TruyenHHH.com

Gaaneji Nguoi La Hoa Tri Ki

Ngày hôm sau, Neji được Itachi đích thân đưa tới trường. Chiếc xe vừa đậu trước cổng trường đã khiến bao nhiêu người đang đi phải dừng bước nhìn vs ánh mắt ngưỡng mộ. Mà ngưỡng mộ ko phải là vì con siêu xe sang chảnh mà nguyên do chính là hai mỹ nam đang ngồi trên xe đấy!!

Họ là ai chứ?!! Là tượng đài BL của đại học Tokyo!! Là cặp đôi trong mơ của các hủ nữ vs châm ngôn "Tôi có thể ế nhưng cp tôi phải real"!! Sau khi Itachi ra trường rồi đi nước ngoài tin đồn ấy đang từ từ lắng xuống giờ đây trong phút chốc liền bùng nổ. Cp ItaNeji đã quay trở lại rồi các chị em mau mau xuống đây mà xem!!

Neji đúng là hầu như ngày nào cũng bị nhiều người nhìn chằm chằm đã quen, nhưng đây là lần đầu tiên những ánh mắt ấy lại rực cháy như vậy liền thấy hơi rén. Cậu bất mãn nhìn sang Itachi:

-Đã nói là anh ko cần đưa em đi mà! Giờ thì hay rồi, em ko biết mình có an toàn qua được cổng trường ko nữa!

Itachi vẫn nở nụ cười ngây thơ nói:

-Anh cũng ko ngờ sẽ như thế này, hay anh cùng em vào trường có được ko?!

-Miễn đi!

Mới ngồi chung xe đã thế này rồi, cả hai mà xuống xe cùng nhau sánh bước liệu cả cái trường này có phải ngất luôn ko?! Thế nào chiều nay cũng sẽ có thêm tin hot đăng lên trang chủ của trường.

-Lần sau em sẽ đi xe buýt!

-Nhưng anh ko muốn em chen chúc vs người khác đâu!

Neji lườm anh một cái nói:

-Dù có thế nào em cũng ko để anh chở lần hai đâu!

Nói xong cậu nắm lấy tay cầm mở cửa bước xuống xe đi vào trường. Mọi người thấy mặt cậu hầm hầm sát khí cũng tự động tránh đường cho cậu đi.

_ _ _ oOo _ _ _

Ở văn phòng hội sinh viên mọi người đang có mặt đông đủ bàn luận về con game mà Gaara mới lập ra.

Hôm qua Naruto đã được chơi thử thấy rất vui liền sáng nay tới văn phòng rủ cả đám cùng chơi. Nhưng Gaara có vẻ gì đó vẫn chưa hài lòng lắm.

Có lẽ là do người chơi thử ko đúng vs ý hắn. Càng lúc nhận định Naruto là Silver của hắn càng lệch đi. Silver là một game thủ chuyên nghiệp có thể ngồi chơi cả ngày trời ko mệt vậy mà Naruto chỉ cần một tiếng là đã chán. Hắn cũng dõi theo Silver đã lâu cũng chưa từng thấy cậu ta hét toáng tức giận vs đồng đội của mình khi họ làm sai. Cũng chưa từng thấy cậu ta cười nhạo nếu đối thủ là một kẻ kém cỏi. Một lần nữa hắn lại khẳng định Naruto ko có cửa sánh vs Silver. Tác phong ko giống, tính cách ko giống, trình độ ko bằng nên cái suy nghĩ muốn Naruto trở thành người chơi thử nghiệm chẳng mấy chốc tan thành mây khói.

Có lẽ anh chị hắn nói đúng. Hắn nên bỏ cuộc rồi mời một người chơi tốt là được... nhưng hắn vẫn có gì đó ko cam lòng, cứ như hắn có linh cảm Silver đang ở rất gần hắn...

Neji bước vào thấy mọi người ko lo làm việc mà tụm ba tụm năm chơi game liền nhíu mày khó chịu.

-Văn phòng hội là nơi xử lý công việc ko phải là trung tâm điện tử!!

