Game Oc Story
- Đau đầu quá mày... - Ngân nằm trên giường, nhăn nhó. Từ tối hôm qua tới giờ đầu nó cứ ong ong u u. Ngủ dậy thì cũng đã đỡ tí chút, nhưng nó không muốn ra khỏi giường, ít nhất là không phải bây giờ.- Tệ thật đấy...Cậu có lên lớp được không hay để xin nghỉ hôm nay?Lyra nghiêng đầu hỏi.- Chắc là không cần đâu...Chỉ là giờ tôi hơi mệt thôi.- Có khi là do tối qua cậu về muộn nên bị ngấm sương đêm đấy.Sylvan bỏ tay khỏi trán Ngân, gật gù.- Kiếm gì nóng nóng uống vào là đỡ.Châu tay chống ngang hông, lo lắng nhìn con bạn. Nó biết Ngân không phải loại giả ốm trốn học, và cũng biết Ngân thể trạng yếu đó giờ. Vậy nên nó chỉ thở dài:- Thôi, mày cứ nằm nghỉ thêm tí nữa đi, lát tao mua đồ ăn sáng về cho._______ _______ _______ _______ _______ _______ _______- Mãi mới có một hôm đẹp trời ~Lyra cắn miếng bánh bông lan, vẻ thoả mãn hiện rõ trên khuôn mặt bầu bĩnh. Sylvan xoa tay, háo hức:- Thế này thì có khi tối nay được lên phòng Thiên văn thực hành môn Chiêm tinh đấy! Trường xây trên đảo bay cao thế này thì sao sẽ đẹp phải biết!Sau bao ngày sương mù dày lạnh lẽo, cuối cùng nắng cũng lên, ấm áp. Đó cũng là lí do sương đêm hôm qua dày hơn...- ...và làm cho Ngân đau đầu. - Châu nghĩ, và thấy nhộn nhạo trong bụng. Phần vì nó lo cho con bạn thân, phần vì nó lờ mờ cảm thấy sương đêm không phải là lý do dy nhất, còn nữa là...Có người đang nhìn chằm chằm vào nó, từ bóng tối. Nó đã để ý ngay từ khi mới bước vào căng tin: ở góc phía Tây, một cô gái tóc trắng với cặp mắt tròn xoe như trăng rằm ngồi khoanh tay trên bàn, nhìn chòng chọc vào nó. Mái đầu nghiêng nghiêng, màu tóc trắng bạc như đã hấp thụ hết ánh sáng xung quanh cùng đôi mắt dường như không bao giờ chớp làm người đó như một con búp bê từ phim kinh dị, bất động, lặng thinh. Nó đã và đang cố hết sức để không thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn và ăn uống bình thường, vì quy tắc nói rồi mà.
-------------------------------------------------------29/3/2025:Word count: 5290 từ
''Nếu có ai đó nhìn chằm chằm vào bạn từ bóng tối, đừng đáp lại ánh mắt của họ, đừng tỏ ra sợ hãi, lờ họ đi và tiếp tục công việc của bạn.''
Nó trệu trạo nhai. Đồ ăn trong miệng dẫu có ngon đến mấy giờ cũng chỉ có cảm giác như bìa các-tông. Giờ nó chỉ muốn ăn xong càng sớm càng tốt, mua đồ cho Ngân rồi biến khỏi tầm mắt của nữ nhân kia. Nhưng khon đã nào...khu bán đồ mang về nằm phía Tây...nghĩa là nó sẽ phải đi ngang qua mặt người đó...Cứ nghĩ đến đôi mắt to tròn mở lớn đó là nó lại không khỏi rùng mình. Nhưng dù sao thì cũng phải đi thôi...Nó thở dài, đứng lên khỏi ghế:- Tôi đi mua đồ ăn sáng cho Altair đây, hai cậu cứ về lớp đi nhé.Đúng như nó nghĩ, đôi mắt ấy vẫn không rời khỏi nó khi nó đã rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến gần người đó. Tia nhìn chằm chằm đầy kinh dị làm nó thấy ngột ngạt kinh khỉnh. Bồn chồn gõ móng lên mặt quầy trong lúc chờ người phục vụ mang đồ ăn ra, Châu chợt nghe có giọng nói văng vẳng:- Là ''Nightmare Moon', đừng quên nhé...
