía trước, Cung Thượng Giác vẫn ngồi đó bất động, hắn vô thần nhìn vào khoảng không trước mặt với ánh mắt bất lực.Biết được Cung Viễn Chuỷ bất tỉnh là do y khí huyết công tâm, không phải do chịu đả thương mà ra, Cung Tử Thương mới biết nàng đã trách lầm Cung Thượng Giác. Cái tát khi nãy oan ức cho hắn rồi._Thượng Giác, trách lầm ngươi rồi!Cung Thượng Giác nghe giọng nói, hắn mới định thần, khàn giọng đáp lại._Không sao!Cung Tử Thương cảm thấy áy náy, nàng tiến đến gần hơn, người dựa vào cột nhà bằng gỗ sồi thở dài, nàng muốn nói gì đó nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.Người trong Cung môn tuy là cùng mang một họ, nhưng cảm giác luôn xa cách. Huynh đệ tỷ muội hầu như rất ít khi chuyện trò thân mật, hiện tại nàng cũng khó mở lời._Cung Thượng Giác, ngươi là thật lòng đối tốt với Viễn Chuỷ sao?Hắn khẽ gật đầu. Cung Tử Thương đã có được đáp án. Trước nay, nàng vẫn luôn hoài nghi Cung Thượng Giác. Trong mắt nàng, hắn là một kẻ vô cùng nhẫn tâm, bất kể kẻ nào là kẻ thù với hắn, đều bị hắn đuổi cùng giết tận. Đây cũng là điều mà Cung Tử Thương lo sợ.Hắn ghi thù lên người Cung Viễn Chuỷ, Cung môn không ai không biết, nhưng bọn họ chọn im lặng. Cung Thượng Giác chính là cây cột vững chắc chống đỡ cho cả Cung môn trên giang hồ, ai lại dại mà làm phật lòng hắn, cho nên hi sinh một sao chổi như Cung Viễn Chuỷ cũng không có gì đáng tiếc.Ai nói thứ lạnh nhất là băng tuyết? Thứ lạnh lẽo nhất chính là lòng người, là những người mang danh nghĩa thân tộc này.Nhìn nét mặt tràn đầy bất lực và tự trách của Cung Thượng Giác, Cung Tử Thương lại thở dài._Nếu ta là Viễn Chuỷ, ta cũng không tin ngươi!Cung Thượng Giác mi tâm khẽ động, hắn không nói nhưng Cung Tử Thương biết hắn đang muốn nghe._Một người trước giờ luôn chèn ép, bỗng một ngày nào đó, đột nhiên lại trở nên đối tốt với mình. Có quỷ mới dám tin!Cung Thượng Giác bất lực._Nhưng ta đã cố hết sức rồi! Tại sao đệ ấy lại trở nên như vậy? Tại sao những việc ta làm càng lúc càng khiến đệ ấy tệ hơn chứ!_Ta biết ta đã sai, là ta mù quáng, ta vẫn đang bù đắp cho đệ ấy bằng mọi thứ, nhưng tại sao, tại sao đệ ấy mãi không chịu hiểu?!_Đệ ấy muốn chạy trốn khỏi ta, dù cho có là con đường chết cũng chọn lao đầu vào! Ta thật sự không còn cách nào nữa!Cung Tử Thương im lặng, hai mắt nàng đã đỏ hoe đẫm lệ. Chưa bao giờ nàng thấy Cung Thượng Giác bất lực đến như vậy. Hắn chỉ có thể đứng nhìn mọi thứ diễn ra mà không thể làm gì khác, mọi thứ hắn làm đều vô dụng.Hắn sợ hãi cảm giác mất mát. Hắn sợ cảm giác từng quỳ gối cầu xin linh hồn mẫu thân và đệ đệ trở lại, cầu xin lão Diêm Vương đừng đưa người thân của hắn đi, hắn sợ, thật sự rất sợ.Cung Tử Thương khẽ lau nước mắt, cả hai đệ đệ đáng thương của nàng vì sao phải đi đến bước đường này. Kẻ cố đuổi theo níu giữ, người liều mạng chạy trốn, không còn cách nào cứu vãn nữa sao?