TruyenHHH.com

Geminifourth Chon Hoa Cua Ten Tham Phan Bien Va Nang

02/Hãy cho thẩm phán đem cục gòn Nattawat vào phiên tòa.

;

Cuộc đời ai mà chả có lúc lên lúc xuống. Ông trời rất thương chúng ta, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Có những lúc ông trời sẽ bỏ quên ta vô một góc, để rồi khi lấy ra, ta đã đóng bụi do vận rủi của mình.

Như người bạn của Fourth mấy ngày trước, khi nó cầm trên tay tấm vé xổ số, từng số được xổ ra chiều hôm ấy giống y như nét mực hằn trên tờ giấy. Duy chỉ số 09 của tờ vé số lại bị vật ngược lại thành 06 như trên tivi. Báo rằng may mắn của bạn đã sử dụng hết vào những con số trước nó. Thật là xui rủi.

Nhưng nếu so sánh,

thì Nattawat Jirochtikul cậu đen hơn người bạn đó nhiều.

Ngày đầu đi làm mà đã mắng nhiếc đàn anh nổi nhất nhì Bangkok không kịp vuốt mặt. Miệng nhỏ của Fourth đã đi trước bộ não một bước.

___

"Fourth..."

"..."

"Fourth à... Ổn không vậy?"

"...Chắc là ổn."

Phuwintang cầm lấy khuỷu tay người đang chắn trước mặt mà khẽ lay nhẹ. Mong phần nào có thể đánh thức lại tâm trí đảo lộn của Fourth. Nhìn con người nhỏ con hơn nhưng lại hùng hổ chắn trước mình đã làm Phuwin phải nhịn cười để tránh mối quan hệ bạn bè mới quen bay màu trong một nốt nhạc.

Mặc dù người bị dọa không phải Phuwin, nhưng có vẻ cậu cũng run không kém. Phuwin đăm chiêu ngẫm nghĩ xong, bạn lại đánh đôi mắt qua gương mặt người trước mặt. Fourth cứ thế đen mặt, từng ý nghĩ đen tối trong cậu không ngừng nhảy múa lên, chưa gì hết đã bị đuổi cổ, rồi em sẽ nói ra sao với người anh yêu quý của em?

Sẽ kiếm việc ở đâu khi hồ sơ cá nhân bị in những con chữ to tướng về lí do bị đuổi?

Cuộc đời Fourth đã gặp nhiều cái rủi, nhưng lần này chính là trong cái rủi có cái xui.

Fourth tỉnh dậy giữa cơn ngẩn khi có giọng nói nhẹ đang thủ thỉ bên tai. Cậu bạn mới quen của Fourth đang cố gắng kéo em về thực tại, níu tấm vai đang lấm tấm mồ hôi nhỏ xuống. Miệng không ngừng nói những lời an ủi em. Có lẽ dù Fourth là người sai trước, nhưng bạn vẫn không trách cứ gì mà còn cảm thông cho em.

"Cảm ơn cậu, tớ đỡ rồi. Chuyện hồi nãy tớ xin lỗi nhé, tự dưng lại chửi idol trước mặt cậu. Chắc Phuwin hoảng lắm."

Fourth quay người lại nắm cổ tay người nãy giờ đang lay em, khuôn mặt toát lên vẻ hối lỗi và áy náy, chẳng hiểu tại sao miệng nhỏ của Fourth lại nhanh nhảu như thế. Cậu bạn ấy nghe xong không đáp lại câu nào. Chỉ dịu dàng nở nụ cười nhẹ, dìu em mấy bước chân qua chiếc ghế bằng gỗ cây xoan đào mà ngồi xuống.

Bầu không khí cứ thế yên ắng như mặt nước tĩnh lặng. Tiếng tích tách do chiếc đồng hồ cũ kỹ kêu mãi như không trôi.

Tiếng rung của đồng hồ bị ngắt nhịp bởi tiếng bước chân. Fourth hoảng loạn nhìn ra cánh cửa, nhanh như vậy mà hồ sơ thôi việc đã làm xong rồi sao?

Khi cánh cửa mở toang ra, thật may khi đó không phải Gemini mà là một đàn anh khác, Fourth nhắm mắt thở một hơi đầy nhẹ nhõm.

