TruyenHHH.com

Gap Go Tong Giam Doc Tuyet Tinh Tan Khoc Full

Chương 57. Giận dỗi

Buổi tối, Nhâm Mục Diệu lặng yên nằm bên cạnh cô, một tay tự nhiên khoác lên eo cô. Chóp mũi phiêu đãng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô, như có như không đang muốn lay động xúc giác của hắn, dường như đánh thức ngọn lửa bị hắn đè nén.

Kiều Tâm Du cảm giác được bàn tay nóng cháy kia rục rịch di chuyển, trong lòng căng thẳng, ngừng hít thở, toàn thân cứng ngắc như gạch, không dám động đậy một chút.

Môi mỏng của Nhâm Mục Diệu giơ lên như dao nhọn, vòng quanh đường cong gợi cảm. Bàn tay không an phận dò trong áo ngủ của cô, vuốt ve cái lưng mịn màng, đường cong mềm mại, cảm giác giống như đậu hũ non mềm. Hít sâu một hơi, thân thể của cô dễ dàng làm cho Nhâm Mục Diệu nổi lên phản ứng, không thể đè nén, từ đáy lòng gào thét.

Hắn tiến thêm một bước thăm dò, bàn tay trườn đi, chạm vào ngực trước mềm mại của cô, nhẹ nhàng vân vê, sờ nắn...

Khóe mắt mang theo vài phần ý cười không đàng hoàng, tay tăng thêm lực đạo. Hắn cũng không tin cô còn có thể giả bộ ngủ tới khi nào. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

"A, đau..." Kiều Tâm Du kêu thành tiếng, nháy mắt lấy tay che miệng lại .

"Thế nào, còn muốn giả bộ ngủ?" Nhâm Mục Diệu cúi đầu chôn ở cổ của cô .

Hơi thở nam tính ấm áp đánh vào da thịt mẫn cảm của cô, lập tức hiện lên một mảng phiếm hồng.

Mùi Whisky nhàn nhạt cùng mùi thuốc trộn lẫn mà thành, đó là mùi riêng biệt trên người hắn, lộ ra khí phách kiêu ngạo bên trong.

"Hôm nay, tôi mệt". Kiều Tâm Du không dám xoay người, vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, giả bộ buồn ngủ.

Cái hôn vụn vặt rơi trên cổ non mềm của cô, Nhâm Mục Diệu kéo xuống áo ngủ mềm mại, lộ ra bả vai trắng nõn và tấm lưng của cô, hôn xuống một đường. Mút vào, gặm cắn... Trên da thịt trắng nõn không tỳ vết của cô hiện lên những vết hồng.

"Cô đang ở đây giận tôi sao?"

Đôi mắt Kiều Tâm Du nhắm lại che giấu, cắn môi không để cho mình phát ra bất kỳ tiếng gì đáp lại hắn, đè nén ngọn lửa bị hắn kích thích. Giờ phút này cô dường như chịu đủ dày vò băng hỏa lưỡng trọng thiên*, thân thể chân thật muốn nhiệt tình của hắn, nhưng trong lòng lại không thể không ngăn cản.

*băng hỏa lưỡng trọng thiên: chắc là trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự việc hoàn toàn trái ngược nhau.

"Không có". Kiều Tâm Du dùng tiếng nói ổn định nhất trả lời hắn.

Không biết là trừng phạt cô giả bộ ngủ, hay là muốn trừng phạt thái độ lạnh nhạt của cô, Nhâm Mục Diệu há miệng, cắn xuống ——

"Đau, anh đang làm gì... ". Kiều Tâm Du co rụt lại, muốn vùng vẫy.

Nhưng hai tay Nhâm Mục Diệu siết chặt eo nhỏ mềm mại của cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

Hắn cảm giác được hàm răng cắm vào da thịt, vị ngọt ở khoang miệng lan tràn ra... Đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm miệng vết thương, đều liếm đi vệt máu chảy ra...

Ý thức được hắn đang làm gì, Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, "Anh thật biến thái... "

"Tôi chỉ muốn cho cô biết, một con búp bê không nên có tính khí, chủ nhân nói cái gì chính là cái đó. Chủ nhân muốn chơi với cô, cô nên ngoan ngoãn chủ động nằm xuống"

Tâm chợt lạnh, trái tim không chịu nổi tàn phá, dường như nó đang bị vũ khí sắc bén đâm xuống, Kiều Tâm Du nhẹ nói: "Thân thể của tôi không thoải mái."

Cự tuyệt lần nữa của cô khiến Nhâm Mục Diệu nổi nóng, khí phách mười phần như vương giả của hắn chưa bao giờ có thể nhẫn nhịn bất cứ kẻ nào cự tuyệt. Dùng sức lật lại thân thể của cô, lập tức nghiêng người đè lên. "Tôi hôm nay sẽ dạy dỗ cô thật tốt, như thế nào làm một đồ chơi biết lấy lòng chủ nhân."

Chương 58. Vạch trần lời nói dối

Con ngươi Nhâm Mục Diệu bỗng chốc tối sầm, nhìn chằm chằm "Mặt của cô làm sao vậy?"

