Geminifourth Black Heart
Đèn trên bục chợt tắt rồi bật sáng, một người con trai ngồi bên chiếc piano mặc một bộ vest đen, tóc xoăn sóng dài phủ nhẹ lên mang tai, mọi người vỗ tay nhiệt liệt vô cùng. John ghé vào tai Gemini nói nhỏ:"cục cưng của cậu đang ngồi trên sân khấu đấy!"Gemini ngạc nhiên, em ấy cũng biết đàn biết hát sao? Anh liền nhờ John dùng điện thoại ghi lại khoảnh khắc này, sau này khi sáng mắt có thể xem lại một lần rõ ràng người anh yêu đứng trên sân khấu. Fourth nhìn xuống Gemini, nói vào micro cho mọi anh nghe, cho người cùng nghe, đây có tính là tỏ tình không?"Gemini Norawit, cảm ơn anh, xin lỗi anh, vì tất cả những chuyện anh đã làm cho em, vì tất cả những chuyện em đã gây ra cho anh.Chúng ta bên nhau thời gian không tính là nhiều, vì đối với em ở bên cạnh anh không bao giờ là đủ. Chúng ta xa nhau quá lâu, vì một ngày không gặp anh, em đã tưởng chừng như không thể sống. Nhưng biến cố xảy ra khiến chúng ta xa nhau một thời gian không hề ngắn, em trong suốt những năm qua đều sống như cái máy vô tri vô giác vì thiếu vắng anh. Thật may là đã tìm được anh, thật may là em đã yêu đúng người.Gemini Norawit, giống như anh nói, chúng ta là một vòng tròn, dù là anh hay em có đi xa bấy nhiêu thì chúng ta vẫn về bên nhau.Cũng giống như mẹ em đã nói, phải bỏ lỡ nhau bao nhiêu kiếp mới nhận được một lần tương phùng, nhưng em hứa với anh, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa...em vẫn sẽ đi tìm anh, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, sẽ còn yêu nhau ở nhiều kiếp khác nữa.Gemini Norawit, em yêu anh. Bài hát này do em sáng tác dành tặng anh, cũng như lời tỏ tình của em đến anh, và...tha lỗi cho em có được không?"Bất cứ ai đứng lắng nghe lời thổ lộ của Fourth đều cảm thấy lòng mình lâng lâng khó tả, một ngã tư đường phố đều yên lặng đợi chờ."Bài hát này tên 'Still with you'."╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Giọng nói nhẹ nhàng của anh lướt qua em,Xin anh hãy gọi tên em thêm một lần nữaDù đang đứng dưới hoàng hôn lạnh lẽo,Nhưng em sẽ bước từng bước về phía anhMãi bên anh.Chẳng có tí ánh sáng nào trong căn phòng tối này,Em không nên thích nghi với nó,Nhưng lại một lần nữa em cảm thấy rất thân quenEm nghe thấy tiếng chiếc máy lạnh phát ra thật nhỏ,Nếu không có những điều này, chắc em sẽ sụp đổ mấtChúng ta cùng nhau cười, cùng nhau khóc,Em đoán những cảm xúc đơn giản này đã từng là tất cả đối với emKhi nào thì những điều đó sẽ đến?Nếu như có thể thấy anh lần nữa,Em sẽ nhìn vào mắt anh và nói rằng: Em nhớ anh.Trời đổ mưa khi em đang nhảy một mình với cảm xúc dạt dào nàyKhi màn sương này biến mất,
Em sẽ chạy trên đôi chân ướt sũng,Hãy ôm em khi khoảnh khắc ấy đến anh nhé.Ánh trăng ấy trông thật cô đơn,Em cảm giác giống như nó đang khóc trên bầu trời đêm rực rỡMặc dù em đã biết ngày mai rồi bình minh sẽ lại đến,Nhưng em vẫn muốn ở lại trên bầu trời như ánh sao ấy của anhMỗi ngày, mọi khoảnh khắc,
