TruyenHHH.com

Geminifourth_Kết hôn với Tướng quân?!

63

HanMeyii

Giữa tiếng hét chói tai, Gemini có chút ngượng ngùng, "Anh biết đến canh Mạnh Bà trong văn hóa Trung Quốc chứ? Em đoán mình đã uống thứ đó khi tái sinh, nên ngay từ khi chào đời đã mang theo ký ức kiếp trước. Chỉ trong chớp mắt, em từ một người trưởng thành biến thành một đứa trẻ sơ sinh. Dù tâm trí có vững vàng đến đâu, lúc đó em cũng không tránh khỏi hoảng loạn, nhất là khi phát hiện mình trở thành hậu duệ của Sebastian. Cảm giác ấy chẳng khác nào việc em đột nhiên hóa thành kẻ thù không đội trời chung với Zerg vậy."

Fourth siết chặt tay, tiếng hét của con gà cao su dần yếu đi, từ "Éccc" kéo dài thành một tiếng "chít" yếu ớt. Nhưng điều này không có nghĩa là cảm xúc trong lòng cậu đã lắng xuống. Trái lại, cơn sóng ngầm càng dữ dội hơn. Dẫu vậy, gương mặt Fourth vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến mức đáng sợ, không thốt ra một lời nào.

Sự thật quá chấn động, đến mức Fourth nghi ngờ Gemini đang nói dối, thậm chí còn hoang mang không biết mình có đang nằm mơ hay không.

Gemini đã quyết định nói ra, nên không có ý định che giấu gì nữa. Bao năm qua, anh luôn muốn tìm một người để tâm sự, nhưng chưa từng có cơ hội. Anh từng nghĩ mình sẽ mang bí mật này xuống mồ, nhưng số phận lại để anh gặp Fourth-một người đáng để giãi bày.

Gemini tìm được hai chiếc ghế bay trong thùng đồ. Sau khi kiểm tra thấy vẫn còn dùng được, anh điều khiển một chiếc tiến về phía Fourth, "Ngồi xuống đi, em có rất nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe. Cứ coi như một câu chuyện thôi, dù sao thì cũng là chuyện của rất rất lâu trước đây rồi."

Fourth im lặng ngồi xuống, vẫn siết chặt con gà cao su trong tay, như thể lúc này cậu cần một thứ gì đó để bấu víu.

Gemini nhẹ giọng hỏi, "Anh có muốn uống gì nóng không?"

Fourth lắc đầu. Lúc này, cậu chẳng có tâm trạng để ăn uống. Nhưng dù tâm trí đang rối bời, cậu vẫn kịp nhận ra rằng con gà cao su này đã được bảo quản suốt hàng trăm năm mà vẫn bền bỉ đến khó tin. Chỉ cần bóp nhẹ, nó lại kêu lên một tiếng "chít" đầy khổ sở.

Gemini nhìn Fourth đầy lo lắng, "Em nghĩ anh thực sự cần uống chút gì đó đấy." Anh sợ hãi nghĩ, liệu Fourth có bị sốc đến mức không thể tiếp thu được sự thật này không? Nếu vậy, có lẽ anh nên cân nhắc cắt bớt phần kể về những năm tháng cô độc trôi dạt giữa vũ trụ đen kịt.

Fourth im lặng mở thiết bị cá nhân, ra lệnh cho robot phục vụ mang đến hai ly cà phê.

Gemini lập tức nói, "Đổi thành sô-cô-la nóng đi. Uống cà phê bây giờ không ổn đâu."

Fourth không phản đối, mặc Gemini tự ý đổi món.

Gemini lại nói, "Thêm một miếng bánh phô mai dâu tây nữa. Em đã làm trên phi thuyền và để trong tủ lạnh khi đến đây."

Fourth làm theo. Sau khi hoàn tất, cậu vẫn giữ chặt con gà cao su, thỉnh thoảng lại bóp nó một cái, phát ra những tiếng kêu the thé. Đôi mắt cậu trầm lặng nhìn vào khoảng không phía trước, nhưng Gemini biết Fourth vẫn đang lắng nghe. Cậu không phải người dễ bị hoảng loạn. Trái lại, Fourth là chiến binh có ý chí sắt đá, là người từng bị Zerg bao vây nhưng vẫn bình tĩnh tìm đường thoát thân, lái cơ giáp lao ra khỏi vòng vây và giáng một đòn chí mạng vào Công tước Zerg.

Gemini hiểu rằng những gì anh nói nghe có vẻ khó tin, nhưng Fourth nhất định đang suy xét rất kỹ lưỡng.

Không cần phải do dự, cứ nói thôi.

Nhưng Gemini vẫn muốn cân nhắc câu chữ sao cho không làm câu chuyện này trở nên quá bi thương. Anh không muốn Fourth lo lắng quá nhiều về khoảng thời gian cô đơn trôi dạt giữa vũ trụ.

Fourth từ lâu đã xem Theodore là một anh hùng. Nếu biết Gemini chính là Theodore, liệu cậu có thất vọng không? Có khi nào, hình tượng vĩ đại trong lòng Fourth sẽ sụp đổ? Gemini bất giác cảm thấy hồi hộp, thậm chí còn căng thẳng hơn cả lúc anh tự tay kích nổ nguồn năng lượng của cơ giáp năm xưa.

Robot phục vụ hoạt động rất hiệu quả. Dù AI không đủ thông minh để suy luận sâu, nhưng chúng thực hiện mệnh lệnh một cách hoàn hảo.