"Không... không có gì" . Kiều Tâm Du hốt hoảng lấy tóc che kín vết sưng đỏ trên mặt, còn có máu đọng lại bên khóe miệng "Tôi không cẩn thận đụng phải tường thôi... không có chuyện gì." Cô sợ hãi rụt rè, rõ ràng chính là biển hiện trong lòng cô đang trống rỗng.

"Gặp trở ngại vẫn có thể giả bộ như vậy cô thật rất có tài". Đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu hiện lên một tia nghi ngờ, kéo cô qua, vén tóc lên " Nói! Ai đánh cô?"

"Không có... không có chuyện này". Kiều Tâm Du muốn che giấu "Anh đừng hỏi nhiều như vậy được không?" Cô không muốn nhớ lại chuyện lúc đó.

Thấy cô hoảng hốt, trong con ngươi lóe lên sương mù, Nhâm Mục Diệu không đành lòng, tiếp tục hỏi: "Dáng vẻ của cô bây giờ thật khiến người khác buồn nôn." Nhâm Mục Diệu lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người bỏ đi.

Nhâm Mục Diệu lo sợ chính mình nếu cứ tiếp tục nhìn mặt của cô sẽ không thể khống chế được lần nữa ép hỏi, khiến cô nhớ lại đoạn kí ức sợ hãi.

Rầm —— Cánh cửa nặng nề đóng lại.

Tiếng động lớn điếc tai khiến cho lòng Kiều Tâm Du cả kinh, lặng lẽ đưa tay che khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống, thì ra, chỉ là hắn để ý khuôn mặt mà thôi.

————

Trong tòa biệt thự cổ điển kiểu cách Châu Âu cùng ánh đèn sáng trưng.

"Nhâm tiên sinh, ngài chờ một lát, Đại ca lập tức xuống ngay". Người đàn ông áo đen bưng khay trà cung kính nói.

Con ngươi Nhâm Mục Diệu vừa chuyển, tức giận nói, "Tôi tới nơi này không phải để uống trà, cái tên Ám Dạ Tuyệt kia còn không biết xấu hổ nằm trên người phụ nữ, tôi không ngại đi tóm anh ta đâu".

"Nửa đêm cậu không ở trong hương ôn nhu triền miên, chạy đến chỗ của tôi làm gì?" Người đàn ông mặt áo ngủ màu đen, ngũ quan anh tuấn lập thể, lãnh khốc như dao khắc. Toàn thân bao phủ một tầng hơi thở, hắn u ám thô bạo, thật giống như hắc ám huyết tinh ở địa ngục.

Hắn chính là Ám Dạ Tuyệt, Đại ca tiếng tăm lừng lẫy của tổ chức ngầm. Khắp bốn phương gọi Dạ La Sát, lãnh mạc, tàn khốc, xử sự thủ đoạn độc ác.

Tại sao Hắc Đạo Ám Dạ Tuyệt cùng với Nhâm Mục Diệu có thể có quan hệ? Kỳ thật hắn và Đinh Hạo Hiên còn có Ám Dạ Tuyệt đều là bạn tốt cùng trường đại học, đương nhiên câu lạc bộ Hoàng Đình cũng có cổ phần của hắn ta.

"Buông thả quá độ sẽ không tốt đâu". Nhâm Mục Diệu uống một ngụm trà Long Tỉnh, lười biếng nói.

"Tôi không có nghe nói cậu muốn tịnh thân làm thái giám?" Ám Dạ Tuyệt đi xuống cầu thang, ngồi bên cạnh hắn. Ngoài miệng nói lời trêu chọc nhưng thần sắc không hề có một tia thoải mái.

Nhâm Mục Diệu không chút do dự dùng tay đánh một cái vào lồng ngực của hắn "Không có tâm tình đùa giỡn với cậu đâu". Hắn nghiêm mặt nói: "Có một chuyện muốn cậu giúp đỡ" Đều quen biết như vậy, Nhâm Mục Diệu cũng không vòng vo, nói thằng ra mục đích tới lần này.

"Nói đi".

"Điều tra Kiều Tâm Du ngày hôm qua đã gặp ai!"

"Cái gì?" Lông mày Ám Dạ Tuyệt chau lên "Cậu đem tổ chức ngầm của tôi thành đám chó săn cho cậu, điều tra phụ nữ của cậu có vượt quá giới hạn hay không sao?"

"Cô ấy bị người ta đánh". Nhâm Mục Diệu thản nhiên nói, trong lời nói đè nén một ngọn lửa giận muốn bùng nổ.

"Chúc mừng! Có người giúp cậu trút giận. Nếu tên đó muốn làm anh hùng vô danh, cậu cần gì phải trăm cay nghìn đắng tìm người tới trước mặt tạ ơn." Đương nhiên Ám Dạ Tuyệt biết hắn có kế hoạch trả thù Kiều Tâm Du, hơn nữa hắn ta còn là người cung cấp tư liệu cá nhân của Kiều Tâm Du, tất cả đều là vì bày mưu tính kế trả thù.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com