Gia Nhu Chung Ta Trang So
"Nó không yêu thương em thì em cũng phải biết tự yêu lấy mình chứ." __________________________ "Sếp gọi anh kìa." - Tôi vỗ vỗ vai ông anh. "Ok ok." - Ông leader quay sang xuề xòa bảo vậy rồi lẩm bẩm. - "Rách việc." "Này, anh cứ giữ thái độ đó thì không làm được việc gì đâu." - Tôi xoay ghế ông anh đó lại, thẳng mặt nói. "Việc của mày à?" - Anh ta nóng nảy đứng dậy chỉ vào mặt tôi. - "À ừ, mày là con chó của nó mà, có chuyện gì là mách lẻo bằng hết."Những người xung quanh nghe thấy thế thì ngó nghiêng hóng hớt, có người đi tới kéo tay tôi lại, nhỏ giọng bảo tôi nhịn xuống. Thôi thì tôi cũng sợ sẽ đến tai anh Thi nên bỏ qua, toan quay lưng đi thì bất ngờ bị kéo lùi về sau. "Sao hả? Tao nói đúng rồi nên cụp đuôi chạy chứ gì?" - Anh ta gằn giọng nạt tôi. - "Anh em cái gì. Tối nào mày cũng liếm chân cho nó đúng không?"Tôi hất tay anh ta ra, cau mày nói. "Anh ăn nói cho cẩn thận." "Ờ đấy mách đi, giỏi mày mách anh sếp của mày đi!"Đã muốn bỏ qua rồi mà anh ta còn cố tình đổ cốc cafe lên tệp tài liệu của tôi, đến lúc tan làm còn bày đủ trò bắt tôi ở lại làm cho xong mới được về.
Má chứ diễn vở mụ dì ghẻ bắt nạt nàng Tấm đấy à?Tôi gọi điện cho Văn Quyền tính bảo hắn tối nay không cần chờ mà cứ ăn trước, bao giờ làm xong thì tôi về. Ai ngờ đập vào tai tôi là tiếng nhạc xập xà xập xình nhức hết cả tai. "Nhạc nhẽo gì đấy. Anh lại đi bar à?" "Bar gì, đi pub!" "Như nhau, sao anh không báo cho em một tiếng?" "Đi có tí thôi mà."Văng vẳng đâu đó là tiếng cười cợt pha tạp tiếng hò hét của lũ bạn ăn hại đái nát của hắn, nắm tay tôi siết chặt, cao giọng nhắc nhở. "Về đi."Tôi không biết là hắn không nghe thấy hay cố tình không nghe nữa. "Em nói về ngay! Tích được mấy đồng là lại đem đi phá thế à!? QUYỀN! Q--"Cuộc gọi bị cắt ngang, tôi bức xúc gọi đi gọi lại mà hắn chẳng thèm nghe máy chọc tôi điên tiết thật sự. Hắn vừa mới lành chút thôi mà đã bị lũ mất dạy kia rủ đi chơi bời phá phách, lại còn lén đi sau lưng tôi!!