Giọng nói nhỏ và nhẹ như gió thoảng qua. Vang lên từ chếch bên trái phía sau, chỉ có thể là của người đó......không có ai cả.Châu gần như không tin vào mắt mình. Cô gái đó đã biến mất không dấu vết như chưa từng xuất hiện. Nhìn xung quanh, nó cũng không thấy bất kì ai mang mái tóc trắng bạc nổi bật giống như vậy cả. Vậy đây là lí do quy tắc nói phải lờ người đó đi sao? Mà người đó là ai vậy nhỉ? ''Nightmare Moon''...đó chắc chắn không phải là một cái tên, và chắc chắn nó phải mang một ý nghĩa nào đó...Có điều cái ý nghĩa đó là gì thì Châu chưa nghĩ ra...nên kể cho Ngân không nhỉ? Ngân chuyên Văn, đã dành bao nhiêu năm thanh xuân để giải thích ý nghĩa của mấy cụm ẩn dụ hoán dụ, chắc nó cũng phăng ra được gì đó...Mà thôi, Ngân đang mệt, cứ để nó nghỉ đi đã...Hoàng thì..thôi, khỏi nói tới đi, thằng đấy suy nghĩ hời hợt lắm...Zeph thì quá vô tư. Capril là mọt sách, hiểu sau biết nhiều, cơ mà với lượng thông tin cực kì ít ỏi có được thì có lẽ cậu ta cũng phải bó tay thôi.''Bộp!''''Àooo!''Mải nghĩ ngợi vẩn vơ nên nó cứ đi phăm phăm, chả để ý xung quanh rồi va vào một người phía đối diện, chai nước trên tay cũng đổ hết lên áo người đó.- Trời ạ..Cái quái gì thế này?!Người mà Châu vừa va vào là một cậu trai khá cao ráo, tóc xanh phổ đậm, đeo cà vạt như dân công sở nhưng thần thái thì giống mấy ông lãnh đạo cấp cao. Châu nhặt chai nước lên, lúng túng cúi gập người xin lỗi:- T-tôi thật sự không cố ý. Xin lỗi vì đã làm ước áo cậu, mong cậu bỏ qua cho...- Bỏ qua thế nào được?! Ướt hết áo thế này thì làm ăn gì được nữa?Cậu trai gắt lên. Châu bắt đầu sốt ruột. Đã gần 7 giờ rồi. Nếu không về ngay thì lát nữa sẽ muộn học mất. Và tên này trông có vẻ rắc rối đây...Trông cậu ta có vẻ là người coi trọng vẻ bề ngoài, ăn diện bảnh bao như đi tiệc dù hôm nay rõ ràng là chẳng có sự kiện gì cả. Đè nén hết mức cái mong muốn gạt phắt người đang đứng trước mặt qua một bên, Châu cười trừ:- Áo khoác của cậu là đồ xịn, có vẻ nó không thấm nước. Cậu chờ một chút là nó khô ngay mà.- ''Chờ một chút''? Nói nghe đơn giản nhỉ? Biết cái áo này đáng giá bao nhiêu không? Ai mà biết được trong chỗ nước vừa rồi có cái khỉ gì chứ!Người kia không những không tha cho nó mà còn có vẻ cáu tiết hơn. Châu bắt đầu khó chịu. Chỉ là cái áo khoác ngoài thôi mà, có phải lằng nhằng như vậy không? Nó không phải kiểu người sẽ dành hàng giờ trước gương để lựa cho mình bộ cánh đẹp nhất hay sẽ dậy từ 5 giờ sáng để trang điểm trước khi đi học, nên cái việc một thằng đàn ông nhất quyết mặc đồ tổng tài ''nguyên cây đen'' mới chịu quả là một cái gai trong mắt nó. Trong lúc Châu còn đang tính xem nên nhổ cái gai này đi kiểu gì cho nhanh nhất thì một giọng nói quen thật là quen vang lên cắt ngang tràng lèm bèm cấm cảu của tên kia:- Thôi nào anh bạn, có cần phải khó chịu vậy không? Trời hôm nay cũng đâu có lạnh.Là Hoàng. Nó thản nhiên khoác vai cậu trai kia, giở giọng bông đùa.