4
"Tôi mua em ấy."Hắn dửng dưng thốt ra một câu nói. Đó không phải là xin phép, mà là câu nói thông báo. Dù họ có đồng ý hay không đồng ý thì quyền quyết định vẫn là của hắn.Hắn là người đàn ông hiện đại. Hắn nói được hắn làm được. Hắn muốn có nhất định phải có. Dù trời có sập xuống cũng nhất định phải có được thứ mình muốn.Nhưng đúng như hắn nghĩ."Được. Tôi sẽ bán nó cho ngài."Trái tim của em lập tức như một chiếc ly thủy tinh, bể nát chỉ còn là những mảnh vụn.Họ chấp nhận bán em?Vậy..suốt thời gian qua, em phải vì họ để làm gì? Họ không còn xem em là con người nữa rồi. Giờ đây, em là thứ bỏ đi, một món giao dịch để họ đem bán cho người giàu.Nước mắt em rơi chính là trò chơi kết thúc.Hắn biết, em đau cỡ nào. Nhưng hắn biết làm sao đây, chỉ có cách này mới có thể giải thoát cho em thôi.Chú xin lỗi em!Em nhỏ của chú!"Đây là 4 tỷ. Coi như tiền các người bán lẫn tiền nuôi em ấy.""Từ nay về sau, em ấy không liên quan đến các người. Nếu dám làm phiền lập tức giết!"Bỏ lại câu cảnh cáo liền bế em quay ra xe chạy đi. Họ vui mừng cầm lấy tấm thẻ đen được hắn quăng cho lúc nãy.Giàu to rồi!Trên xe. Em không ngừng khóc.Hắn đau lòng quá!Về đến nhà, hắn bế em lên phòng, đặt nhẹ em xuống giường, còn mình quỳ xuống trước mặt em. Vậy mà đã thành công làm đôi ngươi long lanh màu nâu kia lay động nhìn mình."Bé ngoan, đừng khóc có được không?""Em nhỏ của chú. Xin em đừng khóc!""Tôi đau lòng lắm em ơi."Hắn kiên nhẫn cứ quỳ như thế để dỗ dành em nhỏ của mình. Tay liên tục lau đi những giọt pha lê chua chát của em."Tôi xin lỗi. Chỉ còn cách đó, tôi mới có thể giải thoát em khỏi đám dơ bẩn đấy.""Nếu em giận tôi, xin em hãy đánh tôi, hãy trút giận lên tôi, được không?""Đừng khóc hay hành hạ bản thân mình. Em ơi, chú đau lòng.""Xin em đấy!"Những lời mật ngọt thật lòng thật dạ này được người mà em xem như là chỗ dựa vững chắc thốt ra. Từng câu từng chữ đều là em.Hắn thấy em chỉ nhìn mình mà chẳng trả lời gì cả. Ung dung từ từ đưa bàn tay nhỏ xíu của em lên hôn vào lòng bàn tay thật nhẹ thật khẽ và thật lâu.Hắn để em cảm nhận được rằng.Hắn đang nâng niu em.Sau đó, đưa đến áp vào má mình rồi nhìn lấy em."Em ơi, nói chuyện với chú được không em?""Xin em đừng như thế. Tôi đau lòng đến không thể chịu được rồi.""Chú...""Tôi nghe đây em.""Chú-chú ơi.."Em oà khóc lao vào lòng hắn mà ôm hắn chặt cứng. Hắn hiểu em, hiểu hết tất cả. Dang rộng cả vòng tay bao bọc em bên trong. Nhẹ nhàng đỡ em đứng lên ngồi trên giường.Đặt em nhỏ của mình trong lòng, ôm đến không thể thở được.Tim hắn loạn nhịp từng đợt khi nghe tiếng nấc của em. Thương em!"Bé ngoan. Tôi ở đây. Tôi thương em nhé."Nhịp tay bên eo em, dỗ dành em một cách nhẹ nhàng nâng niu nhất có thể.Hắn nhắm mắt để cảm nhận người trong lòng đang thống khổ đến mức tột cùng."Chú..em làm gì sai-sai sao ạ? Sao họ có thể...làm vậy với em?""Em là thứ bỏ đi hả chú? Em không đáng để nhận tình thương sao ạ?""Em.""Suỵt! Bạn nhỏ yên nào. Miệng xinh không được nói lung tung."Nghe người nhỏ trong lòng cứ than trách bản thân mãi làm hắn không chịu được."Em xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn em nghĩ. Bé ngoan, em có tôi, tôi ở đây.""Norawit nguyện chăm sóc, bảo vệ và nâng niu Nattawat đến hết đời.""Em nhỏ của chú. Dù trời có sập xuống, chú vẫn luôn phía sau bảo vệ cho em.""Bạn nhỏ Nattawat. Tôi đây, Norawit xin nguyện dùng tính mạng mình để che chở cho em."
nongmnf4
11.01.2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com