TruyenHHH.com

Game Of Lie Tam Ngung

- Vâng! Xin chào bạn, Louis! Dạo gần đây mọi người đang xôn xao bàn tán về bạn đấy, một cô gái có mái tóc màu bạch kim tuyệt đẹp và là người được ngôi sao thần tượng LeO chọn làm partner trong buổi chụp hình cho tạp chí Elle Olympus nổi tiếng. Ai ai cũng tò mò muốn biết bạn thật sự có mối quan hệ như thế nào với LeO đấy! Đặc biệt là các bạn fan nữ! Ngay cả tôi cũng vậy! Hô hô hô!

- E hèm!

Tiếng hắng giọng nhắc nhở của bác đạo diễn chương trình khiến chị MC giật mình khi nhận ra sai lầm ngớ ngẩn của mình.

- Ừm...à...bạn có thể hóa giải sự tò mò của chúng tôi không?

Chị MC truyền chiếc micro qua, tôi nhẹ nhàng đón lấy. Đây là lần đầu tôi xuất hiện trong chương trình trực tiếp của đài truyền hình, nên việc hồi hộp lo sợ là cái mà tôi không thể tránh khỏi. Tôi khẽ nhìn sang LeO, anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng với tôi, đôi mắt màu ngọc bích hơi nheo lại, dưới ánh đèn, nó lấp lánh như những hạt bụi kim tuyến.

- Tôi...LeO là anh ruột của tôi.

Cả trường quay ồ lên với tất cả sự nhạc nhiên mà họ có, đây quả là một tin mới mẻ đối với họ, thậm chí họ cũng không ngờ đến nó, và tiếp sau đó là những tiếng xì xào bàn tán không ngớt từ hàng ghế khán giả phía dưới. Chị MC nhanh nhảu đặt ra cho tôi hàng loạt các câu hỏi khác:

- Ồ, thì ra bạn là em gái của LeO. Thảo nào bạn lại sở hữu một vẻ đẹp hoàn mĩ không kém gì anh trai của mình. Bạn kém anh mình bao nhiêu tuổi nhỉ? Tại sao bạn không bắt đầu sự nghiệp của mình cùng anh trai trong khi bạn có một vẻ ngoài tuyệt vời như vậy và trông cả hai anh em cũng chẳng kém tuổi nhau mấy? Và trong tương lai gần bạn sẽ theo nghiệp anh trai mình hay sẽ đi con đường riêng?

- À...ừm tôi ra đời sau LeO hai năm, khi anh ấy đã gần biết đi thì tôi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh. Tôi nghĩ mình sẽ theo con đường của chính mình. Tôi muốn trở thành một người mẫu chuyên nghiệp, và bộ ảnh Winter Mithology đã đánh dấu bước chân đầu tiên trên con đường sự nghiệp của tôi. Về vấn đề khởi nghiệp, tôi thuận theo ý kiến của bà Mona. Chúng tôi từ nhỏ đã được bà Mona đưa về chăm sóc sau tai nạn máy bay thảm khốc mười mấy năm trước, ba mẹ chúng tôi là những hành khách trên chuyến bay định mệnh ấy...không một ai sống sót cả. Vài năm trước, bà Mona đã đưa LeO gia nhập làng giải trí và hơn cả mong đợi, anh ấy đã trở thành một ngôi sao thần tượng. Bà ấy bảo rằng nếu cả hai chúng tôi khởi nghiệp cùng lúc thì dường như tỉ lệ thành công bị chia đôi, nắm trong tay những con át chủ bài thì phải biết từ từ sử dụng nó, mọi thứ đều phải có một trật tự. Nếu chúng ta cứ ra sức tung tuyệt chiêu mà không theo bất cứ một chiến lược nào, cũng giống như một con cá đang ra sức vùng vằng điên cuồng để tìm nước khi bị mắc cạn, và cuối cùng con cá ấy đã chết.

