Gfriend Nhung Dieu Nho Nhat Cua Chung To By Matchitow
*for Mago
"Bây giờ mình nói chuyện nghiêm túc."Hwang Eunbi nói lúc đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, nhỏ thu lại ý cười, và thật sự trưng ra bộ dạng nghiêm túc. Jung Yerin sau trận cười hả hê bỗng ngáp dài một hơi ở đối diện, tự vỗ mặt mình hai cái rồi cũng gật gật, không hiểu sao bản thân chẳng thể tỉnh táo dù đã cười rõ lâu.Cả hai đang ngồi trong quán cafe gần công ti, vừa kể chuyện cho nhau nghe, cũng vừa cười một tràng đến chết đi sống lại."OK nghiêm túc. Em chắc chưa?""Chắc!" - Hwang Eunbi gật đầu một cái thật mạnh - "Em có hướng giải quyết cho chuyện của chị rồi.""Không đời nào." - Yerin ngây ra một lúc, đoạn lại lắc đầu cười khổ, cô thờ ơ đáp lời - "Chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.""Chị có hối hận vì đã yêu chị ấy không?"Hwang Eunbi nghiêng đầu, nhỏ nhấp môi cốc Americano, và nhăn nhó thè lưỡi vì đắng ngay sau đó."Nghe hơi đau lòng, nhưng có đấy...một chút." - Jung Yerin do dự nhìn ra bên ngoài từ mặt kính trong suốt, cô thở dài - "Ngày trước không ít lần bị buộc phải đưa ra lựa chọn, những lựa chọn mà nếu cho chị chọn lại, chị nhất định sẽ chọn khác đi.""Nhưng mà thật lòng nhé," - Hwang Eunbi nở nụ cười gượng gạo, nhỏ nhìn Yerin đăm đăm - "Em thấy Kim Sojung không hề có vấn đề gì hết, chị ấy rất tốt với chị mà, tại sao lại muốn dừng?""Có những thứ phải sống cùng nhau em mới hiểu được, chị chỉ...""Chị chỉ đang để mắt đến một người khác thôi đúng không?"Hwang Eunbi nhướng mày chất vấn.Jung Yerin nuốt xuống, cô không bật lại, vì Hwang Eunbi nói đúng, cô đang để mắt đến một người khác, nhưng chưa tới mức được cho là bắt cá hai tay, bởi giữa Yerin và cô gái ấy thật sự không có gì, cũng chưa từng đi quá giới hạn lần nào, chẳng qua Yerin chỉ đặc biệt chú ý đến sở thích, thói quen sinh hoạt, và thời gian biểu của người ta mà thôi."Nghe này Yerin, chị không cần phải lo lắng quá, chuyện tình cảm phai nhạt là hoàn toàn bình thường, hai người bên nhau từ cao trung đến giờ, ngót nghét 10 năm rồi chứ ít gì." - Hwang Eunbi vội vã trấn an, nhỏ vỗ vai Yerin hai cái - "Thế này đi, em đây sẽ chỉ cho chị cách hâm nóng tình cảm."Nghe đến đó, Jung Yerin lập tức phì cười, cô quả thật không có ý định hâm nóng tình cảm, chuyện tình cảm của cô và Kim Sojung ở thời điểm hiện tại, có thể nói là chỉ chực chờ đến đúng thời điểm kết thúc. Yerin đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, trong khi Kim Sojung lại đang dậm chân tại chỗ, chưa từng một lần nung nấu ý định thăng tiến dù chị thừa sức làm điều đó.Nói về vấn đề này, bắt đầu từ lúc Jung Yerin được thăng chức trở thành Giám đốc Bộ phận Marketing, hưởng mức lương cao ngút ngàn, cô càng lúc càng tự hào về những gì bản thân đã gặt hái được, bởi đó là kết quả của biết bao tháng ngày nỗ lực không ngừng. Yerin thường xuyên phải tăng ca về muộn, thường xuyên phải nhốt mình trong phòng họp với đồng nghiệp quên cả bữa trưa, cứ thế xoay vòng rất nhiều năm. Trong khi cô cố gắng đến như vậy, Kim Sojung suốt từng ấy thời gian vẫn cứ là nhân viên quèn của một tiệm hoa, dù chỗ làm của chị khá nổi tiếng, nhưng Yerin thật sự không hiểu vì sao chị cứ kiên trì làm việc ở cái nơi đấy, để mỗi tháng nhận lại một mức lương bèo bọt.Jung Yerin từng nhiều lần trình bày quan điểm của mình đến Kim Sojung, thậm chí có lần nói thẳng ra rằng cô muốn chị tìm cho mình một công việc mới, song Kim Sojung vẫn dửng dưng như thế và rõ là chẳng xem lời cô ra gì cả, "Chị vẫn có thể xoay sở được, em không cần lo lắng quá đâu".