Ly sô-cô-la nóng vừa pha khác hoàn toàn với loại pha từ bột. Hương vị đậm đà, mềm mượt, xen lẫn mùi thơm dịu dàng của sữa nóng, mang lại cảm giác ấm áp ngay từ ngụm đầu tiên. Miếng bánh phô mai dâu tây cũng được bảo quản đúng cách, giữ được độ mềm mịn và hương vị thơm ngon. Gemini đã thừa hưởng tài nghệ làm bánh từ mẹ, và những chiếc bánh anh làm luôn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

Fourth cảm xúc phức tạp. Chiếc bánh mà cậu đang ăn được làm bởi chính thần tượng của mình. Trong tưởng tượng của cậu, Theodore là một nhân vật vĩ đại, đứng trên đỉnh cao quyền lực, với ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh. Một thiên tài trên mọi lĩnh vực-từ quân sự, chính trị, đến nghiên cứu cơ giáp. Người ta thậm chí từng đồn đoán rằng ông là một vị thần giáng thế, hoặc đơn giản là kẻ cướp công của người khác để tô vẽ cho bản thân. Nhưng Fourth vẫn luôn tin rằng Theodore là một thiên tài thực thụ, đã đổ biết bao công sức để đạt đến đỉnh cao.

Trong khi đó, Gemini là một người hoàn toàn khác. Anh thông minh, chăm chỉ, có thể lao ra chiến trường tiêu diệt kẻ địch, nhưng cũng có thể buộc tạp dề nấu một bữa cơm ấm áp. Anh dịu dàng, dễ gần, luôn nở nụ cười. Luôn sẵn sàng chuẩn bị mọi thứ chu toàn.

Gemini Norawit = Theodore...

Công thức này xuất hiện trong đầu Fourth. Ban đầu, cậu không dám tin, nhưng dần dần lại thấy chuyện này trở nên hiển nhiên. Cậu im lặng, không biết phải diễn đạt cảm xúc của mình thế nào. Xưa nay, cậu vẫn luôn vụng về trong việc thể hiện tình cảm.

Gemini sẽ không hiểu lầm phản ứng của cậu chứ?

Bất kể Gemini là ai-Theodore hay Zerg tái sinh-thì Gemini vẫn là Gemini, là người mà Fourth yêu thương.

Fourth mím môi. Dù có bao nhiêu suy nghĩ xoay vần trong đầu, cậu cũng không có cách nào truyền đạt trực tiếp đến não Gemini. Cuối cùng, sau khi tự thuyết phục bản thân, cậu hít sâu một hơi rồi nói, "Anh tin em."

Ngay lập tức, cậu nhận được một cái ôm đầy phấn khích từ Gemini. Fourth, người vốn im lặng suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng để lộ một nụ cười nhàn nhạt. Thì ra, đây chính là cảm giác đó.

"Khi lần đầu gặp anh, em trông chẳng khác gì một chiến binh trẻ tuổi chưa từng thấy thế giới rộng lớn." Fourth đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau. Gemini lúc ấy có vẻ như chỉ là một chiến sĩ bình thường-nhưng nghĩ lại thì... dưới lớp vỏ non nớt ấy, hóa ra là một linh hồn trăm năm tuổi!

Gemini ngượng ngùng nói, "Lúc đó em đâu có nghĩ người mình phải thích nghi gen lại là một Đô đốc Đế quốc, hay hậu duệ của James Sutthinan Jirochtikul. Em nghĩ, tốt nhất cứ hành xử đúng với vị trí của mình. Dù sao thì, gác lại quá khứ, em cũng chỉ là một chiến sĩ làm việc trong bếp. Nếu không tỏ ra căng thẳng và non nớt, chẳng phải anh sẽ sinh nghi, rồi em chẳng bao giờ có cơ hội đến gần anh sao?"

Fourth phải thừa nhận rằng màn trình diễn của Gemini lúc đó hoàn toàn không có kẽ hở, đúng chuẩn một binh lính hậu cần bình thường. Nếu Gemini không hành động như vậy, ngược lại cậu sẽ nảy sinh nghi ngờ, giữ khoảng cách với anh, và mọi chuyện sau này sẽ không còn tồn tại.

"Để nói thật với anh, trước khi gặp anh, em không có nhiều tham vọng. Em chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống quân ngũ hiện tại, sau đó tìm cơ hội tiếp cận cốt lõi của nghiên cứu khoa học về cơ giáp, rồi cuối cùng trở thành một kẻ phiêu lưu tự do lúc về già. Cuối đời em sẽ trở về E69, làm nông, chăn bò, và sống nốt phần đời còn lại một cách yên bình."

"Em chưa từng nghĩ đến chuyện truy tìm sự thật, chưa từng nghĩ đến việc báo thù, chưa từng nghĩ đến chuyện rửa oan cho đồng đội sao?" Fourth không hài lòng, mạnh tay đẩy Gemini ra xa. Thần tượng của cậu không nên bị chỉ trích hay nghi ngờ.

"Éccc!"

Tiếng gà cao su hét lên thảm thiết, cái bụng đáng thương lại bị bóp chặt.

Gemini suýt bị đẩy ngã khỏi chiếc ghế lơ lửng, anh đưa tay chạm vào mũi mình, khẽ cười: "Em từng chứng kiến phong cảnh lạnh lẽo ở vị trí cao nhất một lần rồi. Nói thật, em cảm thấy mệt mỏi. Em khao khát một cuộc sống nhẹ nhàng như mây gió trôi."

"Nếu không quan tâm, vậy thì cứ mặc kệ mà sống, em không cần phải ép mình trở nên mạnh mẽ." Fourth không tin Gemini thực sự có thể thờ ơ như vậy.

Gemini bật cười tự giễu: "Con người luôn có thứ không thể buông bỏ."

Fourth chọn cách im lặng, bàn tay dần nới lỏng, tiếng kêu của con gà cao su cũng dần yếu đi rồi biến mất.