Bật dậy khỏi chiếc ghế, Fourth và Phuwin cùng đứng lên và chào đàn anh lạ lẫm vừa bước vào. Người nọ thấy thế cũng chắp tay chào lại, thật khác hẳn phong cách của thẩm phán Gemini-đàn-anh-thô-lỗ-với-tiếng-cười-nhảm-nhí.

Người đàn ông trước mặt mang một phong thái lịch sự, vui tươi khi vừa bước vào văn phòng đã nặn ra một nụ cười tươi rói với hai cậu thực tập sinh. Anh chầm chậm bước tới chiếc ghế xoay mang tông màu xám mà ngồi xuống. Hai cậu thực tập sinh lúc này mới ngớ ra.

"Chào các cậu, tôi tên là Naravit Lertratkosum, gọi nhanh là Pond. Là người hướng dẫn và đào tạo các cậu vào làm chính thức với danh nghĩa luật sư hoặc là thẩm phán. Tôi xin lỗi nhiều vì trên đường tới gặp chút cản trở nên tới trễ mười lăm phút, mong các cậu thông cảm."

Đàn anh nói xong liền đeo cặp kính gọng tròn vào gương mặt góc cạnh, giơ cánh tay hướng về đôi ghế ngay trước bàn làm việc của Naravit. Ngầm ra hiệu hai cậu thực tập hãy ngồi xuống đó.

Phải rồi, khi vào văn phòng, chiếc biển hiệu màu vàng chóe đang nằm yên vị trên chiếc bàn đối màu với nó có khắc to những chữ "LUẬT SƯ NARAVIT LETRATKOSUM".

Nhưng có vẻ, hai con người ngồi ngay đây chắc đã chẳng mảy may tới chiếc bảng đó, có lẽ vì nó chói mắt, hoặc là do nhìn vào chiếc bảng đã cảm thấy thật màu mè với phông chữ hoa bướm.

"Hai cậu ai là Phuwin TangsakyuenNattawat Jirochtikul?"

Pond nhấc gọng kính lên rồi ngẩng mặt nhìn, vừa nói vừa đảo mắt qua cậu thực tập mặc chiếc áo sơ mi kem cổ thắt nơ, làm nổi bật lên làn da trắng như trứng gà bóc vỏ của cậu ấy.

"Tôi, tôi là Phuwintang, còn bạn kế bên là Nattawat, gọi bạn ấy là Fourth ạ."

Phuwintang niềm nở nở một cười xinh lên làm ấm bừng cả căn phòng mang sắc hương u tối. Cậu chỉ tay về phía Fourth, dành luôn phần giới thiệu của em.

Như chỉ vừa mới quen, mà Fourth ngỡ như mình và bạn ấy đã thân thiết từ kiếp trước. Từng câu chữ nói ra từ khuôn miệng như mang guốc trong bụng Fourth. Quá hiểu cậu rồi.

Luật sư Pond nhìn Phuwintang cười nhẹ, trước đây Pond chưa gặp ai có nụ cười xinh như Phuwin, nụ cười xoa dịu cõi lòng khô khan của người khác như chỉ có trong những giấc mộng dài viển vông. Pond Naravit tự cảm thán dòng suy nghĩ của chính mình khi gặp người lần đầu.

"Vậy chúng ta tham quan cơ quan và tôi sẽ giới thiệu đồng nghiệp cho các cậu nhé."

___

"Đây là tầng cao nhất, và cũng là tầng chỉ có Gemini làm việc. Các cậu thấy không, dọc xuống hành lang, cánh cửa duy nhất cuối dãy là văn phòng của cậu ấy. Và nếu các cậu không có chuyện gì, thì không nên lên lầu này. Thẩm phán Gemini Norawit khá nghiêm khắc, nó không thích có người tới thăm trừ khi là chuyện quan trọng."

Pond vừa nói bằng tông giọng nghiêm ngặt vừa đánh mắt về phía dãy hành lang ảm đạm. Mang hương sắc có một chút u buồn, làm văn phòng như tách biệt khỏi hoàn cầu.

Thật là kỳ quặc, một người bình thường sẽ chẳng bao giờ chọn một hành lang âm u và thiếu ánh nắng như thế này để dành gần cả một ngày mày mò nghiên cứu những tập tài liệu trong suốt hàng giờ đồng hồ, chí ít là với Fourth.

À, em quên, hắn ta là người kỳ quặc, chứ không phải người bình thường.