- Cậu sợ vài giọt nước trên áo sẽ làm cậu bị cảm sao? Vậy để tôi sấy khô cho. Hoàng vừa nhát mắt cười vừa giơ bàn tay phải đang toả ra hơi ấm nóng tới trước vạt áo khoác còn vương vài vệt nước của người kia. Nhăn mày khó chịu, cậu ta thô bạo hất tay Hoàng ra, quắc mắt:- Bỏ tay ra, đồ tuỳ tiện! Nghĩ gì mà tự nhiên bá vai bá cổ người khác như quen biết rồi thế? Thấy người sang bắt quàng làm họ à?! Làm ơn biến giùm!Bên cạnh Châu, Zeph bật ra tiếng cười kha. Còn Hoàng chỉ nhún vai, nhướng mày, dấu chữ thập đỏ nổi rõ:- Aha, mày đã nói thế thì thôi vậy. Tao đây chỉ muốn thay bạn xử lí mớ rắc rối từ một thằng đàn ông mà còn điệu hơn cả con gái thôi, bị nói là bắt quàng thấy nhột quá. Ccơ mà, không phải ai cũng có mắt nhìn để mà đánh giá đúng một người ngay từ lần đầu gặp đầu tiên đâu...Hoàng nhìn người kia từ đầu đến chân, tông giọng như mang ý coi thường. Cậu trai kia nhìn Hoàng một cách tức tối, ánh mắt hệt như mấy con chó bị xích nhìn đám trẻ con vừa quăng cả cái dép vào mặt: muốn lao ra cắn nhưng không được.Cậu ta giật mạnh vạt áo (đã gần khô hẳn), nhìn lướt qua cả đám bọn nó một lượt rồi quay người rời đi, chả thèm nói năng gì thêm nữa. Zeph nhìn theo hướng người kia đi, chép miệng gật gù:- Thằng đấy rảnh thật. Ăn mặc như vậy chỉ có thể là đi ''off fan''**: sự kiện gặp gỡ giữa fan và idol- Hoặc đi tán gái. Mà Vania này...Hoàng quay sang Châu, hỏi nửa đùa nửa thật:-...mày đi đứng kiểu gì mà tông phải thằng đấy vậy? Mới bị cận à? Thấy tao đang giơ mấy ngón đây không? Hoàng huơ huơ tay trước mặt Châu, chọc. Châu gạt tay nó qua một bên:- Thị lực tao 10/10, ô kê? Tại lúc đấy tao đang vội mang đồ ăn sáng về cho Altair. Nay nó kêu đau đầu nên ngủ nướng tí.Lắc lắc túi đựng hộp bánh su kem đang cầm trên tay, Châu chợt nhận ra...- Thôi chết, mấy giờ rồi?!- Ừm...7 giờ 10 phút... - Zeph liếc nhìn đồng hồ, trả lời. Châu hoảng hốt, lập tức quay đầu chạy về kí túc á:- Tụi mày về lớp trước đi tao dẫn Altair lên sau!!_______ _______ _______ _______ _______ _______ _______Và hiện tại thì bọn nó đang đứng trên sân vận động, chuẩn bị cho tiết Thể chất và Chiến đấu.Khác với môn Vũ khí và Cường hoá, học sinh không được sử dụng vũ khí trong môn này. Riêng phần thể chất thì đến cả phép thuật cũng không được dùng luôn, phải vận dụng sức mạnh thể hình của bản thân. Về mảng Chiến đấu thì đúng như cái tên, học sinh sẽ học các kĩ năng về khả năng thực chiến như kiểm soát năng lực; né đòn; vượt chướng ngại vật;...Giáo viên dạy môn này là một người lai rồng tên Darian Veyran, một trong số ít những giáo viên là người lai trong trường. Những giáo viên là người lai thường dạy những môn tự nhiên như Sinh vật học, Dược thảo học hay những môn cần có phản xạ cao như Chiến đấu. Và ông thầy này chắc chắn là đã đáp ứng đủ mọi yêu cầu người ta có thể đề ra cho một giáo viên dạy môn này. Ngay sau khi đáp đất cùng hiệu ứng ''bụi bay mịt mù'' từ làn gió mạnh đôi cánh rồng tạo ra, thầy ta vung tay hét lên:- Tất cả vào vị trí! Chuẩn bị chạy 5 vòng sân!Lời vừa dứt đã có vài tiếng xì xầm phản đối, đặc biệt là bên chỗ Aurelia. Cô ả hất tóc kiêu kì:- Đùa chứ? Chạy 5 vòng sân trong cái thời tiết này? Hỏng hết cả da tôi mất...