Giac Chuy Chut Oneshot Trans Nho Nho
Nguồn: https://baimo041.lofter.com/post/1f2057ba_2ba35c1ac
Cho nên sau đại chiến, từng rương trân bảo đều được mang tới Chủy cung, tất cả mọi người nhìn mãi cũng thành quen. À không, ngoại trừ Vân Vi Sam lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh này.- Không phải thế nhân đều nói cung Nhị tiên sinh luôn luôn thanh quy giới luật, không thích phô trương, tiền tiêu hàng tháng của các cung đều được cố định, tại sao lại......
- A Vân, nàng cứ nhìn cho quen dần đi thôi. Cung Thượng Giác luôn nói bản thân không cần cái gì. Nàng nhìn xem cái áo khoác lông cáo hắn đã mặc bao lâu rồi, nhưng mà đối với Cung Viễn Chủy thì khác.
Cung Tử Vũ dừng lại một chút, sau đó nói tiếp.
- Ta và Tử Thương tỷ tỷ đều cảm thấy tất cả tiền Cung Thượng Giác kiếm được đều tiêu vào tiểu tử Viễn Chủy kia.
- Nàng đừng nghe những hạ nhân hay nói luyên thuyên là Viễn Chủy theo đuổi Cung Nhị. Chuyện ăn mặc ở của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác đều lo toan chu toàn, dùng toàn những thứ tốt nhất. Trước kia ta và Cung Viễn Chủy hay cãi nhau, mỗi lần chúng ta cãi nhau, Cung Thượng Giác đều đến nhanh như gió, chỉ cần nói một câu đệ đệ không hiểu chuyện là có thể bảo vệ tiểu tử đó an toàn.
Cung Tử Vũ thở dài, nhớ tới bản thân dù được trưởng lão thiên vị nhưng chỉ có mình bị phạt.Cung Tử Vũ một bên phê công văn một bên thầm mắng.
- Mẹ nó, tưởng là làm Chấp Nhẫn thì sẽ có đãi ngộ tốt hơn một chút. Ai ngờ Cung Thượng Giác lấy lý do "Hỗ trợ Chấp Nhẫn trưởng thành" mà từ chối giúp mình xử lý công vụ.
Cung Tử Vũ đáng thương ngày nào cũng phải phê công văn từ sáng sớm cho tới tối muộn, mà tiểu tử Kim Phồn này bận hẹn hò yêu đương, thường không ở bên cạnh.
Hừm, muốn đánh thêm mấy bộ trang sức, làm thêm mấy bộ quần áo cho A Vân đều phải đưa cho Cung Thượng Giác phê duyệt trước.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì toàn bộ kỳ trân dị bảo mà Cung Thượng Giác cho Cung Viễn Chủy đều là lấy từ chính tư kho của hắn ra.
Cung Tử Vũ rất hận, hận mình trước kia ăn chơi đàng điếm không biết tích lũy tích lũy tiền bạc châu báu.
Vân Vi Sam nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của Cung Tử Vũ, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Lúc Cung Thượng Giác đi vào liền nhìn thấy tiểu hài này suýt chút nữa ngã uỵch xuống đất.
Hắn lập tức phi thân đến đỡ Cung Viễn Chủy.
- Sao lại mệt mỏi đến mức này. Nghỉ ngơi thêm một chút được không, Viễn Chủy?
- Ca?
Cung Viễn Chủy lắc lắc đầu, mắt nhắm mắt mở chằm chằm vào hộp gỗ nhỏ tinh xảo trong ngực nam nhân, mắt mày cong cong.
- Đệ không sao cả. Đây là trang sức mới đánh sao?
- Ngồi xuống đi, để ta làm cho.
Hắn ấn Cung Viễn Chủy ngồi xuống ghế, tiếp nhận lấy lược sừng ở trong tay tiểu hài. Động tác của Cung Thượng Giác vừa nhu hòa lại vừa chậm rãi.
Tóc Viễn Chủy đã dài đến bên hông, giống như tơ lụa bóng loáng mềm mại. Cung Thượng Giác nâng lên vài sợi lên bên miệng rồi khẽ hôn. Mấy sợi tóc kia bị đầu ngón tay của hắn xoa bóp trêu chọc, tản ra hương nguyệt quế dễ ngửi.Ừm, là hương thơm mà dưới núi đưa tới tháng trước.- Ca? Đầu tóc đều bị huynh xoa rối rồi.