Mọi người nãy giờ mải mê chơi mà ko ai nhận ra Neji đã vào từ lúc nào bị chất giọng ồn ồn xen chút tức giật khiến ai nấy giật bắn cả mình. Mọi người nhanh chóng cất hết điện thoại quay về bàn làm việc chỉ có tên Naruto điếc ko sợ súng liền chạy tới gạ cậu chơi cùng.

-Nè Neji, đây là game do Gaara đã làm đó. Cậu nể mặt một chút chơi chung cho vui đi.

Đám người trong hội liền tái mặt chết lặng tại chỗ. Ai nấy đều tự giác đếm ngược trong lòng

Ba...

Hai...

Một...

Neji nghiến răng đẩy mạnh Naruto ra được Gaara đỡ lấy.

-Mấy thứ này thì có gì hay ho chứ!! Có thời gian chơi mấy thứ vô ích này sao cậu ko lo học hành nghiêm túc chút đi! Hiệu trưởng Minato đã dặn nếu năm nay cậu ko được điểm B thì sẽ loại cậu ra khỏi hội!!

Naruto lần đầu tiên thấy Neji gay gắt như vậy cũng hơi sợ. Riêng những lời nói vừa rồi của cậu cũng khiến Gaara tức muốn phát điên.

-Cái gì mà vô ích?!! Cậu ko chơi thì thôi sao phải nói khó nghe như vậy?!!

Neji thấy hắn dám phản bác lại mình, trong người sẵn cơn buồn bực liền như quả bom vừa châm một mồi lửa.

-Tôi cứ nói khó nghe như thế thì sao?!! Mấy thứ game này chẳng có gì tốt cả!! Chỉ có mấy kẻ ngốc vô công rỗi nghề mới tìm đến chúng mà thôi!! Đúng là vô tích sự!!!

Gaara như con mãnh thú bộc phát hết cơn tức giận kiềm chế đã lâu mà lao vào tung một đấm lên mặt Neji. Cả phòng chìm vào yên ắng trong chốc lát. Neji bị đấm xong cũng ko vừa mà tung một cước vào ngực Gaara khiến hắn đau đớn mà lùi vài bước. Ai nấy trong phòng này cũng biết Neji học võ từ nhỏ nên lúc này Gaara thật sự là đang lấy trứng chọi đá. Nhưng hắn vốn rất háu thắng cũng ko chịu thua mà tiến đến đè cậu ra sàn. Cả hai chuyển từ đánh đấm sang vật lộn. Càng đánh càng hăng khiến Sasuke và Naruto cố gắng cách mấy cũng ko tách được họ ra. Đám con gái thì hoảng sợ đứng cách xa 100m.

Đúng lúc này có một bóng người lao vào hợp lực vs Sasuke và Naruto thành công tách được hai người đó ra trong tình trạng vô cùng thê thảm. Hai bên mặt mũi đều bầm dập khoé miệng toé máu mà vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Nếu ko phải bị kiềm chặt có khi lại lao vào tẩn nhau lần nữa.

-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Sao người trong hội mình mà lại đánh nhau?!

Neji giờ mới có thời gian để ý tới kẻ đang giữ chặt mình trong tay, ko ngờ lại là Itachi. Neji cau mày hỏi:

-Sao anh còn chưa về?!

-Anh có việc gặp hiệu trưởng tiện đường ghé mấy đứa làm việc ổn ko! Nhưng rốt cuộc em sao lại đánh nhau vs người của mình?! Chẳng phải nội quy của hội đã ghi rõ cấm gây xích mích rồi sao?! Em là hội trưởng phải làm gương mới đúng...

Neji nghiến chặt răng mặc kệ khoé miệng đang đau rát hướng Itachi mà quát lớn:

-Tôi chưa từng muốn vào hội sinh viên!! Cũng ko bao giờ muốn cái chức hội trưởng này!! Lúc đầu là anh muốn tôi vào, lúc sau lại ép tôi nhậm chức hội trưởng, anh có biết là tôi đã mệt mỏi thế nào rồi ko?!!