- Mà thầy không ho khởi động à? Nửa chừng chuột rút thầy có chịu trách nhiệm không?Một người khác càu nhàu. Bên này Ngân cũng đang nhăn mặt. Nó vốn đã không mạnh về thể chất, giờ lại thêm cảm giác uể oải tàn dư từ cơn đau đầu đêm hôm trước làm nó chẳng muốn động tay động chân. Capril là mọt sách, theo logic thông thường thì sẽ kém trong khoản vận động, nhưng cậu ta lại lai Ma Kết nên vẫn khoẻ hơn cái đứa ''suốt ngày ở nhà'' như Ngân. Thầy Darian khạc một luồn lửa về chỗ đám học sinh đang phản đối, nóng nảy:- Đây là môn Thể chất và Chiến đấu chứ không phải Mát-xa và Thư giãn! Phải luôn sẵn sàng cho mọi trường hợp! Ai không đồng ý có thể không học nữa, cuối năm không có điểm ráng chịu! Xếp hàng nhanh lên chuẩn bị chạy! Cả cái đám lớp B lề mề ia nữa! Có nhanh chân lên không thì bảo!?Thầy ta quay ngoắt ra sau, hét. Giờ tụi học sinh mới biết rằng tiết này học ghép với lớp 10B. Sau khi đám lớp B đã đứng trên đường chạy cùng hội 10A, thầy Darian nở một nụ cười y như mấy ông MC lúc báo với người chơi rằng sắp có thử thách mới chào đón họ, đôi cánh rồng của ông sải rộng:- Đây là một cuộc đua nho nhỏ mà các trò có thể sử dụng phép thuật để tiến lên phía trước. Trong chiến đấu thì không ai cần công bằng làm gì cả. Một người về đích đầu tiên sẽ nhận được phần thưởng là...Ông hít một hơi thật sâu, nhìn một lượt những gương mặt hồi hộp của đám học sinh, rồi giơ tay lên, trong tay ông là 3 tờ phiếu nhỏ.-...1 lần miễn bài tập về nhà áp dụng cho môn nào cũng được và 2 lần miễn nuhững tội lỗi quái chiêu của mấy trò! Kèm một điểm tuyệt đối môn này trong học bạ!Tinh thần của đám học sinh nâng cao thấy rõ. Dù không đạt được phần thưởng rõ ràng là rất đáng mong chờ này thì cái cơ hội ''chơi bẩn'' đám bạn vẫn vô cùng quyến rũ. - Lưu ý là chỉ được dùng những phép nhẹ nhàng thôi, đừng có thể sau buổi này có người bị gãy tay què chân đấy. Giờ thì vào vị trí...Thầy Darian đưa còi lên miệng. Đám học sinh ngoài vào tư thế chuẩn bị còn bắt đầu kích hoạt năng lực, chuẩn bị cho 5 vòng chạy quanh sân trường Stardust mà hứa hẹn là sẽ tập hợp đầy đủ mọi chiêu trò mà con người ta có thể nghĩ ra. Mấy đứa nhắm bộ là đua không nổi đã lui về phía cuối hàng (như Ngân chẳng hạn, và vài bạn nữ khác), vùng đất bình yên dang tay chào đón. Thật ra không phải tất cả những ai ở khu vực cuối đều à những người muốn ''toàn vẹn thân thể'' về đích. Nhiều nhóm chơi chiến thuật, cử người chạy sau phong thủ từ xa cho ''đồng bọn'' phía trước. Ngân đây là lai giữa cả 2 kiểu. Khi nó đang định từ từ biến về phía sau và đi bộ về đích thì Châu quay ra vỗ vai nó:- Tao nghe lát nữa con Aurelia nó ghim tao lắm. Có gì mày ''trù dập'' nó giùm tao nghen!Hoàng nghe thế cũng quay sang cười nhe nhởn, trên tay nó đã nhen nhóm một ngọn lửa lập loè:- Tiện thì dọn đường cho tao luôn nha!