Ờ, đồ đầu đất bao giờ cũng trả lời như vậy."Chị không có ý định hâm nóng tình cảm." - Jung Yerin vươn mình - "Aizz...chị chỉ muốn tìm cơ hội nói chia tay thôi.""Được, em giúp chị." - Hwang Eunbi quả quyết nói, nhỏ lấy từ trong túi xách một hộp thuốc không có dán nhãn - "Đây chính là thuốc thay đổi thực tại, bên trong chỉ có một viên thôi."Jung Yerin tức thì ôm bụng cười lớn."Con khỉ...thay đổi thực tại...a ha ha ha ha...""Chị đừng có mà cười! Rồi chị sẽ phải hối hận vì đã không tin lời em đấy!""Xin...xin lỗi...xin lỗi...phụt! A ha ha ha ha ha..."Jung Yerin được một trận cười giòn giã, cười đến chảy nước mắt, cô đương nhiên chẳng tin vào mấy chuyện siêu nhiên kì ảo, cuộc sống này làm gì có phép màu đâu mà trông chờ. Khăng khăng giữ lấy ý nghĩ đó, đến tận 9 giờ tối ngồi trong bồn tắm Jung Yerin vẫn còn thấy buồn cười, tuy cười cợt là thế, sau khi trở ra cô vẫn tìm lại lọ thuốc nhỏ Hwang xàm xí tặng cho mình."Ph...phụt! Ha ha ha ha ha..."Lại cười thêm một tràng nữa, cô lắc đầu ngao ngán."Hôm nay có chuyện gì vui hả?"Kim Sojung ló đầu vào phòng ngủ, chị mặc quần kaki dài và một chiếc áo cổ lọ dài tay màu đỏ rượu."Không...không có gì..." - Yerin che miệng trong lúc bước ra bàn ăn, cô đã gắng nhịn cười, nhưng thất bại - "A ha ha ha...chị có nghe đến...thuốc thay đổi thực tại chưa...? A ha ha ha ha ha ha ha...""Chị chưa nghe qua."Kim Sojung nở nụ cười dịu dàng, chị theo thói quen vươn tay đến vuốt tóc cô. Jung Yerin ngồi xuống bàn ăn, trước mặt là một đĩa bò xào thơm lừng và một đĩa rau luộc, cô vẫn cười không ngớt, chẳng buồn để tâm đến ai đó đang vuốt nhẹ mái tóc mình."Chị hãy uống viên thuốc vào đúng 3 giờ sáng, nhớ là phải đúng 3 giờ sáng đấy, sau đó lên giường, nhắm mắt lại, nghĩ về chuyện chị muốn thay đổi nhất rồi đọc khẽ ba lần. Chẳng hạn nếu chị muốn chia tay, chị phải nằm trên giường thì thào ba lần câu 'Ước gì tôi chưa từng hẹn hò với Kim Sojung', như vậy đó. Cơ mà...em phải nhắc nhở chị, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi dùng, vì chị có thể sẽ cực kì hối hận về quyết định của mình đấy!"Tối hôm ấy Kim Sojung không ôm cô, vừa hay, Jung Yerin có thể tuỳ ý làm những gì mình thích, dù ngoài mặt cười cợt, tận sâu trong lòng cô vẫn muốn tin vào mấy lời sáo rỗng của Hwang Eunbi, vì nhỏ nói viên thuốc này nhỏ phải sang tận nhà thờ bên Pháp xin cha xứ ban cho.Má. Buồn cười quá.Jung Yerin vào lúc 3 giờ sáng, vì quá buồn cười mà uống thuốc bị sặc. Sau đó lại nằm trên giường thì thào ba lần điều ước của mình như Hwang Eunbi căn dặn.