Khi luật sư Pond thốt ra hai từ "nghiêm khắc", Fourth đã ngẫm rằng người dọa nạt người khác, nói chuyện không lịch sự như hắn mà gọi là nghiêm khắc ư? Không biết Pond có nhầm lẫn định nghĩa giữa từ "nghiêm khắc" và "bất lịch sự" không nữa.

___

"Natt- à không, Fourth nhỉ? Sau chuyến tham quan thì tôi có công việc giao cho cậu. Đây là tập tài liệu, hãy đem nó tới phòng của cậu và hoàn thành nó nhé. Khi xong việc hãy báo cáo lại với tôi tại văn phòng."

Cánh tay đầy săn chắc đang nắm một tập bìa màu đỏ ói, hướng về phía em. Nghe tên mình được nhắc trong câu nói, Fourth vui vẻ chìa tay ra nhận như đứa trẻ được kẹo.

Có lẽ niềm vui của Fourth khi thực tập trong cơ quan cấp cao này một là làm công việc mà thanh xuân đã hao mòn vì học tập nó, và thứ hai chính là buôn chuyện với cậu bạn đầu tiên, cũng thực tập như em - Phuwintang.

"Còn tôi thì sao ạ P'Pond?"

Giọng nói líu lo như nhảy múa khắp cả dãy hành lang ảm đạm, giúp chiếc hương sắc u tối bám lên tường dần tan đi. Phuwin nhìn thấy Fourth đã được bàn giao công việc, liền nhún nhảy lên xuống.

Ánh mắt Phuwin như chứa hàng ngàn dải thiên hà, dải thiên hà này mong muốn được giao công việc như bạn của nó. Phuwin nhìn Naravit sáng rực, tay chìa ra như Fourth chỉ để mong được nhận món đồ y chang cậu bạn.

Naravit ngây người nhìn Phuwin, rồi lại ho khụ mấy cái nhằm xoá sự gượng gạo anh tạo ra ban nãy.

"Tôi bất cẩn quá, để quên một xấp ở văn phòng rồi. Tôi và em cùng quay lại văn phòng lấy nhé Phuwin? Còn Fourth thì chỗ cậu làm việc ở đây nhé, thắc mắc chuyện gì thì gặp tôi ở văn phòng."

Bắt lấy ánh mắt ngàn sao của Phuwin, Pond Naravit liền cười ngơ ngẩn. Ánh mắt Pond buông lơi trên gương mặt Phuwintang, tay vô thức nắm hụt qua không trung. Làm cả Fourth và Phuwin ngơ ngác.

Tự dưng đi ba mà về còn một thế kia. Tự dưng đàn anh Naravit lại kéo Phuwin của cậu đi làm Fourth có chút hụt hẫng. Bởi Phuwintang là người bạn đầu tiên của Fourth, không phải là trong công việc mà là thật sự đầu tiên trong cuộc sống. Ngày đó, khi ngồi trên ghế nhà trường, mọi người hay trêu chọc và bắt nạt em.

Chỉ vì Fourth mồ côi mẹ, còn cha thì bỏ hai anh em mà đi. Cậu không thích cha, dù ông là người gián tiếp giúp em có mặt trên cuộc đời, nhưng cũng chính là ông trực tiếp đẩy em với Phi Dunk tự phó mặc cuộc đời.

Bây giờ Fourth đã buông bỏ được quá khứ, em bây giờ đã độc tôn một chủ nghĩa tự lập, không cần nương tựa ai. Tuổi trẻ cần nên đi tiếp về tương lai dù sáng rực hay âm tối của mình. Bởi tuổi trẻ ta cần cháy mãi với đam mê hoài bão. Và, nếu ta sai, ta vẫn có thể quay đầu và tiếp tục cuộc rong đuổi của mình. Fourth cười trầm ngâm rồi bước chân tới văn phòng thực tập.

Đi ngang qua phòng họp hội nghị, tiếng vọng lớn trong căn phòng đó vang ngang qua đại não Fourth. Từ nhỏ mọi người đã chọc Fourth rằng em là người nhiều chuyện, hay nghe ngóng chuyện người khác. Điều đó đã làm Fourth đánh bạn học và làm người ta nhập viện một tuần. Em không phục và tin điều đó.

Nhưng giờ thì cậu tin rồi.

