Genshin Impact Fanfic Doujinshi Dich
Title: Mèo nhặtAuthor: Sunakara Naraka (Narkchan)Disclaimer: Các nhân vật đề cập trong fic không hề thuộc sở hữu của mình nhưng câu chuyện giả tưởng của mình sẽ dùng họ làm nhân vật để thể hiện.Fandom: Genshin ImpactPairings: XiaoKazu/Xiao x Kaedehara KazuhaRating: TCategory: Soft/ComedyẢnh bìa: https://www.bilibili.com/blackboard/activity-BEGn10Qcrd.html?share_medium=android&share_plat=android&share_source=COPY&share_tag=s_i×tamp=1641380424&unique_k=VPy1xBT-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.Xiao thích đứng ở những nơi cao, vì rất ít người thích những nơi như thế này...và ở đây đặc biệt không tồn tại con người...Xiao không ghét cũng không thích ngắm pháo hoa...nó chẳng có ích gì trong việc càn quét nghiệp chướng cả. Năm nay không chỉ có đôi bạn lữ hành kia lôi kéo Dạ Xoa đến tết hải đăng, mà còn có cô con gái của đầu bếp ở Vạn Dân Đường cùng chú gấu bên cạnh...lại một đôi bạn kỳ lạ khác?Chiều ý bọn họ Xiao đã vào tận cảng để xem pháo hoa, tuy nhiên cũng không muốn hòa vào dòng người nhộn nhịp phía dưới, nhắm mắt lẳng lặng cô độc lắng nghe âm thanh sống động của lễ hội.Dạ Xoa mở mắt xoay người nhìn sang hướng âm thanh trong trẻo phát ra, thân ảnh màu đỏ rực như sắp biến mất trong ánh đèn của cảng Liyue, chỉ nổi bật khi xuất hiện trong phông nền cô độc trên cao như thế này, khác với Hàng Ma Đại Thánh, sẽ nổi bật bên trong dòng người đông đúc của lễ hội, nhưng sẽ chìm trong phông nền tối tăm cô quạnh như thế này...Là con người? Tuy đã nhìn thấy phong nhãn lấp láy sau vai nhưng Xiao lại có chút nhẹ nhõm vì trở nên không còn rãnh rỗi như từ nãy nữa...Trong lòng Xiao tự động coi sóc người ở phía mái nhà bên kia, tuy có vẻ không cần thiết, đó chỉ là bản năng của Hộ Pháp Dạ Xoa.Âm thanh do người nhạc sĩ tạo ra từ chiếc lá đơn thuần át đi tiếng người nhộn nhịp ở xa phía dưới cảng, tâm trạng xôn xao trong lòng Hộ Pháp Dạ Xoa cũng bị xua tan.
Dù cho thường là người dậy sớm nhất tàu, Kazuha chắc chắn rằng bên ngoài không thể yên tĩnh đến thế được...không...là có âm thanh khác đang lấn áp tất cả âm thanh bên ngoài? Âm thanh này thật dễ chịu, làm cho người ta chỉ muốn lười nhác rúc vào, bám lấy nó cả ngày không cần ra khỏi giường...nếu có thứ này trên thuyền hẳn là Kazuha sẽ ngủ ngon hơn...Cứ nghĩ là gối ôm nhưng không mềm như cậu nghĩ? Thật cứng...nhưng lại làm cho người ta cảm thấy an toàn tuyệt đối. Mùi hương vừa ngọt vừa đắng này...Lòng chiếc lá phong thắt lại, lại là giấc mơ này...giấc mơ ở bên cạnh vị tiên nhân cao cao tại tại đó, 1 con người mà lại có suy nghĩ như thế này...thật...ngu ngốc.Đến cả vị ronin tự tại cùng gió cũng không thể chống lại việc nhớ nhung một bóng hình cô độc...thở dài trong lòng, ban đầu chính là tiếp xúc do bị thu hút một cách tự nhiên, nhưng khi đã nhận ra bản thân có tình cảm thì liền muốn tránh xa.Kazuha buộc mình phải thoát ra khỏi giấc mơ hồ đồ này, cưỡng bức bản thân mang tâm trạng trống rỗng tiếp tục cuộc hành trình khám phá. Và có lẽ...có lẽ Kazuha sẽ không thể trở lại nơi này 1 lần nào nữa, con mèo trắng muốn bỏ đi mãi mãi.