TruyenHHH.com

Ghi Chep Phap Y Nhung Cai Chet Bi An Luu Hieu Huy

Hồ sơ vụ án số 6: Bạn gái mất tích năm năm, tôi tự tay hủy hoại bằng chứng duy nhất (P1)
_________________________________________

Hôm qua tôi đến chỗ Đại đội trưởng Phùng xin nghỉ phép hai ngày. Ông nhìn tôi hồi lâu với ánh mắt hỗn độn như muốn nối điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vai rồi duyệt ngay đơn xin phép.

Nhiều năm trong công việc, tôi rất ít khi xin nghỉ, chẳng qua hai ngày sắp tới là trường hợp đặc biệt.

Đêm giao thừa năm năm trước, tôi đã trải qua một sự suy sụp to lớn. Dường như hoàn toàn mất đi lý trí và sự chuyên nghiệp của một bác sĩ pháp y. Thực tế mà nói, đó là vết nhơ đáng tiếc nhất trong sự nghiệp pháp y của tôi, mặc dù cuối cùng không ai trách móc.

Ngày hôm ấy, bạn gái tôi Từ San bị mất tích. Ba ngày sau, tôi chỉ tìm thấy một bàn tay bị đứt lìa của cô ấy.

Khi ấy sự việc rất ôn ào, hầu như ai ai trong cơ quan cũng biết. Câu chuyện còn bị tam sao thất bản. Trong một khoảng thời gian rất dài, đồng nghiệp đều nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Chỉ có Vương Mãnh khi đó vừa mới vào cơ quan giữ chức vụ trợ lý kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết, còn độc thân và cậu ta mỗi ngày đều vui tuơi hớn hở, mà không hỏi tôi thêm đều gì, cho nên tôi và cậu ấy tương đối thân thiết gần gũi.

Từ San và tôi là bạn học cấp ba, cũng là đồng hương với nhau. Từ hồi đi học tôi đã rất thích cô ấy. Năm nhất đại học chúng tôi đã đến với nhau,  yêu xa nhưng tình cảm của chúng tôi vẫn luôn tốt đẹp.

Tôi học ngành pháp y nên phải mất năm năm, còn bạn gái ra trường sớm sớm hơn một năm. Cô ấy về quê làm giáo viên ở một trường mầm non.  Sau khi tốt nghiệp, tôi có một vài cơ hội tốt ở miền Nam. Thế nhưng bốn năm yêu xa chẳng dễ dàng gì, tôi lựa chọn trở về để ở bên cạnh cô ấy, trở thành một bác sĩ pháp y ở Phòng Kỹ Thuật hình sự.

Hơn một năm tiếp theo là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.

Khi Từ San gặp nạn, chúng tôi đã bàn đến việc cưới xin, nhà cửa cũng chuẩn bị sửa sang xong.

Khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều vụ án, việc sửa chữa về cơ bản đều do một tay cô ấy trông coi.

Ngày hôm đó vốn đã hẹn nhau sau khi tan làm về nhà gói sủi cảo.  Tôi không biết nấu ăn, chỉ có mỗi gói sủi cảo là khéo tay, ngày lễ ngày tết thể hiện tài năng ghi điểm chút thôi. Ăn xong cùng nhau đi xem phim, cô ấy muốn xem Trận chiến Xích Bích, trong đó có Kim Thành Vũ mà cô ấy thấn tượng.

Thế nhưng buổi chiêcu xảy ra án mạng.

Đó là một vụ án nghiêm trọng, hai thi thể và ba mạng người.

Hai vợ chồng ở trạm thu mua phế liệu bị sát hại tại nhà. Người chồng nằm ngoài sân, người vợ ở trong nhà. Khi lật người phụ nữ lại thì thấy một chiếc bụng to kênh càng, khóe mắt vẫn còn đẫm lệ.

Đó là một người phụ nữ mang bầu, thật tàn nhẫn...

Về đến phòng khám nghiệm đã sáu giờ tối. Nếu như không có án, thì lúc ấy có lẽ tôi đang ăn cơm cùng với Từ San rồi. Nghĩ đến việc cô ấy đang đợi mình, tôi có chút đứng ngồi không yên. Bác sĩ Triệu nhìn ra, liền hỏi tôi có phải bận việc gì không. Tôi do dự giây lát thế rồi vẫn lắc đầu, công việc quan trọng hơn ăn uống và xem phim.

Hơn nữa Từ San trước giờ luôn tinh tế, chưa bao giờ giận dỗi tôi vì chuyện công việc. Những lúc tôi không thể ở bên cạnh, cô ấy đều có thể tự mình xoay sở.

