TruyenHHH.com

Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Quyển 1: Con rối dây - V2.1: Yêu (2)

viclu_i_love_you

Ở Lưu Tư Lan, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm chơi thân với vài người bạn từ nhỏ, bọn họ có chung rất nhiều sở thích, tỷ như đua xe và xe địa hình. Trên con đường núi quanh co, một đám đông cuồng nhiệt reo hô, trong đó có không ít học sinh học viện Lưu Tư Lan và học viện Tử Viên. Từ rất lâu trước đây, nơi này đã trở thành điểm tụ tập của những người hâm mộ đua xe, đồng thời cũng là điểm tụ tập của các học sinh có chung sở thích tại hai học viện quý tộc thuộc thành phố K. Giữa mảnh xôn xao huyên náo, các cô gái đã khoác lên bộ trang phục cổ vũ, lớp trang điểm xinh đẹp làm nổi bật nhan sắc mê người. Trên những chiếc xe địa hình với chất lượng và kiểu dáng khác nhau là một loạt các tay đua đủ cả nam lẫn nữ, đám dông xung quanh tụ lại thành từng nhóm, phân chia rất rõ ràng. "Oa oa! Ai vậy?" Có ai đó khoa trương kêu to, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chỉ thấy ở khu vực dành cho học viện Tử Viên, một thiếu niên mặc đồ đen đứng dậy từ chiếc chiếc xe đua màu đỏ thẫm, trên khuôn mặt hắn mang theo một nụ cười tà ác. Thiếu niên khoa trương dang rộng hai tay như muốn ôm ai đó vào lòng, hắn đi đến đâu, mọi người tự giác lùi lại mở đường đến đó. "Đây chẳng phải là hai đứa em ngoan ngoãn của chúng ta – Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm sao?" Thiếu niên vừa bước đến khu vực dành cho học viện Lưu Tư Lan thì liền giở giọng chế giễu. Trên một chiếc xe máy địa hình màu đen, Mộc Như Sâm từ từ đeo vào chiếc găng tay hở ngón cái, Mộc Như Lâm thì đang kiểm tra các loại phụ tùng. Hai anh em, từ tính tình đến sở thích đều trái ngược nhau như mâu với thuẫn, một người giỏi tấn công, một người giỏi phòng thủ, một người bốc đồng, một người bình tĩnh. Mộc Như Sâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, người luôn tỏ ra đáng yêu trước mặt Mộc Như Lam nay lộ ra vẻ tà mị, gương mặt tuấn tú ngập trong bóng tối, cuồng ngạo đến không kiềm chế nổi, "Mày mới là kẻ không ngoan đấy, An Hữu Minh." An Hữu Minh vừa đưa tay vuốt tóc vừa cười mỉa mai, "Đâu nào, An Hữu Minh tao không có tiềm năng làm chó, làm sao mà nói ngoan với chả không ngoan được?" Mộc Như Sâm nguy hiểm nheo mắt lại, nụ cười của An Hữu Minh càng thêm ác ý, xung quanh một mảnh im lặng, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Cả nước có ba học viện quý tộc, trong đó Lưu Tư Lan và Tử Viên cùng nằm ở thành phố K, còn Mộ Hoa thì nằm ở thủ đô xa xôi nên không dính dáng tới hai học viện kia nhiều lắm. Lưu Tư Lan và Tử Viên luôn minh tranh ám đấu, hiệu trưởng và học sinh hai bên so tài mọi lúc mọi nơi. Mặc dù Tử Viên không có cửa thẳng nổi át chủ bài Mộc Như Lam của Lưu Tư Lan trong mục học tập, nhưng ngoài nó ra thì vẫn còn rất nhiều hạng mục khác, chẳng phải sao? Như cuộc đua xe hiện tại chẳng hạn. Hiệu trưởng hai học viện phát hiện học sinh bắt đầu tụ tập đua xe không biết từ khi nào. Vì an toàn của học sinh, hai hội đồng