Đôi chân mày cau lại, cố định hình khuôn mặt trước mắt, vẫn còn mơ? Kazuha rụt rè chạm vào khuôn mặt hoàn hảo như gốm sứ, trong lòng dâng lên cảm xúc khó thở...mơ nhưng lại thật, sờ mó từ vầng tráng, cái mũi, đến đôi má Kazuha không nhịn được nhéo lấy vài cái như đang trút giận. Tự hỏi vị tiên nhân này có phải đã bỏ bùa mê gì cho mình không, tại sao bản thân lại có nỗi ám ảnh to lớn với ngài ta như thế...đáng ghét, vừa muốn đánh vào khuôn mặt điển trai này nhưng cũng vừa không nỡ."Đã chơi đủ?"Tay Kazuha đông cứng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc có chút khàn của hương vị sáng sớm, bất giác muốn chạy trốn nhưng lại bị vòng tay ở eo cố định. Tóc mái bị người kia vén lên, hai vầng trán tựa vào nhau, đôi mắt phong diệp ngu ngơ khó hiểu."Tốt hơn rồi..."Kazuha bỗng nhận ra sự thiếu thốn trên người mình, ngoài bộ kimino lót màu trắng thì không còn gì nữa, bên dưới vô cùng trống trải...rốt cục là...Nhìn thấy từ vành tai tới tận cổ Kazuha bỗng đỏ rực, Xiao không khỏi cảm thấy quan ngại, rõ ràng mới giây trước thân nhiệt đã ổn định trở lại, bệnh tình của con người sao lại phiền phức đến thế? Vội vàng đặt tay vào đôi má đỏ ửng để kiểm tra, rồi lại trượt xuống cần cổ, Kazuha theo bản năng đẩy người kia ra bước xuống giường. Nhìn chiếc lá phong quần áo không đầy đủ muốn chạy ra khỏi phòng không khỏi khiến Xiao thấy tức giận, nắm lấy cổ tay mạnh bạo kéo lại, đôi mắt huỳnh miêu đầy đe dọa"Muốn đi đâu với cách ăn mặc như thế?""Ngài...ngài còn hỏi? Tôi mới là người muốn hỏi ngài tại sao tôi lại ở trong phòng ngài với cách ăn mặc như thế này?"Đứa trẻ này không nhớ...?"Là ngươi đến đây vào khuya hôm qua và nói 'muốn ngủ cùng', ta đã đáp ứng rồi, vẫn chưa thõa mãn?""Không thể nào..."Muốn lùi lại khi nhìn thấy Dạ Xoa tiến tới nhưng phía sau lại là bức tường lạnh ngắt, Kazuha chỉ có thể đưa hai tay chặn trước mặt, ý chỉ muốn chối bỏ. Cưỡng chế vạch lấy mảnh áo trên vai, đôi mắt huỳnh miêu dường như không còn điểm sáng tham lam cắn lấy mảng da xinh đẹp, cả thân thể chiếc lá phong như bị luồng khí vô danh ngấm vào, đê mê không lối thoát, không còn suy nghĩ, không còn chống cự, chỉ có thể dụi đầu vào vai Dạ Xoa không ngừng rên rỉ...Sau một lúc cuối cùng Xiao cũng thả người, bắt đầu mặc lại quần áo cho chiếc lá phong vẫn còn lờ đờ không tỉnh táo, khi Xiao đang bới tóc để buộc vào thì Kazuha như bừng tỉnh xoay đầu làm những những lọn tóc trắng lại rơi xuống vai."Ngài! Ngài vừa làm gì tôi?"Dạ Xoa không một chút biểu hiện, chỉ đơn giản bới lại tóc, chậm rãi giải thích"Một liều thuốc chiết xuất từ tiên khí, nó sẽ giúp ngươi khỏe hơn"Kazuha cau mày, cảm thấy chắc chắn không đơn giản như thế, ừm, tuy đúng là cậu đã có sức để lớn tiếng với vị Dạ Xoa này..."Và...?""