Nếu em biết được chúng đã xảy ra,Em sẽ giữ lại bên cạnh mình nhiều hơn như thếKhi nào thì những điều đó sẽ đến?Nếu như có thể thấy anh lần nữa,Em sẽ nhìn vào mắt anh và nói rằng: Em nhớ anhTrời đổ mưa khi em đang nhảy một mình với cảm xúc dạt dào này.Khi màn sương này biến mất,
Em sẽ chạy trên đôi chân ướt sũng,Hãy ôm em khi khoảnh khắc ấy đến anh nhé.Em sẽ vẽ một màu tím xinh đẹp đằng sau nụ cười e thẹn ấy đang nhìn emCó lẽ chúng ta sẽ chẳng thể sánh bước cùng nhau,Nhưng em vẫn muốn đi trên con đường này cùng với anh
Mãi bên anh.╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Giọng hát ngừng lại, tiếng đàn kết thúc, mọi người đều ồ lên hứng khởi vô cùng. Gemini Norawit ngồi dưới cũng rưng rưng nước mắt, sống mũi cay cay, giọng hát của em ấy thật ngọt ngào ấm áp, sưởi ấm sự cô đơn băng giá trong lòng anh hơn hai năm nay, bao nhiêu lạnh lẽo đều tan ra thành chất lỏng đọng lại nơi khoé mắt.Fourth bước xuống ngồi cạnh anh cười tươi khoái chí,
""Cưng thấy em hát hay không hả? Có cảm động không?""Cảm ơn em. Nhưng đừng gọi anh là cưng nữa, ai lại gọi vậy chứ!""Gemini đến cháu hát rồi, mọi người đang đợi đấy!"Gemini được Fourth dìu lên bục ngồi xuống ghế, tay ấn ấn xác định nốt nhạc rồi nói vào micro: "The truth untold"╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Trong khu vườn nàyĐược lấp đầy bằng những bông hoa của sự cô độcĐâm đầy những gai nhọnCòn tôi thì trói buộc mình trong một lâu đài cátTên của em là gì? Em có chốn nào để ghé đến không?Em nói cho tôi nghe được chứ?Vì tôi đã thấy em đang lẩn trốn trong chính khu vườn này.Và tôi hiểu rằngTất cả những sự ấm áp nơi em luôn tồn tại nơi đâyNên tôi muốn được nắm chặt lấyĐôi bàn tay của em đưa ra ngắt một nhành hoa xanh biếcNhưng số phận của tôi vốn dĩ đã sắp đặt như thếXin người đừng mỉm cười với tôi màCứ lừa dối tôi điBởi vì tôi chẳng thể đến gần em hơn đượcTôi cũng chẳng có cái tên nào để cho em gọiEm biết rằng tôi không thể màĐể em hiểu được bản thân tôiĐể tôi có thể hiến dâng con người mình cho emTôi không thể để cho em thấy được một phần trong bản thân tôi đang bất lựcVì thế tôi tiếp tục đeo chiếc mặt nạ này và đến gặp emNhưng mà tôi vẫn cần em, không thể thiếu em đượcNhững bông hoa nở rộ trong khu vườn của sự cô đơnCó một bông hoa giống như emTôi muốn được tặng cho em nhành hoa ấySau khi cởi bỏ cái mặt nạ ngu ngốc nàyNhưng tôi biếtTôi không bao giờ có thể làm điều đóMà việc tôi phải làm là trốn tránhBởi lẽ tôi là một người xấu xíTôi đang lo sợ rằngTôi sẽ kiệt sức mất thôiTôi rất lo sợNên nếu sau này, có lỡ em rời bỏ tôi vào lúc cuốiThì một lần nữa tôi sẽ đeo chiếc mặt nạ này để tìm đến gặp emĐiều duy nhất mà tôi có thể làmTrong khu vườn này, trong cả thế gian nàyLà khiến những bông hoa này bung nở rạng rỡ tựa như chính emVà tiếp tục hơi thở này như tôi mà em đã từng biếtNhưng tôi vẫn cần có em, tôi không thể thiếu em đượcCó lẽ nếu được quay về lúc trướcDù chỉ một chútChỉ thêm một chút nữa thôiNếu tôi lấy hết can đảm để đứng trước emThì bây giờ chắc mọi thứ sẽ khác điTôi đang khóc trên lâu đài cát nàyChính nơi này tôi đã bị bỏ lại một mìnhLàm lâu đài cát này tan biến
