Chương 13: Mừng tuổi
Mọi người trong nhà ai cũng vui mừng hết cả, cuối cùng thì cũng có người trị được cái tính khóc nhè của thằng nhóc Trương Thiên Bảo rồi, thần kỳ thật đấy.- Trời ơi, thằng bé chịu nín rồi kìa, mình ơi!Chị dâu mừng rỡ kêu lên, ngay cả anh hai của Song Tử cũng phải há hốc mồm kinh ngạc trước tài năng dỗ trẻ của Trịnh Nhật Tư.- Cậu nhóc này là ai mà giỏi quá? - Chị dâu hỏi.- Dạ em chỉ là một người giúp việc ở hiệu may mà thôi, chẳng có gì to tát đâu ạ!Tư nó cười hì hì, không ngờ là nó có thể thành công ngay từ lần đầu tiên bế thằng bé luôn đó.- Vậy thì tốt rồi, Bảo chơi với anh nhé!Thằng nhỏ Trương Thiên Bảo cười tít mắt khi được Tư ẵm bồng trên tay, ai ai trong nhà cũng vui vẻ riêng chỉ có Trương Ngọc Song Tử là mặt đen như nhọ nồi.Lúc được cậu ẵm bồng thì Thiên Bảo nó giãy nảy lên gào khóc, nhất quyết không chịu để cậu ẵm. Vậy mà bây giờ vừa mới được Nhật Tư ẵm thôi mà đã cười toe toét, rõ là thằng bé phân biệt đối xử mà!.Buổi tiệc chính thức được bắt đầu!Rất nhanh sau đó mọi người cũng được mời vào nhập tiệc, một mâm mười người lại đầy đủ đến lạ. Không biết có phải bằng một cách trùng hợp nào đó hay không mà Trịnh Nhật Tư ngay từ đầu ngồi cách Trương Ngọc Song Tử tận hai chiếc ghế, vậy mà bây giờ nó lại đang ngồi ngay bên cạnh cậu ấy đây này.- Nào, mọi người cứ ăn uống thoải mái nhé, không cần phải ngại ngùng gì đâu!Với tư cách là chủ nhà, Trương Ngọc Song Tử liền nhiệt tình mời gọi mọi người cùng nhau thưởng thức buổi tiệc mừng hôm nay.- Cậu Song Tử, không biết là chúng tôi có thể uống rượu mừng không vậy? - Thằng Trọng ham vui liền hào hứng mà hỏi.- Được được, để tôi kêu người đi lấy rượu cho mọi người!Chỉ một lát sau thôi đã thấy có người mang đến mâm của những người trẻ một chai rượu rất to.- Chúc mừng, chúc mừng bà lớn!Mọi người trong bàn tiệc cùng nhau cụng ly và họ vẫn luôn nghe thấy giọng nói của ai đó rằng phải "cạn ly" đó nha.Trịnh Nhật Tư vốn dĩ là lần đầu uống rượu nên căn bản sẽ có chút không quen, nhưng mà nó cũng rất muốn nếm thử thứ đồ uống này một lần cho biết.- Nếu như em không biết uống thì không cần phải cố ép bản thân mình đâu, Nhật Tư!- À dạ? Dạ em không sao, em ổn ạ!Lưỡng lự một hồi, Tư nó cũng quyết định đưa ly rượu nhỏ lên môi và nhấp môi thử một ngụm.Cái thứ mùi vị có thể nói là "kì lạ" đối với nó như thế vậy mà lại khiến con người ta mê đắm không rời như vậy sao?Còn lại hơn nửa ly rượu, nó quyết định sẽ uống hết. Nó nâng cao ly rượu rồi nhắm tịt mắt mà nốc hết một hơi.- Ồ, em uống giỏi đó chứ?Trương Ngọc Song Tử trông thấy loạt hành động vừa rồi của nó thì liền cảm thán. Đây cũng là lần đầu tiên cậu uống rượu đấy, Song Tử nhấp thử một ngụm, cũng không đến nỗi tệ.Nhật Tư chỉ im lặng không trả lời, nó dần cảm thấy khá thích thú với cái thức uống mà nó đã cho là khó uống trước đó.Vì không muốn phá vỡ bầu không khí của buổi tiệc, Nhật Tư lại uống tiếp vì bàn nó ngồi có thằng Trọng vô cùng sung sức và Trọng nó cứ mời mọi người cùng nhau uống tiếp.Trương Ngọc Song Tử vẫn luôn dõi theo từng hành động của cậu trai nhỏ trước mặt. Tư nó uống nhiều lắm, uống nhiều đến độ mặt mày cũng đỏ bừng bừng.