Đúng là không có thứ gì tiện lợi mà lại không có tác dụng phụ, sau 1 thời gian theo hạn định, ta sẽ phải truyền nó vào người ngươi.""Như cách lúc nãy...?"Kazuha không biết phải cảm thán như thế nào, đây là một loại chất gây nghiện à? Thật không biết phải vui vẻ tiếp nhận hay phải tức giận với hành động tự ý chiếm đoạt này..."Ngài là cố ý..."Đôi mắt phong diệp liếc xéo vị tiên nhân đang choàng lại khăn cho mình."Tôi không phải lúc nào cũng ở trong lãnh địa Liyue...làm sao mà---""Từ giờ ngươi ở bất cứ đâu, ta cũng có thể tìm thấy, Kaedehara Kazuha"---"A! Kazuha!! Cậu cũng ở đây à, vậy thì tiện quá, cùng tụi tui đến di tích này đi!"Sora trố mắt nhìn thân ảnh lá phong bước ra từ căn phòng của Dạ Xoa, chỉ có tinh linh nhỏ vẫn cảm thấy mọi sự bình thường mà bàn bạc về chuyến đi khám phá di tích. Kazuha cũng giả ngu theo mỉm cười."Được rồi tôi sẽ đi cùng hai vị, mà mọi người tới hẳn đặc biệt tìm Xiao-dono, tôi xuống dưới bếp trước"Âm thanh gọi tên vị Hộ Pháp Dạ Xoa có phần tức giận, không còn hương vị dịu dàng như thường ngày. Sora chỉ lắc đầu đi tới vị tiên nhân ở cửa."Tôi nghe nói ngài đang nuôi 1 con mèo...thì ra là thế này, ài...mà Xiao, ngài đó...cũng nên nhẹ nhàng một chút, làm đến mức chọc giận được cả Kazuha thế kia...rốt cục là bao nhiêu lần thế?""Nhẹ nhàng? Bao nhiêu lần?" Paimon nghiêng đầu thắc mắc."Theo quy định mới đây thì rương báu thuộc di tích cổ ở Liyue dường như phải giao nộp toàn bộ cho Thất Tinh kiểm tra để quyết định thứ nào các ngươi có thể lấy"Paimon chết đứng tại chỗ như sắp khóc tới nơi, nhà lữ hành phương xa cười như không cười vỗ lưng Xiao."Haha, người anh em tốt của bọn tôi, tôi sẽ không đùa về chuyện của Kazuha nữa, cho nên có thể châm chước cho anh hùng của cảng Liyue 1 lần không?"---"A, Kazuha-san, đã khỏe hơn rồi hả? Muốn ăn gì cứ nói tôi" Vị đầu bếp không hiểu sao lại có chút quá lịch sự với Kazuha"Không cần gọi tôi lịch sự như thế, mà khỏe hơn là...?"Yanxiao ngạc nhiên nhìn người bước ra từ phòng vị Hộ Pháp Dạ Xoa, tuy không muốn tin rằng vị Dạ Xoa nhà mình sau khi đút cháo và thuốc, lại còn hạ nhiệt cho cậu thiếu niên này, không chỉ thế gần sáng sau khi đi càn quét quái vật trở về lại dặn dò Yanxiao về việc Kazuha trong người không khỏe, nên hỏi thăm về việc ăn uống của cậu ta một chút. Chính là nhìn thấy họ quan tâm với nhau như thế nhưng ngoài mặt đều tỏ ra muốn chống đối tránh xa...thật đau đầu."Có vẻ tối qua cậu bị sốt, vị tiên nhân kia đã chạy ngược xuôi xuống bếp thay nước hạ nhiệt rồi đem thức ăn và thuốc. Cậu hoàn toàn không nhớ?"Ký ức về cơn mê sảng vào đêm hôm qua bỗng hiện lại, tâm trí chàng ronin hỗn loạn, không biết mình hay Xiao mới là người có lỗi ở đây...thật đau đầu.