Giac Chuy Anh Trang Tron Binh Minh
Trong viện trưởng lão.- Hồ Đồ Cung Viễn Chủy định tạo phản sao!! - Đại Trưởng lão đập tay mạnh xuống ghế cao giọng quát.- Cung Nhị Ngươi xem Tiểu đệ đệ ngươi dưỡng thành ra thế nào đi!! - - Chủy cung giờ vắng bóng cung chủ , còn bách thảo tụy giờ càng cạn kiệt , chưa kể xuất chùng liên chỉ có mình hắn trồng được , nay xảy ra sự việc ngoài ý muốn như vậy thật là quá hàm hồ! -- Sảy ra sự việc là ngoài ý muốn , đệ ấy còn nhỏ, thỉnh các vị nghĩ thấu đáo , đừng trách cứ Viễn chủy đệ đệ - Cung Thượng Giác lên tiếng thanh minh.- Ngươi còn bênh vực cho hắn sao!! Dù sao hắn là cung chủ một cung, suy nghĩ nông cạn quậy phá cung môn ta có thể bỏ qua, nhưng lần này hắn phá lệ đưa người ngoài vào cung môn , đả thương các thị vệ và chấp nhẫn !! -- Trưởng Lão , các ngài không thể đổ tất cả tội cho Viễn Chủy đệ đệ được , Viễn Chủy đệ đệ do ta nuôi dưỡng tất nhiên sẽ không vì người ngoài mà tạo phản , huống hồ tên kia, hắn ta võ thuật tư thông, biết pháp thuật , dược thần...- Cung Thượng giác chấp hai tay - Chi bằng..các vị để Thượng Giác ta ra ngoài cung môn đón đệ ấy.- Còn Thượng Quan Thiển thì sao? Ngươi tính để nàng ta một mình với thai nhi sao!? - Cung Tử Vũ nhìn Cung Thượng Giác.- Bất quá cái thai của nàng ta không phải của ta, mà là của Hàn Y , và dù sao nàng ta cũng trốn chạy bay xa rồi cũng không cần bận tâm ...không có việc gì nữa ta xin cáo lui đi chuẩn bị đi đón viễn chủy về.- Hắn ôn tồn lui xuống trong lòng giao động không ít
" Không biết đệ ấy , muốn về cùng ta không.."Tại một chỗ nào đó , Y tỉnh dậy nhìn quanh.- tỉnh rồi ? - Một thân bạch y bưng bát cháo nóng tiễn lại phía giường.
Cung Viễn Chủy ngồi dậy nhìn gã , gã đỡ y . - Nào , ngươi ăn một chút cháo đi -- Ta..không muốn ăn..- Y đẩy nhẹ bát cháo ra.- Ngươi thật là , dù gì cũng ăn một chút đi, mốt ngươi suy nhược tâm tình , ảnh hưởng thân thể thì không muốn gặp ca ngươi đâu.-
Y thấy nhắc đến ca ca của mình , khốc mắt có chút cay cay, gã thấy vậy liền biết mình làm y buồn rồi , buông bát cháo xuống ôm vai đối phương.- Được rồi , ta quá lời , ngươi mau ăn đi, ta sẽ cho ngươi một thứ , ngươi có thể quên hắn.- y ngước mắt nhìn gã.- Ngươi có thể sao!? - y nghi hoặc nhìn gã - Có thể ... Nếu ngươi nguyện ý , một lần không hối hận ..-- Ta không hối hận...- gã nhìn biểu hiện quyên quyết quật cường của y mà thở dài , đứng dậy đi về một phía lấy một cái hộp, đi đến bên cạnh y.- Trong này có viên đan, ngươi chỉ cần một viên đan này nó sẽ giúp ngươi xoá sổ kí ức giữa ngươi và hắn...nhưng có một tác dụng phụ nhỏ, ngươi không hối hận chứ?- gã đưa cái hộp chứa linh đan vào trong lòng y Y nhìn hộp do dự , gã nhìn y do dự vậy , đứng dậy phủi đi.- Đừng bắt ép bản thân mình , Viễn chủy - Gã đi ra khỏi phòng , để y lại một mình.Cung Viễn Chủy mở hộp ra nghĩ ngợi ,Liệu Caca có cần ta nữa không....ca tim ta đau quá...ca ta không phải y phục...hức.....mắt y đỏ hoe từng giọt trân châu rơi xuống nhìn đau lòng không thôi.....y vô thức nhìn ánh trăng .. ánh trăng sáng là thế một mình chờ đợi bình minh... Giống như y hi vọng chờ đợi Cung Thượng Giác hướng tình cảm về phía mình....tình cảm sai trái , y đành ngậm ngùi trôn cất nó vào ngăn tủ , chỉ có thể ngắm người ở phía sau....Ở bên ngoài Tương Liễu ngồi lên cũng ngước lên nhìn ánh trăng, cầm chén nhấp một ngụm rượu thưởng thức mĩ cảnh , gã cũng không muốn đành lòng nhìn y thống khổ như vậy , thật là hận khi không dùng trưởng hiểm đánh vào kinh mạch của Cung Thượng Giác, nghĩ càng tức , vì hắn mà y tổn thương, chưa kể vì ả đàn bà kia mà trách cứ y, ả đấy thật nguy hiểm mà hắn không nhìn ra ?? Ánh trăng ngươi không giữ được thì để ta giữ vậy, ngươi không để tâm y thì ta sẽ để tâm đến y , ngươi phớt lờ y, còn ta thì không phớt lờ y, giờ bên y đã có ta, thì ta sẽ giúp y quên ngươi vậy!Viễn chủy giờ ngươi hiện tại có ta, ta sẽ bảo hộ ngươi vì ta lỡ tâm duyệt ngươi rồi... Lỡ xa vào đoạn tình này , ta không có gì để hối tiếc...ánh trăng vì ngươi mà sáng , ta cũng có thể vì ngươi diệt thế gian...
