Geminifourth 500 Lan Ngoai Dau Phan 1
Hai cô ý tá để bọn tôi lại trong phòng, hình như có cô đưa cho Mark khăn để lau người, có vẻ nó đã tức tốc mặc cả trời mưa to như này để đến đây. Vậy thì hẳn là có chuyện gì rất gấp, tôi kiên nhẫn đợi nó lau tóc rồi nói cho mình nghe rốt cuộc đã có chuyện gì."Sức khỏe mày sao rồi? Đỡ hơn chưa?""Sao mày đến đây? Rồi còn hốt hoảng vội vã thế này, có gì không ổn hả?""...""Mày y hệt thằng bạn mày, lúc nào đến đoạn này cũng im phăng phắc. Nói nhanh đi trước khi tao đánh mày bắt khai.""Fourth, mày bình tĩnh nghe tao nói nhé..."Đến đây dù tim gan phèo phổi tôi đang chạy nhảy loạn xạ trong người thì cũng phải giả vờ bình tĩnh, không thì có chết nó không dám nói cho tôi."Mày nói đi.""Mày xem tin tức rồi chứ? Hôm qua có trận lũ lụt rất lớn, nhiều người thiệt mạng...Làng mình cũng không ngoại lệ đâu, cũng có nhiều nhà bị lũ cuốn trôi đi rồi..." – nó nói càng ngày càng nhỏ, tôi thấy đầu nó cúi nhẹ xuống, tôi hiểu được tình hình rất nghiêm trọng rồi."Nhà tao may mắn không việc gì, chỉ có mấy thứ bị ướt với bị lũ cuốn, nhưng còn cái mạng này với cả mấy món có giá trị thì trộm vía vẫn nguyên vẹn. Nhưng mà...nhà mày..."Tim tôi thịch một nhịp, "cuối cùng cũng đến đoạn này"."Tao thật lòng chia buồn với mày, nhà mày đều bị lũ cuốn trôi, không tìm thấy xác của cậu và dì của mày. Tao thật lòng chia buồn cùng mày một lần nữa, Gemini mất rồi, trong vụ tai nạn xe khách vào tối ngày hôm qua, cả bố và mẹ của nó đều trong vụ tai nạn nên không ai qua khỏi." – nó nói liền một mạch không ngừng nghỉ, như thể nó sợ nếu nói từng việc thì tôi sẽ không đủ sức chịu nổi để mà nghe chuyện tiếp theo. Nó không nhìn thẳng vào mặt tôi, đầu nó cúi xuống đất càng lúc càng thấp."Nói gì vậy? Cậu và dì tao, rồi ai nữa?""...""AI NỮA, MARK!" – tôi gào lên, tôi muốn nó trả lời tôi, rằng đây chỉ là một trò đùa ác ý mà thôi, rằng không phải cái tên thân thương đó đâu..."GEMINI!" – nó đứng phắt dậy, hai tay giữ chặt hai vai tôi."GEMINI MẤT RỒI FOURTH! GEMINI...Cậu ấy không còn trên đời nữa...Mày hiểu không Fourth!" – giọng nó mếu máo, nói không thành lời nữa rồi. Nó gục đầu xuống, vai rung lên bần bật, tiếng thút thít nức nở mỗi lúc một to, chưa bao giờ tôi thấy nó như thế này.Không còn trên đời nữa sao? Tức là, trên cuộc đời này không còn tồn tại một Gemini? Không còn tồn tại...Tức là, đến bao giờ tôi mới được gặp cậu ấy? Không bao giờ được gặp nữa sao?...Không phải, Gemini đã hứa rồi mà, cậu ấy sẽ mua salad cho tôi, rồi còn đút tôi ăn..."Gemini...Hức...AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!" – tôi ôm lấy Mark, bấu chặt lấy cái áo ướt đẫm nước mưa của nó, gào thật to.Gào thật to tên người tôi yêu. Gào thật to ánh mặt trời trong lòng tôi. Gào thật to, tôi gào thét thật to tên cậu ấy để trời cao có nghe thấu thì xin hãy trả lại cậu ấy cho tôi, trả lại Gemini cho tôi. Cậu ấy nhớ N'FotFot của cậu rồi, cầu xin hãy để cậu ấy về với tôi. Cầu xin đấy...hãy trả cậu ấy cho tôi...trả Gemini..."Fourth! Fourth! Y tá! Y tá! Cô ơi cậu ấy ngất rồi!"...Là Gemini! Tôi biết ngay cậu ấy sẽ không rời xa tôi mà.Là bàn tay mềm mịn, đang xoa nhẹ cặp má bánh bao của tôi mà cậu ấy rất thích nựng.Là bờ vai rắn rỏi và vững chải, để tôi gối đầu vào, để tôi ôm lấy từ phía sau, tựa cằm vào hõm vai của cậu. Cùng nhau ngắm nhìn thế giới ngoài kia, cùng nhau ngắm trăng, ngắm sao...Là đôi mắt long lanh, cậu ấy luôn dùng ánh mắt 3 phần bất lực 7 phần cưng chiều này dành cho tôi. Cậu ấy bảo, chỉ dành cho một mình FotFot của cậu thôi.Là cái mũi mà cậu ấy rất thích, là hàm răng nhỏ nhỏ với chiếc răng thỏ, Gemini là đáng yêu nhất quả đất.Là đôi môi hồng hào xinh xắn, lúc nào cũng có nét cười chúm chím mỗi khi ngại."P'Gemini, bạn về rồi, có mua salad cho em không?"Tôi mở mắt dậy, là bác sĩ, y tá, Mark, cùng bố mẹ của