GHI CHÉP PHÁP Y- NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN | LƯU HIỂU HUY |
Hồ sơ vụ án số 5: NDTLTBHMHTLNNNVPL (P2)
Hồ sơ vụ án số 5: Những đứa trẻ liên tiếp bị hại mà hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật (P2)
_________________________________________Tô Hữu Lâm gạt gạt khóe mắt: Ngày hôm qua lúc trời sầm tối, chúng tôi đến lò gạch bốc xếp hàng, Tử Văn nằng nặc đòi đến nhà máy chơi. Tôi đang bận bốc xếp hàng thì nghe thấy có người gào to, vừa chạy tới xem thì chiếc xe này đã cuốn con tôi dưới bánh. Bác sĩ có đến khám và nói cháu nó không qua khỏi, mẹ nó lúc ấy suy sụp ngất đi"Chúng tôi giăng dây cảnh báo tại hiện trường, giải tán những người không liên quan. Kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết Vương Mãnh kiểm tra và chụp ảnh hiện truờng và chiếc xe.Hai vết phanh xe màu đen rất dễ thấy trên nên đất, dưới bánh sau bên phải phát hiện vết máu khô. Tổng chiều cao của xe tải là 3,5 mét, mặt sàn thùng xe cách mặt đất là 1,1 mét, hệ thống phanh tốt.Thi thể đã được người thân đưa về nhà. Kim Á Mộc và Tô Hữu Lâm đồng ý đưa chúng tôi về làng tiến hành khám nghiệm thi thể của cháu Tô Tử Văn.Trên đường đi bộ đến làng Tôn Gia Miếu, Trương Thiện Lâm rất dẻo miệng: "Dạo này bất thường quá, sao lại có nhiều tai nạn cán chết trẻ con như vậy. Đúng là một năm kém may mằn mà." "Tháng trước, hơn 20 công nhân trong nhà máy của chúng tôi đã nghỉ phép để đến nhà máy gạch Hằng An đứng bãi. Nghe nói là lo ăn rồi mà mỗi người còn có 50 tệ" Trương Thiện Lâm vẻ mặt chán ghét, "Họ đúng chỉ vì tiền"."Sao chuyện này chúng tôi chưa từng nghe nói nhỉ, không có báo án sao?" Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ."Thì cũng thuơng lượng riêng cho xong chuyện rồi. Có điều lần này coi như họ tự ngã vào tấm tôn, chứ nhà máy gạch Phúc Hưng chúng tôi nào có phải trái hồng mêm mại" Trong lời nói của Trương Thiện Lâm dường như có hàm ý.Đi vào đến giữa làng, một cảm giác mát mẻ tràn qua tôi. Con sông uốn khúc chảy quanh làng và cây cối tươi tốt um tùm bao quanh.Trước một căn nhà bằng phẳng, hai cậu bé và một bé gái đang chơi đùa quanh chiếc xe đồ chơi bốn bánh màu đỏ cũ kỹ, Trên xe có rất nhiều vết cáu bẩn.Nhìn thấy người lạ đến, chúng ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Kim Á Mộc nói: "Ba đứa nhỏ này lần lượt là anh trai, chị gái và em trai của Tô Tử Văn."Trong sân có dựng lều bạt, một đứa trẻ nằm trong quan tài bằng gỗ. Cậu bé mặc một bộ đồ đen trắng xen kẽ, chân co quắp, hai tay khoanh trước ngực, các ngón tay nhe nhàng cuộn thành nắm đấm. Trên khuôn mặt xanh xao không có một chút súc sống nào.Một nguời phụ nữ trung niên ngôi phịch xuống đất, ngẩn ngơ nhìn đứa trẻ. Đôi môi nứt nẻ đang lẩm bẩm điều gì đó, ánh mắt không rời nửa giây, nước mắt đang chảy vòng quanh đôi mắt