Gemini hạ giọng: "Để em kể anh nghe chuyện quá khứ. Những gì đã xảy ra với em thật kỳ diệu, đến mức em không thể hiểu được liệu con người có linh hồn hay không, hay ý thức có thể tồn tại độc lập với thể xác."

Fourth ngừng siết chặt con gà cao su, lặng lẽ nhìn Gemini, lắng nghe anh kể lại những chuyện đã qua. Người thanh niên ôn hòa trước mặt dần chồng lên hình bóng người đàn ông kiên định trong ký ức của anh. Giọng kể bình thản của Gemini như một vết nứt, mở ra bức màn quá khứ ngay trước mắt.

Chiếc cơ giáp đầu tiên được thiết kế và chế tạo độc lập đã rất thuần thục khi ra chiến trường. Khối năng lượng mang theo có thể duy trì tối đa 30 phút vận hành hết công suất. Nhưng nhược điểm duy nhất chính là tần số cộng hưởng giữa Theodore và cơ giáp đạt trên 95%, khiến không ai khác có thể phát huy tối đa sức mạnh của nó. Khi đế chế rơi vào cảnh hiểm nguy, đích thân Theodore, ở tuổi gần ba trăm, lái cơ giáp xông thẳng vào vùng chiến sự.

Việc Tổng thống đích thân ra trận chẳng khác nào một liều thuốc kích thích tinh thần cho quân đội đã rệu rã. Khi chứng kiến sức mạnh của cơ giáp, những người lính tưởng chừng đã tê liệt lại bùng lên hy vọng.

Biến động quyền lực trong nội bộ tộc Zerg chính là cơ hội lớn nhất để nhân loại giành chiến thắng. Chỉ cần giết được ấu trùng hoàng đế non trẻ, bình minh của chiến thắng sẽ ló dạng. Vì kế hoạch táo bạo này, toàn bộ đất nước bước vào tình trạng sẵn sàng chiến đấu cấp một, mọi ánh mắt đều dõi theo vùng chiến sự Wilden.

Những cái tên từng được ghi trong lịch sử, những gương mặt sống động, nay chỉ còn lại một nét khắc trên đài tưởng niệm các anh hùng ngã xuống bên ngoài thành phố Eve.

Gemini nhắm mắt lại. Anh đến từ thời đại đó, mỗi mệnh lệnh từng đưa ra đều liên quan đến sinh tử của hàng trăm triệu sinh mạng. Cái áp lực, gánh nặng và trách nhiệm trên vai, ngay cả khi hồi tưởng lại, vẫn khiến anh cảm thấy khó thở.

Cuối cùng, chiến tranh đã đến thời khắc mấu chốt. Ấu trùng hoàng đế vì bị con người liên tục khiêu khích mà mất kiên nhẫn, rời khỏi hậu phương an toàn để trực tiếp ra trận. Đây không phải lần đầu tiên Theodore nhìn thấy hoàng đế Zerg, nhưng lần này, hắn ta đã lớn hơn thế hệ trước, lớp giáp cứng hơn, năng lực vượt trội hơn, là một đối thủ vô cùng đáng gờm.

Tệ hơn nữa, bên trong cơ giáp, huyết mạch của Theodore sôi trào, tim đập bất thường. Mỗi thao tác điều khiển đều khiến ông đau đớn như bị kim châm vào não. Cổ họng ông quặn thắt, cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng, khi Theodore nhảy lên lưng hoàng đế Zerg, ông phun ra một ngụm máu.

Dòng máu đen đỏ tỏa ra mùi tanh bất thường.

Thiết bị giám sát y tế trong cơ giáp cảnh báo ông rằng máu đã nhiễm độc.

Fourth biết những gì diễn ra sau đó. Chỉ có một cơ hội duy nhất, và Theodore không có khái niệm lùi bước trong từ điển của mình. Vào khoảnh khắc này, ông chỉ có thể tiến về phía trước. Khi kích hoạt thiết bị tự hủy, ông thả lỏng, tựa vào ghế điều khiển cơ giáp, thỏa mãn nghĩ rằng lượng năng lượng dự trữ đủ để tiêu diệt hoàng đế Zerg.

Đó là màn pháo hoa rực rỡ nhất mà Theodore từng chứng kiến trong cuộc đời.

"Éccc!"

Con gà cao su bị ném xuống đất, phát ra tiếng kêu ai oán.

Fourth bỗng nhiên buông tay, con gà đáng thương từng phải chịu trọng lượng vượt quá sức chịu đựng rơi xuống nền kim loại với tư thế úp mặt, cái bụng bị bóp méo tiếp xúc với mặt đất. Có lẽ nó sẽ cảm thấy biết ơn vì cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt ác nghiệt.

Nhưng số phận vẫn chưa buông tha. Gemini nhặt con gà cao su lên, đặt lại vào tay Fourth, "Bóp nó mà hét ra sẽ dễ chịu hơn đấy."

Fourth đỏ mặt, nhẹ nhàng cầm lấy con gà, cố gắng kiềm chế không phát ra quá nhiều âm thanh.

"Đừng tự ép mình quá. Cười thì cứ cười, muốn hét thì cứ hét." Gemini chớp mắt với Fourth. "Đây là câu nói của thần tượng anh đấy."

Nhịp thở của Fourth có chút gấp gáp, con gà cao su trong tay phát ra những tiếng rít nhỏ, như thể đang thầm thì: "Fan nhỏ và thần tượng đang ngồi bên nhau, khoảng cách gần đến mức có thể sinh con luôn rồi..."

Fourth đột nhiên thấu hiểu hành động của Kat, lúc này cậu thực sự nên hét lên.

"Écccc-!"