Mark. Có tất cả mọi người ở đây, còn Gemini của tôi đâu? Tôi nhắm chầm chậm mắt mình lại, không muốn đối diện với thực tại này một chút nào. Tôi cũng muốn đi theo Gem, cho em đi theo với được không Gem? Em hứa sẽ ngoan, không cãi lời bạn. Bạn chỉ cho em cách để đi theo với..."Fourth, gia đình bác chia buồn cùng con." – giọng nói trầm bổng của mẹ Mark vang lên, bác ấy là người phụ nữ tử tế, luôn là người khuyên ngăn cậu và dì tôi mỗi khi hai người ấy lên cơn đánh tôi dù biết sẽ không có kết quả gì khá hơn, nhưng tôi cảm kích tấm lòng của bác ấy."Con ổn định hơn chút nào chưa, mọi người có vài vấn đề cần thông báo với con." – còn vấn đề gì nữa sao, còn điều gì tồi tệ hơn nữa thì đến luôn một lần đi."Bác nói đi ạ."Bác ấy kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, lấy ra một sấp giấy tờ gì đó rồi đưa chúng cho bác trai."Vì cậu và dì của con không có con cái, vậy nên phần tài sản còn lại sẽ chuyển sang cho con thừa kế. Có một khoản không ít mà hai người họ đã tiết kiệm được, tất cả mọi thứ từ bảo hiểm, xe máy, quán rượu, con đều được quyền thừa hưởng." – ra là vụ tiền bạc. Còn gì quan trọng nữa chứ, có tiền hay không bây giờ cũng chẳng có gì thay đổi."Còn nợ nần gì không ạ?""Không nhiều, con bán chiếc xe máy đi rồi cộng thêm một ít tiền tiết kiệm hai người họ để lại là xử lý xong phần nợ. Những gì còn lại vẫn đủ cho con sinh sống, nếu con đi làm thêm thì không có gì lớn phải lo đâu.""Gia đình bác sẽ hỗ trợ và giúp đỡ con hết mình, con thể sang ở nhà bác, dù gì thằng Mark cũng có một mình." – bác gái nói thêm vào sau, đặt tay bác lên tay tôi như vỗ về con trai của mình."Con cảm ơn ạ, con đã hiểu rồi. Khi nào con có thể xuất viện được bác sĩ?"Khi tôi hỏi đến đây đột nhiên không khí rơi vào im lặng. Lúc nào cũng vậy, tôi hơi có chút bực tức, cuộc đời tôi đã đủ thê thảm rồi, xin hãy cứ thẳng thừng nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Giờ phút này đây, còn gì có thể vùi dập tôi nữa sao?"Hiện tại sức khỏe của cháu đã hồi phục kha khá, ngày mai có thể xuất viện được rồi. Nhưng mà tình trạng mắt của cháu đang tệ đi đấy, mắt phải không nhìn thấy gì đúng không?" – bác sĩ dùng chất giọng trầm ấm, đều đều và điềm tĩnh hỏi tôi.Tôi cúi đầu xuống, như đứa con nít bị chột dạ khi giấu diếm điều gì đó."Chúc mừng cháu.""Dạ?" – chúc mừng vì không nhìn thấy gì sao..."Đã có người đồng ý hiến tặng giác mạc của họ cho cháu, nếu cháu sẵn sàng thì trong chiều nay có thể làm phẫu thuật luôn.""Dạ?" – đầu óc tôi bắt đầu liên kết những lời mình nghe được từ 2 cô y tá hồi sáng với sự việc gần đây của Gem. Cậu thanh niên đã từng nhập viện, đăng ký hiến tặng giác mạc, trong vụ tai nạn xe khách, trạc tuổi mình... "Anh sẽ cho bạn mắt anh" – Gemini?"Cậu ấy tên Norawit ạ?" – tôi nhổm người dậy, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của bác sĩ."Phải, cậu ấy đã đăng ký trước đó rồi, khi cháu mới nhập viện ấy. Đáng lí tuần sau sẽ làm phẫu thuật, nhưng không may cậu ấy gặp tai nạn giao thông...Chắc cháu cũng đã được thông báo rồi."Gì vậy Gem? Bạn đang làm gì vậy?"Cháu không....cháu không làm....""Fourth!" – Mark quát lên, kéo tay tôi lại."Nghe tao nói đây, trước khi đi thằng Gem có gửi tao một lá thư, bảo là đưa cho mày. Nếu mày muốn đọc những lời nhắn nhủ của người yêu mày, nếu mày muốn đọc nó, mày có muốn thấy dòng chữ của nó không?!...." – Mark hiện tại còn xúc động hơn cả tôi."Gem...Gem nó bảo, đây là điều nó muốn. Mày có thể nào...làm theo nguyện vọng của nó không? Fourth, hãy thay Gem, nhìn ngắm tương lai tươi đẹp sau này.""Fourth con trai, cậu ấy không đi đâu cả. Cậu ấy ở ngay đây, trong trái tim con, trong trái tim của chúng ta. Hãy sống tiếp tuổi trẻ của cậu ấy, thay thằng bé chiêm ngưỡng thế giới này, nhé Fourth?"...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com