- Woa, một câu nói rất sâu sắc. Chúng tôi rất tiếc về sự mất mát của gia đình các bạn. Ngày trước LeO cũng có trả lời một câu hỏi phỏng vấn về gia đình cậu ấy. Bạn biết không, cậu ấy đã khóc như đứa trẻ. Và khi tôi nói "như một đứa trẻ" thì chính là y như một đứa trẻ đấy. Ôi nhớ lúc ấy quá! Khuôn mặt đó thật đáng yêu làm sao!!!

- E hèm, này chị MC cứ nhắc đến kỷ niệm xấu hổ ấy mãi thế. Chỉ là lúc đó có hạt bụi bay vào mắt em thôi đấy!

- Hô hô hô! LeO thật biết đùa! Nào, hãy giúp thần tượng của chúng ta hồi tưởng lại trong vài phút nhé!

Chị MC vẫy tay với nhân viên hậu đài, ngay lập tức, hai hình ảnh con người 3D hiện ra trước mắt tôi. Một người có vẻ là MC với chiếc micro có biểu tượng của đài truyền hình, và người còn lại, nếu tôi không nhầm thì đó là LeO. Thoạt đầu, khi được hỏi về gia đình, anh ấy từ tốn trả lời câu hỏi, rồi từ từ đột nhiên tôi bỗng nghe có tiếng sụt sịt phát ra từ hai hình ảnh 3D đó, không, là từ "LeO 3D" mới đúng! Anh ấy dùng một tay che mặt lại, rồi bỗng nhiên òa lên, nước mắt (và nước mũi) tèm lem, rồi còn gục trên gối của người MC nữa chứ! "Chị MC 3D" mặt đỏ lựng, đồng thời chị ta biểu lộ đôi chút sự háo sắc bằng việc dùng tay xoa xoa mái đầu bù xù của LeO. Anh ấy cứ chốc chốc la lên "Oh my god" rồi kèm theo vài tiếng nấc như trẻ con. Xem xong đoạn phim tôi không khỏi buồn cười, đúng là LeO, việc gì anh ấy cũng có thể làm quá lên được.

- Đó là vì sao chúng em yêu anh nhất. LeO dễ thương vô đối!!! Quyến rũ vô đối!!!

Một bạn fan nữ nào đấy ngồi ở hàng ghế khán giả hét lên điên cuồng, theo sau đó là những tiếng la hét không dứt của hội fan nữ của LeO, ngạc nhiên hơn là ngay cả chị MC cũng "xông pha" vào cuộc. Trường quay lúc bấy giờ ồn ào như ong vỡ tổ. Hội fan nữ của LeO điên cuồng khuấy đảo không khí trường quay và dường như họ sẽ xông lên sân khấu để được gặp thần tượng của họ. Cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, chị MC vội vã nói câu kết màn quen thuộc.

- Vâng! Vâng! Chương trình "Well-as-sorted" xin được tạm dừng tại đây vì một số trục trặc kĩ thuật ạ! Cảm ơn mọi người đã theo...Á trả cái micro lại cho tôi!

Tôi chỉ kịp nhìn thấy một toán fan nữ ùa lên sân khấu, giành lấy chiếc micro của chị MC và hét lên những câu khẩu hiệu của họ dành cho LeO trước khi chúng tôi được các vệ sĩ ở trường quay nhanh chóng đưa ra ngoài. Fan nữ quả thật rất đáng sợ! Tôi quay sang nhìn LeO, không có bất cứ sự hoảng hốt nào, thậm chí anh ấy còn vui vẻ cười phá lên nữa chứ! Tôi lờ mờ hiểu ra rằng dường như đây là chuyện thường ở huyện, cái sự bát nháo hỗn loạn này có lẽ đã quá quen thuộc với LeO từ khi anh ấy trở thành một thần tượng.

***

Nắng chiều nhẹ nhàng hắt lên dãy hàng rào gỗ, ngăn cách vỉa hè gạch màu đất nung với bãi đất rải đầy sỏi đá nằm ẩn mình trong đám cỏ dại mọc cao hơn cả mắt cá chân. Tiếng nước chảy nhẹ nhàng lách qua những kẽ đá, va vào những hòn đá cuội nằm ven sông cùng với tiếng rít qua từng nhánh cây rậm rạp của gió trời lồng lộng, như một bản giao hưởng của thiên nhiên dưới sự chỉ huy của một bàn tay vô hình thuộc về một vị nhạc trưởng không muốn hiện diện. Tôi nắm lấy một viên sỏi rồi nhắm hướng dòng sông mà ném đi.