" Không biết đệ ấy , muốn về cùng ta không.."Tại một chỗ nào đó , Y tỉnh dậy nhìn quanh.- tỉnh rồi ? - Một thân bạch y bưng bát cháo nóng tiễn lại phía giường.
Cung Viễn Chủy ngồi dậy nhìn gã , gã đỡ y . - Nào , ngươi ăn một chút cháo đi -- Ta..không muốn ăn..- Y đẩy nhẹ bát cháo ra.- Ngươi thật là , dù gì cũng ăn một chút đi, mốt ngươi suy nhược tâm tình , ảnh hưởng thân thể thì không muốn gặp ca ngươi đâu.-
Y thấy nhắc đến ca ca của mình , khốc mắt có chút cay cay, gã thấy vậy liền biết mình làm y buồn rồi , buông bát cháo xuống ôm vai đối phương.- Được rồi , ta quá lời , ngươi mau ăn đi, ta sẽ cho ngươi một thứ , ngươi có thể quên hắn.- y ngước mắt nhìn gã.- Ngươi có thể sao!? - y nghi hoặc nhìn gã - Có thể ... Nếu ngươi nguyện ý , một lần không hối hận ..-- Ta không hối hận...- gã nhìn biểu hiện quyên quyết quật cường của y mà thở dài , đứng dậy đi về một phía lấy một cái hộp, đi đến bên cạnh y.- Trong này có viên đan, ngươi chỉ cần một viên đan này nó sẽ giúp ngươi xoá sổ kí ức giữa ngươi và hắn...nhưng có một tác dụng phụ nhỏ, ngươi không hối hận chứ?- gã đưa cái hộp chứa linh đan vào trong lòng y Y nhìn hộp do dự , gã nhìn y do dự vậy , đứng dậy phủi đi.- Đừng bắt ép bản thân mình , Viễn chủy - Gã đi ra khỏi phòng , để y lại một mình.Cung Viễn Chủy mở hộp ra nghĩ ngợi ,Liệu Caca có cần ta nữa không....ca tim ta đau quá...ca ta không phải y phục...hức.....mắt y đỏ hoe từng giọt trân châu rơi xuống nhìn đau lòng không thôi.....y vô thức nhìn ánh trăng .. ánh trăng sáng là thế một mình chờ đợi bình minh... Giống như y hi vọng chờ đợi Cung Thượng Giác hướng tình cảm về phía mình....tình cảm sai trái , y đành ngậm ngùi trôn cất nó vào ngăn tủ , chỉ có thể ngắm người ở phía sau....Ở bên ngoài Tương Liễu ngồi lên cũng ngước lên nhìn ánh trăng, cầm chén nhấp một ngụm rượu thưởng thức mĩ cảnh , gã cũng không muốn đành lòng nhìn y thống khổ như vậy , thật là hận khi không dùng trưởng hiểm đánh vào kinh mạch của Cung Thượng Giác, nghĩ càng tức , vì hắn mà y tổn thương, chưa kể vì ả đàn bà kia mà trách cứ y, ả đấy thật nguy hiểm mà hắn không nhìn ra ?? Ánh trăng ngươi không giữ được thì để ta giữ vậy, ngươi không để tâm y thì ta sẽ để tâm đến y , ngươi phớt lờ y, còn ta thì không phớt lờ y, giờ bên y đã có ta, thì ta sẽ giúp y quên ngươi vậy!Viễn chủy giờ ngươi hiện tại có ta, ta sẽ bảo hộ ngươi vì ta lỡ tâm duyệt ngươi rồi... Lỡ xa vào đoạn tình này , ta không có gì để hối tiếc...ánh trăng vì ngươi mà sáng , ta cũng có thể vì ngươi diệt thế gian...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com