_Thượng Giác, Viễn Chuỷ đệ ấy chính là tâm bệnh, nhưng bệnh đã kéo dài, khó một lần chữa khỏi! Nàng nhìn sang Cung Thượng Giác, giọng nói càng thêm phần xúc động._Chân thành sẽ khiến lòng người cảm động. Nếu ngươi dùng chân tình đối đãi với đệ ấy, thật tâm yêu thương đệ ấy, khúc mắc này sẽ được gỡ rối!_Nhưng ta phải làm gì? Đệ ấy thà rằng chết đi còn hơn ở bên cạnh ta!_Thượng Giác, ngươi như vậy đã chân thành rồi sao? Cái sai của ngươi chính là lừa dối đệ ấy, giam giữ đệ ấy trong cái hạnh phúc giả tạo mà ngươi tạo ra! Ngươi đã bao giờ thừa nhận bản thân đã sai chưa? Là ngươi đã sai lại càng thêm sai!Cung Thượng Giác mới sực tỉnh. Sự thật mà hắn luôn trốn tránh bị Cung Tử Thương vạch trần một cách trần trụi. Hắn đã sai lầm khi gán tội lên người một đứa trẻ, hành hạ đày đọa y suốt mười năm, không chỉ hắn, mà những người trong Cung môn này đều có lỗi với Cung Viễn Chuỷ. Hắn không trực tiếp ra tay, nhưng thái độ rõ ràng của hắn khiến kẻ mù cũng phải nhìn thấy, kẻ điếc cũng phải nghe được. Gia tộc lớn thượng đội hạ đạp. "Đội" chính là hắn, "đạp" chính là Cung Viễn Chuỷ. Hắn nhận ra đã quá muộn, mọi chuyện sắp không thể vãn hồi. Hắn áy náy, hắn cảm thấy có lỗi với y. Hắn muốn bù đắp cho y. Vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo hắn đều có thể cho y. Nhưng hắn ngàn vạn không biết Cung Viễn Chuỷ nào cần những thứ đó, thứ mà y muốn chính là cảm giác được yêu thương _ thứ mà hắn không thể nào hoàn trả được.Trăng đêm nay thật sáng, nguyệt quang sáng rực một khoảng trời, chỉ có lòng người bị mây mờ che khuất, mãi không thấy lối. Cung Thượng Giác ngồi trước bậc thềm Chuỷ cung một đêm, đầu óc thanh tỉnh, rốt cuộc hắn cũng hiểu cảm giác mà Cung Viễn Chuỷ từng trải qua. Cảm giác bị nghi ngờ, có cố gắng cách mấy cũng bị phủ nhận là như thế nào. Ấy vậy mà Cung Viễn Chuỷ đã chịu đựng suốt mười năm dài đằng đẵng.Nỗi đau xác thịt một ngày nào đó sẽ lành lại, nhưng vết thương tâm hồn cứ rỉ máu không thôi. Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, tâm dược ở đâu chứ?_Viễn Chuỷ, đệ nói cho ta biết ta phải tìm ở đâu?Trời sáng, Cung Viễn Chuỷ tỉnh dậy trên giường, y thất thần mở mắt nhìn lên trần nhà hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Dạo một vòng địa phủ rồi lại quay lại nơi này, phải chăng số phận đã định sẵn y mãi mãi không thể nào thoát khỏi sự sắp xếp của người khác, mãi mãi làm một con rối tùy ý sai bảo. Tim y chợt nhói đau một nhịp, y không muốn khóc nhưng nước mắt cứ tràn ra thấm ướt gối đệm, tiểu thiếu niên cuộn