---"Đúng rồi, từ lâu đã nghe Xiao có nhặt về một con mèo, lúc bọn tui đến thì có vẻ nó đã bỏ đi, cô bé ở nhà trọ bảo bọn tui nó về rồi thì phải"Xiao vẫn im lặng nghe tinh linh nhỏ tường thuật lại câu chuyện được đứa trẻ thêu dệt lên, đúng là trẻ con, trí tưởng tượng thật phong phú..."Cho tụi tui chơi với nó một chút được hông?"Xiao dừng động tác múc đậu hũ, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng..."Mấy sinh vật mềm mại đáng yêu lắm luôn, nhưng đa số mèo hoang toàn cảnh giác bọn tui không à, được vuốt ve bộ lông trắng mềm mại, được chúng dụi vào tay, lại còn được nghe âm thanh rên rỉ đáng yêu của nó nữa ~hehe"Ừ...đúng là con mèo trắng này rất mềm mại, tiếng rên rỉ cũng rất đáng yêu, thậm chí là tiếng gầm gừ lúc tức giận...nhưng chung quy lại thì vẫn là"Không được...""Hả?? Sao lại không được, ngài ki bo quá đó!! Một chút thôi cũng không được?"Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu trước đĩa đậu hũ hạnh nhân chính là dùng để mua chuộc ngài trong trường hợp này."Không"Thôi đi thức ăn dự trữ...nhóc nên để giành tiền ra cửa hàng thú cưng hơn là cố năn nỉ vị Hàng Ma Đại Thánh này bằng vài chục đĩa đậu hũ hạnh nhân đó...---"Ehh...ra câu chuyện về nhặt mèo là thế, Kazuha đúng là rất giống động vật nhỏ"Kazuha không biết nên vui hay bên buồn trước lời khen này, cậu thường hay bị bảo như thế khi thích dùng phong nhãn nhảy lên mái nhà và tản bộ xung quanh lúc còn ở Inazuma, những căn nhà ở đó khá thấp."Mái tóc của cậu cũng trông mềm mại nữa, cho tui sờ thử đi""Đây, cứ tự nhiên"Cũng không phải việc gì quá đáng lắm, nhưng khi tinh linh nhỏ chạm vào, vuốt lấy một hồi rồi lại dùng má cọ vào vui vẻ đến nở hoa phía trên như muốn nằm trên mái tóc trắng kia mà ngủ luôn, thì Kazuha chỉ biết cười, không thể phá hoại niềm vui nho nhỏ của đứa trẻ này được. Sora phía sau thở dài, đinh ninh rằng nên mua cho nó một con mèo thì hơn, cũng vòi vĩnh được cả tháng rồi, có vẻ mèo hoang vẫn cảnh giác với họ quá, muốn tiết kiệm cũng không được rồi. À không...có lẽ vẫn được, chỉ cần cho Paimon sờ tóc Kazuha là đượ---Chiếc lá phong bị cơn gió cô độc cướp khỏi tinh linh nhỏ. Eo bị chặt chẽ ôm lấy, đôi mắt phong diệp mở to, miệng hé mở định phản đối nhưng vô tình tạo cơ hội cho kẻ trộm dễ dàng đưa lưỡi vào, đôi mắt phong diệp mơ màng, bụng quặn thắt, bị xâm chiếm, bị trói chặt cả hành động, cả suy nghĩ, hoàn toàn bất lực...Tinh linh nhỏ nhanh chóng bị Sora tóm lấy khỏi đầu Kazuha. Bị bịt mắt, con bé khó chịu chấp vấn"Oi, Sora làm gì đó!! Thả tui ra coi"May mắn là giọng nói khỏe khoắn như thường ngày đã làm át đi tiếng đánh lưỡi đáng xấu hổ của hai kẻ nào đó...Hàng Ma Đại Thánh...ngài có thể nhìn tình hình một chút không?? Đứa trẻ nhà tôi vẫn chưa sẵn sàng xem những cảnh này đâu! Đừng ghen tuông vô lý nữa đi! Cuối cùng Sora quyết định vẫn là nên mua một con mèo...không thể lợi dụng Kazuha được rồi, phải bảo vệ lấy tâm hồn trong sáng của Paimon...Paimon sau đó nhìn dấu chân mèo in trên mặt Dạ Xoa không khỏi thắc mắc, dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ"Xiao, có cần chườm đá hông?""Người bất tử không cần những thứ đó..."Nhìn mà đau dùm, hẳn là trong cú đánh đó có chuyện mới lẫn thù cũ. Đã tới thời kỳ mèo chống đối lại chủ nhân rồi sao?