Tiếng hét không giống của con người vang vọng khắp tầng hầm, kéo dài một lúc lâu mới dần tan biến.

Fourth, người từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc nhất, luôn phải kiểm soát bản thân và kìm nén cảm xúc. Cậu thực sự không thể làm ra hành động gào thét thất thố như vậy, chỉ có thể để con gà la hét thay mình. Cảm ơn con gà này vì đã xuất hiện thật đúng lúc.

Gemini liếc nhìn con gà nhựa đang bị bóp chặt trong lòng, sau đó dùng chân đẩy nó ra với vẻ tội lỗi. May mà chất lượng con gà mà Sebastian mua rất tốt.

Sau khi Fourth bình tĩnh lại và con gà cũng ngừng kêu, Gemini tiếp tục kể câu chuyện của mình, dù tiếng la hét của con gà vẫn còn văng vẳng bên tai.

Nổ tung là kết thúc sao?

Sự tồn tại của Gemini rõ ràng chứng minh điều ngược lại - đó không phải là kết thúc, mà là khởi đầu của một cuộc sống khác. Nhưng khi một sự sống mới bắt đầu, linh hồn cũ lại như rượu ủ lâu năm, lặng lẽ chờ đợi dưới lòng đất tối tăm, đợi đến ngày ánh sáng lại chiếu rọi. Hố đen chính là lòng đất ấy, và ý thức của Theodore đã trôi dạt trong đó suốt bảy trăm năm dài đằng đẵng.

Gemini vừa định nói tiếp thì cảm thấy tay mình được nắm lấy. Fourth dè dặt hỏi: "Còn đau không?"

Gemini sững sờ, nhưng ngay sau đó hiểu ra ý của đối phương. Anh mỉm cười: "Không đau. Em vốn không cảm nhận được cơn đau. Lúc đó, lực nổ khi cơ giáp tự hủy và cái chết của vương trùng đã khiến không gian bị bóp méo ngay lập tức. Mọi thứ hóa thành tro bụi, em mất đi ý thức mà không hề cảm nhận được đau đớn."

Fourth khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhớ lại đoạn video mà cụ tổ vừa trình chiếu, lòng cậu lại dâng lên một cảm giác chua xót. Cậu càng thêm kiên định muốn tìm ra sự thật.

Gemini nói tiếp: "Lúc em lấy lại ý thức, em dường như đã rơi vào một hố đen. Chắc chắn là hố đen."

Lực nổ khổng lồ đã khiến không gian thời gian tại khu vực trung tâm chiến trường bị bóp méo, từ trường hỗn loạn, tạo ra một hố đen khổng lồ mà nhân loại vẫn chưa thể khám phá hoàn toàn. Trong không gian ấy, Theodore nhìn thấy những dải sáng rực rỡ của vũ trụ, nghe được những âm thanh kỳ lạ, nhưng không thể cảm nhận cơ thể mình, cũng không thể xác định thời gian. Anh cứ thế trôi dạt vô tận trong hố đen, lúc tỉnh lúc mê, khi thì hỗn loạn, khi thì chìm trong giấc ngủ dài.

Những lúc tỉnh táo, để không đánh mất chính mình, anh ép bản thân phải suy nghĩ-suy nghĩ về tương lai của đế quốc, về cách cải tiến cơ giáp, nhớ về quê nhà, về những tháng ngày cùng gia đình. Anh và anh họ Sebastian chỉ cách nhau một tuổi, vừa là anh em, vừa là chiến hữu từ thuở nhỏ. Trong tâm trí, anh tưởng tượng cảnh Sebastian sụp đổ khi biết tin mình chết, tưởng tượng tương lai của hậu duệ nhà họ Zhang.

Dùng những ký ức ấy để giết thời gian, thời gian không còn quan trọng nữa. Chỉ cần nhớ mình là ai.

Gemini kể lại những ký ức hỗn loạn đó với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng Fourth vẫn nghe mà lòng thấp thỏm không yên. Cậu đổi từ nắm tay sang ôm lấy cánh tay Gemini, như thể làm vậy có thể cảm nhận được sự hiện hữu của người trước mặt.

"Rồi, ba mươi mốt năm trước, em dần lấy lại cảm giác cơ thể. Em tỉnh lại trong một môi trường ấm áp, có một cặp vợ chồng trẻ thường xuyên xuất hiện trước mặt em, nói chuyện với em qua lồng ấp. Khi đó, em biết mình đã có một cuộc đời mới."

Khoảnh khắc đó anh rất phấn khích, nhưng sau một thời gian dài trôi dạt trong hố đen, thần kinh anh đã trở nên tê liệt, niềm vui chỉ thoáng qua chốc lát rồi anh lại điềm tĩnh suy nghĩ về tình huống hiện tại. Sau khi được sinh ra từ khoang nuôi dưỡng, anh biết rằng từ trận Wildon - hay còn gọi là trận chiến Bình Minh - đã trôi qua hơn bảy trăm năm. Anh biết mình trở thành hậu duệ của Sebastian, biết rằng mái nhà mới của mình là hành tinh E69, một hành tinh nhỏ chuyên về nông nghiệp có tên gọi là Divine-Garden of Eden.

Gemini từ khi mới chào đời đã tỏ ra khác biệt. Anh hiếm khi cười hay khóc, chỉ ê a khi cần thiết, như thể đang giao tiếp với người lớn. Đôi mắt đen sâu thẳm luôn nhìn chằm chằm về một hướng, như thể đang suy tư điều gì phức tạp. Người lớn vô thức bỏ qua những điểm khác biệt này, chỉ có Kon - người anh họ từ nhỏ đã bị Gemini "sai khiến" - là nhận ra sự khác thường. Vì vậy, mỗi khi bị em trai "bóc lột sức lao động", anh ta chỉ có thể nuốt giận mà không dám phản kháng.