quản trị nhất trí quyết định mua quyền sử dụng con đường này, các biện pháp an ninh cũng được triển khai cẩn thận, đó chính là lý do vì sao Mộc Như Lam yên tâm để hai đứa em đến đây đua xe. An Hữu Minh đối chọi với hai anh em Mộc gia suốt từ tiểu học đến trung học, tuy gọi nhau là địch thủ nhưng cũng chưa gay gắt đến mức người sống ta chết, chỉ là thỉnh thoảng giở giọng khiêu khích. "À..." Mộc Như Sâm đột ngột đứng dậy, cậu bước đến huých vai An Hữu Minh, sau đó nói bằng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, "Tao tán đổ Chu Nhã Nhã rồi đấy, gara của tao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng." Sau đó cậu thản nhiên lùi lại, mọi người chỉ nhìn thấy Mộc Như Sâm nở nụ cười, còn An Hữu Minh thì thối cả mặt. Nhìn bóng dáng Mộc Như Sâm, An Hữu Minh không cam lòng hỏi, "Này, thật hay giả?" "Anh!" An Hữu Minh vừa nói xong, An Tả Tả liền kéo Chu Nhã Nhã đi xuyên qua đám đông. Chu Nhã Nhã lần đầu tiên đến đường đua này, sự ồn ào chật chội ở đây khiến gương mặt lạnh lùng của cô ta mỗi lúc một lạnh hơn, nhưng như vậy lại càng tô đậm thần thái nữ vương, góp phần giúp cho cô ta nổi bần bật giữa chốn đông toàn người đẹp. Chu Nhã Nhã nhìn Mộc Như Sâm ngồi trên xe, đôi môi đỏ dần dần cong lên, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Mộc Như Sâm như thế này, áo thun màu đen cùng quần bò và giày cổ cao, trên tay cậu đeo găng hở ngón, mái tóc đen hơi rối phủ bóng lên khuôn mặt tuấn tú, không đủ trưởng thành và cao lớn, nhưng lại chứa một sức cám dỗ mạnh mẽ của tuổi trẻ tự do. Mối tình đầu nảy nở giữa thanh xuân chính là mối tình đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Lồng ngực Chu Nhã Nhã bỗng nhiên nóng lên, thình thịch thình thịch... Cảm giác trái tim đập loạn lại xuất hiện, lần đầu tiên là khi cậu tùy tiện huýt sáo với Chu Nhã Nhã, cũng là khi cậu lộ ra dáng vẻ phong lưu bất cần đời khiến cô ta nhớ mãi không quên. Chu Nhã Nhã đảo mắt về phía những cô gái đang nhìn Mộc Như Sâm chằm chằm, sau đó mạnh mẽ nhấc chân đi đến bên cạnh Mộc Như Sâm mà nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau. Đối với cái nhăn mặt và động tác muốn rút tay ra của Mộc Như Sâm, băng sơn nữ vương Chu Nhã Nhã chỉ nở một nụ cười hiếm hoi, nắm tay của cô ta ngày càng siết chặt, từng khớp xương ép mạnh đến là đau. "Sâm, bây giờ chúng ta đã là người yêu, đừng tỏ ra xa lạ như vậy," Cô ta nói. Mộc Như Sâm nhíu mày nhìn những ngón tay đan vào nhau, bàn tay thiếu nữ rất đẹp, thế nhưng cậu chỉ thấy kỳ quặc và phản cảm. Lời nói Chu Nhã Nhã khiến động tác rút tay của Mộc Như Sâm không khỏi khựng lại, theo bản năng, cậu im lặng cầu cứu đứa em trai song sinh. Phía sau bọn họ, Mộc Như Lâm đang ngồi xổm kiểm tra xe, để ý thấy ánh mắt của anh trai, cậu đưa tay nâng gọng kính, bóng tối mơ hồ phủ lên dáng người anh tuấn, "Đã là người yêu thì những chuyện thân thiết hơn cũng làm được, huống gì chỉ là một cái nắm tay?" Những chuyện thân thiết hơn gì gì đó, trước giờ Mộc Như Sâm chưa từng nghĩ qua. Cậu bực bội nói thầm, dạo này Mộc Như Lâm bị làm