"Lớn xôn xao, nhỏ háo hức
Thắp đèn trời gửi phương xa
Dãy ngân hà màu lá chín
Ta gặp người điểm tân niên"
"một, hai, ba, bốn, năm
vẫn tới tấp điên loạn
chục, trăm, ngàn, vạn, ức
dẫn lối đến hoàng tuyền
ai đang hát, ai đang hò
ai đang than, ai đang khóc
phong diệp rỉ máu
hồn hóa hư vô"
Dù cho thường là người dậy sớm nhất tàu, Kazuha chắc chắn rằng bên ngoài không thể yên tĩnh đến thế được...không...là có âm thanh khác đang lấn áp tất cả âm thanh bên ngoài? Âm thanh này thật dễ chịu, làm cho người ta chỉ muốn lười nhác rúc vào, bám lấy nó cả ngày không cần ra khỏi giường...nếu có thứ này trên thuyền hẳn là Kazuha sẽ ngủ ngon hơn...Cứ nghĩ là gối ôm nhưng không mềm như cậu nghĩ? Thật cứng...nhưng lại làm cho người ta cảm thấy an toàn tuyệt đối. Mùi hương vừa ngọt vừa đắng này...Lòng chiếc lá phong thắt lại, lại là giấc mơ này...giấc mơ ở bên cạnh vị tiên nhân cao cao tại tại đó, 1 con người mà lại có suy nghĩ như thế này...thật...ngu ngốc.Đến cả vị ronin tự tại cùng gió cũng không thể chống lại việc nhớ nhung một bóng hình cô độc...thở dài trong lòng, ban đầu chính là tiếp xúc do bị thu hút một cách tự nhiên, nhưng khi đã nhận ra bản thân có tình cảm thì liền muốn tránh xa.Kazuha buộc mình phải thoát ra khỏi giấc mơ hồ đồ này, cưỡng bức bản thân mang tâm trạng trống rỗng tiếp tục cuộc hành trình khám phá. Và có lẽ...có lẽ Kazuha sẽ không thể trở lại nơi này 1 lần nào nữa, con mèo trắng muốn bỏ đi mãi mãi.Đôi chân mày cau lại, cố định hình khuôn mặt trước mắt, vẫn còn mơ? Kazuha rụt rè chạm vào khuôn mặt hoàn hảo như gốm sứ, trong lòng dâng lên cảm xúc khó thở...mơ nhưng lại thật, sờ mó từ vầng tráng, cái mũi, đến đôi má Kazuha không nhịn được nhéo lấy vài cái như đang trút giận. Tự hỏi vị tiên nhân này có phải đã bỏ bùa mê gì cho mình không, tại sao bản thân lại có nỗi ám ảnh to lớn với ngài ta như thế...đáng ghét, vừa muốn đánh vào khuôn mặt điển trai này nhưng cũng vừa không nỡ."Đã chơi đủ?"Tay Kazuha đông cứng khi nghe thấy âm thanh quen thuộc có chút khàn của hương vị sáng sớm, bất giác muốn chạy trốn nhưng lại bị vòng tay ở eo cố định. Tóc mái bị người kia vén lên, hai vầng trán tựa vào nhau, đôi mắt phong diệp ngu ngơ khó hiểu."Tốt hơn rồi..."Kazuha bỗng nhận ra sự thiếu thốn trên người mình, ngoài bộ kimino lót màu trắng thì không còn gì nữa, bên dưới vô cùng trống trải...rốt cục là...Nhìn thấy từ vành tai tới tận cổ Kazuha bỗng đỏ rực, Xiao không khỏi cảm thấy quan ngại, rõ ràng mới giây trước thân nhiệt đã ổn định trở lại, bệnh tình của con người sao lại