Khiến nó vỡ tanTrong lúc tôi nhìn vào chiếc mặt nạ đã nứt toạtVà tôi vẫn cần đến emNhưng dù sao đi nữa, tôi chẳng thể thiếu em đượcVẫn luôn cần đến người!╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Fourth ngồi phía dưới ngắm nhìn Gemini, bài hát tựa như lời thổ lộ, nỗi lòng của anh ấy dành cho cậu, khiến cậu trong lòng xót xa không thôi. Bài này hay, nhưng không vui!"Gemini, anh hát thêm một bài nữa!"Gemini chỉ cười ngại ngùng gật đầu. "Được. Sweet night nhé, chúc mọi người có một đêm ngọt ngào!"╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Trên chiếc gối mềm mại ấy, thứ khiến tôi cảm giác bình yênChia sẻ sự thật mong manh của bản thân, điều ấy khiến tôi hy vọng hơn vào cánh cửa ấy, rằng nó sẽ bật mởBởi ô cửa sổ kia sẽ mở ra cùng với tôi và em thêm lần nữa.Tôi tự hỏi liệu em có muốn ở lại bên tôi lần nữaLàm thế nào để tôi biết được ngày mai thức dậy cảm giác ấy có mãnh liệt hơn không?Nhưng giờ đây, tôi đã cập bến bờ rồiPhải chăng chúng ta là những con thuyền trong đêm, trong đêm thẳmTôi tự hỏi liệu em có phải là tri kỷ của tôi khôngDòng suy nghĩ ấy như con sông ào ạt chảy trong tâm tưởng tôiTôi muốn hỏi em rằngNếu đây là tất cả là ý nghĩ của tôi thì có lẽ đêm nay trái tim tôi đang rung độngTôi tự hỏi nếu em thực sự tốt để biến mọi ý nghĩ thành sự thậtVà nó sẽ ổn thôi nếu tôi đưa em lại gần bên tôiLàm thế nào để tôi biết được ngày mai thức dậy cảm giác ấy có mãnh liệt hơn không?Nhưng giờ đây, tôi đã cập bến bờ rồiPhải chăng chúng ta là những con thuyền trong đêm, trong đêm thẳm.╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝"Gemini anh hát thêm một bài nữa"Chiều Fourth hết mực, anh lại lắc đầu cười tươi hát thêm một bài "Winter bear nhé, chúc mọi người ngủ ngon!"╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Cậu tựa như một chú vẹt xanh, liệu sẽ bay đến bên tớ chứ?Tớ muốn có một ngày thật yên bình, thật đẹp, thật trong lànhTựa như một chú gấu mùa đông, cậu ngủ trông thật hạnh phúcTớ ước cậu có một đêm ngủ thật ngon, thật yên giấcChỉ cần mường tượng ra khuôn mặt cậu đang chào đón tớKhi đó những ngày tồi tệ đối với tớ sẽ chẳng là gì cảKhi có cậuTớ như chú gấu trắng mùa đôngSay ngủ hệt như "Winter Bear"╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Mọi người vỗ tay thật lớn, hai người con trai ngoại quốc này đã đem đến cho người dân ở đây một buổi tối thật lãng mạn và ý nghĩa. Người dân cũng bắt đầu xung phong lên ca hát vô cùng vui vẻ. Gần giữa đêm mới tan tầm.Hai người bọn họ hoà vào đám đông lặng lẽ nắm tay nhau về nhà.
Em sẽ chạy trên đôi chân ướt sũng,Hãy ôm em khi khoảnh khắc ấy đến anh nhé.Ánh trăng ấy trông thật cô đơn,Em cảm giác giống như nó đang khóc trên bầu trời đêm rực rỡMặc dù em đã biết ngày mai rồi bình minh sẽ lại đến,Nhưng em vẫn muốn ở lại trên bầu trời như ánh sao ấy của anhMỗi ngày, mọi khoảnh khắc,
Nếu em biết được chúng đã xảy ra,Em sẽ giữ lại bên cạnh mình nhiều hơn như thếKhi nào thì những điều đó sẽ đến?Nếu như có thể thấy anh lần nữa,Em sẽ nhìn vào mắt anh và nói rằng: Em nhớ anhTrời đổ mưa khi em đang nhảy một mình với cảm xúc dạt dào này.Khi màn sương này biến mất,
Em sẽ chạy trên đôi chân ướt sũng,Hãy ôm em khi khoảnh khắc ấy đến anh nhé.Em sẽ vẽ một màu tím xinh đẹp đằng sau nụ cười e thẹn ấy đang nhìn emCó lẽ chúng ta sẽ chẳng thể sánh bước cùng nhau,Nhưng em vẫn muốn đi trên con đường này cùng với anh
Mãi bên anh.╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Giọng hát ngừng lại, tiếng đàn kết thúc, mọi người đều ồ lên hứng khởi vô cùng. Gemini Norawit ngồi dưới cũng rưng rưng nước mắt, sống mũi cay cay, giọng hát của em ấy thật ngọt ngào ấm áp, sưởi ấm sự cô đơn băng giá trong lòng anh hơn hai năm nay, bao nhiêu lạnh lẽo đều tan ra thành chất lỏng đọng lại nơi khoé mắt.Fourth bước xuống ngồi cạnh anh cười tươi khoái chí,
""Cưng thấy em hát hay không hả? Có cảm động không?""Cảm ơn em. Nhưng đừng gọi anh là cưng nữa, ai lại gọi vậy chứ!""Gemini đến cháu hát rồi, mọi người đang đợi đấy!"Gemini được Fourth dìu lên bục ngồi xuống ghế, tay ấn ấn xác định nốt nhạc rồi nói vào micro: "The truth untold"╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Trong khu vườn nàyĐược lấp đầy bằng những bông hoa của sự cô độcĐâm đầy những gai nhọnCòn tôi thì trói buộc mình trong một lâu đài cátTên của em là gì? Em có chốn nào để ghé đến không?Em nói cho tôi nghe được chứ?Vì tôi đã thấy em đang lẩn trốn trong chính khu vườn này.Và tôi hiểu rằngTất cả những sự ấm áp nơi em luôn tồn tại nơi đâyNên tôi muốn được nắm chặt lấyĐôi bàn tay của em đưa ra ngắt một nhành hoa xanh biếcNhưng số phận của tôi vốn dĩ đã sắp đặt như thếXin người đừng mỉm cười với tôi màCứ lừa dối tôi điBởi vì tôi chẳng thể đến gần em hơn đượcTôi cũng chẳng có cái tên nào để cho em gọiEm biết rằng tôi không thể màĐể em hiểu được bản thân tôiĐể tôi có thể hiến dâng con người mình cho emTôi không thể để cho em thấy được một phần trong bản thân tôi đang bất lựcVì thế tôi tiếp tục đeo chiếc mặt nạ này và đến gặp emNhưng mà tôi vẫn cần em, không thể thiếu em đượcNhững bông hoa nở rộ trong khu vườn của sự cô đơnCó một bông hoa giống như emTôi muốn được tặng cho em nhành hoa ấySau khi cởi bỏ cái mặt nạ ngu ngốc nàyNhưng tôi biếtTôi không bao giờ có thể làm điều đóMà việc tôi phải làm là trốn tránhBởi lẽ tôi là một người xấu xíTôi đang lo sợ rằngTôi sẽ kiệt sức mất thôiTôi rất lo sợNên nếu sau này, có lỡ em rời bỏ tôi vào lúc cuốiThì một lần nữa tôi sẽ đeo chiếc mặt nạ này để tìm đến gặp emĐiều duy nhất mà tôi có thể làmTrong khu vườn này, trong cả thế gian nàyLà khiến những bông hoa này bung nở rạng rỡ tựa như chính emVà tiếp tục hơi thở này như tôi mà em đã từng biếtNhưng tôi vẫn cần có em, tôi không thể thiếu em đượcCó lẽ nếu được quay về lúc trướcDù chỉ một chútChỉ thêm một chút nữa thôiNếu tôi lấy hết can đảm để đứng trước emThì bây giờ chắc mọi thứ sẽ khác điTôi đang khóc trên lâu đài cát nàyChính nơi này tôi đã bị bỏ lại một mìnhLàm lâu đài cát này tan biến