Ước gì Kim Sojung biến mất, để cô không phải lo lắng nghĩ ngợi cách gợi chuyện chia tay.Sáng hôm sau chuông báo thức không reo, Jung Yerin đánh một giấc no say cho đến chiều. Lúc tỉnh lại lập tức hoảng sợ tột độ gọi hơn chục cuộc cho cấp trên, cũng may là không bị mắng quá nặng lời.Quái lạ, tự dưng lại thấy rất buồn ngủ, dẫu sao cũng đã xin nghỉ một hôm, Yerin bèn thả mình nằm xuống giường ngủ thêm một giấc.Jung Yerin ngủ thêm hai tiếng, khi đã hoàn toàn tỉnh lại thì thấy đầu đau như búa bổ, cô mệt mỏi lê thân ra khỏi phòng. Kim Sojung chưa bao giờ để cô ngủ lâu như vậy mà không gọi, chị không bị ràng buộc bởi giờ đi làm, nhìn chung rất mực rảnh rỗi, không lí nào thấy cô nằm trên giường cả ngày trời mà không thắc mắc lấy một câu."Chị Sojung, tại sao...chị..."Căn nhà trống hươ trống hoác, phòng ốc lạnh lẽo, tủ lạnh trống trơn, không còn mấy hộp đồ ăn dự trữ Kim Sojung thường làm cho cô, tủ quần áo không có đồ của chị, bàn chải đánh răng không có, khăn tắm không có, laptop không có, tất cả những gì liên quan đến chị đều không có."Đùa!"Jung Yerin nghĩ ngay đến viên thuốc đêm qua mình uống, cô cau mày nghiêng đầu."Không lẽ là thật?!" - nói rồi cũng tự mình bật cười lắc đầu - "Không tin."Jung Yerin mò lấy điện thoại của mình trên giường, cô vuốt tìm số điện thoại của Kim Sojung, cô nhớ mình chẳng hề thay đổi trên chị trong danh bạ từ ngày đầu lưu số cho đến giờ, Yerin đã luôn đặt chị là "Chị Sojung", bên cạnh còn có một trái tim màu đỏ, song hiện tại số của chị chỉ có mỗi ba chữ "Kim Sojung" nhạt toẹt."Đùa cũng đầu tư ghê." - Jung Yerin sớm đã phát hoảng, nhưng vẫn cố dặn lòng những gì bản thân thấy không phải sự thật - "Hwang Eunbi! Em mau ra đây!"Lẽ dĩ nhiên, chẳng có lấy một lời hồi âm.Jung Yerin mới đầu còn bần thần đứng bên bàn bếp, cô cắn môi dưới, mắt đăm chiêu nhìn quanh, lần nữa lục lọi một lượt khắp nhà, cô không tin bản thân không tìm được một vật dụng cá nhân nào đó của Kim Sojung, chắc chắn chị đã thông đồng với Hwang Eunbi.Nhưng gượm đã, hai tay khoanh trước ngực, Jung Yerin đè chặt môi vào lòng bàn tay của mình, cô trầm ngâm nghĩ ngợi."Dù là thật hay đùa, thì Kim Sojung cũng rời khỏi đây rồi, không phải sao?"Jung Yerin nhoẻn miệng cười.Cô đã tự do. Cô hiện tại đã độc thân mà không cần phải khó xử lựa lời để chia tay.Cảm ơn Hwang Eunbi, đó quả là viên thuốc tuyệt vời nhất cô từng uống.Jung Yerin dành ra một buổi tối để làm tất cả mọi chuyện một mình, cô gọi điện qua Instagram cho Choi Yuna, cô gái mà cô đang để mắt đến, và hẹn em đi chơi. Yuna đồng ý khá dễ dàng, còn nhiệt tình cho địa chỉ nhà để Yerin sang đón.Được sự đồng thuận từ người mình đang thầm thương trộm nhớ, Jung Yerin nhanh chóng xốc lại tinh thần, cô tắm vội, sau đó thử 7749 kiểu phối đồ khác nhau. Và, chuyện không của riêng ai, Jung Yerin chọn kiểu phối đầu tiên, một chiếc váy dài màu kem, đôi cao gót màu cà phê cùng chiếc túi xách màu be.Xỏ vào một đôi khuyên tai bạch kim, thêm chút phấn son tao nhã, mái tóc đen dài với phần đuôi xoăn nhẹ xoã ngang lưng, Jung Yerin sang trọng đứng trước gương nhìn ngắm bản thân mình. Lâu rồi cô mới cảm thấy phấn chấn như vậy, nếu biết việc độc thân vui vẻ đến thế cô đã sớm ra quyết định rồi.Thế là Jung Yerin hí hửng tung tăng từ ngày này qua ngày nọ, tháng này qua tháng nọ, cô cuối cùng cũng đã tỏ tình thành công, và hẹn hò với Choi Yuna.Choi Yuna hoàn toàn khác với Kim Sojung, em có phần tự cao hơn và không phải lúc nào cũng cười với Yerin, yêu đương được vài tháng dọn đến sống cùng mới thấy đời sống sinh hoạt của cả hai chẳng ăn nhập một chút gì, thật sự rất đỗi e ngại.Choi Yuna là một nhân viên công sở như Yerin, nhưng đồng thời cũng là dân chơi thứ thiệt, em cứ cách hai ngày lại đi bar với bạn bè một ngày. Đấy là