phiền phức đến thế? Vội vàng đặt tay vào đôi má đỏ ửng để kiểm tra, rồi lại trượt xuống cần cổ, Kazuha theo bản năng đẩy người kia ra bước xuống giường. Nhìn chiếc lá phong quần áo không đầy đủ muốn chạy ra khỏi phòng không khỏi khiến Xiao thấy tức giận, nắm lấy cổ tay mạnh bạo kéo lại, đôi mắt huỳnh miêu đầy đe dọa"Muốn đi đâu với cách ăn mặc như thế?""Ngài...ngài còn hỏi? Tôi mới là người muốn hỏi ngài tại sao tôi lại ở trong phòng ngài với cách ăn mặc như thế này?"Đứa trẻ này không nhớ...?"Là ngươi đến đây vào khuya hôm qua và nói 'muốn ngủ cùng', ta đã đáp ứng rồi, vẫn chưa thõa mãn?""Không thể nào..."Muốn lùi lại khi nhìn thấy Dạ Xoa tiến tới nhưng phía sau lại là bức tường lạnh ngắt, Kazuha chỉ có thể đưa hai tay chặn trước mặt, ý chỉ muốn chối bỏ. Cưỡng chế vạch lấy mảnh áo trên vai, đôi mắt huỳnh miêu dường như không còn điểm sáng tham lam cắn lấy mảng da xinh đẹp, cả thân thể chiếc lá phong như bị luồng khí vô danh ngấm vào, đê mê không lối thoát, không còn suy nghĩ, không còn chống cự, chỉ có thể dụi đầu vào vai Dạ Xoa không ngừng rên rỉ...Sau một lúc cuối cùng Xiao cũng thả người, bắt đầu mặc lại quần áo cho chiếc lá phong vẫn còn lờ đờ không tỉnh táo, khi Xiao đang bới tóc để buộc vào thì Kazuha như bừng tỉnh xoay đầu làm những những lọn tóc trắng lại rơi xuống vai."Ngài! Ngài vừa làm gì tôi?"Dạ Xoa không một chút biểu hiện, chỉ đơn giản bới lại tóc, chậm rãi giải thích"Một liều thuốc chiết xuất từ tiên khí, nó sẽ giúp ngươi khỏe hơn"Kazuha cau mày, cảm thấy chắc chắn không đơn giản như thế, ừm, tuy đúng là cậu đã có sức để lớn tiếng với vị Dạ Xoa này..."Và...?""Đúng là không có thứ gì tiện lợi mà lại không có tác dụng phụ, sau 1 thời gian theo hạn định, ta sẽ phải truyền nó vào người ngươi.""Như cách lúc nãy...?"Kazuha không biết phải cảm thán như thế nào, đây là một loại chất gây nghiện à? Thật không biết phải vui vẻ tiếp nhận hay phải tức giận với hành động tự ý chiếm đoạt này..."Ngài là cố ý..."Đôi mắt phong diệp liếc xéo vị tiên nhân đang choàng lại khăn cho mình."Tôi không phải lúc nào cũng ở trong lãnh địa Liyue...làm sao mà---""Từ giờ ngươi ở bất cứ đâu, ta cũng có thể tìm thấy, Kaedehara Kazuha"---"A! Kazuha!! Cậu cũng ở đây à, vậy thì tiện quá, cùng tụi tui đến di tích này đi!"Sora trố mắt nhìn thân ảnh lá phong bước ra từ căn phòng của Dạ Xoa, chỉ có tinh linh nhỏ vẫn cảm thấy mọi sự bình thường mà bàn bạc về chuyến đi khám phá di tích. Kazuha cũng giả ngu theo mỉm cười."