tròn người trong tấm chăn bông dày dặn, bàn tay nhỏ ôm lấy vai run rẩy, y khóc đến thương tâm.Bên này, Cung Thượng Giác trở về Giác cung, cả người đã thấm mệt sau một đêm không ngủ. Hắn nằm phịch xuống giường, nhắm mắt nhưng không ngủ nổi, lòng hắn ngổn ngang chất chứa những cảm xúc khó tả. Nhìn chiếc mặt nạ mà hắn đã từng đeo khi ở cạnh Cung Viễn Chuỷ, Cung Thượng Giác chợt nghĩ nếu "Kim Hiên" thật sự tồn tại thì mọi chuyện có lẽ đã khác.Ngủ một giấc, đầu óc sẽ thanh tỉnh . Viễn Chuỷ, ca ca vẫn chưa bỏ cuộc. Đệ kiên nhẫn chờ ta.Cung Viễn Chuỷ cứ khóc rồi lại ngủ, kéo dài hơn bảy ngày rồi lại trở về với cuộc sống trước đây. Chỉ trách bản thân y mang một món nợ với Cung Thượng Giác, cả đời này trả mãi cũng không xong. Nói sao thì người sống vẫn phải sống, đau khổ chôn cất trong lòng. Cung Viễn Chuỷ lại trở về làm một cung chủ mẫu mực, ban ngày luyện dược, ban đêm chế độc, nhiệm vụ làm tròn. Cung Thượng Giác không đến Chuỷ cung nữa, hắn ở Giác cung bận bịu công sự, chỉ âm thầm phái người bảo vệ y. Hắn muốn sớm ngày tìm ra sự thật, bắt sống "con chuột" hoành hành trong Cung môn thời gian qua.Một tháng trôi qua, sự việc cuối cùng cũng có tiến triển. Cung Thượng Giác dốc toàn lực truy vết, cuối cùng đã xác định được hắc y thần bí và thị nữ giả mạo kia chính là cùng một bọn, hơn nữa bọn chúng vẫn còn ẩn nấp trong Cung môn này, ngay dưới con mắt hắn. Nhưng chỉ có hai kẻ đó thôi thì chưa đủ sức lừa trên gạt dưới Cung gia, khiến cho người người sợ hãi. Vẫn còn một kẻ chưa lộ diện.Mị Thần Hương có trong lư hương ở Vũ cung là do ả thị nữ kia tráo đổi. Ả ta mạo danh thị nữ Thủy Di nói là nhận căn dặn của Giác công tử mang đồ đến Vũ cung. Tất nhiên đám người hầu không ai nghi ngờ, người của Giác cung đương nhiên đáng tin. Không ngờ chính sự tin tưởng tuyệt đối mà suýt chút nữa gây ra kết cục không thể cứu vãn.Còn về Tiêu Huyết Đan, ả nữ nhân kia với tư cách là thị nữ hầu cận của cung chủ Chuỷ cung, lại là người do Cung Thượng Giác phái đến, ngọa thất của Cung Viễn Chuỷ luôn do ả ta sắp xếp, Tiêu Huyết Đan chính là do ả trong lúc Cung Viễn Chuỷ bận rộn ở Y quán mà lén lút bỏ vào, giá cho y một mối họa sát thân. Chỉ một nữ nhân nhỏ bé một tay che trời là chuyện không thể, Cung Thượng Giác cười khẩy, đối thủ xứng tầm vẫn còn ở đằng sau. Hắn vuốt nhẹ lên lưỡi đao sáng bóng, thời gian đã điểm, cuộc đi săn chính thức bắt đầu.[Chuỷ cung]
