Con người hơn 1 ngàn năm trước có thể có nhiều loại tính cách. Có người quảng giao, có người trầm lặng, có người ác, người hiền, có người thông minh, người ngu dốt.Còn hiện tại, những khái niệm này dần lu mờ.Cuộc sống quá lệ thuộc vào máy móc, thiết bị tối tân, con người càng ngày càng dời xa việc giao lưu trực tiếp, mỗi người đều thích rúc trong nhà làm bạn với công nghệ, dù có trao đổi cũng là thông qua máy móc chứ hiếm khi gặp gỡ.Ngay cả quá trình đào tạo cơ bản trước khi tới đây, cũng được thực hiện từ xa, hoàn toàn online.Họ được đào tạo về kỹ năng sinh tồn trong môi trường mới nhưng chủ yếu là về làm thế nào để việc giao hoan đạt được hiệu quả thụ tinh thành công cao nhất, việc canh ngày rụng trứng, tích trữ tinh trùng. Điều đó có nghĩa là, cũng không nhất thiết, đúng hơn là không được phát sinh quan hệ vô tội vạ mà phải nhằm đúng chu kỳ của người phụ nữ để giao phối.Bởi vậy, ngày đầu tiên ầm ĩ thế kia thực ra chỉ là một màn khởi động làm nóng người. Sau ngày hôm đó, việc các cá thể giao hợp phải theo đúng quy định.100 thiếu nữ đnag ở độ tuổi sinh đẻ, trên đỉnh đầu đều hiện bảng thông số thể hiện người đó có đang trong thời kỳ phù hợp để mang thai hay không.Nếu thời gian không phù hợp, bảng thông số sẽ hiện màu đỏ, trước ngày rụng trứng 3, 2, 1 ngày sẽ hiện con số thể hiện số ngày màu xanh lá. Đúng ngày rụng trứng là tín hiệu đèn xanh dương nhấp nhánh, sau 1 ngày sẽ là màu vàng.Cô gái đó sẽ chỉ được quan hệ vào những ngày khác màu đỏ. Và đương nhiên, những người đàn ông cũng không được phép quan hệ với các cô gái có màu đỏ trên đầu.Vào những ngày an toàn đó, các cô gái sẽ ra ngoài đánh giá xung quanh, tìm kiếm xem có điều gì khác lạ có thể phục vụ cho cuộc sống của bọn họ hay không bởi vì nguồn thức ăn, và các tài nguyên khác họ đem theo cũng chỉ có hạn, nếu không tìm ra nguồn cung cấp mới, họ có thể sẽ chết ở đây trước khi xây dựng được cái gì mới.Và đương nhiên, không chỉ các cô gái rảnh rỗi, cả những chàng trai rảnh rỗi cũng phải thực hiện nhiệm vụ thám thính này.Bởi vì tuy rằng khi một cô gái tới kỳ nhạy cảm, không chỉ có một chàng trai phải thực hiện nhiệm vụ mà ít nhất phải 5-7 người cùng cô trải qua nhưng như vậy, số người dư ra mà rảnh rỗi cũng không ít vì cùng 1 ngày có lẽ không tới 10 cô bước vào kỳ nhạy cảm.Trong một tháng sau ngày tới đây, họ lại tiếp tục ra ngoài."Chúng ta đi cùng đi!"Một cô gái với tín hiệu màu đỏ trên đỉnh đầu nghiêng đầu nói với một nhóm gần 10 người cả nam lẫn nữ. Cô hất cằm về phía trước.Điều kiện ở đây hoàn toàn khác với ở trái đất chỉ toàn những toà nhà chen chúc, nơi này khắp nơi là mặt đất gồ ghề, nhấp nhô, khắp nơi đều là màu đất xám xịt, không có cây cối, núi đồi, sông ngòi hay bất cứ cái gì khác.Nhóm người mang theo ba lô trang bị đi về hướng cô gái chỉ.Rất lâu trước đây khi con người mới đặt chân tới mặt trăng, dường như nó vẫn như vậy, chỉ có một sự khác biệt duy nhất có thể thấy rõ là hiện tại bọn họ có thể đi lại trên mặt đất mà không phải bay lơ lửng trong tình trạng không trọng lượng.Cả nhóm đi rất lâu, vừa đi vừa quan sát cẩn thận xung quanh, đồng thời để lại những cọc tiêu đánh dấu nơi đã đi qua để những người sau không đi trùng lặp.Sau khi cởi mặt nạ dưỡng khí để nạp dinh dưỡng, một chàng trai sửng sốt phát hiện ra cậu ta hoàn toàn có thể hít thở bình thường mà không cần đeo mặt nạ."Nhìn này! Tôi có thể thở! Ở đây có oxy sao? Chúng ta có thể bỏ mặt nạ dưỡng khí ra.""Hả? Thật sự?"Những người còn lại nghi ngờ nhìn chàng trai, ngập ngừng tháo mặt nạ dưỡng khí của bản thân."Haha! Thật này!"Nhóm người sung sướng cười lớn, tham lam hít đầy buồng phổi nguồn oxy thanh mát, dồi dào trong không khí."Thật tươi mát! Thật thoải mái!"Phải biết rằng, ở trái đất đã rất lâu rồi, con người hoàn toàn phải lệ thuộc vào mặt nạ dưỡng khí, hít thở nguồn oxy nhân tạo do không khí ở đó đã bị ô nhiễm tới cực hạn, không còn an toàn cho sức khoẻ con người."Sao không ai nói với chúng ta điều này chứ?""Có lẽ họ cũng không biết!""