- Tư, em đừng uống nữa. Em say rồi đấy!Song Tử đưa tay giật lấy ly rượu mà Nhật Tư đang chuẩn bị đưa lên miệng. Cậu không muốn nó uống nữa.- Em có say đâu ạ? Em còn... ức, tỉnh lắm... tỉnh như sáo...- Thôi đừng cãi lời cậu, đừng uống nữa em!- Cậu keo kiệt quá à, nhà cậu giàu như vậy... hức, mà cậu lại không cho em uống rượu của nhà cậu. Đúng là cái đồ hà tiện!Đột nhiên Trương Ngọc Song Tử lại cảm thấy bất ngờ, rất bất ngờ nữa là đằng khác. Trịnh Nhật Tư vừa chê cậu là "cái đồ hà tiện" đó hả?- Đây, cho em muốn uống bao nhiêu thì uống! Mặc xác em đấy!Thẹn quá hoá giận, Trương Ngọc Song Tử liền đặt một bình rượu to xuống bên cạnh Trịnh Nhật Tư, mặc nó muốn uống bao nhiêu thì uống..Tiệc tàn, khách khứa cũng đã về hết. Mâm người trẻ thì mạnh ai nấy ngủ vì bọn họ đã say hết cả rồi. Bà Hương sau khi đến bàn của bọn giúp việc tiệm mình thì chỉ có thể lắc đầu ngán ngẫm, nghĩ bụng không biết phải làm cách nào để có thể đem đám sâu rượu này về tiệm may được.- Hương à, Hương tính thế nào đây? Các em đều say bí tỉ hết cả rồi...- Đào này, không biết có thể cho chúng tôi ở nhờ lại nhà Đào một đêm được không?- Được được, nhà tôi còn hai phòng cho khách, mọi người cứ ở lại đi rồi khi sáng hẵng về!- Cảm ơn Đào, cảm ơn Đào nhiều lắm!- Là Kiệm hả con, con không say hả?Đang không biết phải làm cách nào để mang đám nhóc này vào nhà trong thì thằng Kiệm lại từ nhà trong chạy ra.- Dạ bà, con không uống được rượu nên mới không bị say.- Vậy con cùng cậu hai mang bọn nhóc vào nhà trong đi, bọn họ sẽ ngủ nhờ lại nhà chúng ta một đêm.- Dạ bà!Đầu tiên là Trương Ngọc Song Tử, tửu lượng của cậu ấy cũng không quá kém nhưng sao hôm nay lại say đến quên lối về thế không biết?Anh hai của Song Tử vừa khiêng em trai vào trong, miệng lại vừa lầm bầm than thở:- Song Tử ơi là Song Tử, mày uống cho cố vô rồi giờ lại làm khổ anh mày đây này!Bên ngoài là hai người phụ nữ trung niên vẫn còn không biết phải giải quyết đứa nào tiếp theo. Cuối cùng hai bà quyết định đỡ cái Thảo và nhỏ Trâm vào phòng cho khách. Con gái con đứa gì mà uống khiếp thế, đợi hai đứa tỉnh dậy nhất định bà Hương sẽ dạy dỗ cho một trận ra trò.Thằng Kiệm và cậu hai trở ra sau khi đã mang được Trương Ngọc Song Tử vào phòng ngủ.- Kiệm, giờ cậu với con mang thằng Minh với thằng Phước xuống nhà dưới trước đi. Rồi còn hai cậu này thì hồi ta trở ra rồi hẵng mang họ vào phòng nghỉ cho khách.Ý mà cậu hai nói, "hai cậu này" chính là thằng Trọng và Nhật Tư.- Dạ cậu hai!.- Con đợi cậu uống hớp nước cái đã Kiệm à, thằng Minh nó ăn gì mà nặng như con trâu vậy chèn ơi?Cậu hai phì phò thở mạnh, mệt đến nổi nói chuyện cũng không ra hơi.- Cậu đỡ cậu áo nâu đi, còn con thì đỡ cái cậu nhỏ con này!- Con khôn quá đa?Thằng Kiệm cười khà rồi nhanh nhẹn đỡ lấy Trịnh Nhật Tư đang gục trên bàn ăn. Còn cậu hai thì đỡ lấy thằng Trọng, vừa xốc người Trọng dậy thì nó đã giãy nảy, quậy tưng bừng khói lửa.- Một hai ba, vô! Một hai ba, vô!- Uống nữa đi mọi người ơi, vui... vui quá là vui!Thằng Trọng nó nói mớ, tay chân lại quờ quạng lung tung, mém tí nữa là đã trúng vào mặt cậu hai.