Rồi tối nay lại ngã xe, bị thương tích gì thì tôi mặc kệ đó!!!Trời ạ.Nằm gục lên mặt bàn, tôi ngán ngẩm nhớ lại thằng leader dở hơi bơi ngửa rồi lại đến thằng bạn trai ăn hại mất nết, thật là, tôi uất ức khóc không thành tiếng. May tối nay chỉ có mình tôi quanh quẩn ở đây nên chẳng sợ mất mặt, dần dà ri rỉ khóc rồi lại khóc nức nở. "Tại sao con khóc?" "..."Tôi giương đôi mắt nổi đầy tơ máu mà nhìn anh Thi từ khi nào đã đứng chình ình sau lưng mình. Hôm nay ảnh mặc nguyên một cây trắng, thoạt nhìn phát sáng giống ông Bụt thật đó.Hết cả hứng khóc, tôi lau nước mắt nói. "Thằng trưởng nhóm bắt nạt con. Hức hức, nó bảo con làm lại hết chỗ này rồi mới được về."Anh Thi kéo ghế tới ngồi gần tôi, ngón tay anh nhẹ nhàng gạt tóc mái của tôi sang một bên. "Thôi con hãy nín đi! Bây giờ, con hãy thử nhìn vào màn hình máy tính xem còn gì nữa không?"Tôi ngơ ngác nhìn vào màn hình máy tính, ủa, có cái gì đâu, chỉ là tắt màn hình nên đen ngòm thôi mà? "Không còn gì nữa đúng không? Về thôi." - Anh ấy kéo tôi đứng dậy rồi cầm theo cặp làm việc của tôi. - "Thích ăn gì không?" "Thôi, em ở lại chút là xong, không làm mai ông ý lại gào mồm lên mệt lắm." "Ai." "Cái ông Hoàng nhóm trưởng nhóm em ý."Tôi phụng phịu mách lẻo bằng hết với sếp, à há, ai bảo thằng cha đó thách tôi mách lẻo, thế nên phải mách liền cho nóng. Chẳng mong có tác dụng gì nhưng ít ra có người sẻ chia cũng đỡ bức bối trong lòng.Chọc chọc cái má bánh bao đang phồng lên của tôi, anh Thi thản nhiên buông câu. "Để anh cho nó ra đảo là được chứ gì?" "Dạ?"Sếp nói là làm, ngay trước mặt tôi, lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho tên leader kia. Anh ta còn chưa kịp mở mồm "Alo" thì đã bị anh Thi chốt thẳng mõm. "Cậu bị sa thải." "Dạ? Ủa alo sếp? Al--"Ủa.Tôi ngơ ngác tập 2.Không thể nào, sao anh Thi có thể đuổi việc người ta dứt khoát như thế được, trời ơi, anh ta là trưởng nhóm đó, làm ở cái công ty này còn lâu hơn anh Thi mà!! Sao anh Thi lại nỡ làm thế. Ôi trời ơi!!Há há há há!!Trời ơi sướng quá cả nhà ơi!!Chết mày chưa cho mày chừa!! Tôi thật muốn gọi facetime với thằng cha leader đó để mèo méo meo mấy cái cho bõ tức!!Tôi không nhịn được mà lăn ra cười bò, nghĩ đến bản mặt vênh váo sáng nah với cái giọng điệu đần thối của thằng cha đó ban nãy mà tôi hả hê gì đâu. "Em vui rồi chứ gì?" - Anh Thi ngồi xổm xuống nhìn tôi lăn qua lăn lại uốn éo như con sâu đo. "Vui chứ. Cảm giác có người bênh vực mình, thích lắm." "Ừm. Em thích là được."Eo.