"Chuyện là như vậy đó."

Gemini cảm nhận được Fourth đã hoàn toàn tựa vào mình, thậm chí còn có xu hướng dựa sát hơn. Anh khẽ liếc trái liếc phải, thấy hai con robot một lớn một nhỏ vẫn đứng im bên cạnh như đang ở chế độ chờ, trong tầng hầm ngầm cũng chẳng có ai khác.

Anh khẽ ho một tiếng với vẻ chột dạ, lặng lẽ ấn nút điều khiển. Chiếc ghế lơ lửng từ từ hạ xuống. Nhìn thấy Fourth duỗi chân ra theo độ hạ, Gemini khẽ cong môi.

Khi ghế gần chạm đất, không còn lơ lửng nữa, Gemini liền ôm lấy Fourth và kéo vào trong lòng. Fourth cũng tự nhiên mà rúc vào.

Những cảm xúc trồi sụt vì hồi ức lập tức được xoa dịu. Gemini thậm chí còn khẽ cong khóe môi, hoàn mỹ.

Ở một góc khuất, ánh mắt của Dâu Tây Nhỏ chợt lóe lên một tia sáng. Dường như đã thấu hiểu mọi chuyện nhưng lại chẳng muốn vạch trần, bởi vì nó chính là trí tuệ nhân tạo luôn thấu hiểu chủ nhân của mình nhất.

Sau khi nghiền ngẫm câu chuyện, Fourth vô cùng chắc chắn rằng Gemini chính là Theodore. Đột nhiên, một cảm xúc rất khó diễn tả khẽ lướt qua tâm trí cậu, khiến cậu buột miệng hỏi: "Sao trước đó... em vẫn còn độc thân?"

"Không gặp được người phù hợp, nên em vẫn luôn một mình. Tính cách em không tốt lắm, đôi khi theo đuổi sự hoàn hảo, đôi khi lại có chút sạch sẽ thái quá. Yêu cầu với nửa kia quá cao." Gemini nắm lấy tay Fourth, nâng lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên đầu ngón tay thon dài của cậu. "May thay, anh lại đáp ứng tất cả tiêu chuẩn của em."

Như đã nói trước đây, cuộc gặp gỡ tại Trung tâm đăng ký kết đôi không phải lần đầu tiên anh thấy Fourth. Lần đầu tiên anh nhìn thấy người đàn ông trong bộ quân phục xanh đậm ấy là qua bản tin. Gió cuốn những góc áo của cậu bay lên. Sau đó, Gemini không kìm được mà dùng máy học tra cứu thông tin về Fourth, nhìn thấy thêm nhiều hình ảnh và video của cậu trên những sự kiện chính thức. Thấy đường nét giữa hai hàng lông mày ngày càng chín chắn, Gemini không còn nhầm lẫn cậu với James Sutthinan Jirochtikul nữa.

Lúc đó, AI trong máy học vẫn là phiên bản cũ. Là một AI cổ xưa, nó thực sự đã gánh vác rất nhiều điều vốn không thuộc về mình, đặc biệt là khi chứng kiến chủ nhân từ bỏ công việc quan trọng để ôn thi đại học chỉ vì muốn theo dõi một người xa lạ. Khi đó, hệ thống của AI liên tục tạo ra vô số dữ liệu dư thừa mỗi ngày.

Khi cơ giáp phát nổ, ổ cứng chứa AI đó bị sóng xung kích đẩy văng ra ngoài hàng vạn năm ánh sáng. Nó may mắn sống sót và sau đó được những binh sĩ dọn dẹp chiến trường nhặt về, đặt lên bàn làm việc của James. Ổ cứng bị hư hỏng tạm thời không thể khởi động. Sau khi trở về Tinh cầu Thủ đô, James đã giao nó cho Sebastian.

Ngay cả trong lúc chạy trốn, Sebastian cũng không quên mang theo ổ cứng. Khi lẻn vào E69, anh ta khóa nó vào trong một chiếc hộp và cất giấu trong hang động.

Ngày ấy, người em họ của anh ta từng đứng trước cửa hang, nhìn ra biển hoa bạt ngàn phía xa, thở dài mà nói rằng, anh thật sự muốn sống ở nơi này, mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn vẻ đẹp ấy.

Ổ cứng được chôn dưới lớp áo choàng của người em họ. Khoảnh khắc vùi nó xuống đất, Sebastian đã nghĩ, như vậy, em họ của anh ta sẽ mãi mãi được nhìn thấy biển hoa ấy.

Nghe những lời Gemini nói, mắt Fourth lập tức mở to, cậu siết chặt con gà phát ra tiếng kêu chói tai, hơi thở dần dồn dập. Âm thanh the thé kia dường như đến từ nơi rất xa, hòa lẫn với nhịp tim đập dữ dội, không ngừng vang vọng trong màng nhĩ anh. Cậu nhắm mắt chặt lại, sau đó mở ra, trầm giọng hỏi: "Em có nhầm tôi với cụ cố không?"

"Không." Gemini khẳng định chắc nịch. "Tên James đó vừa cứng nhắc vừa nhạt nhẽo, chẳng có chút thú vị nào. Nhưng Fourth thì khác, anh rất đáng yêu." Anh ghé sát tai Fourth, thì thầm những lời chỉ hai người nghe thấy.

"Á!"

Một tiếng kêu nghẹn ngào, lần này không phải của con gà nhựa.

Fourth không chịu nổi nữa, vùi đầu vào lòng Gemini, bật khóc.

