Genshin Impact Otp La Chinh
Tên của những tác giả sách trong đây tôi lấy từ ngoài đời.Chap này ngắn thôi, tại tôi lười :).
____________________Buồn"Những đêm đầy sao
Nỗi buồn day dứt."Carmen đích thị là một cậu ấm, được cưng chiều từ trong trứng của gia tộc Dei. Ngay từ nhỏ cậu bé đã được làm quen với lối sống sang nhã, những phép tắc chuẩn mực - Những thứ cậu đều cho là nhàm chán và cầu kì. Cậu bé thích dành thời gian để vui chơi với những đứa trẻ bình dân hơn là kết giao với những cậu quý tử, các cô tiểu thư xinh đẹp của các gia tộc giàu có khác, điều đó khiến Ngài Dei cực kì không vừa lòng. Mặc dù đã cố ép cậu vào chuẩn mực, bắt cậu học đủ thứ lễ nghi quý tộc, Carmen vẫn không ưa nổi cái kiểu giả tạo không cần thiết đó.Câụ dành hấu hết thời gian để đọc sách, điều đó ít ra còn khiến Ngài Dei vui lòng. Kì thực, Carmen say mê những cuốn tiểu thuyết của Margaret Pemberton, Maureen Child hay Debra Mullins, cậu luôn mơ mộng về một mối tình đơn sơ, nhẹ nhàng và hoài niệm.
Đôi khi, Carmen dành những đêm trống rỗng ngồi ngắm màn đêm đầy sao, những khi đó, một nỗi buồn vô cớ, day dứt nảy mầm trong trái tim cậu. Carmen tự cho rằng, định mệnh đời cậu sẽ là người có thể giúp cậu giải đáp nỗi buồn này và chấm dứt nó. Nhưng, để được nắm bàn tay ấm áp của người thương trong những đêm như này cũng là một điều tuyệt vời.Carmen, thiếu thốn tình cảm, không thể hiểu được chính cảm xúc của mình.
Cậu chơi cùng một thằng nhóc ít hơn một tuổi, cậu luôn bắt nạt nó một cách trẻ con, vì lợi thế lớn tuổi hơn, cậu thích lên mặt ra oai với nó và sai vặt nó. Cậu luôn mang những quyển sách quý, tập thơ cậu thích đến đọc cho nó nghe. Nụ cười hạnh phúc của thằng nhóc khi nghe cậu đọc dâng lên một sự ấm áp kì lạ, dẫu không hiểu, Carmen vẫn thích khi nụ cười đó chỉ dành cho mình.-Venti, mày lại đây, ngồi với tao.Nó ngồi bên cậu trong những đêm buồn đã trở thành một thói quen, dầu không hiểu nổi tâm tình Carmen, nó vẫn ngồi bên cậu như một sự sẻ chia.Nó cảm thấy, cứ như này, cũng rất vui.
____________________Buồn"Những đêm đầy sao
Nỗi buồn day dứt."Carmen đích thị là một cậu ấm, được cưng chiều từ trong trứng của gia tộc Dei. Ngay từ nhỏ cậu bé đã được làm quen với lối sống sang nhã, những phép tắc chuẩn mực - Những thứ cậu đều cho là nhàm chán và cầu kì. Cậu bé thích dành thời gian để vui chơi với những đứa trẻ bình dân hơn là kết giao với những cậu quý tử, các cô tiểu thư xinh đẹp của các gia tộc giàu có khác, điều đó khiến Ngài Dei cực kì không vừa lòng. Mặc dù đã cố ép cậu vào chuẩn mực, bắt cậu học đủ thứ lễ nghi quý tộc, Carmen vẫn không ưa nổi cái kiểu giả tạo không cần thiết đó.Câụ dành hấu hết thời gian để đọc sách, điều đó ít ra còn khiến Ngài Dei vui lòng. Kì thực, Carmen say mê những cuốn tiểu thuyết của Margaret Pemberton, Maureen Child hay Debra Mullins, cậu luôn mơ mộng về một mối tình đơn sơ, nhẹ nhàng và hoài niệm.
Đôi khi, Carmen dành những đêm trống rỗng ngồi ngắm màn đêm đầy sao, những khi đó, một nỗi buồn vô cớ, day dứt nảy mầm trong trái tim cậu. Carmen tự cho rằng, định mệnh đời cậu sẽ là người có thể giúp cậu giải đáp nỗi buồn này và chấm dứt nó. Nhưng, để được nắm bàn tay ấm áp của người thương trong những đêm như này cũng là một điều tuyệt vời.Carmen, thiếu thốn tình cảm, không thể hiểu được chính cảm xúc của mình.
Cậu chơi cùng một thằng nhóc ít hơn một tuổi, cậu luôn bắt nạt nó một cách trẻ con, vì lợi thế lớn tuổi hơn, cậu thích lên mặt ra oai với nó và sai vặt nó. Cậu luôn mang những quyển sách quý, tập thơ cậu thích đến đọc cho nó nghe. Nụ cười hạnh phúc của thằng nhóc khi nghe cậu đọc dâng lên một sự ấm áp kì lạ, dẫu không hiểu, Carmen vẫn thích khi nụ cười đó chỉ dành cho mình.-Venti, mày lại đây, ngồi với tao.Nó ngồi bên cậu trong những đêm buồn đã trở thành một thói quen, dầu không hiểu nổi tâm tình Carmen, nó vẫn ngồi bên cậu như một sự sẻ chia.Nó cảm thấy, cứ như này, cũng rất vui.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com