Đúng hơn là chúng ta đã quen sống trong điều kiện thiếu dưỡng khí tự nhiên rồi nên trong tiềm thức tự động không ghi nhớ nó.""Ha ha! Vậy từ giờ chúng ta có thể bỏ cái máy dưỡng khí chết tiệt này ra đúng không?""Đúng vậy! Thật bất tiện! Ngay cả lúc xxx cũng phải đeo, quá vướng víu.""Này, như vậy có phải từ giờ chúng ta còn có thể... hôn không?"Ai đó dè dặt lên tiếng."Hả? Hôn?"Bởi vì nhiều lý do, cái gọi là nụ hôn dường như đã mất dần trong thói quen sinh hoạt của con người.Vốn dĩ ở thời đại này, trong cuộc sống hàng ngày, con người lười tiếp xúc với người khác nên càng ngày càng ít chuyện hẹn hò, yêu đương, có hẹn hò cũng hiếm khi hôn hít thậm chí còn lười cả việc quan hệ nam nữ.Bởi vậy khái niệm "hôn" này đối với thế hệ bọn họ là một việc làm xa lạ và có phần kì quái."Hôn là... như thế nào? Tại sao lại cần phải hôn chứ?""Đúng đấy! Bình tạo dưỡng khí không phải chỉ đủ cho một người sao? Hôn như thế là phải giành nhau thở à?""Tại sao lại phải giành nhau thở?""Tôi nghe nói hôn là như thế này này."Một chàng trai trẻ chụm các ngón tay rồi đưa hai bàn tay lại gần."Sẽ rất vướng víu, bất tiện phải không?"Cả nhóm nhìn nhau lắc đầu.Với bọn họ, hình ảnh này chỉ có trong truyện cổ tích, ở thế giới hiện thực, họ chưa từng nhìn thấy, càng đừng nói là thể nghiệm."Cậu có muốn thử không?""Hả? Thử? Thử gì?""Cậu có vẻ biết về cách hôn nhất mà."
Một cô gái nói với chàng trai mới làm động tác hôn mô phỏng bằng tay.
"Dạy tôi đi!"
Cô gái nhìn cậu với vẻ sùng bái.
Chàng trai nghĩ ngợi một chút, bước hai bước tới trước mặt cô gái, hơi cúi đầu.
Hai người mở mắt lớn nhìn nhau, liên tục xoay xoay đầu tìm vị trí thích hợp, cuối cùng cũng không biết thế nào là thích hợp.
Dưới ánh mắt tò mò của những người xung quanh, hai người bắt đầu đổ mồ hôi vì ngượng.
"Chúng ta phải làm sao?"
Cô gái bối rối lắc đầu.
Bối rối hồi lâu, cả hai hít một hơi, cùng đưa mặt tới.
"Cốp!"
Hai cái trán va vào nhau khiến cả hai đau điếng lùi lại.
Những người còn lại cũng nhăn mặt xoa trán mình.
Chàng trai và cô gái ngại ngùng cười gượng nhìn những vị khán giả bất đắc dĩ. Chúng tôi thực sự không biết. Mấy người có ai biết hôn là làm thế nào không?
"Thế này đi! Chúng ta có 10 người, chia làm 5 cặp, cùng nghiên cứu xem có lẽ sẽ nhanh hơn!"
"Được!"
Mười người lập tức đứng thành cặp, nghiêm túc nghiên cứu cách thức tiến hành.
"Nghe nói là môi chạm môi!"
Ai đó đột nhiên lên tiếng, đám người lập tức làm theo.
Sau đó là vài tiếng "sh" vang lên. Răng ai đó va vào nhau.
"Nhẹ nhàng thôi!"
Từng đôi môi chạm nhau.
Những người chạm môi thành công, người thì ngẩn người cố nghĩ xem chuyện này có gì thú vị, người thì nhún vai lắc đầu tỏ ý có gì hay đâu.
Cuối cùng cả đám người nhìn vào một cặp khác biệt vẫn đang hôn chưa buông. Hai chàng trai này đang hôn sao? Sao nhìn họ giống như đang gặm môi nhau vậy?
"Này! Hai cậu!"
Đám người sau khi ngẩn người vội vàng lao tới gỡ hai chàng trai đang đấu miệng ra:
"Sao lại cắn nhau rồi? Không phải chỉ bảo các cậu hôn thử sao?"
Mất một lúc hai chàng trai trẻ mới buông nhau ra, kéo ra một sợi chỉ bạc. "Póc!" một tiếng, sợi chỉ đứt phựt, chỉ còn lại hai đôi mắt đầy tơ máu nhìn nhau.
"Có cần tức giận như vậy không? Chúng ta chỉ thử nghiệm thôi mà!"
Hai chàng trai lảng tránh ánh nhìn của đối phương, xua xua tay ra hiệu với mọi người không có chuyện gì.
"Vừa rồi chỉ còn dư hai cậu là nam nên... Có lẽ như vậy không phù hợp nên mới gây ra chuyện này. Các cậu đừng căng thẳng nữa, chúng ta tiếp tục đi thôi."
Để đảm bảo hai người không tiếp tục căng thẳng, đám người cố ý tách hai người ra, không cho họ tiếp xúc gần với nhau nữa.
Cuối cùng, khi bầu trời tối sầm, cả nhóm mới trở về doanh trại. Sau khi thông báo với những người còn lại về việc có thể bỏ mặt nạ dưỡng khí, ai nấy trở lại nhà của mình, nghỉ ngơi, nạp dinh dưỡng chuẩn bị cho nhiệm vụ mới ngày mai.
24/09/2024 18:48