đỏ hoe.Một bà lão xanh xao chống gậy từ trong buồng buớc ra, Tô Hữu Lâm vội vàng chạy lại đỡ và nói vài câu vào tai bà. Bà cụ đột nhiên đưa tay cho Tô Hữu Lâm một cái tát rồi quay vào nhà.Chúng tôi mời những nguời không phận sự đợi ở bên ngoài. Đám nguời trước sân dần dần rời đi, thì thầm bàn tán xôn xao bên bờ tường.Kim Á Mộc nói với chúng tôi, ngày mai viếng tang bận rộn nhất, tất cả bà con họ hàng sẽ đến. Bố mẹ và bà nội của Tô Tử Văn lo lắng rằng người ta sẽ nhìn thấy Tô Tử Văn không được chết toàn thây, nên từ chối giải phẩu thi thể.Tôi giải thích với Kim Á Mộc rằng, chúng tôi sẽ lựa chọn những vết giải phẩu ở những bộ phận có thể che khuất bởi quần áo. Hết sức tránh phẩn lộ ra như khuôn mặt, để không làm tổn hại đến vẻ ngoài toàn vẹn của người đã khuất. Kim Á Mộc không khước từ ngay, "Tôi trao đổi lại với bố cháu Tử Văn nhé."Tôi và Lý Tranh tiến hành khám nghiệm bên ngoài thi thể. "Cậu bé gầy quá". Lý Tranh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi ra hiệu cho cô ấy có thể bắt đầu tiến hành. Cô cúi mình khám nghiệm một cách thuần thục.Qua khám nghiệm, nạn nhân Tô Tử Văn cao 95 phân, cơ thể gầy gò. Thi thể đã cứng lại, các vết bầm tụ máu nằm ở vùng lưng. Vân tay hơi mờ, khi lật thi thể lại, thì máu mũi chảy ra.Trên trán nạn nhân có một vết bầm tím ngoài da, kích thước khoảng
3cm x 3cm; bả vai phải và đùi phải lần lượt có hai chỗ bầm tím, diện tích tương ứng 15cm x 13 cm và 15cm x 8cm. Dùng tay ấn vào vùng ngực của nạn nhân có thể sờ thấy nhiều chiếc xương sườn đã bị gãy.Kim Á Mộc buớc lại hỏi: “Nếu không giải phẫu thi có thể viết chứng thư giám định không?" Tôi lắc đầu. Kim Á Mộc thở dài một tiếng: "Vậy thì giải phẫu đi."Tôi nói với Lý Tranh: "Cô bảo người nhà ký vào giấy báo giải phẫu thi thể đi, sau đó chúng ta mang thi thể về phòng khám nghiệm, rồi tranh thủ giải phẫu trong đêm nay"Màn đêm dần buông xuống, chúng tôi thu dọn đồ đạc dưới ánh đèn còn sót lại. Trương Thiện Lâm bước tới: "Cũng không còn sớm sủa gì nữa rổi, chúng ta cùng ăn bữa cơm tối nhé? Để chủ nhà tôi thết đãi các vi một bữa!"Tôi thản nhiên nhíu mày: “Ý tốt của giám đốc Truơng chúng tôi xin nhận, tối nay chúng tôi phải tăng ca, bữa tối thôi để sau đi."Chúng tôi bước ra khỏi sân nhà, anh chị em của Tô Tử Văn vẫn đang chơi chiếc xe đó. Lý Tranh bước tới định xoa đầu bé gái nhưng cô bé vội trốn mất.Tôi quay đầu nhìn lại, màn đêm như nuốt chủng cả ngôi làng. Trên đường đến phòng khám nghiệm, chúng tội tạt vào một tiệm mì ăn vội. Vừa về tới nơi thì thi thể của Tô Tử Văn cũng được vận chuyển tới.Lớp da của Tô Tử Văn rất non nớt, dao mổ nhe nhàng lướt qua đã rạch mở được. Hộp sọ rất mỏng, sau khi mở hộp sọ ra duới màng cứng xuất huyết nhẹ. Xương sườn rất mỏng manh và đã gãy mất mấy chiếc. Những bộ phận còn lại không cần tốn nhiều công sức đã có thể mở ra. Trong khoang ngực nhỏ bé toàn là máu; tỉm, gan, lá lách đều bị tổn thương.Trước khi chết cậu bé đã phải chịu biết bao nhiêu đau đớn..." Lý