vì không có thời gian ngủ, nên em phải phân ra một tối đi chơi hai tối ngủ, bằng không sẽ không có sức làm việc, lương của Yuna cao hơn Kim Sojung vài phần, nhưng em đổ tất cả vào những cuộc vui giải trí nên thành ra đến cuối tháng cũng chẳng dư giả bao nhiêu.Chuyện đáng nói hơn chính là Choi Yuna không hề thích nấu ăn, chẳng những thế còn chia sẻ rằng em chưa từng phải động tay vào việc nhà, từ bé đến lớn đều có bố mẹ lo lắng cho, những tình nhân trước đây của em một là làm những việc nội trợ thay em, hai là thuê người. Và em không cần phải chi một đồng nào cho việc đi chợ, mua quần áo mới, hay trang sức, đương nhiên đối với tiền nhà, tiền điện, tiền nước cũng không.Chung sống được nửa năm, tức khi cả hai yêu đương được hơn 9 tháng, Jung Yerin bắt đầu thấy stress. Chính bởi lượng công việc của cô vốn chất chồng từ ngày này sang ngày khác (vì ôm thêm tham vọng thăng tiến), mà việc nhà trở thành một mối đe doạ vô cùng đáng lo ngại, lại thêm hằng tháng phải chi hơn phân nửa số lương của mình để đưa Choi Yuna đi đến những nhà hàng sang trọng, mua cho em toàn hàng hiệu đắt tiền, còn phải tích góp một ít để cuối năm có thể đi du lịch theo nguyện vọng của em, Jung Yerin rơi vào tình trạng kiệt sức, do quá nhiều dự định tương lai ở trước mắt mà cả việc mướn người giúp việc cô cũng đắn đo.Cuộc sống từ đây xoay quanh toàn là tiền với tiền, dãy số của Kim Sojung trong điện thoại, Yerin một lần cũng chưa từng ấn vào.Có hôm cô sốt đến hơn 39 độ, Choi Yuna vì mua thuốc cho cô mà trễ giờ đi chơi với bạn, trông sắc mặt em có chút không thoải mái, Yerin bấy giờ chẳng thể nhịn thêm được nữa, cô cất giọng khó chịu."Em vẫn có tâm trạng đi chơi à?"Choi Yuna ngạc nhiên thấy rõ, bởi mọi khi Yerin cô chưa từng can thiệp vào những cuộc vui của em, luôn cho em tự do hết mức có thể."Sao chứ? Em mua thuốc cho chị rồi này?""Em có thể ở nhà với chị một hôm không?" - Yerin dứt lời liền ho lên vài tiếng."Không được," - Choi Yuna quả quyết lắc đầu, em hơi nhăn mày - "người bạn này em lỡ hẹn mấy lần rồi, lần này không thể lại bể kèo được, chị chẳng qua cũng chỉ sốt nhẹ thôi mà, gắng một hôm nhé? Em sẽ về sớm thôi."Yuna nói xong liền hôn vội lên trán cô, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi cửa. Jung Yerin chỉ biết thừ người ngồi trên bàn ăn, tủi thân nhớ lại mỗi lần bản thân vì làm việc kiệt sức mà đổ bệnh, nghĩ mới thấy bao giờ cô cần Kim Sojung cũng ở đó, chị có thể gác lại mọi việc gì cô, chị đã luôn chăm sóc cô, và chưa một lần xem thường những cơn sốt bất chợt ghé thăm cơ thể cô.Kim Sojung chưa một lần đòi hỏi cô phải mua cho thứ này thứ nọ, Jung Yerin hằng tháng chỉ phải chi trả tiền nhà, tiền điện, tiền nước, hay tiền rác, đều là những khoản tiền cố định. Quà cáp đối với Kim Sojung đều không cần thiết, nhưng nếu là cô tặng thì dù là thứ tầm thường nhất như mấy xiên thịt nướng, chị cũng có thể vì thế mà vui vẻ cười cả ngày.Vài dòng suy nghĩ vẩn vơ chạy dọc tâm trí, khiến hai mắt Yerin đỏ hoe, cô không trách Choi Yuna vì đã bỏ mặc mình, chẳng biết lí do vì sao nhưng thật sự là chưa từng trách. Yerin chỉ cảm thấy tủi thân, sau đó cô đều tự mình vượt qua rất nhanh. Song hôm nay...nói sao nhỉ? Có vẻ như sự tủi thân của Yerin đã dâng đến đỉnh điểm, nên mới ngồi khóc hệt đứa trẻ thế này.