Tôi nhắn cho Từ San một tin "Có án, đang bận". Cô ấy trả lời "Sui cảo em gói xong rồi, nhưng trông không được đẹp, tối muộn làm đồ ăn đêm cho anh. Bây giờ em đi ra rạp lấy vé xem phim trước đã (^-^)".

Thật kỳ lạ, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, mà tôi vẫn còn nhớ như in đến cả biểu tượng cảm xúc trong tin nhắn. Biểu cảm khuôn mặt tròn và đôi mắt cong cong, giống như cô ấy vậy.

Tôi đặt điện thoại xuống rồi bắt đầu khám nghiệm thi thể.

Tồi bắt đầu từ nạn nhân nam giới, vết thương chí mạng là chấn thương sọ não. Phân tích phù hợp với nhiều cú đánh từ một vũ khí sắt cùn. Khi khám nghiệm nạn nhần nữ giới, tôi ngẩng lên lấy một hơi và nhìn thấy những bông tuyết ngoài cửa số, không biết tại sao tôi đột nhiên nhớ đến Từ San.

Suy nghĩ miên man lại bắt đầu hơi xáo trộn. Bác sĩ Triệu thấy trạng thái tôi không ổn liền bảo tôi nghỉ ngơi một lát, ông sẽ làm nốt phần việc còn lại. Tôi không đồng ý và khăng khăng đòi hoàn tất công tác khám nghiệm.

Khi lấy thai nhi nam khoảng 8 tháng tuổi trong bụng nạn nhân ra, găng tay liên tục rỉ máu, tôi mới nhận ra mình đã cứa vào tay lúc nào không hay. Vết thương rất sâu, máu cứ thế chảy dọc xuống găng tay.

Tôi trước giờ luôn bình tĩnh, nhưng ca "đỡ đẻ" đặc biệt này vẫn khiến tôi không chịu đựng nổi. Tôi cảm thấy có thứ gì đó dâng trào trong lồng ngực, và một cơn buồn nôn ập đến. Tôi cố nén xuống và toàn thân mồ hôi nhễ nhại.

Hiện trường án mạng điều kiện rất kém, xung quanh cũng không có camera, manh mối vô cùng hiếm hoi. Tạm thời chúng tôi không có huớng điều tra nào cả, sau khi giải phẫu thì quay trở về nhà.

Hơn chín giờ tối, tôi gọi điện cho Từ San nhưng mãi không liên lạc được.

Tôi nghĩ trong rap phim tín hiệu không tốt, liền tới rạp đón cô ấy. Phim chiếu vào lúc bảy giờ thì đến chín giờ chắc cũng sắp kết thúc rồi. Tôi đợi mãi trước cổng rạp phim cho đến 9 giờ 45 phút, người ta dần dần về hết rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Từ San đâu. Gọi điện thì cô ấy tắt máy.

Tôi tưởng rằng cô ấy đã giận dỗi sau khi chờ đợi quá lâu, liền tới ký túc xá tìm. Bạn cùng phòng nói rằng cô ấy chưa về. Tôi đợi ở dưới nhà đến hơn 10 giờ mà không thấy ai. Một dự cảm không lành chợt dâng lên.

Tôi lập tức báo án. Theo như đồng nghiệp ở trung tâm chỉ huy phản ánh lại, hơn bảy giờ ngày hôm đó, đã từng nhận được một cuộc gọi báo cảnh sát rất lạ lùng, số điện thoại chính là của Từ San.

Ngay lập tức tôi chạy đến trung tâm chỉ huy, kiểm tra ghi âm cuộc goi báo cảnh sát. Trong điện thoại có một nam một nữ đang đối thoại, tiếng rất nhỏ, thời gian cuộc gọi cũng rất ngắn, chỉ vỏn vẹn hai câu: "Cô làm cái gì đấy? Mang diện thoại lại đây!" "Tôi đâu có gọi điện thoại!"

Tôi nhanh chóng nhận ra ngay giọng nữ trong điện thoại chính là Từ San, còn người nam giọng địa phương nhưng nghe rất xa lạ. Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt. Theo thông tin báo cảnh sát chúng tôi đã tìm thấy vị trí gần đúng của Từ San, nơi này rất hẻo lánh và không có camera.

Ngay trong đêm hôm đó, Cơ quan công an đã điều động rất nhiều lực lượng cảnh sát đến tìm kiếm nhưng không có kết quả. Lòng tôi rối như tơ vò, cả đêm không ngủ được.

Ba ngày sau khi Từ San mất tích, bác sĩ Triệu gọi cho tôi và nói rằng một bàn tay bị đứt lia đã được tìm thấy trong khu rừng ở ngoại ô thành phố.

Lòng như lửa đốt tôi vội vàng chạy đến hiện trường, vừa nhìn thấy bàn tay thì suy sụp ngay tại chỗ.

Bàn tay ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Tôi đã nắm lấy nó vô số lần, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó trong dáng vẻ như thế này.