Tranh lộ ra nét mặt không đành. Không khí im lặng bao trùm phòng khám nghiệm, chúng tôi lặng lẽ thu dọn dụng cụ.Nửa đêm mới về đến cơ quan, tôi thức cả đêm để chỉnh lý chứng thư giám định của cậu bé.Sáng sớm ngày chủ nhật, ánh nắng vàng tràn ngập văn phòng, tôi đứng dậy pha tách trà."Đây là sự cố ngoài ý muốn thông thường. Nguyên nhân cái chết rất rõ ràng. Chiếc xe cán qua vùng ngực và vùng bụng khiến cơ quan nội tạng bị vỡ, xuất huyết dẫn đến tử vong" Tôi cúi xuống nhấp một ngụm trà, "Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy vết thương vùng đầu của cậu bé có chút đáng nghi."Lý Tranh nói: "Chấn thương vùng đầu của nạn nhân chủ yếu tập trung ở vị trí trên trán. Có lẽ do cậu bé đập trán vào khi xe tải đang lùi, rồi bị cán qua trong tư thế nằm ngửa."Tôi im lặng giây lát rối lắc đầu: "Không đúng, tổn thương ngoài da trên trán của nạn nhân tương đối nhẹ, nhưng trong hộp so lại xuất huyết. Chấn thương ngoài nhẹ trong nặng này rất giống bị ngã. Nạn nhân có lẽ đâu đập xuống đất, rồi bị cán trong tư thể nằm sắp. Vết bánh xe trên bả vai và đùi trái của nạn nhân cũng minh chứng cho cơ sở này."Lý Tranh chợt hiểu ra: "Khi ấy cậu bé quay lưng vào xe tải!"Vương Mãnh bổ sung: “Dựa vào kiểm tra khám nghiệm chiếc xe chở hàng thì chiều cao mặt sàn là 1,1m, còn chiều cao của nạn nhân là 95 phân. Đứa trẻ thấp hơn rất nhiều so với sàn xe, cho nên cậu bé đã bị bánh xe đụng trúng""Tôi có một nghi vấn, khi mà sự việc xảy ra có rất nhiều nguời ở hiện trường. Cậu bé quay lưng lại với xe tải có thể không phát hiện ra tình huống của mình, thế nhưng những người lớn đối mặt trước đứa trẻ, nếu họ hô to lên thì có lẽ bi kịch đã không xảy ra." Lý Tranh trầm ngâm.Tôi gật đầu: “Đây cũng chính là nghi vấn của tôi. Bên cạnh đó còn một điểm khả nghi, Trương Thiện Lâm nói rằng những nhà máy gạch xung quanh cũng đã từng xảy ra sự cố tai nạn đè chết trẻ con"Vương Mãnh đứng phắt dậy: "Nếu đã căn nhắc đến những điểm này thì chúng ta bắt buộc phải đi chứng minh xác thực. Hiểu Huy và
Lý Tranh đi gặp người nhà nạn nhân tìm hiểu cụ thể tình huống tối hôm đó. Tôi đi xem xét quanh các nhà máy gạch khác, nghe ngóng tin tức những vụ tai nạn kiểu này truớc đây."Tôi bổ sung: "Nếu như cần đội trinh sát điều tra hỗ trợ, chúng ta có thể báo cáo với lãnh dạo bất cứ lúc nào!""Được!" Lý Tranh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, "Đợi tôi ngoài cổng cơ quan, tôi đi đánh xe"Dừng xe ở đầu làng, chúng tôi đi bộ vào trong. Vừa hay gặp lại mấy anh chị em của Tô Tử Văn đang chơi dùa. Chúng vẫn đang vây quanh chiếc xe cũ kỹ đó, chúng tôi tới gần hỏi chuyện nhưng ba đứa chẳng đứa nào thèm để ý.