- Đúng rồi đó Altair! Cậu ''backup'' cho cả bọn đi rồi nếu có thưởng thì chia cho! - Zeph nháy mắt, giữa các đầu ngón tay xuất hiện vài tia điện xẹt.Và thế là Ngân đứng đây, các ngón tay hơi giật giật, sẵn sàng tung một lời nguyền bất cứ lúc nào. Một tay cầm lá cờ đỏ giương cao, tay kia đưa còi lên ngang miệng, thầy Darian lấy hơi:''TOÉT!''Còi hiệu vừa dứt, hàng chọc học sinh phóng về phía trước, để lại phía sau một đám mây bụi mù. Trong cuộc đua xuất hiện 6 kiểu người chính: loại ''kệ mọi người cứ đấm nhau đi tôi chạy trước'', là cái loại không chịu giữ sức mà ngay từ đầu đã bắn tốc bỏ xa những người còn lại. Zeph thuộc nhóm này. Năng lực hệ điện cho cậu ta cái buff gấp đôi tốc độ, hiện đã chạy được gần nửa vòng đầu, nằm trong top 5 với mái tóc đã dựng đứng cả lên do tích điện. Trong nhóm đó còn có một người lai thỏ với đôi tay dài bay lất phất trong gió, một người hệ gió chạy như lướt trên mặt đất, một người lai chim sải cánh rộng tạo ra từng luồng gió lớn (bọn họ được bay, nhưng phải bay đúng đường và không được cách mặt đất quá 3m, nghe thì dễ chứ thật ra bay cũng mệt phết, bay thấp nên cánh nặng, lại phải tránh một đống chướng ngại vật), người hệ lửa với guồng chân như một cỗ hoả xa,...Phía sau nhóm này là nơi ''chiến trường'' ác liệt nhất, nơi các loại phép cùng đủ các ngón đòn được tung ra một cách không thể nhiệt tình hơn:- DM ĐỨA NÀO TẠO DÂY LEO THẢ TAO RA!!- SÚNG NƯỚC BẮN TỈA NÈ!!- Cẩn thận đá chọi nha mấy bạn ~- Tặng mọi người cơn gió mát lành giải toả căng thẳng nè ~- KHÔNG THẢ TAO RA ĐÚNG KHÔNG??! CẮN!!- CHÁY LÊN ĐÊ MẤY CON GÀ!!Câu cuối là của Hoàng. Nó, và Châu, thuộc nhóm ''vừa đánh vừa chạy'', tấn công liên tục những ai chạy trước và song song với bọn nó. Hoàng thì chơi một đòn cơ bản nhưng rất công hiệu: triệu hồi cầu lửa ném thẳng vào khớp gối mấy đứa chạy trước và thổi lửa vào mặt mấy đứa bên cạnh. Châu, người luôn thủ đủ thứ dung dịch và thảo dược trong người, vô tư ném thuốc từa lưa. Nhưng giờ nó đang gặp chút rắc rối. Aurelia đang níu chặt tay nó, làn hơi lạnh từ ngọn lửa đen trên tay ả làm nó cảm giác như bị hút dần sinh khí. Kiểu người khó chịu nhất game là đây: loại ''leo lên không được thì mình dìm đứa khác xuống''. Trong lúc Châu còn đang phân vân vẫn không biết có nên chấp nhận bị tác động một phần mà ném nguyên bình thuốc gây bỏng vào mặt cô ả không thì mí mắt Aurelia bắt đầu giật giật, và điều tiếp theo nó thấy là cô ả buông tay nó ra, ôm đầu gào thét. Liếc mắt về phía sau một cái rất nhanh, nó nhếch mép cười khoái trá khi thấy Ngân, người chơi hệ ''bọc hậu'', đang vừa chạy-như-đi-bộ vừa lẩm vừa lẩm bẩm cái gì đấy trong miệng. Cái phép ''Tâm Đao'' mới học được này cũng gì và này nọ phết, Ngân thầm nghĩ trong bụng. Chạy trước nó một quãng ngắn là anh chàng Ma Kết Capril, thuộc nhóm ''chậm mà chắc'' đang vừa chạy vừa chốc chốc lại đưa tay lên chỉnh kính; còn phía sau nó là một nhóm nhỏ học sinh của cả lớp A lẫn lớp B đang chuyện trò rôm rả như thể đây không phải là một cuộc đua mà là một cuộc dạo chơi trong vườn trường vậy. Ở khu vực cuối này cứ như là có một luật bất thành văn cấm người ta tấn công những người ''cùng khu vực'', chỉ thỉnh thoảng có vài ''viên đạn'' lạc từ khu chiến trường hỗn loạn phía trước bay sượt qua làm mọi người hốt hoảng né tránh. Nhưng từ vòng thứ 3 trở đi thì tình hình bắt đầu có sự thay đổi. Thầy Darian, người đang rõ ràng là rất thích thú dõi theo cuộc đua từ trên cao, hét vọng xuống:- Cẩn thận đấy nhá mấy trò!!Trong lúc bọn học sinh còn đang lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đường đua bắt