Bộp!

Hòn sỏi ấy không nảy lên vài lần như tôi mong đợi. Thao tác ấy tôi từng được xem trên chiếc màn hình lớn ở quảng trường, trong đoạn trailer của một bộ phim sắp ra mắt. Tôi kiên nhẫn nắm lấy viên sỏi khác và ném mạnh, lần này nhất định phải làm được.

BỘP!

Nước văng tung tóe, ướt cả chiếc áo phông tôi ưa thích, đôi Bata cũng không ngoại lệ. Tôi bỏ cuộc! Nhìn trông rất dễ nhưng sao khó thao tác thế nhỉ! Tôi hất nhẹ mát tóc cột đuôi gà ra sau, định bụng sẽ nắm cả một bàn tay đầy sỏi mà ném cho đỡ tức, bởi dường như thú vui ném đá này đang trêu đùa sự kiên nhẫn có giới hạn của tôi. Khuôn mặt tôi lồ lộ sát khí.

- Ngốc thật! Cứ ném bừa vậy thì đến tận thế cậu cũng chưa làm được.

Tôi giật mình quay ra sau, trên tay vẫn còn một nắm sỏi. Caesar cẩn thận từng bước chân khi cậu đi xuống dãy đất ven sông này, hai tay đưa ra hai bên để giữ lấy thăng bằng, đôi giầy thể thao lướt nhanh trên những hòn sỏi rải rác, mái tóc đen tuyền được giữ lại bằng chiếc băng đô đi đường ziczac cũng màu đen nốt. Tôi quay ngoắt lại không thèm để ý. Từ khi người đó xuất hiện, cuộc sống của tôi chưa được có lúc nào bình yên, cậu ta luôn là khởi nguồn cho mọi cảm xúc khó chịu. Tôi nhìn chăm chăm vào đám cỏ trước mặt, tiếng bước chân cứ đều đều vang lên khi cậu ta giẫm lên những hòn sỏi, rồi cho đến khi nó dừng hẳn, tôi nhìn thoảng ra sau thì bắt gặp cậu ta đang đứng cạnh bên mình.

- Đây này, để tôi hướng dẫn cậu.

Nói đoạn, cậu ta nhặt lấy một viên sỏi, hơi khom người xuống và lia viên sỏi như cách người ta chơi trò ném dĩa với chú chó của mình, viên sỏi nảy lên hai ba lần rồi chìm xuống lòng sông. Tôi im lặng nhìn theo đường đi của viên sỏi cho đến khi nó khuất hẳn dưới dòng nước mát lạnh.

- Tôi không làm được.

- Chưa thử thì làm sao biết?

- ...

- Không dám à?

- Này, đã bảo tôi là không thể rồi! Sao cậu cứ thích gây chuyện với tôi mãi thế? Xin lỗi nhưng cậu có thể để tôi một mình được không?

Tôi tức giận vốc cả nắm sỏi ném mạnh xuống mặt sông làm nước bắn cả lên người, một lần nữa. Nước thi nhau nhỏ giọt ở những sợi tóc mai hai bên má xuống những hòn sỏi dường như là âm thanh duy nhất trong không gian hiện tại.

- ...Chuyện ngày hôm đó...tôi xin lỗi. Mà cậu cũng có một phần lỗi ấy chứ. Khi không lại nhắc đến nó. Chúng tôi rất nhạy cảm với vấn đề ấy, cũng như những con người da màu nhạy cảm với vấn đề bị gọi là "mọi đen".

- ...Tôi chỉ muốn hỏi rằng...khi nào có thời gian...tôi có thể ghé thăm tòa lâu đài của công tước Valentino...không thôi. - Tôi thấp giọng khi nhớ đến buổi chiều hôm ấy.

- Chỉ...chỉ thế thôi à?

- ...Ừm.