Mặc dù đôi tay đang bận rộn với những xấp tài liệu ngổn ngang, nhưng nó cũng không làm ảnh hưởng tới đôi tai khác đang nghe ngóng của Fourth. Cậu ghé tai hoen hồng sát vào mặt gỗ, cẩn thận nghe những gì đang diễn ra bên trong.

___

"Tôi yêu cầu mở phiên toà về việc này ngay lập tức."

"Gemini à... Sao cậu cứ muốn nhận vụ kiện của những người quyền lực vậy? Làm vậy thì cậu lẫn cơ quan chúng ta sẽ đi về đâu đây? Hơn nữa đây còn là người ở bên Quốc Phòng nữa. Tôi nghĩ là không nên dây vào đâu."

"Dựa vào gì chứ? Phạm tội là phạm tội, cô ta sử dụng chất cấm, mua bán nó và tàng trữ trái phép sừng tê giác đấy. Nhiêu năm nhỉ? Tệ nhất cũng hơn sáu mươi năm đấy giáo sư à."

"Tôi nói không là không! Cậu đừng cậy vào niềm tin của người dân mà lên mặt với tôi. Nếu như tôi đưa lên toà thì toà sẽ bác bỏ ngay, tin tôi đi."

...

"Được, chơi một trò chơi đi. Tôi sẽ tống cổ cô ta vào tù một cách quyết đoán. Còn ông, cứ lên kế hoạch cản tôi đi. Tôi chờ tin từ ông đó."

Cậu đứng phắt dậy mặc cho lời la mắng của giáo sư phía sau lưng cậu. Vốn dĩ công bằng và công lý chẳng bao giờ tồn tại, chí ít là ngày nay. Ai có quyền lực thì người đó thắng. Dĩ nhiên Gemini sẽ không để bị nắm thóp như vậy, trong đầu cậu đã vẽ ra một kế hoạch đủ để cho con gái cưng Bộ Quốc Phòng vào tù vì hành vi bất lương của cô.

Anh lao ra ngoài để tránh xa lão giáo sư nhanh nhất, mở toang cánh cửa gỗ một cách mạnh bạo. Đương nhiên, cậu thiếu niên từ đâu ở trước mặt anh, chông chênh khênh những tập tài liệu rối ren.

Mồ hôi rỏ xuống má đào từng giọt. Đã không kể được đây là lần thứ mấy Fourth đụng mặt Gemini trong ngày qua. Đôi mày nhíu lại nhìn dáng vẻ cao to xù như lực sĩ, thoáng chốc như bị dính lại nơi vũng lầy.

"Lại gặp nhau rồi, tôi không biết là thực tập sinh có thể đứng nghe người khác bàn bạc chuyện quan trọng một cách công khai như vậy."

Anh nhếch môi cười tỏ hàm ý mỉa mai, trườn chiếc đầu về gần em, đến nỗi chỉ còn mỗi con muỗi là có thể bay qua khoảng cách giữa hai đầu người.

Lọt vào tai Fourth những lời khiếm nhã, cậu lập tức từ sợ sệt chuyển sang nổ đóm mắt, cặp mắt tựa nơi dừng chân của các vì sao chuyển cảnh thành trận dung nham sắp phun trào. Như thể rằng, ở tại cơ quan cấp cao này sẽ có một trận đánh nhau giữa hai người. Một người cao hơn một mét tám ba giao đấu với một thực tập thấp hơn một cái đầu.

Nghĩ vậy thôi, chứ Fourth nào dám bật lại. Đây là lần thứ hai cậu làm sai trong một ngày.

"Giáo sư, tôi sẽ đem theo cục gòn này vào phiên tòa tới. Nói với tòa án giúp tôi, cậu ta lỡ nghe rồi."

Gemini ngoảnh đầu lại nhìn vị lão sư nom trưởng thành ngồi đằng kia, bật ngón trỏ chỉ sang Fourth.

Mặc dù ngày thu nơi thủ đô Thái không se lạnh, nhưng nó vẫn mang cái âm hưởng của màu nắng xanh mát rợp trời, vẫn mang điệu múa của những lá phong dần yên nghỉ trên mặt đất lạnh tàn.

Nhưng lòng Fourth chẳng tàn mà còn hừng lên một cái nóng của sự nôn nao.

"Cậu nhóc này đặc biệt, hãy cho phép tôi đem cậu ta vào phiên tòa, vừa giúp Fourth đây học tập và cũng làm tôi cảm thấy yên tâm hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com