Khiến nó vỡ tanTrong lúc tôi nhìn vào chiếc mặt nạ đã nứt toạtVà tôi vẫn cần đến emNhưng dù sao đi nữa, tôi chẳng thể thiếu em đượcVẫn luôn cần đến người!╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Fourth ngồi phía dưới ngắm nhìn Gemini, bài hát tựa như lời thổ lộ, nỗi lòng của anh ấy dành cho cậu, khiến cậu trong lòng xót xa không thôi. Bài này hay, nhưng không vui!"Gemini, anh hát thêm một bài nữa!"Gemini chỉ cười ngại ngùng gật đầu. "Được. Sweet night nhé, chúc mọi người có một đêm ngọt ngào!"╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Trên chiếc gối mềm mại ấy, thứ khiến tôi cảm giác bình yênChia sẻ sự thật mong manh của bản thân, điều ấy khiến tôi hy vọng hơn vào cánh cửa ấy, rằng nó sẽ bật mởBởi ô cửa sổ kia sẽ mở ra cùng với tôi và em thêm lần nữa.Tôi tự hỏi liệu em có muốn ở lại bên tôi lần nữaLàm thế nào để tôi biết được ngày mai thức dậy cảm giác ấy có mãnh liệt hơn không?Nhưng giờ đây, tôi đã cập bến bờ rồiPhải chăng chúng ta là những con thuyền trong đêm, trong đêm thẳmTôi tự hỏi liệu em có phải là tri kỷ của tôi khôngDòng suy nghĩ ấy như con sông ào ạt chảy trong tâm tưởng tôiTôi muốn hỏi em rằngNếu đây là tất cả là ý nghĩ của tôi thì có lẽ đêm nay trái tim tôi đang rung độngTôi tự hỏi nếu em thực sự tốt để biến mọi ý nghĩ thành sự thậtVà nó sẽ ổn thôi nếu tôi đưa em lại gần bên tôiLàm thế nào để tôi biết được ngày mai thức dậy cảm giác ấy có mãnh liệt hơn không?Nhưng giờ đây, tôi đã cập bến bờ rồiPhải chăng chúng ta là những con thuyền trong đêm, trong đêm thẳm.╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝"Gemini anh hát thêm một bài nữa"Chiều Fourth hết mực, anh lại lắc đầu cười tươi hát thêm một bài "Winter bear nhé, chúc mọi người ngủ ngon!"╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Cậu tựa như một chú vẹt xanh, liệu sẽ bay đến bên tớ chứ?Tớ muốn có một ngày thật yên bình, thật đẹp, thật trong lànhTựa như một chú gấu mùa đông, cậu ngủ trông thật hạnh phúcTớ ước cậu có một đêm ngủ thật ngon, thật yên giấcChỉ cần mường tượng ra khuôn mặt cậu đang chào đón tớKhi đó những ngày tồi tệ đối với tớ sẽ chẳng là gì cảKhi có cậuTớ như chú gấu trắng mùa đôngSay ngủ hệt như "Winter Bear"╔♫═╗╚═♫╝╔♫═╗╚═♫╝Mọi người vỗ tay thật lớn, hai người con trai ngoại quốc này đã đem đến cho người dân ở đây một buổi tối thật lãng mạn và ý nghĩa. Người dân cũng bắt đầu xung phong lên ca hát vô cùng vui vẻ. Gần giữa đêm mới tan tầm.Hai người bọn họ hoà vào đám đông lặng lẽ nắm tay nhau về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com