Tay bị dứt ha khỏi khớp cổ tay. Là một bác sĩ pháp y, tôi đã nhìn thấy vô số tình trạng cụt chi, kinh hoàng hơn thế này gắp ngàn lần. Chỉ có điều lần này rất khác, tôi cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể khiến tôi vỡ ra từng mảnh và đôi chân gần như không thể đứng vững.

Bàn tay bị đứt lìa tái nhợt không còn chút sinh khí nào, mu bàn tav bầm tím nhiều chỗ, các ngón tay mảnh khảnh tự động co quắp lại, móng tay tím tái, cổ tay đứt lìa lộ ra cả xương, phần da cắt ngay ngắn có thể nhìn thấy cả mạch máu và gân.

Đồng nghiệp bận rộn bên cạnh, một số chụp ảnh, một số lấy chứng cú. Tôi giống như hồn lìa khỏi xác, đứng đó bất động, nhìn bàn tay mà mình đã từng đan ngón, rơi vào một màn mịt mờ trống rỗng.

Giờ nghĩ lại, ngày đó đối với tôi là một cơn ác mộng. Cả hai vụ án đều không đuợc giải quyết. Từ San giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này, chỉ để lại một bàn tay, thi thể không bao giờ được tìm thấy.

Tôi thất thần cả ngày, trong đầu có hai giọng nói đan xem lẫn lộn.
Một giọng nói vỗ về rằng Từ San không sao đâu, cô ấy chắc còn sống và tôi sẽ tìm ra. Một giọng nói khác cất lên, hãy tỉnh lại đi, bản thân cậu là một bác sĩ pháp y, và trong trường hợp này, cơ bản đã xác nhận tử vong.

Vụ án của Từ San, cơ quan không cho tôi khám nghiệm. Thứ nhất, vụ án này cần tôi phải tránh đi, thứ hai họ sợ tôi kích động.

Thế nhưng một tuần đã trôi đi, vụ án vẫn chưa có tiến triển.

Tôi không thể đợi lâu hơn được nữa nên đã lén xem ảnh khám nghiệm trên máy tính của Thầy và quyết định tự mình hành động.

Trên tay Từ San có nhiều vết trầy xuớc. Theo phân tích đặc điểm vết thương có lẽ hình thành bởi một dụng cụ sắc nhọn, phù hợp với vết thương chống cự phản kháng. Lòng bàn tay có vài vết bầm tím, phù hợp với đặc điểm vết thương trước khi chết.

Trong các vụ án phân xác, phải phán đoán tất cả những vết thương thuộc loại vết thương hình thành trước khi chết hay sau khi tử vong.

Sự khác biệt này chủ yếu được so sánh ở phản ứng sống. Có rất nhiều loại phản ứng sống như co rút mép vết thương, chảy máu, đóng vảy, tụ máu, viêm nhiễm,v.v.. . Những chấn thương có phản ứng sống được coi là thương tích trước khi chết, và ngược lại.

Ngoài ra, ở cổ tay dưới da của Từ San còn có vết xuất huyết dưới da hình tròn, tương tự như vết dây thừng hoặc còng tay, chứng tỏ rất có thể cô đã bị khống chế.

Lòng bàn tay cũng bị tổn thương, xuất huyết dưới da hình chữ nhật, đường viền như được hình thành bởi một lớp đệm của loại vật thể nào đó. Nhưng tôi chưa bao giờ hình dung ra vật dụng đó là gì.

Cuối cùng là móng tay bị bầm tím, đầu ngón tay giữa có vết cắn.

Thông tin khám nghiệm bàn tay chỉ có ngần ấy.

Móng tay bị bầm tím, có dấu hiệu bị ngạt thở. Những vết cắn trên dấu ngón tay, tôi đã nghi ngờ không biết có phải của nghi phạm hay không. Nhưng sau khi phân tích kỹ vết cắn, hai bên sâu, phần giữa nông, mà Từ San vừa hay có hai chiếc răng cửa không bằng phẳng, cho nên tôi suy đoán là do chính cô ấy cắn, thế nhưng nguyên nhân cụ thể tôi không thể tim ra.

Ngoài ra còn một số manh mối khác. Chẳng hạn như thủ đoan của nghi phạm rất thành thạo, cổ tay bị đứt lìa khỏi khớp, có thể suy đoán rằng nghi phạm có thế có trình độ chuyên môn nhất định. Người bán thịt, bác sĩ thú y, bác sĩ đều có khả năng. Trên thực tế, bác sĩ Triệu nói, giả dụ ngày hôm đó tôi không bận xử lý vụ án với đồng nghiệp thì có lẽ sẽ trở thành kẻ tình nghi đầu tiên.

__________Còn tiếp_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com