________Còn tiếp____________________
_________________________________________Tô Hữu Lâm gạt gạt khóe mắt: Ngày hôm qua lúc trời sầm tối, chúng tôi đến lò gạch bốc xếp hàng, Tử Văn nằng nặc đòi đến nhà máy chơi. Tôi đang bận bốc xếp hàng thì nghe thấy có người gào to, vừa chạy tới xem thì chiếc xe này đã cuốn con tôi dưới bánh. Bác sĩ có đến khám và nói cháu nó không qua khỏi, mẹ nó lúc ấy suy sụp ngất đi"Chúng tôi giăng dây cảnh báo tại hiện trường, giải tán những người không liên quan. Kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết Vương Mãnh kiểm tra và chụp ảnh hiện truờng và chiếc xe.Hai vết phanh xe màu đen rất dễ thấy trên nên đất, dưới bánh sau bên phải phát hiện vết máu khô. Tổng chiều cao của xe tải là 3,5 mét, mặt sàn thùng xe cách mặt đất là 1,1 mét, hệ thống phanh tốt.Thi thể đã được người thân đưa về nhà. Kim Á Mộc và Tô Hữu Lâm đồng ý đưa chúng tôi về làng tiến hành khám nghiệm thi thể của cháu Tô Tử Văn.Trên đường đi bộ đến làng Tôn Gia Miếu, Trương Thiện Lâm rất dẻo miệng: "Dạo này bất thường quá, sao lại có nhiều tai nạn cán chết trẻ con như vậy. Đúng là một năm kém may mằn mà." "Tháng trước, hơn 20 công nhân trong nhà máy của chúng tôi đã nghỉ phép để đến nhà máy gạch Hằng An đứng bãi. Nghe nói là lo ăn rồi mà mỗi người còn có 50 tệ" Trương Thiện Lâm vẻ mặt chán ghét, "Họ đúng chỉ vì tiền"."Sao chuyện này chúng tôi chưa từng nghe nói nhỉ, không có báo án sao?" Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ."Thì cũng thuơng lượng riêng cho xong chuyện rồi. Có điều lần này coi như họ tự ngã vào tấm tôn, chứ nhà máy gạch Phúc Hưng chúng tôi nào có phải trái hồng mêm mại" Trong lời nói của Trương Thiện Lâm dường như có hàm ý.Đi vào đến giữa làng, một cảm giác mát mẻ tràn qua tôi. Con sông uốn khúc chảy quanh làng và cây cối tươi tốt um tùm bao quanh.Trước một căn nhà bằng phẳng, hai cậu bé và một bé gái đang chơi đùa quanh chiếc xe đồ chơi bốn bánh màu đỏ cũ kỹ, Trên xe có rất nhiều vết cáu bẩn.Nhìn thấy người lạ đến, chúng ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Kim Á Mộc nói: "Ba đứa nhỏ này lần lượt là anh trai, chị gái và em trai của Tô Tử Văn."Trong sân có dựng lều bạt, một đứa trẻ nằm trong quan tài bằng gỗ. Cậu bé mặc một bộ đồ đen trắng xen kẽ, chân co quắp, hai tay khoanh trước ngực, các ngón tay nhe nhàng cuộn thành nắm đấm. Trên khuôn mặt xanh xao không có một chút súc sống nào.Một nguời phụ nữ trung niên ngôi phịch xuống đất, ngẩn ngơ nhìn đứa trẻ. Đôi môi nứt nẻ đang lẩm bẩm điều gì đó, ánh mắt không rời nửa giây, nước mắt đang chảy vòng quanh đôi mắt đỏ hoe.Một bà lão xanh xao chống gậy từ trong buồng buớc ra, Tô Hữu Lâm vội vàng chạy lại đỡ và nói vài câu vào tai bà. Bà cụ đột nhiên đưa tay cho Tô Hữu Lâm một cái