Cảm giác sặc mùi nam chính mấy cuốn tiểu thuyết "tổng tài" gì gì thế nhỉ. À đấy, suýt thì tôi quên mất. "Để lát rảnh em nhắn tin cho anh sau nha!! Em có việc gấp!!" "Này."Tôi chạy bay chạy biến xuống hầm để xe thì mới nhớ ra là để quên cặp ở chỗ làm việc, đang định lên lấy thì anh Thi đã xuống đưa cho tôi rồi. "Có có chuyện gì mà như bán mạng thế?" "Em kể anh sau!"Lấy xe phóng vèo vèo ra mấy quán mà hắn hay lui đến, tôi đi mãi mà chẳng thấy đâu, may sao lúc tôi định mặc kệ thì nhận ra đám bạn của hắn đang ra đứng ngoài cửa quán Bar.Tôi đi tới, mình mình áo vest quần tây công sở với đám nhóm choai choai áo tóc tai áo quần đủ thứ màu thấy lệch pha ghê gớm, thế mới nhận ra mình đang già mất rồi. "Yo, ông anh tìm thằng Quyền đấy à?" - Tên tóc tím khói nói với tôi. "Đâu rồi?" "Vẫn trong đó, đặc mùi quá bọn này ra đây cho thoáng mà nó vẫn rúc trong đó." "Nó ở ngay cái phòng đầu tiên đó đó."Gân xanh trên trán của tôi như đã nổi hẳn lên, từng bước chân nặng nề của tôi cố lết vào bên trong. Phòng ở đây đều được cách âm nên từ bên ngoài không thể biết bên trong đang làm gì, nên, tôi đành đứng ngoài chờ phục vụ đến đưa đồ để ngó xem sao.Phục vụ chưa thấy đâu mà đã thấy Văn Quyền đang đi trên hành lang bước tới. "Mò đến tận đây luôn?" - Hắn thốt ra một câu, mùi rượu xộc thẳng vào mũi tôi. "Về đi." "Ơ hay. Anh tiêu tiền của anh, cũng đâu phải của em mà em cằn nhằn?" "..."Còn đang định nói nữa thì đám bạn của hắn đến vội kéo hắn vào bên trong, tay hắn kịp vươn ra.
Vươn ra phẩy phẩy ý đuổi tôi về.Nước mắt lặng lẽ rơi ra, tôi nhìn hắn trong chốc lát, chẳng nói năng gì, khẽ lách người né tránh đám đông mà rời đi.Khốn nạn.Ngồi bên cạnh cái xe máy của mình, tôi chẳng buồn đứng lên, thẫn thờ tựa lên nó để bản thân vững vàng trong chốc lát rồi chẳng nhịn nổi, buồn bã òa lên khóc. Ngồi lâu thì có chiếc ô tô đỗ lại chắn mất tầm nhìn của tôi, không cần đoán cũng biết là anh Thi đến. "Anh thấy em gấp quá nên đi theo xem xem giúp được gì..." "Em buồn quá." - Tôi còn chẳng thèm lau nước mắt nữa. - "Anh kệ em đi, khóc xong em về." "Nhích ra cho anh ngồi ké, em khóc xong thì anh về."Sau đó anh Thi cho xe đỗ ở nơi khác rồi tới ngồi bệt xuống cạnh tôi, chẳng biết qua bao lâu, hai đứa cứ ngồi đó, cho đến khi ánh đèn đường hắt hiu nhạt dần trong đôi mắt nhập nhèm nước mắt của tôi. "Nó không yêu thương em thì em cũng phải biết tự yêu lấy mình chứ."Tâm trí tôi mơ hồ nghe thấy anh Thi nói câu ấy, hẳn là tôi nghe nhầm mất rồi.__________________________________Sơ: :))) Thật ra Thi có một mùi rất nồng nàng anh chàng cũng tên T nào đó á mn
Má chứ diễn vở mụ dì ghẻ bắt nạt nàng Tấm đấy à?Tôi gọi điện cho Văn Quyền tính bảo hắn tối nay không cần chờ mà cứ ăn trước, bao giờ làm xong thì tôi về. Ai ngờ đập vào tai tôi là tiếng nhạc xập xà xập xình nhức hết cả tai. "Nhạc nhẽo gì đấy. Anh lại đi bar à?" "Bar gì, đi pub!" "Như nhau, sao anh không báo cho em một tiếng?" "Đi có tí thôi mà."Văng vẳng đâu đó là tiếng cười cợt pha tạp tiếng hò hét của lũ bạn ăn hại đái nát của hắn, nắm tay tôi siết chặt, cao giọng nhắc nhở. "Về đi."Tôi không biết là hắn không nghe thấy hay cố tình không nghe nữa. "Em nói về ngay! Tích được mấy đồng là lại đem đi phá thế à!? QUYỀN! Q--"Cuộc gọi bị cắt ngang, tôi bức xúc gọi đi gọi lại mà hắn chẳng thèm nghe máy chọc tôi điên tiết thật sự. Hắn vừa mới lành chút thôi mà đã bị lũ mất dạy kia rủ đi chơi bời phá phách, lại còn lén đi sau lưng tôi!!