đầu biến đổi: đoạn phía sau toà A đường tự nhiên biến thành cát lún làm mấy đứa lảo đảo suýt ngã; đoạn đường chạy giữa toà B và khu nuôi nhốt sinh vật cùng nhà kính đột ngột xuất hiện hàng chục con Que Sậy (cực kì bám dính) và mấy cái cây sẵn sàng trút xuống bất cứ ai đi ngang qua một cơn mưa mang hình hài của hàng đống quả gì đấy xù xì nặng như cục tạ; nước trong hồ bắt đầu dâng lên, tràn ra đoạn đường ngay bên cạnh và biến nó thành một cái hồ bùn sình trơn trượt. Trên không trung, tiếng cười ha hả của thầy Darian dội vào tai tụi học sinh như một hồi trống trận:- Thật sự vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của cô Willow và cô Ivy! Và mấy trò nhanh chân lên nhé, vì càng về sau các chướng ngại vật sẽ càng ác liệt hơn đấy!Cuộc đua ngay sau đó đã xuất hiện những thay đổi rõ rệt: nhiều người thuộc nhóm đầu hoặc là mất sức chạy chậm dần, hoặc là không kịp né chướng ngại vật trên đường mà ngã lăn quay, chả mấy ai trụ lại được, kể cả Zeph. Mấy đứa thuộc nhóm cuối bất ngờ ''mở khoá kĩ năng'', chạy nhanh hơn cả Usain Bolt. Tự nhiên người ta không còn quan tâm tới việc ném đủ thứ bùa phép vào người nhau nữa, điều quan trọng bây giờ là làm thế nào để né được hết mấy thứ trời ơi đất hỡi đang hăm hở chắn đường. Thứ rắc rối nhất là mấy con Que Sậy. Chúng đông nghẹt mà bám hơn cả keo 502. Đối phó với lũ này hiệu nghiệm nhất là dùng lửa hoặc nhiệt, điều mà Zeph với Hoàng rõ ràng là có thừa. Nhưng hai tên này lại gặp kha khá khó khăn với mấy cây cầu treo đặc biệt rung lắc bắc ngang qua một cái hố sâu hoắm đường kính hơn trăm mét phía sau toà C, đã thế quanh cầu lại luôn chờ sẵn một bầy chim hễ thầy người đến là lao ra mổ túi bụi như có tư thù. Đừng tưởng chỉ cần bay được là tránh được cái kiếp nạn cầu treo này. Từ đáy hố, một cái hố mà nếu thò đầu xuống nhìn sẽ thấy khoảng trời xanh ngắt có mây trắng lập lờ bên dưới, bốc lên những luồng gió mạnh ngăn cản bất cứ ai muốn bay qua (cái cầu treo thì, kì quặc làm sao, lại không bị ảnh hưởng). Nhưng cái này làm khó được ai chứ không phải Châu, với kinh nghiệm đu xà trèo cây leo cầu khỉ ở quê từ bé cùng mấy lọ dung dịch Xua đuổi. Phía sau, Capril đang chật vật nhiều chút vì cái kính của mình, còn Ngân thì..khỏi nói luôn đi.Cuối cùng, giải nhất về tay một bạn nữ hệ gió lớp 10B tên Elysia, người đã về đích bằng cách xé một mảnh vỏ cây du làm ván rồi thổi gió trượt về đích. Nhiều đứa cay cú lắm nhưng cũng chả làm gì được vì thầy Darian và hội học sinh đang ở đó. Hội học sinh được mời xuống đây để giúp trị thương cho đám học sinh, nhưng hơi bất ngờ là hội trưởng Aval và hội phó Kai cũng ở đó. Với nụ cười tươi roi rói mà giờ đây đã nhuốm màu sắc kì quái trong mắt bất kì ai từng đọc bảng quy tắc hội học sinh, chị Aval vui vẻ dùng năng lực ánh sáng hồi phục cho mọi người. Không thể phủ nhận là cái này công hiệu phết. Trong suốt quá trình, Kai không làm gì ngoài lặng lẽ đi sau Aval như một vệ sĩ tận tuỵ. Nhưng khi đi qua chỗ Ngân, anh ta mấp máy môi nói nhỏ một điều gì đó, một điều gì đó nghe như là:- Đêm nay nhớ cẩn thận.Trước khi Ngân kịp tiêu hoá hết thông tin thì anh ta đã đi mất. Nhíu mày nhìn theo, nó chợt nhận ra: chiếc nhẫn bạc bên tay phải của Kai đính sao 4 cánh. Còn chưa khỏi bàng hoàng thì anh ta quay đầu lại nhìn nó. Vẫn là đôi đồng tử xanh thẫm sâu thẳm như đại dương, nhưng ánh nhìn sắc lạnh ấy khiến nó nhớ tới một người.Caius?