sao thế, chuyện gì cũng muốn lôi Chu Nhã Nhã theo cho bằng được, tối nay cũng không ngoại lệ, đứa em trai này rảnh hơi gọi điện kêu Chu Nhã Nhã tới đây, lại còn bảo rằng cậu nên cho bạn gái xinh đẹp ngồi vào yên sau để ra mắt mọi người... Vớ vẩn, Chu Nhã Nhã làm sao mà bì được với chị gái? Yên sau của cậu chỉ dành riêng cho chị ấy thôi! An Hữu Minh trợn mắt nhìn Chu Nhã Nhã, sau đó lại liếc sang An Tả Tả đang đứng cười toe toét ngay bên cạnh, hắn đá nhẹ một cái rồi thấp giọng hỏi, "Chu Nhã Nhã thật sự là bạn gái Mộc Như Sâm?" An Hữu Minh biết Chu Nhã Nhã, có điều tính tình cô ta khiến hai người không quá thân quen, chưa kể trước đây Chu Nhã Nhã chỉ học ở nước ngoài. Lúc Mộc Như Sâm nói muốn tán tỉnh cô ta, An Hữu Minh đã không ngừng cười nhạo, thậm chí còn tuyên bố nếu Mộc Như Sâm tán đổ được thì hắn sẽ tặng luôn cho cậu chiếc xe đua bảo bối của mình, nó không phải loại xe máy địa hình bình thường, mà là một chiếc xe đua bốn bánh cao cấp! Xe đua công thức 1! An Tả Tả vui vẻ gật đầu, sáng nay cô đã định đến đây chơi nhưng An Hữu Minh không cho phép, nào ngờ bây giờ lại được hưởng sái từ Chu Nhã Nhã, cầm lấy giấy thông hành của Mộc Như Lâm mà thoải mái đi thẳng vào. An Hữu Minh nhất thời đen mặt, thấy dáng vẻ hớn hở của em gái, hắn mất hứng đá mông cô một cái, "Về nhà đi, ai cho em đến đây, chướng cả mắt." Bên phải có tiếng còi vang lên, một chùm ánh sáng mạnh mẽ lao tới từ khúc ngoặc, có cô gái mặc trang phục gợi cảm cầm một dải băng đỏ vội vàng đi lên trước, chờ đợi tay đua đầu tiên. Tiếng rú ga rít lên từng trận, khán giả đứng đông nghẹt ở hai bên đường đua, vừa vung cờ đỏ vừa cuồng nhiệt la hét cổ vũ. "A! A! A! A..." Ánh sáng chói lọi khiến mọi người không thể mở mắt, chờ đến nhìn được rõ ràng, học sinh Tử Viên lập tức phấn khởi hét lên, còn học sinh Lưu Tư Lan thì không ngừng la ó. Lên đầu tiên là một chiếc xe máy địa hình màu xanh đậm, chủ nhân của nó là học sinh học viện Tử Viên, Lam Bỉnh Lân. "A ha, tên ngốc này không tệ!" An Hữu Minh bỏ vào miệng một thanh kẹo cao su, vừa nhìn Lam Bỉnh Lân tháo mũ bảo hiểm vừa tà ác cười với Mộc Như Sâm. Mộc Như Sâm khinh thường liếc qua Lam Bỉnh Lân, "Đứng đầu trong hàng tay mơ, nói đi nói lại thì cũng chỉ là một tay mơ." Lam Bỉnh Lân chưa bao giờ tới đường đua này, tuy nhiên gần đây hắn rất hay tham gia các cuộc tụ tập của học sinh hai học viện, điều kỳ lạ là hắn thường xuyên chạm mặt anh em Mộc gia. "Ha ha..." An Hữu Minh giơ lên chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ, hắn khiêu khích nhìn Mộc Như Sâm, "Có ngon thì cho tao xem thử "hàng" của mày dài đến đâu?" Đám thanh niên xung quanh nghe thế thì lập tức huýt sáo đùa cợt, các cô gái cũng cổ vũ theo, kiểu khiêu khích này luôn luôn khiến người ta sôi trào nhiệt huyết. Mộc Như Sâm cầm lên một chiếc mũ đen tuyền, "Đương nhiên là hơn mày rất nhiều. Đồ con sâu." (MDL: ý bạn Sâm là hàng bạn Minh chỉ cỡ con sâu *lol*) Đám đông cười ầm lên, An Hữu Minh không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa, liền vung chân ngồi lên xe. Hắn vừa