Được rồi tôi sẽ đi cùng hai vị, mà mọi người tới hẳn đặc biệt tìm Xiao-dono, tôi xuống dưới bếp trước"Âm thanh gọi tên vị Hộ Pháp Dạ Xoa có phần tức giận, không còn hương vị dịu dàng như thường ngày. Sora chỉ lắc đầu đi tới vị tiên nhân ở cửa."Tôi nghe nói ngài đang nuôi 1 con mèo...thì ra là thế này, ài...mà Xiao, ngài đó...cũng nên nhẹ nhàng một chút, làm đến mức chọc giận được cả Kazuha thế kia...rốt cục là bao nhiêu lần thế?""Nhẹ nhàng? Bao nhiêu lần?" Paimon nghiêng đầu thắc mắc."Theo quy định mới đây thì rương báu thuộc di tích cổ ở Liyue dường như phải giao nộp toàn bộ cho Thất Tinh kiểm tra để quyết định thứ nào các ngươi có thể lấy"Paimon chết đứng tại chỗ như sắp khóc tới nơi, nhà lữ hành phương xa cười như không cười vỗ lưng Xiao."Haha, người anh em tốt của bọn tôi, tôi sẽ không đùa về chuyện của Kazuha nữa, cho nên có thể châm chước cho anh hùng của cảng Liyue 1 lần không?"---"A, Kazuha-san, đã khỏe hơn rồi hả? Muốn ăn gì cứ nói tôi" Vị đầu bếp không hiểu sao lại có chút quá lịch sự với Kazuha"Không cần gọi tôi lịch sự như thế, mà khỏe hơn là...?"Yanxiao ngạc nhiên nhìn người bước ra từ phòng vị Hộ Pháp Dạ Xoa, tuy không muốn tin rằng vị Dạ Xoa nhà mình sau khi đút cháo và thuốc, lại còn hạ nhiệt cho cậu thiếu niên này, không chỉ thế gần sáng sau khi đi càn quét quái vật trở về lại dặn dò Yanxiao về việc Kazuha trong người không khỏe, nên hỏi thăm về việc ăn uống của cậu ta một chút. Chính là nhìn thấy họ quan tâm với nhau như thế nhưng ngoài mặt đều tỏ ra muốn chống đối tránh xa...thật đau đầu."Có vẻ tối qua cậu bị sốt, vị tiên nhân kia đã chạy ngược xuôi xuống bếp thay nước hạ nhiệt rồi đem thức ăn và thuốc. Cậu hoàn toàn không nhớ?"Ký ức về cơn mê sảng vào đêm hôm qua bỗng hiện lại, tâm trí chàng ronin hỗn loạn, không biết mình hay Xiao mới là người có lỗi ở đây...thật đau đầu.---"Đúng rồi, từ lâu đã nghe Xiao có nhặt về một con mèo, lúc bọn tui đến thì có vẻ nó đã bỏ đi, cô bé ở nhà trọ bảo bọn tui nó về rồi thì phải"Xiao vẫn im lặng nghe tinh linh nhỏ tường thuật lại câu chuyện được đứa trẻ thêu dệt lên, đúng là trẻ con, trí tưởng tượng thật phong phú..."Cho tụi tui chơi với nó một chút được hông?"Xiao dừng động tác múc đậu hũ, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng..."Mấy sinh vật mềm mại đáng yêu lắm luôn, nhưng đa số mèo hoang toàn cảnh giác bọn tui không à, được vuốt ve bộ lông trắng mềm mại, được chúng dụi vào tay, lại còn được nghe âm thanh rên rỉ đáng yêu của nó nữa ~hehe"Ừ...