TruyenHHH.com

Gap Duoc Anh La Dieu Em Chang The Ngo

Và thế là chúng tôi cùng nhau đến trường trong niềm hạnh phúc, chiếc bánh khoai tây bọc phô mai tuy giản dị mà lại khiến tôi lúc bấy giờ vui sướng không tả nổi.

Xin chào, tôi là Duyên, tên đầy đủ là Đào Bích Duyên. Chàng trai trong câu chuyện tôi vừa kể trên tên là Hải Phong, bạn trai tôi. Anh ấy rất tốt với tôi, là một người đàn ông chu đáo và biết quan tâm tới người yêu. Chuyện tình của chúng tôi vẫn luôn êm đẹp như thế, sẽ chẳng ai có thể ngờ rằng chúng tôi lại dừng lại do... tình đầu của anh ấy. Đây là một câu chuyện dài, mong rằng các bạn có đủ kiên nhẫn và tôi cũng vậy.

6 năm trước, khi tôi mới chỉ là học sinh lớp 10, tôi rất ít nói, thường sống khép mình, không cởi mở, thân thiện do vậy tôi không có bạn. Hàng ngày, chỉ biết vùi đầu vào sách vở, tôi giống như một đứa " mọt sách " vậy nhưng không " chính hiệu ".

Rồi vào một ngày, ba tôi dẫn tình nhân về nhà, ông thẳng thừng nói với mẹ tôi: - Tôi chán cô lắm rồi, cô càng ngày càng già, tôi có người mới rồi, cô liệu mà dọn đi khỏi đây đi. Sao ông ấy có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy với người phụ nữ đã cùng chung sống với ông mấy chục năm trời, đã hi sinh tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất vì ông và nguyện sống với ông đến đầu bạc răng long? Mẹ tôi vô cùng đau đớn vì sự việc tồi tệ diễn ra quá bất ngờ, bà khóc rất nhiều, tôi cũng vậy. Tôi khóc vì thương mẹ, khóc vì người cha bội bạc, khóc vì hạnh phúc gia đình tan vỡ chẳng thể níu kéo. Liên tiếp mấy hôm liền ở trường, tôi luôn chọn cho mình một chỗ ngồi dưới sân trường mà chẳng có ai, tôi rất cần sự yên tĩnh. Tôi luôn cố gắng an ủi bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, phải mạnh mẽ để còn là chỗ dựa tinh thần cho mẹ thế nhưng đầu óc tôi lại chẳng thể ngừng suy nghĩ về chuyện đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com