Cung Viễn Chủy có chút bất mãn, lấy từ trong hộp trang điểm ra mấy sợi dây sáng long lanh.
- Giúp đệ tết lên đi.
- Được.
Cung Thượng Giác trông thấy bộ dáng tiểu hài tức giận qua gương đồng, nhịn không nổi mà bật cười. Hắn thôi không đùa nghịch tóc xanh trong tay nữa, nghiêm túc giúp Viễn Chủy tết bím tóc.
Cung Viễn Chủy mở hộp gỗ đàn. Bên trong có tiểu linh đang hơi khác lạ so với những loại linh đang thường ngày. Trên tiểu linh đang kia khắc tường vân, ở cuối mỗi chiếc đều treo tơ bạc, chuỗi hạt, tua rua tinh xảo. Trên đỉnh chóp còn khảm bích tỷ bảo thạch mang nhiều màu sắc khác nhau, đặt dưới ánh mặt trời sẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
- Thật là tinh xảo, cảm ơn ca ca!
Cung Viễn Chủy rất thích. Hai mắt y tỏa sáng, sau đó lại thúc giục Cung Thượng Giác mau mau tết linh đang lên, trong lòng đã tính toán xem nên mặc bộ quần áo nào mới xứng đôi với mấy chuỗi chuông bạc này.
Thế là trước khi Cung Viễn Chủy ra cửa, y chọn trường sam màu xanh nhạt, vạt áo gấm mặc bên trong, lấy áo khoác màu xanh thêu chỉ bạc phủ bên ngoài, bên hông buộc đai Bạch Ngọc Linh Lung. Tiểu linh đang ở trên đầu phát ra từng tiếng đinh đang giòn vang theo từng bước y đi . Dung nhan Viễn Chủy như tranh vẽ, nhìn tự phụ vô cùng.
"Thật giống đại tiểu thư." Hắn nghĩ như vậy.
- Viễn Chủy đệ đệ.
Cung Viễn Chủy vừa quay đầu đã nhìn thấy ca ca lấy ra một hộp nhỏ tỏa ánh sáng lung linh. Là hộp son, còn là loại mà tiểu thư thế gia đang ưa dùng nhất ở hiện tại.
Cung Viễn Chủy đã từng nghe Vân Vi Sam kể qua một lần, ở dưới chân núi, hộp phấn này là thứ dù có dùng thiên kim cũng khó cầu được. Cung Tử Vũ đã từng hứng trí bừng bừng tìm hiểu, muốn mua một hộp tặng cho Vân Vi Sam, sau đó thì không biết ra sao nữa.
Nhưng y cũng không phải nữ tử, tại sao ca ca lại muốn mua son cho mình.
Cung Thượng Giác dùng ngón tay cọ xát phần môi tinh tế đang hé mở của đệ đệ. Cánh môi Viễn Chủy vốn đã hồng nhuận hiện tại lại càng đỏ hơn, giống như một quả anh đào đợi người hái.
- Có đẹp không, ca?
Cung Viễn Chủy ngẩng mặt lên đến hỏi, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Hô hấp của Cung Thượng Giác đột nhiên trì trệ, đáy mắt tối đi mấy phần.
- Tất nhiên là đẹp, công chúa Viễn Chủy.
Hắn cúi đầu hôn lên cánh môi hồng. Đến lúc tách ra, cả môi của Cung Thượng Giác cũng nhiễm màu sắc kiều diễm.
- Đi thôi.
Không để ý đến ánh nước trong mắt Viễn Chủy, hắn điềm nhiên nói.
Mặt trăng thẹn thùng trốn sau làn mây. Ngày mai công chúa Viễn Chủy lại phải dậy muộn mất rồi.
1.
Cung Thượng Giác lúc nào cũng nghĩ đến Cung Viễn Chủy. Từ trưởng lão cho tới người hầu trong Cung Môn, thậm chí cả người bên ngoài Cung Môn là Vô Phong và nhân sĩ khắp nơi trên giang hồ, phàm đã nghe qua đại danh của cung Nhị tiên sinh đều biết cung Nhị tiên sinh có một đệ đệ bảo bối.Cho nên sau đại chiến, từng rương trân bảo đều được mang tới Chủy cung, tất cả mọi người nhìn mãi cũng thành quen. À không, ngoại trừ Vân Vi Sam lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh này.- Không phải thế nhân đều nói cung Nhị tiên sinh luôn luôn thanh quy giới luật, không thích phô trương, tiền tiêu hàng tháng của các cung đều được cố định, tại sao lại......