Rồi tối nay lại ngã xe, bị thương tích gì thì tôi mặc kệ đó!!!Trời ạ.Nằm gục lên mặt bàn, tôi ngán ngẩm nhớ lại thằng leader dở hơi bơi ngửa rồi lại đến thằng bạn trai ăn hại mất nết, thật là, tôi uất ức khóc không thành tiếng. May tối nay chỉ có mình tôi quanh quẩn ở đây nên chẳng sợ mất mặt, dần dà ri rỉ khóc rồi lại khóc nức nở. "Tại sao con khóc?" "..."Tôi giương đôi mắt nổi đầy tơ máu mà nhìn anh Thi từ khi nào đã đứng chình ình sau lưng mình. Hôm nay ảnh mặc nguyên một cây trắng, thoạt nhìn phát sáng giống ông Bụt thật đó.Hết cả hứng khóc, tôi lau nước mắt nói. "Thằng trưởng nhóm bắt nạt con. Hức hức, nó bảo con làm lại hết chỗ này rồi mới được về."Anh Thi kéo ghế tới ngồi gần tôi, ngón tay anh nhẹ nhàng gạt tóc mái của tôi sang một bên. "Thôi con hãy nín đi! Bây giờ, con hãy thử nhìn vào màn hình máy tính xem còn gì nữa không?"Tôi ngơ ngác nhìn vào màn hình máy tính, ủa, có cái gì đâu, chỉ là tắt màn hình nên đen ngòm thôi mà? "Không còn gì nữa đúng không? Về thôi." - Anh ấy kéo tôi đứng dậy rồi cầm theo cặp làm việc của tôi. - "Thích ăn gì không?" "Thôi, em ở lại chút là xong, không làm mai ông ý lại gào mồm lên mệt lắm." "Ai." "Cái ông Hoàng nhóm trưởng nhóm em ý."Tôi phụng phịu mách lẻo bằng hết với sếp, à há, ai bảo thằng cha đó thách tôi mách lẻo, thế nên phải mách liền cho nóng. Chẳng mong có tác dụng gì nhưng ít ra có người sẻ chia cũng đỡ bức bối trong lòng.Chọc chọc cái má bánh bao đang phồng lên của tôi, anh Thi thản nhiên buông câu. "Để anh cho nó ra đảo là được chứ gì?" "Dạ?"Sếp nói là làm, ngay trước mặt tôi, lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho tên leader kia. Anh ta còn chưa kịp mở mồm "Alo" thì đã bị anh Thi chốt thẳng mõm. "Cậu bị sa thải." "Dạ? Ủa alo sếp? Al--"Ủa.Tôi ngơ ngác tập 2.Không thể nào, sao anh Thi có thể đuổi việc người ta dứt khoát như thế được, trời ơi, anh ta là trưởng nhóm đó, làm ở cái công ty này còn lâu hơn anh Thi mà!! Sao anh Thi lại nỡ làm thế. Ôi trời ơi!!Há há há há!!Trời ơi sướng quá cả nhà ơi!!Chết mày chưa cho mày chừa!! Tôi thật muốn gọi facetime với thằng cha leader đó để mèo méo meo mấy cái cho bõ tức!!Tôi không nhịn được mà lăn ra cười bò, nghĩ đến bản mặt vênh váo sáng nah với cái giọng điệu đần thối của thằng cha đó ban nãy mà tôi hả hê gì đâu. "Em vui rồi chứ gì?" - Anh Thi ngồi xổm xuống nhìn tôi lăn qua lăn lại uốn éo như con sâu đo. "Vui chứ. Cảm giác có người bênh vực mình, thích lắm." "Ừm. Em thích là được."Eo.