đúng là con mèo trắng này rất mềm mại, tiếng rên rỉ cũng rất đáng yêu, thậm chí là tiếng gầm gừ lúc tức giận...nhưng chung quy lại thì vẫn là"Không được...""Hả?? Sao lại không được, ngài ki bo quá đó!! Một chút thôi cũng không được?"Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu trước đĩa đậu hũ hạnh nhân chính là dùng để mua chuộc ngài trong trường hợp này."Không"Thôi đi thức ăn dự trữ...nhóc nên để giành tiền ra cửa hàng thú cưng hơn là cố năn nỉ vị Hàng Ma Đại Thánh này bằng vài chục đĩa đậu hũ hạnh nhân đó...---"Ehh...ra câu chuyện về nhặt mèo là thế, Kazuha đúng là rất giống động vật nhỏ"Kazuha không biết nên vui hay bên buồn trước lời khen này, cậu thường hay bị bảo như thế khi thích dùng phong nhãn nhảy lên mái nhà và tản bộ xung quanh lúc còn ở Inazuma, những căn nhà ở đó khá thấp."Mái tóc của cậu cũng trông mềm mại nữa, cho tui sờ thử đi""Đây, cứ tự nhiên"Cũng không phải việc gì quá đáng lắm, nhưng khi tinh linh nhỏ chạm vào, vuốt lấy một hồi rồi lại dùng má cọ vào vui vẻ đến nở hoa phía trên như muốn nằm trên mái tóc trắng kia mà ngủ luôn, thì Kazuha chỉ biết cười, không thể phá hoại niềm vui nho nhỏ của đứa trẻ này được. Sora phía sau thở dài, đinh ninh rằng nên mua cho nó một con mèo thì hơn, cũng vòi vĩnh được cả tháng rồi, có vẻ mèo hoang vẫn cảnh giác với họ quá, muốn tiết kiệm cũng không được rồi. À không...có lẽ vẫn được, chỉ cần cho Paimon sờ tóc Kazuha là đượ---Chiếc lá phong bị cơn gió cô độc cướp khỏi tinh linh nhỏ. Eo bị chặt chẽ ôm lấy, đôi mắt phong diệp mở to, miệng hé mở định phản đối nhưng vô tình tạo cơ hội cho kẻ trộm dễ dàng đưa lưỡi vào, đôi mắt phong diệp mơ màng, bụng quặn thắt, bị xâm chiếm, bị trói chặt cả hành động, cả suy nghĩ, hoàn toàn bất lực...Tinh linh nhỏ nhanh chóng bị Sora tóm lấy khỏi đầu Kazuha. Bị bịt mắt, con bé khó chịu chấp vấn"Oi, Sora làm gì đó!! Thả tui ra coi"May mắn là giọng nói khỏe khoắn như thường ngày đã làm át đi tiếng đánh lưỡi đáng xấu hổ của hai kẻ nào đó...Hàng Ma Đại Thánh...ngài có thể nhìn tình hình một chút không?? Đứa trẻ nhà tôi vẫn chưa sẵn sàng xem những cảnh này đâu! Đừng ghen tuông vô lý nữa đi! Cuối cùng Sora quyết định vẫn là nên mua một con mèo...không thể lợi dụng Kazuha được rồi, phải bảo vệ lấy tâm hồn trong sáng của Paimon...Paimon sau đó nhìn dấu chân mèo in trên mặt Dạ Xoa không khỏi thắc mắc, dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ"Xiao, có cần chườm đá hông?""Người bất tử không cần những thứ đó..."Nhìn mà đau dùm, hẳn là trong cú đánh đó có chuyện mới lẫn thù cũ. Đã tới thời kỳ mèo chống đối lại chủ nhân rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com