"Bây giờ mình nói chuyện nghiêm túc."Hwang Eunbi nói lúc đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, nhỏ thu lại ý cười, và thật sự trưng ra bộ dạng nghiêm túc. Jung Yerin sau trận cười hả hê bỗng ngáp dài một hơi ở đối diện, tự vỗ mặt mình hai cái rồi cũng gật gật, không hiểu sao bản thân chẳng thể tỉnh táo dù đã cười rõ lâu.Cả hai đang ngồi trong quán cafe gần công ti, vừa kể chuyện cho nhau nghe, cũng vừa cười một tràng đến chết đi sống lại."OK nghiêm túc. Em chắc chưa?""Chắc!" - Hwang Eunbi gật đầu một cái thật mạnh - "Em có hướng giải quyết cho chuyện của chị rồi.""Không đời nào." - Yerin ngây ra một lúc, đoạn lại lắc đầu cười khổ, cô thờ ơ đáp lời - "Chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.""Chị có hối hận vì đã yêu chị ấy không?"Hwang Eunbi nghiêng đầu, nhỏ nhấp môi cốc Americano, và nhăn nhó thè lưỡi vì đắng ngay sau đó."Nghe hơi đau lòng, nhưng có đấy...một chút." - Jung Yerin do dự nhìn ra bên ngoài từ mặt kính trong suốt, cô thở dài - "Ngày trước không ít lần bị buộc phải đưa ra lựa chọn, những lựa chọn mà nếu cho chị chọn lại, chị nhất định sẽ chọn khác đi.""Nhưng mà thật lòng nhé," - Hwang Eunbi nở nụ cười gượng gạo, nhỏ nhìn Yerin đăm đăm - "Em thấy Kim Sojung không hề có vấn đề gì hết, chị ấy rất tốt với chị mà, tại sao lại muốn dừng?""Có những thứ phải sống cùng nhau em mới hiểu được, chị chỉ...""Chị chỉ đang để mắt đến một người khác thôi đúng không?"Hwang Eunbi nhướng mày chất vấn.Jung Yerin nuốt xuống, cô không bật lại, vì Hwang Eunbi nói đúng, cô đang để mắt đến một người khác, nhưng chưa tới mức được cho là bắt cá hai tay, bởi giữa Yerin và cô gái ấy thật sự không có gì, cũng chưa từng đi quá giới hạn lần nào, chẳng qua Yerin chỉ đặc biệt chú ý đến sở thích, thói quen sinh hoạt, và thời gian biểu của người ta mà thôi."Nghe này Yerin, chị không cần phải lo lắng quá, chuyện tình cảm phai nhạt là hoàn toàn bình thường, hai người bên nhau từ cao trung đến giờ, ngót nghét 10 năm rồi chứ ít gì." - Hwang Eunbi vội vã trấn an, nhỏ vỗ vai Yerin hai cái - "Thế này đi, em đây sẽ chỉ cho chị cách hâm nóng tình cảm."Nghe đến đó, Jung Yerin lập tức phì cười, cô quả thật không có ý định hâm nóng tình cảm, chuyện tình cảm của cô và Kim Sojung ở thời điểm hiện tại, có thể nói là chỉ chực chờ đến đúng thời điểm kết thúc. Yerin đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, trong khi Kim Sojung lại đang dậm chân tại chỗ, chưa từng một lần nung nấu ý định thăng tiến dù chị thừa sức làm điều đó.Nói về vấn đề này, bắt đầu từ lúc Jung Yerin được thăng chức trở thành Giám đốc Bộ phận Marketing, hưởng mức lương cao ngút ngàn, cô càng lúc càng tự hào về những gì bản thân đã gặt hái được, bởi đó là kết quả của biết bao tháng ngày nỗ lực không ngừng. Yerin thường xuyên phải tăng ca về muộn, thường xuyên phải nhốt mình trong phòng họp với đồng nghiệp quên cả bữa trưa, cứ thế xoay vòng rất nhiều năm. Trong khi cô cố gắng đến như vậy, Kim Sojung suốt từng ấy thời gian vẫn cứ là nhân viên quèn của một tiệm hoa, dù chỗ làm của chị khá nổi tiếng, nhưng Yerin thật sự không hiểu vì sao chị cứ kiên trì làm việc ở cái nơi đấy, để mỗi tháng nhận lại một mức lương bèo bọt.Jung Yerin từng nhiều lần trình bày quan điểm của mình đến Kim Sojung, thậm chí có lần nói thẳng ra rằng cô muốn chị tìm cho mình một công việc mới, song Kim Sojung vẫn dửng dưng như thế và rõ là chẳng xem lời cô ra gì cả, "Chị vẫn có thể xoay sở được, em không cần lo lắng quá đâu".