an vị, yên sau lập tức xuất hiện một mỹ nữ vòng tay ôm eo hắn, hai người kề sát vào nhau, thoạt nhìn ái muội vô cùng. Mộc Như Sâm chậc một tiếng rồi đội mũ ngồi lên xe, Mộc Như Lâm đứng cạnh dặn dò, "Phanh hơi mòn nhưng không sao, khi bẻ tay lái phải chú ý chướng ngại vật, cuối cùng là lên ga, có điều nhớ chờ hai giây rồi hẵng tăng tốc." (MDL: đoạn này chém nhẹ, không biết có trúng miếng nào không...) "Hiểu rồi," Mộc Như Sâm nói xong, đang khởi động xe chuẩn bị đi vào vạch xuất phát thì đột nhiên thấy hông mình ấm ấm. Quay đầu nhìn lại, Mộc Như Sâm phát hiện Chu Nhã Nhã định dùng tay tựa vào hông mình để ngồi lên xe, cậu nhướn mày, lời nói chưa kịp suy xét đã bật ra khỏi miệng, "Không được ngồi!" Âm lượng không quá to nhưng cũng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy, bọn họ lập tức nhìn chằm chằm vào hai người bằng rất nhiều thái độ. Mộc Như Sâm quát như vậy làm cho Chu Nhã Nhã cứng đờ cả người, cô ta hiện vẫn đang nâng chân lên cao giống hệt tư thế chó đi bậy, trông qua cực kỳ khôi hài. Sắc mặt Chu Nhã Nhã khẽ biến, cô ta vội vàng thu chân lại. Tình huống bây giờ quả thật rất mất mặt: ban nãy Chu Nhã Nhã mới vừa dùng hành động để công khai mối quan hệ giữa cô ta và Mộc Như Sâm, vậy mà lúc này Mộc Như Sâm lại không cho phép cô ta ngồi vào yên sau. Mọi người đều biết, không phải ai cũng có thể ngồi vào yên sau và ghế phó điều khiển, bởi vì chúng chỉ dành cho người thân thiết nhất của các tay đua. Nhìn Mộc Như Sâm lúng túng không biết giải thích thế nào, Mộc Như Lâm chậm rãi nói thay, "Sâm không quen để người khác ngồi đằng sau, mai mốt luyện tập thêm một chút là được." "Thế à? Vậy sao không bắt đầu luyện tập ngay từ hôm nay?" Chu Nhã Nhã quét mắt qua những cô gái đang cười nhạo mình, đôi môi đỏ tươi khẽ mím chặt. Một kẻ luôn muốn khống chế người khác như Chu Nhã Nhã sẽ không bao giờ cho Mộc Như Sâm cơ hội cự tuyệt, vì vậy cô ta dợm người muốn tiếp tục ngồi lên, thế nhưng không ngờ lại bị Mộc Như Lâm túm tay ngăn chặn. Mộc Như Lâm thâm trầm nhìn cô ta, giọng nói từ tốn mang theo vẻ nặng nề, "Sâm không quen chở người, nếu cô không muốn bị văng ra ngoài thì ngoan ngoãn đứng yên ở đây đi, sau này lo mà luyện tập nhiều hơn." Chỉ một câu nhưng tựa hồ ẩn chứa đến hai tầng nghĩa. Dù Chu Nhã Nhã khó chịu cau mày, Mộc Như Lâm vẫn không gỡ tay ra. Mộc Như Sâm thấy vậy thì gương mặt bên dưới mũ bảo hiểm mới giãn ra một chút, cậu rú ga lái về phía vạch xuất phát – nơi những tay đua khác đã chờ sẵn từ nãy giờ. Cờ đỏ vung lên, sáu chiếc xe xé gió lao vút đi như sáu mũi tên, kèm theo đó là từng đợt la hét cổ vũ. Những người đại diện vừa lái xe rời khỏi, mọi người tiếp tục cầm sâm banh lắc lư theo điệu nhạc, có người công khai tán tỉnh, cũng có người công khai cầu yêu, tóm lại là thập phần náo nhiệt. Chu Nhã Nhã và Mộc Như Lâm cùng đứng tại một góc khuất vắng người, sắc mặt Chu Nhã Nhã rất khó coi, còn Mộc Như Lâm thì ũng chẳng hơn gì. Cậu không ngờ rằng Chu Nhã Nhã lại bá đạo như vậy, bá đạo tới mức muốn kiểm soát tất cả mọi chuyện liên quan đến Mộc Như