- A Vân, nàng cứ nhìn cho quen dần đi thôi. Cung Thượng Giác luôn nói bản thân không cần cái gì. Nàng nhìn xem cái áo khoác lông cáo hắn đã mặc bao lâu rồi, nhưng mà đối với Cung Viễn Chủy thì khác.
Cung Tử Vũ dừng lại một chút, sau đó nói tiếp.
- Ta và Tử Thương tỷ tỷ đều cảm thấy tất cả tiền Cung Thượng Giác kiếm được đều tiêu vào tiểu tử Viễn Chủy kia.
- Nàng đừng nghe những hạ nhân hay nói luyên thuyên là Viễn Chủy theo đuổi Cung Nhị. Chuyện ăn mặc ở của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác đều lo toan chu toàn, dùng toàn những thứ tốt nhất. Trước kia ta và Cung Viễn Chủy hay cãi nhau, mỗi lần chúng ta cãi nhau, Cung Thượng Giác đều đến nhanh như gió, chỉ cần nói một câu đệ đệ không hiểu chuyện là có thể bảo vệ tiểu tử đó an toàn.
Cung Tử Vũ thở dài, nhớ tới bản thân dù được trưởng lão thiên vị nhưng chỉ có mình bị phạt.Cung Tử Vũ một bên phê công văn một bên thầm mắng.
- Mẹ nó, tưởng là làm Chấp Nhẫn thì sẽ có đãi ngộ tốt hơn một chút. Ai ngờ Cung Thượng Giác lấy lý do "Hỗ trợ Chấp Nhẫn trưởng thành" mà từ chối giúp mình xử lý công vụ.
Cung Tử Vũ đáng thương ngày nào cũng phải phê công văn từ sáng sớm cho tới tối muộn, mà tiểu tử Kim Phồn này bận hẹn hò yêu đương, thường không ở bên cạnh.
Hừm, muốn đánh thêm mấy bộ trang sức, làm thêm mấy bộ quần áo cho A Vân đều phải đưa cho Cung Thượng Giác phê duyệt trước.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì toàn bộ kỳ trân dị bảo mà Cung Thượng Giác cho Cung Viễn Chủy đều là lấy từ chính tư kho của hắn ra.
Cung Tử Vũ rất hận, hận mình trước kia ăn chơi đàng điếm không biết tích lũy tích lũy tiền bạc châu báu.
Vân Vi Sam nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của Cung Tử Vũ, nhịn không được mà cười ra tiếng.
2.
Cung Viễn Chủy hơi buồn ngủ, cho nên lúc tết bím tóc cứ gật gù liên tục.Lúc Cung Thượng Giác đi vào liền nhìn thấy tiểu hài này suýt chút nữa ngã uỵch xuống đất.
Hắn lập tức phi thân đến đỡ Cung Viễn Chủy.
- Sao lại mệt mỏi đến mức này. Nghỉ ngơi thêm một chút được không, Viễn Chủy?
- Ca?
Cung Viễn Chủy lắc lắc đầu, mắt nhắm mắt mở chằm chằm vào hộp gỗ nhỏ tinh xảo trong ngực nam nhân, mắt mày cong cong.
- Đệ không sao cả. Đây là trang sức mới đánh sao?
- Ngồi xuống đi, để ta làm cho.
Hắn ấn Cung Viễn Chủy ngồi xuống ghế, tiếp nhận lấy lược sừng ở trong tay tiểu hài. Động tác của Cung Thượng Giác vừa nhu hòa lại vừa chậm rãi.
Tóc Viễn Chủy đã dài đến bên hông, giống như tơ lụa bóng loáng mềm mại. Cung Thượng Giác nâng lên vài sợi lên bên miệng rồi khẽ hôn. Mấy sợi tóc kia bị đầu ngón tay của hắn xoa bóp trêu chọc, tản ra hương nguyệt quế dễ ngửi.Ừm, là hương thơm mà dưới núi đưa tới tháng trước.- Ca? Đầu tóc đều bị huynh xoa rối rồi.