- Chèn ơi, cái cậu này là ai mà lại quậy thế không biết, đổi người cho cậu đi Kiệm!- Gần đến rồi cậu hai, cố lên cậu ơi!Cậu hai nhà họ Trương từ trước đến nay luôn nổi tiếng là một người tốt bụng và dễ tính. Cậu lúc nào cũng đối xử rất tốt với mọi người nên ai cũng yêu mến cậu.So với Trương Ngọc Song Tử thì anh hai của cậu lại dễ chịu hơn rất nhiều. Chính vì thế mà chị dâu của Song Tử bây giờ, trước đó là đối tượng mà cha má đã giới thiệu cho Song Tử lại chuyển sang yêu mến anh hai của cậu vì anh quá hiền lành và tốt bụng, thế là họ thành đôi..- Trời ơi trời, mệt chết cậu rồi!Vừa để thằng Trọng nằm xuống giường thì cậu hai đã nghe được tiếng xương khớp của mình kêu răng rắc, cậu vừa chống lấy lưng mình vừa than thở với thằng Kiệm.Nhưng mà chưa kịp để Trịnh Nhật Tư lại gần chiếc giường thì đã thấy thằng Trọng đạp đá lung tung, nó tung chăn đạp gối, một mình chiếm hết cả chiếc giường.- Uống nữa, uống nữa đi!Thằng Kiệm sợ quá nên chưa dám để Trịnh Nhật Tư nằm xuống giường. Chỉ sợ cái cậu đang quẫy đạp trên giường kia một cước đá vào cái cậu nhỏ con này, cậu nhóc này sẽ ngay lập tức bị gãy xương.- Cậu hai à, giờ ta phải làm sao đây? Cậu nhóc này, chắc là sẽ không ngủ lại được ở đây rồi... - Kiệm nó lắc đầu ngán ngẩm.- Nhà chúng ta còn phòng nào khác không Kiệm?- Dạ có hai phòng cho khách, phòng kia là cho bà chủ tiệm may cùng hai cô gái kia ngủ mất rồi. Còn phòng này thì lại bị cậu trai kia trên giường chiếm hết. Còn phòng ngủ ở nhà dưới của tụi con thì chẳng còn chỗ nào hết ạ...- Hừm...Cậu hai ôm trán suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng lại mừng rỡ như vừa phát minh ra được một thứ gì đó rất vĩ đại.- À, còn phòng của Song Tử. Đúng rồi, phòng của Song Tử chỉ có một mình thằng bé ngủ thôi, cho cậu nhóc này ngủ cùng thằng bé đi!- Có được không ạ? Con sợ cậu Song Tử sẽ không đồng ý đâu ạ!- Không được thì cũng phải được chứ sao? Cái cậu nhỏ con này gầy gò như vậy mà để ngủ ở bên ngoài thì không hay đâu!- Dạ, đành vậy thôi chứ sao!.Thằng Kiệm mở cửa phòng Trương Ngọc Song Tử, cậu ấy đang ngủ rất ngon. Kiệm nhẹ nhàng để Nhật Tư nằm ngủ cạnh Song Tử, rồi nó ra hiệu cho cậu hai và cả hai cùng nhau rời khỏi phòng Song Tử. Trịnh Nhật Tư khi ngủ rất ngoan, nửa đêm Trương Ngọc Song Tử chợt giật mình tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh lại cảm thấy vô cùng hốt hoảng khi trông thấy Tư nó đang say giấc. Đầu cậu đau quá, nhưng vẫn không thể ngừng thắc mắc trong lòng.- S-Sao em ấy lại ngủ ở đây?Cảm giác cổ họng mình khô khốc, Song Tử liền xuống giường đi tìm nước uống. Sau khi đã uống nước xong, Song Tử lại ngồi ở mép giường để ngắm nhìn người nọ một chút.Thật xinh đẹp, đến cả khi ngủ mà vẫn đẹp đẽ thế này, thật đáng trân quý.Mi mắt Nhật Tư hơi động, nó từ từ mở hé mắt ra rồi nhìn cậu.- Tư.Trịnh Nhật Tư ngồi bật dậy, mắt nó long lanh một cách lạ thường, gò má cũng đỏ hồng hây hây. Tư nheo mắt lại để nhìn rõ người đang ngồi ở mép giường nhìn nó.- Cậu Song Tử...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com