Ờ, đồ đầu đất bao giờ cũng trả lời như vậy."Chị không có ý định hâm nóng tình cảm." - Jung Yerin vươn mình - "Aizz...chị chỉ muốn tìm cơ hội nói chia tay thôi.""Được, em giúp chị." - Hwang Eunbi quả quyết nói, nhỏ lấy từ trong túi xách một hộp thuốc không có dán nhãn - "Đây chính là thuốc thay đổi thực tại, bên trong chỉ có một viên thôi."Jung Yerin tức thì ôm bụng cười lớn."Con khỉ...thay đổi thực tại...a ha ha ha ha...""Chị đừng có mà cười! Rồi chị sẽ phải hối hận vì đã không tin lời em đấy!""Xin...xin lỗi...xin lỗi...phụt! A ha ha ha ha ha..."Jung Yerin được một trận cười giòn giã, cười đến chảy nước mắt, cô đương nhiên chẳng tin vào mấy chuyện siêu nhiên kì ảo, cuộc sống này làm gì có phép màu đâu mà trông chờ. Khăng khăng giữ lấy ý nghĩ đó, đến tận 9 giờ tối ngồi trong bồn tắm Jung Yerin vẫn còn thấy buồn cười, tuy cười cợt là thế, sau khi trở ra cô vẫn tìm lại lọ thuốc nhỏ Hwang xàm xí tặng cho mình."Ph...phụt! Ha ha ha ha ha..."Lại cười thêm một tràng nữa, cô lắc đầu ngao ngán."Hôm nay có chuyện gì vui hả?"Kim Sojung ló đầu vào phòng ngủ, chị mặc quần kaki dài và một chiếc áo cổ lọ dài tay màu đỏ rượu."Không...không có gì..." - Yerin che miệng trong lúc bước ra bàn ăn, cô đã gắng nhịn cười, nhưng thất bại - "A ha ha ha...chị có nghe đến...thuốc thay đổi thực tại chưa...? A ha ha ha ha ha ha ha...""Chị chưa nghe qua."Kim Sojung nở nụ cười dịu dàng, chị theo thói quen vươn tay đến vuốt tóc cô. Jung Yerin ngồi xuống bàn ăn, trước mặt là một đĩa bò xào thơm lừng và một đĩa rau luộc, cô vẫn cười không ngớt, chẳng buồn để tâm đến ai đó đang vuốt nhẹ mái tóc mình."Chị hãy uống viên thuốc vào đúng 3 giờ sáng, nhớ là phải đúng 3 giờ sáng đấy, sau đó lên giường, nhắm mắt lại, nghĩ về chuyện chị muốn thay đổi nhất rồi đọc khẽ ba lần. Chẳng hạn nếu chị muốn chia tay, chị phải nằm trên giường thì thào ba lần câu 'Ước gì tôi chưa từng hẹn hò với Kim Sojung', như vậy đó. Cơ mà...em phải nhắc nhở chị, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi dùng, vì chị có thể sẽ cực kì hối hận về quyết định của mình đấy!"Tối hôm ấy Kim Sojung không ôm cô, vừa hay, Jung Yerin có thể tuỳ ý làm những gì mình thích, dù ngoài mặt cười cợt, tận sâu trong lòng cô vẫn muốn tin vào mấy lời sáo rỗng của Hwang Eunbi, vì nhỏ nói viên thuốc này nhỏ phải sang tận nhà thờ bên Pháp xin cha xứ ban cho.Má. Buồn cười quá.Jung Yerin vào lúc 3 giờ sáng, vì quá buồn cười mà uống thuốc bị sặc. Sau đó lại nằm trên giường thì thào ba lần điều ước của mình như Hwang Eunbi căn dặn.Ước gì Kim Sojung biến mất, để cô không phải lo lắng nghĩ ngợi cách gợi chuyện chia tay.Sáng hôm sau chuông báo thức không reo, Jung Yerin đánh một giấc no say cho đến chiều. Lúc tỉnh lại lập tức hoảng sợ tột độ gọi hơn chục cuộc cho cấp trên, cũng may là không bị mắng quá nặng lời.Quái lạ, tự dưng lại thấy rất buồn ngủ, dẫu sao cũng đã xin nghỉ một hôm, Yerin bèn thả mình nằm xuống giường ngủ thêm một giấc.Jung Yerin ngủ thêm hai tiếng, khi đã hoàn toàn tỉnh lại thì thấy đầu đau như búa bổ, cô mệt mỏi lê thân ra khỏi