Cảm giác sặc mùi nam chính mấy cuốn tiểu thuyết "tổng tài" gì gì thế nhỉ. À đấy, suýt thì tôi quên mất. "Để lát rảnh em nhắn tin cho anh sau nha!! Em có việc gấp!!" "Này."Tôi chạy bay chạy biến xuống hầm để xe thì mới nhớ ra là để quên cặp ở chỗ làm việc, đang định lên lấy thì anh Thi đã xuống đưa cho tôi rồi. "Có có chuyện gì mà như bán mạng thế?" "Em kể anh sau!"Lấy xe phóng vèo vèo ra mấy quán mà hắn hay lui đến, tôi đi mãi mà chẳng thấy đâu, may sao lúc tôi định mặc kệ thì nhận ra đám bạn của hắn đang ra đứng ngoài cửa quán Bar.Tôi đi tới, mình mình áo vest quần tây công sở với đám nhóm choai choai áo tóc tai áo quần đủ thứ màu thấy lệch pha ghê gớm, thế mới nhận ra mình đang già mất rồi. "Yo, ông anh tìm thằng Quyền đấy à?" - Tên tóc tím khói nói với tôi. "Đâu rồi?" "Vẫn trong đó, đặc mùi quá bọn này ra đây cho thoáng mà nó vẫn rúc trong đó." "Nó ở ngay cái phòng đầu tiên đó đó."Gân xanh trên trán của tôi như đã nổi hẳn lên, từng bước chân nặng nề của tôi cố lết vào bên trong. Phòng ở đây đều được cách âm nên từ bên ngoài không thể biết bên trong đang làm gì, nên, tôi đành đứng ngoài chờ phục vụ đến đưa đồ để ngó xem sao.Phục vụ chưa thấy đâu mà đã thấy Văn Quyền đang đi trên hành lang bước tới. "Mò đến tận đây luôn?" - Hắn thốt ra một câu, mùi rượu xộc thẳng vào mũi tôi. "Về đi." "Ơ hay. Anh tiêu tiền của anh, cũng đâu phải của em mà em cằn nhằn?" "..."Còn đang định nói nữa thì đám bạn của hắn đến vội kéo hắn vào bên trong, tay hắn kịp vươn ra.
Vươn ra phẩy phẩy ý đuổi tôi về.Nước mắt lặng lẽ rơi ra, tôi nhìn hắn trong chốc lát, chẳng nói năng gì, khẽ lách người né tránh đám đông mà rời đi.Khốn nạn.Ngồi bên cạnh cái xe máy của mình, tôi chẳng buồn đứng lên, thẫn thờ tựa lên nó để bản thân vững vàng trong chốc lát rồi chẳng nhịn nổi, buồn bã òa lên khóc. Ngồi lâu thì có chiếc ô tô đỗ lại chắn mất tầm nhìn của tôi, không cần đoán cũng biết là anh Thi đến. "Anh thấy em gấp quá nên đi theo xem xem giúp được gì..." "Em buồn quá." - Tôi còn chẳng thèm lau nước mắt nữa. - "Anh kệ em đi, khóc xong em về." "Nhích ra cho anh ngồi ké, em khóc xong thì anh về."Sau đó anh Thi cho xe đỗ ở nơi khác rồi tới ngồi bệt xuống cạnh tôi, chẳng biết qua bao lâu, hai đứa cứ ngồi đó, cho đến khi ánh đèn đường hắt hiu nhạt dần trong đôi mắt nhập nhèm nước mắt của tôi. "Nó không yêu thương em thì em cũng phải biết tự yêu lấy mình chứ."Tâm trí tôi mơ hồ nghe thấy anh Thi nói câu ấy, hẳn là tôi nghe nhầm mất rồi.__________________________________Sơ: :))) Thật ra Thi có một mùi rất nồng nàng anh chàng cũng tên T nào đó á mn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com