Gia Nhu Em La Con Gai
Mùa đông năm nó 8 tuổi. Con đường dài không một bóng người. Phải chăng vì thời tiết quá lạnh lẽo khiến mọi người phải nhốt mình trong nhà. Cái thời tiết khắc nghiệt ấy có khác gì với tâm hồn của nó không? Tâm hồn của một đứa trẻ không cha, không mẹ, không người thân. Nó cũng đã từng là một cô bé có đầy đủ mọi thứ. Nhưng ông trời đã nhẫn tâm cướp tất cả mọi thứ của nó. Kể cả cha và mẹ nó. Nó hận ông trời. Ông trời thật không có mắt mà. Nó chỉ mới có 8 tuổi thôi, cái tuổi còn quá nhỏ để mất đi sự yêu thương, đùm bọc. Nhưng tất cả đâu phải tại ông trời gây ra. Cha mẹ nó đã bị hại chết. Nó biết kẻ đó là ai. Nhưng nó có thể làm gì? Đến mạng sống của nó lúc này cũng khó mà giữ nổi nói chi đến việc trả thù. Nó ngồi co ro dưới một gốc cây cổ thụ. Lạnh, lạnh quá!. Nó lại nhớ về cái chết của ba mẹ nó. 3 ngày trước, nó cùng với ba mẹ ra sân bay để đón người anh yêu quý của nó từ Mỹ trở về. Đang trên đường đến sân bay, xe nó đã bị một xe khác chèn ép. Nó nhìn thấy rõ mặt cái tên ngồi trong xe. Là một ông lão khoảng 60 tuổi. Ông ta đang cười rất đắc ý. Dưới sự chèn ép của chiếc xe đó, ba nó lạc tay lái và chiếc xe rơi xuống biển. 2 ngày sau, nó tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong bệnh viện. Sau đó, nó đã nhận được tin dữ-tin ba mẹ nó đã qua đời. Nó đã rất đau khổ, nó đã muốn đi theo ba mẹ nhưng hình ảnh ông già với nụ cười ngạo nghễ đó lại hiện lên trong đầu nó. Nó tức, nó muốn tìm ông ta để trả thù và nó sẽ làm như vậy. Nó thề đấy! Đang thút thít, thương nhớ ba mẹ và tội nghiệp cho bản thân mình thì có một người đàn ông đi đến trước mặt nó - Cháu…Có phải là Nguyễn Ngọc Bảo An không? Nó ngước mặt lên nhìn người vừa hỏi nó. Là một người đàn ông khoảng 40 tuổi. Dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng nhìn ông vẫn rất đẹp trai và phong độ (Cái này được gọi là đẹp lão chưa ta?). Nó nhìn ông nghi ngờ. Một người đàn ông khá xa lạ so với nó. Nhận thấy được sự nghi hoặc và lo sợ trong mắt nó, ông ta liền vỗ vai nó trấn an - Cháu đừng lo, ta không làm gì cháu đâu. Cháu có phải là Bảo An không? Nó không trả lời chỉ khẽ gật đầu. Khóe môi người đàn ông đó bất giác vẽ nên một nụ cười rồi vội vàng ôm lấy nó - Ôi, cháu làm chú lo quá! Nghe tin cháu xuất viện, chú đã vội chạy đi tìm - Chú là ai?_Giọng nói trầm buồn của nó vang lên. Người đàn ông đó bỏ nó ra - Chú là bạn tốt của ba mẹ cháu. Chú rất tiếc vì tai nạn đó. Từ nay chú sẽ chăm sóc cho cháu Nó sà vào lòng người đàn ông đó mà khóc. Từ đó, nó đã có người chở che, bao bọc. Nó đã có một gia đình mới, gia đình thứ 2 của nó. Ba nuôi của nó có một cô con gái rất dễ thương bằng tuổi nó và một cậu nhóc nhỏ hơn bọn nó một tuổi. 3 người bọn nó dần trở nên thân nhau hơn. Nó thì càng ngày càng lạnh lùng hơn. Mục đích sống duy nhất của nó lúc này là trả thù. Nó nỗ lực hết sức để đạt được mục đích của mình. Nó học tất cả các loại võ và vũ khí. Nó học tất cả mọi thứ. Năm 9 tuổi nó đã lấy được 2 bằng đại học loại xuất sắc. Năm 10 tuổi nó đã thành thạo mọi công việc kinh doanh. Một công ty được xây nên và do nó lãnh đạo. Nhờ tài lãnh đạo của nó, 1 năm sau công ty đã vươn lên đứng vị trí vinh dự nhất, vị trí số 1 thế giới, đánh bật tất cả các công ty lớn có nhiều kinh nghiệm. Việc thành lập công ty này ba nuôi nó không hề biết, chỉ có con gái ông Layla biết thôi. (Nói hơi quá nhỉ? Nhưng truyện mà!). Nó đạt được những thành công này cũng nhờ có sự quyết tâm trả thù của nó. Hai người con của ba nuôi nó Layla và Rin, dù cũng học như nó nhưng kết quả thì không bằng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com