Cung Viễn Chuỷ đã hoàn tất công việc, y ngửa đầu xoa xoa phần gáy tê mỏi. Thị nữ đã bê đến trước mặt y bữa tối đơn giản, chỉ là một bát cháo cùng một ít rau muối ăn kèm. Lần này không phải do y bị bạc đãi mà là do không có tâm trạng nuốt trôi.Cung Viễn Chuỷ sau khi sống lại mới nhận ra một bài học: Không phải kẻ nào cũng đáng tin, không phải ai đối tốt với mình cũng là thật lòng thật dạ. Càng không nên tin chính là Cung Thượng Giác."Cung Viễn Chuỷ ơi Cung Viễn Chuỷ, ngươi thật sự quá ngây thơ, ngây thơ đến mức thảm hại. Hắn là người như thế nào chính ngươi cũng biết rõ. Vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác ngu ngốc tin tưởng hắn, để rồi bị hắn hại cho sống không bằng chết."Múc một thìa cháo cho vào miệng, mùi vị thơm ngọt mềm tan trôi tuột xuống cổ họng. Nhìn cũng nhìn rõ rồi, tin cũng đã tin rồi, sau này sẽ không khờ dại như vậy nữa.Cung Viễn Chuỷ tự hứa với lòng từ nay sẽ không yếu đuối như trước mặc cho người khác chà đạp. Y là huyết mạch duy nhất của Chuỷ cung, là một cung chủ, có sống cũng phải sống thật xứng đáng, có chết cũng phải chết thật vẻ vang.[Điện chấp nhẫn]
Nội điện đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn đóng kín, thị vệ canh phòng tứ phía, đảm bảo cho lần họp bàn được tuyệt mật.Bên trong, cảm giác căng thẳng nghiêm nghị khiến người ta cảm thấy khó thở. Cung Thượng Giác giữa điện trình bày toàn bộ nội dung mà hắn đã điều tra được, đồng thời nhấn mạnh nghi ngờ của hắn về cố thiếu chủ Cung Hoán Vũ.Nhưng nghi ngờ chung quy vẫn chỉ là nghi ngờ. Chỉ một nốt ruồi nhỏ không thể hoàn toàn xác nhận hắc y nhân chính là Cung Hoán Vũ. Các trưởng lão nửa tin nửa ngờ, chấp nhẫn Cung Tử Vũ càng không muốn tin._Thượng Giác, con nói nếu thật sự là Cung Hoán Vũ, hắn cần gì phải làm như vậy?Hoa trưởng lão cuối cùng cũng lên tiếng. Tuyết trưởng lão cũng tiếp lời:_Phải. Hoán Vũ nó đã là thiếu chủ, tương lai vị trí chấp nhẫn chắc chắn sẽ là của nó. Nó cần gì phải bày mưu tính kế? Hơn nữa không phải chúng ta đã tận mắt nhìn thấy quan tài được chôn cất sao!?Cung Thượng Giác chậm rãi đáp:_Đây cũng là điều mà Thượng Giác muốn biết! Ngừng một nhịp, hắn lại nói:_Hôm nay, xin chấp nhẫn đại nhân cho phép kiểm tra mộ phần của cố thiếu chủ. Như vậy thực hư sẽ rõ!_Không được!Cung Tử Vũ lập tức đáp lại.Hắn không tin ca ca sẽ làm như vậy. Tuy cả hai không phải là huynh đệ ruột thịt, nhưng cả hai từ nhỏ đã vô cùng khắn khít. Cung Tử Vũ sinh ra yếu ớt, tư chất lại kém nổi bật, luôn bị phụ thân la mắng. Chỉ có Cung Hoán Vũ luôn đứng ra giải vây cho hắn, bảo vệ hắn, đối với hắn không khác gì ca ca ruột thịt.Đại điện rơi vào im lặng. Thật sự cách làm của Cung Thượng Giác không được tối ưu cho lắm. Vạn nhất phỏng đoán của hắn là sai, mạo phạm đến người đã mất cũng là mốt đại tội, càng khiến người khác nghĩ hắn lộng quyền, đến mộ phần của cố thiếu chủ nói mở là mở.Cung Viễn Chuỷ hai tay khoanh trước ngực, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:_Ta có một cách!