phòng. Kim Sojung chưa bao giờ để cô ngủ lâu như vậy mà không gọi, chị không bị ràng buộc bởi giờ đi làm, nhìn chung rất mực rảnh rỗi, không lí nào thấy cô nằm trên giường cả ngày trời mà không thắc mắc lấy một câu."Chị Sojung, tại sao...chị..."Căn nhà trống hươ trống hoác, phòng ốc lạnh lẽo, tủ lạnh trống trơn, không còn mấy hộp đồ ăn dự trữ Kim Sojung thường làm cho cô, tủ quần áo không có đồ của chị, bàn chải đánh răng không có, khăn tắm không có, laptop không có, tất cả những gì liên quan đến chị đều không có."Đùa!"Jung Yerin nghĩ ngay đến viên thuốc đêm qua mình uống, cô cau mày nghiêng đầu."Không lẽ là thật?!" - nói rồi cũng tự mình bật cười lắc đầu - "Không tin."Jung Yerin mò lấy điện thoại của mình trên giường, cô vuốt tìm số điện thoại của Kim Sojung, cô nhớ mình chẳng hề thay đổi trên chị trong danh bạ từ ngày đầu lưu số cho đến giờ, Yerin đã luôn đặt chị là "Chị Sojung", bên cạnh còn có một trái tim màu đỏ, song hiện tại số của chị chỉ có mỗi ba chữ "Kim Sojung" nhạt toẹt."Đùa cũng đầu tư ghê." - Jung Yerin sớm đã phát hoảng, nhưng vẫn cố dặn lòng những gì bản thân thấy không phải sự thật - "Hwang Eunbi! Em mau ra đây!"Lẽ dĩ nhiên, chẳng có lấy một lời hồi âm.Jung Yerin mới đầu còn bần thần đứng bên bàn bếp, cô cắn môi dưới, mắt đăm chiêu nhìn quanh, lần nữa lục lọi một lượt khắp nhà, cô không tin bản thân không tìm được một vật dụng cá nhân nào đó của Kim Sojung, chắc chắn chị đã thông đồng với Hwang Eunbi.Nhưng gượm đã, hai tay khoanh trước ngực, Jung Yerin đè chặt môi vào lòng bàn tay của mình, cô trầm ngâm nghĩ ngợi."Dù là thật hay đùa, thì Kim Sojung cũng rời khỏi đây rồi, không phải sao?"Jung Yerin nhoẻn miệng cười.Cô đã tự do. Cô hiện tại đã độc thân mà không cần phải khó xử lựa lời để chia tay.Cảm ơn Hwang Eunbi, đó quả là viên thuốc tuyệt vời nhất cô từng uống.Jung Yerin dành ra một buổi tối để làm tất cả mọi chuyện một mình, cô gọi điện qua Instagram cho Choi Yuna, cô gái mà cô đang để mắt đến, và hẹn em đi chơi. Yuna đồng ý khá dễ dàng, còn nhiệt tình cho địa chỉ nhà để Yerin sang đón.Được sự đồng thuận từ người mình đang thầm thương trộm nhớ, Jung Yerin nhanh chóng xốc lại tinh thần, cô tắm vội, sau đó thử 7749 kiểu phối đồ khác nhau. Và, chuyện không của riêng ai, Jung Yerin chọn kiểu phối đầu tiên, một chiếc váy dài màu kem, đôi cao gót màu cà phê cùng chiếc túi xách màu be.Xỏ vào một đôi khuyên tai bạch kim, thêm chút phấn son tao nhã, mái tóc đen dài với phần đuôi xoăn nhẹ xoã ngang lưng, Jung Yerin sang trọng đứng trước gương nhìn ngắm bản thân mình. Lâu rồi cô mới cảm thấy phấn chấn như vậy, nếu biết việc độc thân vui vẻ đến thế cô đã sớm ra quyết định rồi.Thế là Jung Yerin hí hửng tung tăng từ ngày này qua ngày nọ, tháng này qua tháng nọ, cô cuối cùng cũng đã tỏ tình thành công, và hẹn hò với Choi Yuna.Choi Yuna hoàn toàn khác với Kim Sojung, em có phần tự cao hơn và không phải lúc nào cũng cười với Yerin, yêu đương được vài tháng dọn đến sống cùng mới thấy đời sống sinh hoạt của cả hai chẳng ăn nhập một chút gì, thật sự rất đỗi e ngại.Choi Yuna là một nhân viên công sở như Yerin, nhưng đồng thời cũng là dân chơi thứ thiệt, em cứ cách hai ngày lại đi bar với bạn bè một ngày. Đấy là vì không có thời gian ngủ, nên em phải phân ra một tối