Đêm đó, lời tỏ tình của Gemini nhận được hồi đáp mãnh liệt từ Fourth. Trong từng đợt va chạm, Gemini nghe thấy tiếng kêu không chút kiềm nén của người kia. Cảm giác linh hồn như hòa làm một, quá khứ chất chứa trong lòng cuối cùng cũng tìm được người để giãi bày. Đối phương không sợ hãi, cũng không né tránh, nguyện cùng anh "nếm thử" những đau đớn và tổn thương đã qua. Còn điều gì hạnh phúc hơn khi có một tri kỷ tâm hồn?

Họ cuộn tròn trong chiếc chăn mềm mại trên giường, chuyển động mãnh liệt khiến chiếc giường gỗ chắc chắn cũng phát ra những tiếng kêu quá tải. Họ đứng thẳng, cảm nhận sự lạnh lẽo của bức tường, nhưng hơi lạnh chẳng thể làm dịu đi cơn nhiệt cháy bỏng trong cơ thể. Họ quấn quýt trên ghế sô pha, môi lưỡi quấn lấy nhau, từng cử động chậm rãi mang đến cảm giác tê dại mới mẻ. Trong phòng tắm, dưới làn nước chảy xiết, họ cùng nhau cảm nhận khoảnh khắc nghẹt thở.

Đêm đen lặng lẽ trôi qua, ánh sáng đầu tiên của bình minh ló rạng, mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, tỏa ra ánh sáng và hơi ấm rực rỡ trên mặt đất.

Trong phòng ngủ chính, cửa vẫn đóng chặt, mùi vị mờ ám vẫn quẩn quanh trong không gian. Trên chiếc giường rộng lớn, hai thân thể trẻ trung trần trụi tràn đầy sức sống cuộn trong tấm chăn xám sắt. Một người nằm ngửa, một người gối lên lồng ngực đối phương, vệt hồng mờ trên tấm lưng trần tố cáo cơn cuồng nhiệt của đêm qua.

Đồng hồ sinh học đánh thức Gemini, anh hơi cử động, người đang nằm trên ngực anh khẽ rên một tiếng đầy khó chịu. Gemini vỗ nhẹ lưng Fourth, dịu giọng nói: "Không sao, anh cứ ngủ tiếp đi."

"Còn em?" Giọng Fourth khàn khàn, mang theo chút khó chịu do đêm qua đã "nức nở" quá nhiều.

Gemini mỉm cười: "Em đi làm bữa sáng cho anh."

"Đừng." Fourth kéo lấy anh, vô cùng vô sỉ mà không cho anh rời đi. "Em không được đi, em nên..."

"Nên gì?"

Fourth vùi đầu vào chăn, ngại ngùng không dám nói tiếp. Đế vương cũng phải có bộ dạng của đế vương, mà bây giờ Gemini là người đó, vì họ là một thể.

"Thế dậy làm bữa sáng với em nhé?"

"Ừm."

"Rồi còn phải tập thể dục buổi sáng nữa." Nếu muốn duy trì trạng thái tốt, thì phải kiên trì rèn luyện, để việc tập luyện trở thành một phần bản năng. Đôi lúc Gemini cũng muốn lười biếng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nếu lười, anh sẽ không theo kịp bước chân của Fourth, liền tự nhắc nhở mình không thể buông thả. Nếu thân thể này mất đi sức sống, vậy làm sao có thể chăm sóc tốt cho người trước mắt?

"Cùng nhau." Fourth chớp đôi mắt đau nhức, chống tay ngồi dậy. Nhưng cảm giác nhức mỏi từ eo và những nơi không tiện nhắc đến lập tức khiến cậu phải nằm vật xuống giường. Xem ra, tập thể dục là điều không thể.

Gemini kéo Fourth vào lòng, dịu dàng nói: "Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, tối qua vất vả lắm rồi."

Mặt Fourth lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc: "Chúng ta nên tiết chế lại, buông thả quá mức không tốt cho sức khỏe."

Khi nghĩ đến cảnh hai người họ trong căn phòng này với những cử chỉ thân mật và khoảng cách gần như không tồn tại, những chỗ ngồi quen thuộc trên giường và ghế sofa dường như không thể thỏa mãn họ. Họ nép sát vào tường, vào mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo. Trên bàn cà phê đối diện cậu, lưng tựa vào cửa sổ kính, chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu hoàn toàn thả lỏng bản thân trong căn phòng này, Fourth liền muốn trùm chăn kín đầu như một con đà điểu để che giấu sự xấu hổ của mình.

Cậu cảm nhận được chăn khẽ động, một bàn tay ấm áp đặt lên bụng dưới của mình.

"Biết đâu, trong này đã có một đứa bé rồi."

Nỗ lực đến thế, có lẽ, có thể, biết đâu họ đã nhận được sự ưu ái của ông trời.

Mặt Fourth lập tức đỏ bừng, cậu lập tức làm theo suy nghĩ trong đầu, kéo chăn trùm kín cả người. Trong đầu cứ tua đi tua lại những hình ảnh thân mật, đến mức bụng dưới cũng nóng lên theo. Có lẽ như Gemini nói, bọn họ thực sự sẽ có một đứa trẻ.

"Anh rảnh rồi, để anh gọi Mark về kiểm tra." Giọng Fourth nghèn nghẹn phát ra từ dưới lớp chăn. Chuyện này không thể bỏ qua được. Cậu bỗng nhận ra đã rất lâu rồi không kiểm tra, lần khám bảy ngày một lần trước đây cũng đã bị quên bẵng đi mất.

"Ừ, đừng căng thẳng quá." Gemini hối hận vì đã nhắc đến chuyện này, rõ ràng cảm nhận được cơ thể Fourth đang căng cứng vì lo lắng. Đột nhiên chui vào chăn, Gemini ghé sát, hôn nhẹ lên má cậu. Giọng nói có chút ngột ngạt vì bị lớp chăn chắn lại: "Nghỉ ngơi cho tốt, một tiếng sau em đợi anh dưới bếp."