tát rồi quay vào nhà.Chúng tôi mời những nguời không phận sự đợi ở bên ngoài. Đám nguời trước sân dần dần rời đi, thì thầm bàn tán xôn xao bên bờ tường.Kim Á Mộc nói với chúng tôi, ngày mai viếng tang bận rộn nhất, tất cả bà con họ hàng sẽ đến. Bố mẹ và bà nội của Tô Tử Văn lo lắng rằng người ta sẽ nhìn thấy Tô Tử Văn không được chết toàn thây, nên từ chối giải phẩu thi thể.Tôi giải thích với Kim Á Mộc rằng, chúng tôi sẽ lựa chọn những vết giải phẩu ở những bộ phận có thể che khuất bởi quần áo. Hết sức tránh phẩn lộ ra như khuôn mặt, để không làm tổn hại đến vẻ ngoài toàn vẹn của người đã khuất. Kim Á Mộc không khước từ ngay, "Tôi trao đổi lại với bố cháu Tử Văn nhé."Tôi và Lý Tranh tiến hành khám nghiệm bên ngoài thi thể. "Cậu bé gầy quá". Lý Tranh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi ra hiệu cho cô ấy có thể bắt đầu tiến hành. Cô cúi mình khám nghiệm một cách thuần thục.Qua khám nghiệm, nạn nhân Tô Tử Văn cao 95 phân, cơ thể gầy gò. Thi thể đã cứng lại, các vết bầm tụ máu nằm ở vùng lưng. Vân tay hơi mờ, khi lật thi thể lại, thì máu mũi chảy ra.Trên trán nạn nhân có một vết bầm tím ngoài da, kích thước khoảng
3cm x 3cm; bả vai phải và đùi phải lần lượt có hai chỗ bầm tím, diện tích tương ứng 15cm x 13 cm và 15cm x 8cm. Dùng tay ấn vào vùng ngực của nạn nhân có thể sờ thấy nhiều chiếc xương sườn đã bị gãy.Kim Á Mộc buớc lại hỏi: “Nếu không giải phẫu thi có thể viết chứng thư giám định không?" Tôi lắc đầu. Kim Á Mộc thở dài một tiếng: "Vậy thì giải phẫu đi."Tôi nói với Lý Tranh: "Cô bảo người nhà ký vào giấy báo giải phẫu thi thể đi, sau đó chúng ta mang thi thể về phòng khám nghiệm, rồi tranh thủ giải phẫu trong đêm nay"Màn đêm dần buông xuống, chúng tôi thu dọn đồ đạc dưới ánh đèn còn sót lại. Trương Thiện Lâm bước tới: "Cũng không còn sớm sủa gì nữa rổi, chúng ta cùng ăn bữa cơm tối nhé? Để chủ nhà tôi thết đãi các vi một bữa!"Tôi thản nhiên nhíu mày: “Ý tốt của giám đốc Truơng chúng tôi xin nhận, tối nay chúng tôi phải tăng ca, bữa tối thôi để sau đi."Chúng tôi bước ra khỏi sân nhà, anh chị em của Tô Tử Văn vẫn đang chơi chiếc xe đó. Lý Tranh bước tới định xoa đầu bé gái nhưng cô bé vội trốn mất.Tôi quay đầu nhìn lại, màn đêm như nuốt chủng cả ngôi làng. Trên đường đến phòng khám nghiệm, chúng tội tạt vào một tiệm mì ăn vội. Vừa về tới nơi thì thi thể của Tô Tử Văn cũng được vận chuyển tới.Lớp da của Tô Tử Văn rất non nớt, dao mổ nhe nhàng lướt qua đã rạch mở được. Hộp sọ rất mỏng, sau khi mở hộp sọ ra duới màng cứng xuất huyết nhẹ. Xương sườn rất mỏng manh và đã gãy mất mấy chiếc. Những bộ phận còn lại không cần tốn nhiều công sức đã có thể mở ra. Trong khoang ngực nhỏ bé toàn là máu; tỉm, gan, lá lách đều bị tổn thương.Trước khi chết cậu bé đã phải chịu biết bao nhiêu đau đớn..." Lý