Cung Viễn Chủy có chút bất mãn, lấy từ trong hộp trang điểm ra mấy sợi dây sáng long lanh.
- Giúp đệ tết lên đi.
- Được.
Cung Thượng Giác trông thấy bộ dáng tiểu hài tức giận qua gương đồng, nhịn không nổi mà bật cười. Hắn thôi không đùa nghịch tóc xanh trong tay nữa, nghiêm túc giúp Viễn Chủy tết bím tóc.
Cung Viễn Chủy mở hộp gỗ đàn. Bên trong có tiểu linh đang hơi khác lạ so với những loại linh đang thường ngày. Trên tiểu linh đang kia khắc tường vân, ở cuối mỗi chiếc đều treo tơ bạc, chuỗi hạt, tua rua tinh xảo. Trên đỉnh chóp còn khảm bích tỷ bảo thạch mang nhiều màu sắc khác nhau, đặt dưới ánh mặt trời sẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
- Thật là tinh xảo, cảm ơn ca ca!
Cung Viễn Chủy rất thích. Hai mắt y tỏa sáng, sau đó lại thúc giục Cung Thượng Giác mau mau tết linh đang lên, trong lòng đã tính toán xem nên mặc bộ quần áo nào mới xứng đôi với mấy chuỗi chuông bạc này.
Thế là trước khi Cung Viễn Chủy ra cửa, y chọn trường sam màu xanh nhạt, vạt áo gấm mặc bên trong, lấy áo khoác màu xanh thêu chỉ bạc phủ bên ngoài, bên hông buộc đai Bạch Ngọc Linh Lung. Tiểu linh đang ở trên đầu phát ra từng tiếng đinh đang giòn vang theo từng bước y đi . Dung nhan Viễn Chủy như tranh vẽ, nhìn tự phụ vô cùng.
3.
Cung Thượng Giác đứng ở phía sau Cung Viễn Chủy, cảm thấy đệ đệ mặc bộ đồ này nhìn vừa hoạt bát lại vừa xinh đẹp."Thật giống đại tiểu thư." Hắn nghĩ như vậy.
- Viễn Chủy đệ đệ.
Cung Viễn Chủy vừa quay đầu đã nhìn thấy ca ca lấy ra một hộp nhỏ tỏa ánh sáng lung linh. Là hộp son, còn là loại mà tiểu thư thế gia đang ưa dùng nhất ở hiện tại.
Cung Viễn Chủy đã từng nghe Vân Vi Sam kể qua một lần, ở dưới chân núi, hộp phấn này là thứ dù có dùng thiên kim cũng khó cầu được. Cung Tử Vũ đã từng hứng trí bừng bừng tìm hiểu, muốn mua một hộp tặng cho Vân Vi Sam, sau đó thì không biết ra sao nữa.
Nhưng y cũng không phải nữ tử, tại sao ca ca lại muốn mua son cho mình.
Cung Thượng Giác dùng ngón tay cọ xát phần môi tinh tế đang hé mở của đệ đệ. Cánh môi Viễn Chủy vốn đã hồng nhuận hiện tại lại càng đỏ hơn, giống như một quả anh đào đợi người hái.
- Có đẹp không, ca?
Cung Viễn Chủy ngẩng mặt lên đến hỏi, mặt mũi tràn đầy chờ mong.
Hô hấp của Cung Thượng Giác đột nhiên trì trệ, đáy mắt tối đi mấy phần.
- Tất nhiên là đẹp, công chúa Viễn Chủy.
Hắn cúi đầu hôn lên cánh môi hồng. Đến lúc tách ra, cả môi của Cung Thượng Giác cũng nhiễm màu sắc kiều diễm.
- Đi thôi.
Không để ý đến ánh nước trong mắt Viễn Chủy, hắn điềm nhiên nói.
4.
Đêm đó, gian phòng của cung Nhị tiên sinh chỉ thắp một ánh nến yếu ớt. Trên giường là hai bóng người quấn quít, bên tai là tiếng chuông vang thanh thúy.Mặt trăng thẹn thùng trốn sau làn mây. Ngày mai công chúa Viễn Chủy lại phải dậy muộn mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com