Fourth khẽ gật đầu, không nói gì. Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Nép mình trong chăn, hơi thở dần trở nên ngột ngạt, Fourth hé ra một khe nhỏ để hít thở chút không khí trong lành. Đột nhiên cậu nhận ra hành động của mình thật ấu trĩ, khóe môi bất giác cong lên.

Cậu vểnh tai lắng nghe từng âm thanh xung quanh. Qua những tiếng động, cậu có thể đoán được Gemini đang làm gì. Đây là tiếng đánh răng, rửa mặt. Đây là tiếng mở tủ quần áo, lấy đồ ra thay. Đây là tiếng kéo nhẹ rèm cửa và mở cửa sổ một chút. Những âm thanh của cuộc sống chợt ùa vào phòng. Gió, tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách. Hóa ra, âm thanh cũng có sức sống. Trước đây cậu đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.

Fourth nằm yên trên giường, Gemini nhẹ bước lại gần, kéo chăn xuống. Tim đập rối loạn, Fourth vội nhắm mắt giả vờ ngủ, rồi cậu cảm nhận được một nụ hôn mềm mại rơi xuống khóe môi, nhẹ như lông vũ lướt qua, dịu dàng đến mức khiến tim cậu run rẩy.

Khi mở mắt ra, Gemini đã không còn trong phòng. Fourth nhìn trần nhà một lúc, sau đó trở mình, vô thức chạm vào chỗ Gemini đã nằm trước đó. Cậu lặng lẽ gọi tên người kia trong lòng, rồi đột nhiên úp mặt vào chăn, phát ra một tiếng hét trầm đục đầy xấu hổ.

Buổi tập thể dục của Gemini chưa bao giờ có khái niệm "giảm bớt", chỉ có tăng cường thêm. Có một đường chạy quanh khu dinh thự, phong cảnh dọc đường rất đẹp. Mặc dù bầu trời bị che phủ bởi một lớp màng trong suốt, nhưng đây là công nghệ tối tân nhất của đế quốc, mô phỏng cực kỳ chân thực, khó có thể phân biệt với bầu trời thật.

Trên bầu trời khu Đông Thành của thành phố Eve không bị các tòa nhà cao tầng cắt nhỏ thành từng mảng. Màu xanh thuần khiết trải dài, điểm xuyết những cụm mây trắng bồng bềnh. Mặt trời chiếu xuống mặt đất, những giọt sương đọng trên cành lá dần tan biến. Khi chạy đến hồ nước, Gemini nhìn thấy hai đôi uyên ương bơi lượn trên mặt hồ, những con thiên nga đen ung dung chèo nước, mỏ chạm vào nhau, cổ vươn thành hình trái tim.

Anh khẽ gật đầu chào Tong ở phía xa. Ông quản gia già mỗi sáng đều đến hồ cho chim ăn. Trên gương mặt nghiêm túc không lộ ra chút cảm xúc nào, thoạt nhìn cứ như đang làm việc một cách máy móc. Nhưng nếu để ý kỹ, ánh mắt của ông lại ánh lên niềm vui. Gia đình Tong đã phục vụ nhà Jirochtikul qua nhiều thế hệ, ngay cả tính cách cũng bị ảnh hưởng, luôn kiềm chế mọi cảm xúc.

Gemini từng nghĩ ông là một người khó gần, nhưng động vật nhỏ lại có trực giác rất nhạy bén. Chú sư tử con Munmuang nằm chồm lên chân ông, cái đuôi phe phẩy đầy nhàm chán, đôi mắt hổ phách lúc thì nhìn ra hồ, lúc thì chăm chú nhìn bầy chim. Hai móng vuốt khẽ động, như thể ngay giây sau sẽ lao ra vồ lấy bầy thiên nga, làm chúng giật mình bay tán loạn.

Tong lịch sự gật đầu đáp lại Gemini, rồi tiếp tục thả những hạt thức ăn xuống nước. Khi những hạt nhỏ màu nâu chạm mặt hồ, đàn cá đỏ lập tức bơi đến đớp lấy. Trong hồ còn có cả cá koi.

"Grào!"

Munmuang cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, lao thẳng xuống nước.

"Bõm!"

Nó lập tức biến thành một con sư tử đuối nước, quẫy đạp không ngừng, miệng kêu cứu thảm thiết.

Gemini: "..."

Tong: "..."

Gemini tăng tốc chạy đến hồ, nhanh chóng vớt Munmuang lên. Đặt con sư tử nhỏ run rẩy xuống đất, toàn thân nó ướt nhẹp, bộ lông mềm mại dính chặt vào cơ thể, cả người trông như nhỏ đi một vòng. Chỉ có đôi cánh là còn khô, vì chúng có lớp chống thấm nước.

"Ô ô ~" Munmuang kêu rên yếu ớt, hai móng trước bám chặt vào chân Gemini, run lên bần bật.

Gemini lắc đầu bất lực, nhấc nó lên bằng gáy rồi ôm vào lòng, quấn vào trong áo mình. Nhìn vào đôi mắt hổ phách ướt sũng đầy đáng thương, Gemini nói: "Ai bảo nhóc nghịch ngợm hả?"

"Ô ô..." Munmuang kêu lên đầy oan ức.

"Hai ngày trước bị bắt đi tắm thì gào như bị chọc tiết, giờ lại tự lao xuống nước."

Munmuang dùng hai móng che mặt, rên rỉ khe khẽ.

Gemini bật cười, "Giờ mới biết sợ à?"