Đừng đùa chứ...Tiếng còi hiệu của thầy Darian kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Sau khi học sinh hai lớp đã đứng mỗi lớp một đầu sân, thầy ta vỗ tay:- Do chúng ta còn một chút thời gian trước khi hết tiết nên ta quyết định tổ chức một trận giao hữu nho nhỏ giữa hai lớp. Giờ mỗi lớp hãy chọn ra một đại diện đi nào! Đánh thắng thì cả lớp có thưởng!Lần này...hơi bị căng. Danh dự của cả lớp chứ đâu có đùa. Bên 10A xoay vòng thế nào chọn ngay thằng Hoàng, chủ yếu là vì trong mấy đứa xung phong thì thằng này trông có vẻ ngon lành nhất. Bên lớp B thì lại lâu hơn, cứ rì rầm mãi. Rồi cuối cùng cũng có một người bước ra trong tiếng vỗ tay tán thưởng của cả lớp: là cậu trai mà Châu va vào sáng nay.Hoàng nghe máu chảy rần rật trong người. Adrenalin tiết ra ở mức thượng thừa thôi thúc mãnh liệt cái sự muốn-đấm-người trong nó. Cái thằng chải chuốt điệu đà ưỡn ẹo hơn cả mấy con mẹ nữ chính ngôn tình, trông phát tởm...Hoàng lầm bầm trong khi dần dần tiêu xài nốt vài gam kiên nhẫn cuối cùng để chờ thằng kia nháy mắt với tụi ''fan girl'' xong. Đằng sau, nó chợt nghe tiếng Châu hét lớn:- MÀY PHẢI THẮNG ĐẤY!!! THUA TAO ĐẤM!!!Tên kia như nhận ra giọng nói quen thuộc nên quay phắt lại. Nhận ra Hoàng (đang bẻ khớp) và Châu (vẫy tay hò hét cực sung), cậu ta nhếch môi cười khẩy:- Tưởng ai...hoá ra lại là ''người quen''...- Chúng ta đâu phải người quen đâu, anh bạn. Chỉ có mày là đồ nhận vơ thôi.Hoàng đáp trả, chẳng chút ngại ngần dùng ngay cụm từ tên kia mới gán cho nó sáng nay.- Sao? Ăn mặc như này đi đấm nhau không sợ lệch cổ ướt áo à? Hồi sáng mới dính có tí nước đã la oai oái rồi, lần này không biết sẽ thế nào đây?Không thèm đáp trả lại lời khiêu khích, tên kia chỉ lạnh lùng cởi áo khoác, xung quanh sát khí toả ra nồng nặc. Thầy Darian đứng giữa sân, vỗ tay:- Luật rất đơn giản: ai nằm sân quá 3 giây người đó thua! Không tiếp tục tấn công khi đối thủ đã nằm. Không phải lo về chấn thương nhưng với đòn chí mạng thì cũng nên cẩn thận chút. Mời 2 đấu sĩ xưng tên!- Lucian Ardent, năng lực hoả. - Hoàng hất đầu- Juerne Noctics. Để xem lửa của mày có chọi được với băng của tao không nhé ~Hai người nhìn nhau trừng trừng: bên ý chí rực lửa bên sát khí lạnh buốt...''TOÉT!!''Tiếng còi khai cuộc vừa vang lên, Juerne vung tay lên, tạo ra hàng loạt tinh thể băng phóng về phía Hoàng. Băng chạm vào cái gì thì cái đó lập tức đông cứng lại như vừa được lấy ra từ tủ đông. Nhưng Hoàng đều né được hết. Với thân thủ cùng phản xạ cực mau lẹ, nó vừa áp sát Juerne vừa cười khiêu khích:- Chơi đóng băng à? Hơi nhàm đó...- Thay vì bình phẩm thì lo mà giữ cái thân đi kìa.Lời vừa dứt, một tinh thể băng sắc lạnh được phóng về phía Hoàng như một mũi tên. Nó né được, nhưng mảnh băng đã kịp để lại trên má nó một vết rạch mỏng nhưng khá dài. Chả buồn xem xét vết thương, nó dùng ngay kĩ năng bóng rổ bật một cú rõ cao, gầm lên:- Vừa rồi...HƠI BỊ BẤT NGỜ ĐÓ NHA!