Tranh lộ ra nét mặt không đành. Không khí im lặng bao trùm phòng khám nghiệm, chúng tôi lặng lẽ thu dọn dụng cụ.Nửa đêm mới về đến cơ quan, tôi thức cả đêm để chỉnh lý chứng thư giám định của cậu bé.Sáng sớm ngày chủ nhật, ánh nắng vàng tràn ngập văn phòng, tôi đứng dậy pha tách trà."Đây là sự cố ngoài ý muốn thông thường. Nguyên nhân cái chết rất rõ ràng. Chiếc xe cán qua vùng ngực và vùng bụng khiến cơ quan nội tạng bị vỡ, xuất huyết dẫn đến tử vong" Tôi cúi xuống nhấp một ngụm trà, "Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy vết thương vùng đầu của cậu bé có chút đáng nghi."Lý Tranh nói: "Chấn thương vùng đầu của nạn nhân chủ yếu tập trung ở vị trí trên trán. Có lẽ do cậu bé đập trán vào khi xe tải đang lùi, rồi bị cán qua trong tư thế nằm ngửa."Tôi im lặng giây lát rối lắc đầu: "Không đúng, tổn thương ngoài da trên trán của nạn nhân tương đối nhẹ, nhưng trong hộp so lại xuất huyết. Chấn thương ngoài nhẹ trong nặng này rất giống bị ngã. Nạn nhân có lẽ đâu đập xuống đất, rồi bị cán trong tư thể nằm sắp. Vết bánh xe trên bả vai và đùi trái của nạn nhân cũng minh chứng cho cơ sở này."Lý Tranh chợt hiểu ra: "Khi ấy cậu bé quay lưng vào xe tải!"Vương Mãnh bổ sung: “Dựa vào kiểm tra khám nghiệm chiếc xe chở hàng thì chiều cao mặt sàn là 1,1m, còn chiều cao của nạn nhân là 95 phân. Đứa trẻ thấp hơn rất nhiều so với sàn xe, cho nên cậu bé đã bị bánh xe đụng trúng""Tôi có một nghi vấn, khi mà sự việc xảy ra có rất nhiều nguời ở hiện trường. Cậu bé quay lưng lại với xe tải có thể không phát hiện ra tình huống của mình, thế nhưng những người lớn đối mặt trước đứa trẻ, nếu họ hô to lên thì có lẽ bi kịch đã không xảy ra." Lý Tranh trầm ngâm.Tôi gật đầu: “Đây cũng chính là nghi vấn của tôi. Bên cạnh đó còn một điểm khả nghi, Trương Thiện Lâm nói rằng những nhà máy gạch xung quanh cũng đã từng xảy ra sự cố tai nạn đè chết trẻ con"Vương Mãnh đứng phắt dậy: "Nếu đã căn nhắc đến những điểm này thì chúng ta bắt buộc phải đi chứng minh xác thực. Hiểu Huy và
Lý Tranh đi gặp người nhà nạn nhân tìm hiểu cụ thể tình huống tối hôm đó. Tôi đi xem xét quanh các nhà máy gạch khác, nghe ngóng tin tức những vụ tai nạn kiểu này truớc đây."Tôi bổ sung: "Nếu như cần đội trinh sát điều tra hỗ trợ, chúng ta có thể báo cáo với lãnh dạo bất cứ lúc nào!""Được!" Lý Tranh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, "Đợi tôi ngoài cổng cơ quan, tôi đi đánh xe"Dừng xe ở đầu làng, chúng tôi đi bộ vào trong. Vừa hay gặp lại mấy anh chị em của Tô Tử Văn đang chơi dùa. Chúng vẫn đang vây quanh chiếc xe cũ kỹ đó, chúng tôi tới gần hỏi chuyện nhưng ba đứa chẳng đứa nào thèm để ý.
________Còn tiếp____________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com