Sâm, thậm chí một người mạnh mẽ như Kha Uyển Tình cũng chưa bao giờ làm thế! Hơn nữa Mộc Như Sâm luôn thích tự do làm theo ý mình, giai đoạn trước vì chưa hiểu chuyện tình cảm nên Sâm mới bị lừa, nếu sau này Sâm mất kiên nhẫn đòi chia tay Chu Nhã Nhã thì kế hoạch của cậu sẽ hỏng hết. "Nếu thứ cô muốn là một con rô bốt nghe lời răm rắp thì phiền cô dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, Sâm không phải người mà cô có thể điều khiển," Mộc Như Lâm thẳng thừng nói. Hôm trước Chu Nhã Nhã đã gọi điện nhờ cậu hỗ trợ lấy lòng Mộc Như Sâm, vì Mộc Như Lam nên cậu đã đồng ý ngay lập tức, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của anh trai. Chu Nhã Nhã không phục, "Cậu ta là bạn trai tôi, tôi muốn trở thành người thân mật nhất của cậu ta thì có gì sai?" "Cô tự đề cao bản thân quá rồi," Mộc Như Lâm nhếch miệng cười trào phúng, loại nụ cười như thế chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Mộc Như Lam. "Cậu..." Chu Nhã Nhã trước giờ luôn luôn kiêu căng thích điều khiển người khác, dù từng bị cưỡng hiếp thì chuyện đó chỉ càng làm tăng thêm ham muốn khống chế của cô ta mà thôi. "Nếu cô vẫn cố chấp thì tôi cũng chẳng muốn lãng phí thời gian," Vừa dứt lời, Mộc Như Lâm liền xoay lưng đi thẳng về phía đám đông, nếu không phải Chu Nhã Nhã là kẻ hiếm hoi lọt được vào mắt xanh của Mộc Như Sâm thì ai thèm để tâm tới cô ta chứ? Chu Nhã Nhã hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén trận lửa giận đang đốt cháy đầu óc, một lúc lâu sau, cô ta cứng nhắc gật đầu, "Được," Được lắm! "Nhã Nhã!" An Tả Tả chui ra từ đám đông, nhìn quanh một hồi rốt cuộc cũng tìm thấy Chu Nhã Nhã, cô cầm hai ly trà sữa vui vẻ chạy tới, "Cậu đứng ở đây à, làm mình đi tìm nãy giờ, cho cậu này." Tâm trạng Chu Nhã Nhã hiện giờ rất tệ, cô ta lạnh lùng nhìn ly trà sữa trên tay An Tả Tả, "Đã nói với cậu bao nhiêu lần, đừng có uống mấy thứ này nhiều quá, vứt hết đi." "Nhưng..." Bất giác rụt cổ lại, An Tả Tả sợ hãi nhả cái ống hút trong miệng ra. "Vứt!" Chu Nhã Nhã hung dữ trừng mắt. "A!" An Tả Tả vội vàng quăng luôn ly trà sữa mới uống được vài ngụm, cô chép miệng tiếc rẻ nhìn dòng sữa ngon ngọt loang ra trên mặt xi măng, con đường này chỉ có duy nhất một quán trà sữa, cô đã phải xếp hàng thật lâu mới mua được... Hai mươi phút trôi qua chỉ trong nháy mắt, tiếng rú ga chói tai cuối cùng cũng xuất hiện trở lại. Từ trong khúc ngoặc, cái bóng màu đỏ giống hệt một con rắn đỏ kịch độc, uốn những đường chữ S nhanh nhẹn lao về đích, còn cái bóng đen thì tựa như một con báo đen mạnh mẽ, đem đến một loại cảm giác bùng nổ kinh tâm động phách. Thắng lợi đã rõ. Chu Nhã Nhã đang chuẩn bị bước lên thì điện thoại trong túi chợt rung, có tin nhắn MMS được gửi đến, đó chẳng phải đoạn hội thoại giữa Bạch Tố Tình và Mộc Như Lam sao? Nghe sơ qua thì không có gì đáng nói, thế nhưng thông điệp ẩn sâu trong nó khiến cho sắc mặt Chu Nhã Nhã ngày một âm trầm, bàn tay cầm điện thoại giận dữ siết chặt, cơ hồ như muốn bóp nát...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com