Đi cùng câu nói đó là một cục đá rực lửa vào ngay mạn sườn. Juerne không phản ứng kịp, ngã lăng vài vòng rồi đứng dậy ngay. Khoé môi giật giật, tay phải từ bao giờ đã được bọc trong băng làm nó có kích thước gấp đôi bình thường, Juerne tung một cú đấm xé gió lao về phía Hoàng. Chẳng chút do dự, chỉ có ngọn lửa vàng cam rực rỡ bùng lên quanh bàn tay nắm chặt, Hoàng vung tay phản đòn. Lửa gặp băng tạo nên một tiếng ''xèooo'' kéo dài cùng làn hơi nước mù mịt. Lợi dụng độ ẩm cao, Juerne thổi ra một làn hơi lạnh buốt, làm không khí quanh sàn đấu đột ngột lạnh đi. Người gặp bất lợi rõ ràng là Hoàng, nếu nó không biết phản đòn ngay bằng một làn khói hăng nồng. Tuy tầm nhìn hạn chế nhưng lần này nó nắm thế chủ động. Đứng nơi đầu gió, nó nhìn được khá rõ cảnh tên kia cố gắng đẩy khói đi bằng hơi lạnh. Không chờ thêm nữa, Hoàng xông vào đám khói, vung chân lên. Một bóng lửa xẹt xuống theo hình vòng cung gần như hoàn hảo. Một cú vào thẳng bả vai. Lần này Juerne không lăn không lộn gì nữa, nằm sàn luôn. Hoàng liếc nhìn đối thủ của mình: khói và bụi ám khắp người, nhún vai châm chọc:- Băng đẹp đấy, cơ mà tan hơi nhanh. Thôi lần sau tự lượng sức mình đi nhé. Tao nghĩ mày hợp làm người mẫu hơn là đi đấm nhau, thật lòng đấy.Tay đút túi, nó ngạo nghễ bước về chỗ đám bạn đang phấn khích vẫy gọi, chẳng buồn để tâm tới ánh nhìn căm phẫn của kẻ nó vừa phá tan nát thể diện đang lóp ngóp bò dậy phía sau..._______ _______ _______ _______ _______ _______ _______Ngân cắn miếng bánh muffin ngọt lịm, hí hoáy viết thêm vài dòng vào bài làm của mình. Đây là bánh thầy Darian thưởng cho cả lớp khi Hoàng đấu thắng Juerne. Trong lòng nó, con miêu con, con Mun, đang vờn vờn viên thạch anh tím treo lủng lẳng trên vòng cổ của nó. Chăm sóc Mun khá là nhàn, chỉ tội hơi tốn thời gian nên tụi nó mang luôn sách vở đi làm bài luôn, khi nào chán thì chơi với con miêu con. Mun tỏ ra khá là quấn Ngân, nên thành ra nó, chứ không phải Hoàng - đứa đã kéo cả bọn vào cái công việc này, mới là người để ý chăm bẵm Mun nhiều nhất. Mắt liếc từ trang giấy đã kín chữ xuống đôi mắt hai màu tím-vàng to tròn của con miêu con, một giọng nói vang lên trong đầu Ngân:''Đêm nay nhớ cẩn thận''
Lời cảnh báo kì quặc thứ hai nó nhận được từ một người nó mới chỉ tiếp xúc đúng một lần. Không thể phủ nhận là nó đang hoang mang, nhất là khi trong quy tắc hội học sinh đã nói rõ:''Hội phó nam (Kai) đeo nhẫn hình sao 6 cánh, không phải 4 cánh hay 5 cánh''
Lần này...tin được không đây? Mà nếu tin, tại sao phải cẩn thận? Có chuyện gì xấu sắp xảy ra chăng? Cả ánh mắt sắc lạnh của Kai khi anh ta quay lại nhìn nó...Một cảm giác quen thuộc mơ hồ trào dâng trong lòng khi Ngân hồi tưởng lại ánh nhìn đó......Thôi, có lẽ không nên nghĩ nhiều..._______ _______ _______ _______ _______ _______ _______Đêm hôm ấy, lần đầu tiên sau hơn 1 tháng trong trường Stardust, ánh trăng sáng soi khắp học viện...-------------------------------------------------------29/3/2025:Word count: 5290 từ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com