Cung Viễn Chuỷ đã hoàn tất công việc, y ngửa đầu xoa xoa phần gáy tê mỏi. Thị nữ đã bê đến trước mặt y bữa tối đơn giản, chỉ là một bát cháo cùng một ít rau muối ăn kèm. Lần này không phải do y bị bạc đãi mà là do không có tâm trạng nuốt trôi.Cung Viễn Chuỷ sau khi sống lại mới nhận ra một bài học: Không phải kẻ nào cũng đáng tin, không phải ai đối tốt với mình cũng là thật lòng thật dạ. Càng không nên tin chính là Cung Thượng Giác."Cung Viễn Chuỷ ơi Cung Viễn Chuỷ, ngươi thật sự quá ngây thơ, ngây thơ đến mức thảm hại. Hắn là người như thế nào chính ngươi cũng biết rõ. Vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác ngu ngốc tin tưởng hắn, để rồi bị hắn hại cho sống không bằng chết."Múc một thìa cháo cho vào miệng, mùi vị thơm ngọt mềm tan trôi tuột xuống cổ họng. Nhìn cũng nhìn rõ rồi, tin cũng đã tin rồi, sau này sẽ không khờ dại như vậy nữa.Cung Viễn Chuỷ tự hứa với lòng từ nay sẽ không yếu đuối như trước mặc cho người khác chà đạp. Y là huyết mạch duy nhất của Chuỷ cung, là một cung chủ, có sống cũng phải sống thật xứng đáng, có chết cũng phải chết thật vẻ vang.[Điện chấp nhẫn]
Nội điện đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn đóng kín, thị vệ canh phòng tứ phía, đảm bảo cho lần họp bàn được tuyệt mật.Bên trong, cảm giác căng thẳng nghiêm nghị khiến người ta cảm thấy khó thở. Cung Thượng Giác giữa điện trình bày toàn bộ nội dung mà hắn đã điều tra được, đồng thời nhấn mạnh nghi ngờ của hắn về cố thiếu chủ Cung Hoán Vũ.Nhưng nghi ngờ chung quy vẫn chỉ là nghi ngờ. Chỉ một nốt ruồi nhỏ không thể hoàn toàn xác nhận hắc y nhân chính là Cung Hoán Vũ. Các trưởng lão nửa tin nửa ngờ, chấp nhẫn Cung Tử Vũ càng không muốn tin._Thượng Giác, con nói nếu thật sự là Cung Hoán Vũ, hắn cần gì phải làm như vậy?Hoa trưởng lão cuối cùng cũng lên tiếng. Tuyết trưởng lão cũng tiếp lời:_Phải. Hoán Vũ nó đã là thiếu chủ, tương lai vị trí chấp nhẫn chắc chắn sẽ là của nó. Nó cần gì phải bày mưu tính kế? Hơn nữa không phải chúng ta đã tận mắt nhìn thấy quan tài được chôn cất sao!?Cung Thượng Giác chậm rãi đáp:_Đây cũng là điều mà Thượng Giác muốn biết! Ngừng một nhịp, hắn lại nói:_Hôm nay, xin chấp nhẫn đại nhân cho phép kiểm tra mộ phần của cố thiếu chủ. Như vậy thực hư sẽ rõ!_Không được!Cung Tử Vũ lập tức đáp lại.Hắn không tin ca ca sẽ làm như vậy. Tuy cả hai không phải là huynh đệ ruột thịt, nhưng cả hai từ nhỏ đã vô cùng khắn khít. Cung Tử Vũ sinh ra yếu ớt, tư chất lại kém nổi bật, luôn bị phụ thân la mắng. Chỉ có Cung Hoán Vũ luôn đứng ra giải vây cho hắn, bảo vệ hắn, đối với hắn không khác gì ca ca ruột thịt.Đại điện rơi vào im lặng. Thật sự cách làm của Cung Thượng Giác không được tối ưu cho lắm. Vạn nhất phỏng đoán của hắn là sai, mạo phạm đến người đã mất cũng là mốt đại tội, càng khiến người khác nghĩ hắn lộng quyền, đến mộ phần của cố thiếu chủ nói mở là mở.Cung Viễn Chuỷ hai tay khoanh trước ngực, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:_Ta có một cách!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com