- A...ôi thật là! Xin lỗi. Cái tật hấp tấp nóng nảy của tôi mãi không bỏ được...

Caesar ngồi phịch xuống bãi đất, co chân lên, hai cánh tay khoanh lại đặt trên đầu gối và hướng ánh nhìn ra con sông, đôi mắt mơ màng nhìn trong vô định như chỉ đang chờ câu trả lời của tôi. Đột nhiên tôi cũng cảm thấy mình cũng có một phần lỗi trong đấy, không đâu lại nhắc đến vấn đề dường như là không thể đề cập đến.

- ...Lời xin lỗi tạm chấp nhận...

- Cái gì? Vậy mà "tạm chấp nhận" ư? Cậu nên biết là tôi...

- Xin lỗi!

Tôi hét vào khoảng không tĩnh lặng trước mặt và xấu hổ quay mặt đi khi Caesar chưa kịp dứt lời. Có vẻ cậu ta đã sững người lại trong vài phút, xung quanh im lặng như tờ, chẳng có gì ngoài tiếng nước chảy lách qua những kẽ đá. Vài giây sau, tôi nghe tiếng thở phào của cậu ấy. Tôi cong miệng, mắt khẽ liếc nhìn sang. Dưới ánh hoàng hôn, cậu ta trông tuyệt đẹp, như một ân huệ của tạo hóa. (LeO, anh cũng rất điển trai, đừng buồn nhé)

- Hey...chỉ tôi...cách lia sỏi được không?

Cậu ta hắt nhẹ rồi nở một nụ cười mỉm, đôi mắt nâu nheo lại.

- Ừ.

***

- Bé con Louis của anh đâu rồi?

Miếng bít tết của tôi chút xíu nữa là rời khỏi cái đĩa ăn rồi tiếp đất nếu không nhờ vào kĩ năng thần sầu của tôi cùng với chiếc nĩa yêu quý. LeO mở cửa xông vào phòng thốt ra những lời khiến tôi sởn cả tóc gáy, nổi cả da gà, những hạt đậu trắng tôi đang "tiêu hóa" trong miệng có lẽ sẽ bay thẳng lên khí quản nếu như tôi không kịp trấn tĩnh bản thân lại.

- Anh này! Đã bảo anh đừng gọi em như thế nữa mà! Nghe kì kì sao ấy!

- Sao thế? Hồi đầu em có chút gì là phản đối đâu?

LeO giương đôi mắt long lanh to tròn nhìn tôi như một chú cún con. Quả thật anh ấy trông thật dễ thương. Khi thì trông cực kì cá tính, khi thì như một gã lãng tử si tình, khi lại dễ thương như một đứa bé mẫu giáo. LeO như sở hữu một khuôn mặt vừa khít với mọi chiếc mặt nạ cảm xúc. Thảo nào lượng fan của anh ấy lại tăng theo cấp số nhân theo từng ngày!

- Đừng giương đôi mắt long lanh ấy nhìn em nữa. Nó không có tác dụng gì đối với em đâu. À mà anh nên sử dụng nó với fan của anh í, em đảm bảo hiệu quả sẽ cao nhất trời.

Tưởng chừng sẽ lại xảy ra một cuộc tranh luận về chủ đề "Cách hấp dẫn fan" của LeO, nhưng không, anh ấy bỗng không hùa theo câu đùa của tôi nữa. LeO ngồi vào bàn ăn, chộp lấy một quả táo trên bàn nhai ngấu nghiến, rồi nói chuyện với tôi bằng cái miệng đầy táo vụn:

- ã từng nghe  ến Hiệp hội a- ơ- anh chưa? 

- Hiệp hội gì cơ?

Chà, tôi rất ngạc nhiên khi tôi có thể hiểu được những gì anh ấy đang nói, mà thật ra là đoán thôi, ai ngờ đâu trúng thật. LeO nuốt nốt miếng táo cuối cùng, chỉnh tư thế ngồi, hai tay chắp lại chống cằm rồi nhìn tôi với vẻ nghiêm túc pha lẫn sự ngạc nhiên:

- Em không biết à? Là Hiệp hội Ma-nơ-canh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com