Geminifourth Broken
"...nếu cậu tự mình uống hết thì sẽ thế nào?"Một lời này của ông Noppharat nói ra, chẳng khác nào đang khiêu chiến với Jirochtikul.Dám bảo thiếu gia của bọn họ uống thuốc độc?Toàn bộ người nhà Jirochtikul đều đồng loạt bất mãn. Hội trường trở nên xôn xao, có kẻ còn tức giận muốn lao ra động thủ. "Sahaphap à, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ xem như cậu đang không tôn trọng trưởng bối đấy nhé."Mix và Pond dĩ nhiên hiểu rõ ông Noppharat chỉ đang tìm một cái cớ hợp lý để khơi mào xung đột. Tuy nhiên, rõ ràng người của Jirochtikul có lỗi trước, nên việc Titicharoenrak đưa ra yêu cầu được bù đắp là hoàn toàn hợp lý.Ở bên này, Fourth từ lúc nghe được điều kiện của ông Noppharat cũng đã nổi nóng. Đúng lúc em vừa toan bước ra, lại có cánh tay đột ngột kéo em ngược trở vào trong.Toàn thân Fourth theo quán tính ngã ra sau, theo bản năng vội vàng nâng súng để tự vệ. Trong lúc mơ hồ xác định danh tính người nọ, mùi hương bạc hà quen thuộc lại chờn vờn bên mũi em ngứa ngáy.Thật trùng hợp, luôn là Gemini. Nhưng Fourth đã chẳng muốn quan tâm nữa.Em vùng ra khỏi tay hắn, thẳng thắn chĩa súng vào giữa trán đối phương, chất vấn."Chẳng phải đã nói là dừng lại sao? Còn tìm tôi làm gì?""Đừng bước ra đó." Gemini nhẹ giọng, cũng không màng đến họng súng đen ngòm trước mặt, bước lên một bước kéo em lùi vào trong.Hắn biết hành động của mình lúc này và lời nói trước đó hoàn toàn không đồng nhất, nhưng hắn không thể đứng im nhìn người mình yêu lao vào cái bẫy giăng sẵn của bố hắn."Bố tôi ghét nhất là những kẻ không biết điều. Nếu em cứ không kiêng nể xông ra như vậy, chưa cần biết kế hoạch của em là gì, sẽ chỉ làm mọi chuyện căng thẳng thêm thôi. Lúc đó ngay cả tôi cũng không đảm bảo được an toàn cho em.""Nhưng tôi đâu cần sự đảm bảo của anh?"Từng lời hắn nói lọt vào tai chỉ càng khiến em thêm tức giận. Cũng chính Gemini là người muốn trốn chạy, vì cái gì bây giờ lại ở đây đòi bảo vệ an toàn cho em?Fourth dứt khoát không để ý đến hắn nữa, lại ngoảnh đầu muốn bước ra. Mà Gemini nhìn thấy dáng vẻ cứng đầu của người đối diện, cũng quyết định không nhỏ nhẹ nữa, mạnh bạo nắm lấy khuỷu tay em khóa chặt ở trong ngực."Em nghe lời một chút có được không?""Gemini! Bỏ ra!" Fourth giãy nảy, cố thoát ra khỏi cái ôm của nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu."Không."Từ trước đến nay Fourth luôn tự tin về thân thủ của mình, vì dẫu sao đi nữa, trong thời gian ở khu huấn luyện, em vẫn luôn nằm trong nhóm ba người xuất sắc nhất. Ấy vậy mà giờ đây bị Gemini ghì chặt, em lại chẳng có cách nào thoát ra cho được. Đôi tay hắn giống như gông xích, đem cả người em trói lấy không kẽ hở. Dù cho Fourth có cố đẩy ra bao nhiêu, hắn vẫn vững chãi như tường thành, một giây cũng không thả lỏng.Hết cách, em chỉ có thể cam chịu đứng im, cáu kỉnh ngẩng đầu hỏi."Rốt cuộc là anh muốn cái gì?""Tôi chỉ cần em ở yên đây thôi. Đến khi nào tình hình đã ổn, tôi sẽ để em đi."Gemini biết nếu mình cứ nóng nảy sẽ không thể giữ chân em được. Vậy nên hắn chỉ đành nhẹ giọng hứa hẹn, hệt như một ông bố đang dỗ dành con. Fourth trông thấy dáng vẻ vừa lo lắng vừa bất lực của hắn, đột nhiên cảm giác có hơi buồn cười, cơn giận vừa rồi còn ngùn ngụt cũng đột nhiên chạy biến đi đâu mất.Một lần nữa bị hắn ôm trong lòng, em lại nhớ đến khung cảnh tương tự trên sân thượng. Cũng với góc độ này, khoảng cách này, hương bạc hà của hắn đã trêu đùa khứu giác em đến nhộn nhạo. Và với dáng vẻ này, hắn đã châm lửa thiêu đốt tim em đến cháy thành tro chỉ bằng một nụ hôn.Nghĩ đến đó, cảm giác ngượng ngùng chợt bâu lấy khắp da đầu Fourth. Em đỏ mặt dời mắt đi nơi khác, lời nói ra với hắn cũng dịu dàng đi vài phần."Nhưng tôi nghĩ ra cách thương lượng rồi, để tôi đi đi.""Em chắc chắn?" Gemini ngờ vực hỏi lại, đuổi theo ánh nhìn của em mà kề sát mặt lại gần, cũng không để ý vành tai người nhỏ hơn đã sớm phủ một lớp mây hồng."Chắc chắn. Tin tôi được không?"Fourth kiên định đáp lời, nghe như đang thuyết phục, lại cũng như đang trấn an. Gemini chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng mềm lòng buông tay, nhưng vẫn không an tâm níu em lại dặn dò."Cẩn thận. Tôi ở đằng sau em."Khẽ gật đầu với hắn, Fourth hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi bước ra ngoài.Khi còn cách đám đông khoảng chừng bảy tám bước, em dừng lại, hai tay cầm súng nâng lên, híp mắt căn chỉnh góc độ, bóp cò.Đoàng.Viên đạn bay theo quỹ đạo cong hoàn hảo, chuẩn xác rơi vào lọ dung dịch nằm lăn lóc trên sàn. Vỡ tan.Không gian ồn ào trong nháy mắt chỉ còn lại tiếng thở.Dưới ánh mắt đổ dồn và một loạt tiếng súng lên đạn, Fourth từng bước đi đến đứng bên cạnh Mix và Pond, vờ như không nhìn thấy cái nhìn lo lắng của hai người, ngẩng đầu ngạo nghễ đối diện với người đàn ông trên xe lăn.Ông Noppharat rõ ràng rất không hài lòng, khẩu súng trên tay từ khi nào đã chĩa hẳn về phía Fourth, giống hệt như chỉ chực chờ cho chủ nhân hạ lệnh, nó sẽ chẳng bao dung mà nện lên da thịt em một hàng kẹo đồng bóng loáng."Nattawat, cậu có gì không vừa ý sao?"Fourth cúi đầu chào, rồi mới điềm tĩnh đáp lại."Thưa ngài, thứ lỗi cho tôi đã phá hỏng không khí, nhưng trước khi Jirochtikul thực hiện nguyện vọng của ngài, tôi e là giữa chúng ta vẫn còn chuyện khác cần phải làm rõ."Ông Noppharat im lặng tỏ ý bảo em nói tiếp. Ông không nhìn ra được ý đồ của cậu trai trước mặt."Có lẽ công việc bận rộn khiến ngài bỏ lỡ tin tức, nhưng vào khoảng nửa tháng trước, Jirochtikul chúng tôi có gặp phải một vụ cướp ở cảng tàu."Em bước lên một bước, dõng dạc."Sự cố đó làm tổn hại của chúng tôi vài trăm nghìn đô, còn khiến anh trai tôi bị thương. Sau khi bắt giữ và tra khảo bọn cướp, trùng hợp làm sao, trong số đó có người của Titicharoenrak."Ông Noppharat nhăn mày, có vẻ thật sự không hề liên quan đến vụ cướp này. "Vậy nên nếu xét về lý, Jirochtikul cũng hoàn toàn có quyền tìm đến Titicharoenrak đòi bồi thường, ngài nói có đúng không?"Fourth vẫn đứng nghiêm chỉnh như cũ, khóe môi nhẹ cong lên.Ông Noppharat đanh giọng."Cậu Nattawat, lời nói suông không chứng minh được gì cả.""Đúng vậy." Fourth gật đầu đồng tình, nói tiếp. "Cho nên chúng tôi đã đặc biệt giữ lại kẻ tình nghi để chờ xác nhận từ Titicharoenrak. Vừa hay hôm nay thuận tiện, chi bằng chúng ta cùng đến giải quyết cho xong chuyện.""Cậu muốn giải quyết như thế nào?" Lần này là Phuwin lên tiếng.Fourth ra hiệu cho những kẻ khác tiến lên đỡ người dưới sàn vào trong, rồi mới quay sang trả lời Phuwin."Vừa hay buổi tối nay có duyên gặp mặt, để không mất thời gian, tôi đề nghị sau khi tan tiệc, đại diện của mọi người đến chỗ chúng tôi để xác thực danh tính. Nếu quả thật là người phía Titicharoenrak có chủ đích hãm hại Jirochtikul, vậy mọi người sẽ phải chuộc lỗi với chúng tôi.""Tuy nhiên, bởi vì hôm nay người của Jirochtikul cũng đã thất lễ, thế nên tôi nghĩ rằng phương án bù đắp tốt nhất cho đôi bên là chúng tôi, Jirochtikul, sẽ trả người lại bình an cho Titicharoenrak, với không một điều kiện thêm nào khác.""Ngài xem, như vậy có hợp lý không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com