Munmuang rên rỉ to hơn, như muốn nói rằng mình còn nhỏ lắm.

Gemini vỗ nhẹ đầu nó, rồi giao cho robot quản gia sấy khô. Sau đó tiếp tục hoàn thành nốt bài tập buổi sáng.

Sau khi thay quần áo khô, Gemini xuống bếp, thì thấy Fourth đã có mặt ở đó. Dưới sự hướng dẫn của đầu bếp, cậu đang học cách làm món trứng ốp la sao cho đẹp mắt hơn.

Hai quả trứng ốp la cho một người, lòng trắng trứng trắng nõn và mềm mịn, lòng đỏ vẫn còn sệt chảy, rắc thêm chút mè rang. Thịt xông khói chiên giòn, giăm bông, xà lách và lát cà chua kẹp thành một chiếc sandwich, cắt chéo hai đường để chia thành bốn phần dễ ăn. Bánh mì nướng được phục vụ cùng bơ đậu phộng, sữa đặc hoặc mứt dâu, khoai tây nướng được rắc thêm chút húng quế cắt nhỏ, trông vô cùng bắt mắt.

Fourth, người đang cho hạt cà phê vào máy pha, bỗng dừng tay, quay sang hỏi Laura, người vẫn đứng bên cạnh quan sát cùng đầu bếp. Người phụ nữ thông minh và tháo vát này nở một nụ cười ấm áp, như thể những năm tháng đã trôi qua cũng không thể che giấu được sự tinh tường của bà.

"Laura."

"Thưa tướng quân?"

"Người mang thai không được uống cà phê nhỉ?"

Laura và đầu bếp sững sờ. Giọng Laura gần như vỡ ra, "Tướng quân, ngài mang thai sao?"

"Không, không phải." Dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa đầy dò xét của người đã chứng kiến mình trưởng thành, Fourth có phần lúng túng, "Tôi chỉ hỏi chơi chơi thôi."

Laura nghiêm túc nói, "Vậy thì đừng uống cà phê nữa, tôi sẽ pha cho ngài một ly sữa ấm. Để tôi gọi bác sĩ gia đình kiểm tra-"

Chưa kịp nói hết câu, Fourth đã kịp thời ngăn lại, "Đừng, tôi sẽ gọi Mark." Trước đây, Fourth từng tin tưởng vị bác sĩ phục vụ gia tộc Jirochtikul, nhưng vị bác sĩ già tận tụy đó đã qua đời, còn người kế nhiệm ông ta thì anh không thể tin tưởng hoàn toàn. Không nhiều người biết chuỗi gen của cậu là X, đây không phải bí mật, nhưng hầu hết đều mặc định cậu thuộc nhóm Y mạnh mẽ hơn. Cậu chưa từng giải thích, vì điều đó có lợi cho công việc của mình. Fourth không muốn để lộ sự thật quá đột ngột mà cần có thời gian để chuyển tiếp dần dần. Trong giai đoạn này, cậu sẽ dập tắt mọi tiếng nói phản đối xung quanh. Giờ đây, cậu không còn đơn độc nữa, cậu đã có một chỗ dựa vững chắc. Dù trong cuộc sống hay tinh thần, Gemini Norawit luôn là điểm tựa lớn nhất của Fourth Nattawat.

Đứng ngoài cửa, Gemini khẽ thu chân lại, ánh mắt thâm trầm. Có cách nào để nhanh chóng nâng cao địa vị của mình không? Có vẻ như đã đến lúc liên hệ với Master L.K.

Trên bàn là bữa sáng do chính Fourth chuẩn bị.

Fourth nói, "Anh làm đơn giản quá..."

Gemini nhấp một ngụm cà phê Fourth pha, suýt nữa rơi nước mắt, "Không, không hề đơn giản, rất ngon." Khi hương vị cà phê bình thường đến mức có thể uống được, anh đã đủ cảm thấy xúc động rồi.

Fourth không kiềm chế được sự mong đợi, "Em thử món khác đi, không thể chỉ vì một tách cà phê mà đánh giá cao anh được."

Gemini lần lượt nếm thử, chỉ ra một hai lỗi nhỏ không đáng kể rồi nhận xét, "Rất tốt, hoàn toàn không giống một người mới tập nấu chút nào." Lần này Fourth thực sự làm rất khá.

Fourth thực sự vui vẻ, "Kỳ nghỉ này anh có thời gian, anh sẽ nấu bữa tối cho em."

Dù biết Gemini đang tâng bốc mình, nhưng lời khen này vẫn khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

"Được, chúng ta cùng nấu."

"Ừm." Fourth có chút mong chờ.

Lạch cạch.

Tiếng kim loại rơi xuống sàn, thứ vừa xuất hiện là Dâu Tây Nhỏ. Nó cầm trong tay một thiết bị chiếu hologram hiện đại, giọng nói phẳng lặng không chút cảm xúc, "Tôi đã sao chép toàn bộ nội dung từ máy chiếu trong tầng hầm và chuyển sang thiết bị mới. Bây giờ có thể xem bất cứ lúc nào."

Gemini, người đang rắc muối lên trứng ốp la, chợt khựng tay, suýt chút nữa rắc quá nhiều. May mắn là phản xạ kịp thời giúp anh giữ lại món trứng hoàn hảo đầu tiên mà Fourth làm cho mình. Anh muốn thưởng thức nó một cách trọn vẹn.

Gemini đặt lọ muối xuống, lấy khăn lau tay, trong đầu lướt qua một chuỗi dấu chấm lửng. Sao anh có thể quên mất chuyện này chứ? Thiết bị cũ bị lão hóa không quan trọng, hoàn toàn có thể xuất dữ liệu ra ngoài.

Thật là ngốc mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com