đi chơi hai tối ngủ, bằng không sẽ không có sức làm việc, lương của Yuna cao hơn Kim Sojung vài phần, nhưng em đổ tất cả vào những cuộc vui giải trí nên thành ra đến cuối tháng cũng chẳng dư giả bao nhiêu.Chuyện đáng nói hơn chính là Choi Yuna không hề thích nấu ăn, chẳng những thế còn chia sẻ rằng em chưa từng phải động tay vào việc nhà, từ bé đến lớn đều có bố mẹ lo lắng cho, những tình nhân trước đây của em một là làm những việc nội trợ thay em, hai là thuê người. Và em không cần phải chi một đồng nào cho việc đi chợ, mua quần áo mới, hay trang sức, đương nhiên đối với tiền nhà, tiền điện, tiền nước cũng không.Chung sống được nửa năm, tức khi cả hai yêu đương được hơn 9 tháng, Jung Yerin bắt đầu thấy stress. Chính bởi lượng công việc của cô vốn chất chồng từ ngày này sang ngày khác (vì ôm thêm tham vọng thăng tiến), mà việc nhà trở thành một mối đe doạ vô cùng đáng lo ngại, lại thêm hằng tháng phải chi hơn phân nửa số lương của mình để đưa Choi Yuna đi đến những nhà hàng sang trọng, mua cho em toàn hàng hiệu đắt tiền, còn phải tích góp một ít để cuối năm có thể đi du lịch theo nguyện vọng của em, Jung Yerin rơi vào tình trạng kiệt sức, do quá nhiều dự định tương lai ở trước mắt mà cả việc mướn người giúp việc cô cũng đắn đo.Cuộc sống từ đây xoay quanh toàn là tiền với tiền, dãy số của Kim Sojung trong điện thoại, Yerin một lần cũng chưa từng ấn vào.Có hôm cô sốt đến hơn 39 độ, Choi Yuna vì mua thuốc cho cô mà trễ giờ đi chơi với bạn, trông sắc mặt em có chút không thoải mái, Yerin bấy giờ chẳng thể nhịn thêm được nữa, cô cất giọng khó chịu."Em vẫn có tâm trạng đi chơi à?"Choi Yuna ngạc nhiên thấy rõ, bởi mọi khi Yerin cô chưa từng can thiệp vào những cuộc vui của em, luôn cho em tự do hết mức có thể."Sao chứ? Em mua thuốc cho chị rồi này?""Em có thể ở nhà với chị một hôm không?" - Yerin dứt lời liền ho lên vài tiếng."Không được," - Choi Yuna quả quyết lắc đầu, em hơi nhăn mày - "người bạn này em lỡ hẹn mấy lần rồi, lần này không thể lại bể kèo được, chị chẳng qua cũng chỉ sốt nhẹ thôi mà, gắng một hôm nhé? Em sẽ về sớm thôi."Yuna nói xong liền hôn vội lên trán cô, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi cửa. Jung Yerin chỉ biết thừ người ngồi trên bàn ăn, tủi thân nhớ lại mỗi lần bản thân vì làm việc kiệt sức mà đổ bệnh, nghĩ mới thấy bao giờ cô cần Kim Sojung cũng ở đó, chị có thể gác lại mọi việc gì cô, chị đã luôn chăm sóc cô, và chưa một lần xem thường những cơn sốt bất chợt ghé thăm cơ thể cô.Kim Sojung chưa một lần đòi hỏi cô phải mua cho thứ này thứ nọ, Jung Yerin hằng tháng chỉ phải chi trả tiền nhà, tiền điện, tiền nước, hay tiền rác, đều là những khoản tiền cố định. Quà cáp đối với Kim Sojung đều không cần thiết, nhưng nếu là cô tặng thì dù là thứ tầm thường nhất như mấy xiên thịt nướng, chị cũng có thể vì thế mà vui vẻ cười cả ngày.Vài dòng suy nghĩ vẩn vơ chạy dọc tâm trí, khiến hai mắt Yerin đỏ hoe, cô không trách Choi Yuna vì đã bỏ mặc mình, chẳng biết lí do vì sao nhưng thật sự là chưa từng trách. Yerin chỉ cảm thấy tủi thân, sau đó cô đều tự mình vượt qua rất nhanh. Song hôm nay...nói sao nhỉ? Có vẻ như sự tủi thân của Yerin đã dâng đến đỉnh điểm, nên mới ngồi khóc hệt đứa trẻ thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com