Itachi bị cậu quát có hơi sững sờ. Nghĩ lại quả thật đúng như những cậu nói. Khi hay tin cậu vào học cùng một trường vs mình anh đã vui như một tên điên bất chấp mọi thứ lôi kéo cậu vào hội sinh viên để anh được ở bên cậu thật nhiều. Chưa đầy một năm anh tốt nghiệp, anh đã ko hỏi ý kiến mà giao luôn cái chức hội trưởng cho cậu vì anh tin cậu có thể làm tốt chức vụ này...

Neji phút chốc trầm mặt thở dài một hơi:

-Lúc nào cũng phải sống theo sự sắp đặt của người khác... tôi thật sự quá mệt rồi...

Dứt lời cậu lập tức đẩy cửa bỏ ra ngoài. Itachi cũng hướng Gaara thay cậu xin lỗi hắn rồi vội vàng đuổi theo.

Trong văn phòng mọi người vây quanh Gaara dùng hộp y tế có sẵn trong văn phòng sơ cứu vết thương cho hắn. Ko phải là họ ko quan tâm đến Neji đang bị thương mà biết bên cậu có Itachi là đủ rồi, họ mà tới khéo lại trở thành bóng đèn tỏa sáng. Thấy hắn mặt đầy sát khí khiến mọi người ko ai dám mở miệng, đến cả thở mạnh cũng ko dám. Sơ cứu xong mọi người liền lấy Naruto ra chỉ trích, dù gì cũng là do cậu ta khơi mào.

-Tất là tại cậu đấy Naruto!!

-Biết rõ Neji ko thích chơi game còn rủ rê làm gì?!!

-Tôi xin lỗi, do chơi vui quá nên tôi quên mất...-Naruto nói vs vẻ mặt đầy hối lỗi.

Im lặng nãy giờ hắn mới lên tiếng:

-Cũng ko phải lỗi của Naruto, đừng trách cậu ấy! Lỗi là do cậu ta ko nói lý lẽ trước... chơi game có gì là xấu chứ?! Cậu ta có thù vs game à?!

Tất cả rơi vào âm trầm như đang nghĩ đến chuyện ko vui. Sasuke nãy giờ ngồi như tượng đá khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần cũng lên tiếng:

-Cậu ta đúng là có một mối thù vs game... à ko... nên nói là cậu ta có một vết thương lòng vs game...

Gaara liếc mắt lên nhìn Sasuke:

-Vết thương lòng?!

Sasuke gật đầu nhẹ rồi bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.

Hai anh em Sasuke và Itachi đã gặp Neji từ hồi tiểu học. Năm đó Neji mỗi lần rảnh rỗi lại âm thầm ra một góc khuất trong trường lấy máy game ra chơi. Cậu lúc ấy rất thích chơi game chứ ko giống như hiện giờ thấy game là gắt gỏng. Đặc biệt cậu ta chơi cực giỏi Apex Legends đến mức Itachi cũng phải ngạc nhiên. Mãi vài tháng sau đó khi ba người họ chơi vs nhau khá thân Neji mới tự hào khoe vs họ đó là game cha mẹ mình đã làm.

Cha mẹ cậu là những người lập trình game có tiếng trong ngành. Cha cậu Hyuga Hizashi còn là game thủ số một Nhật Bản đã giành về ko biết bao nhiêu giải thưởng quốc tế. Năm cậu được bảy tuổi, Hizashi đã cùng vợ mình sang Hàn Quốc để nhận giải thưởng danh giá dành cho nhà lập trình xuất sắc khi Apex Legends được mọi người toàn thế giới đánh giá cao. Khi đó Neji sốt cao nên họ ko thể mang cậu theo cùng. Nhưng đó lại là một điều may mắn... vì lúc hai vợ chồng tham dự lễ trao giải xong, lúc đang trên đường ra sân bay để về nước. Họ đã hẹn sẽ ăn mừng vs con trai. Nhưng cả hai đã gặp tai nạn giao thông mà qua đời tại chỗ.

Tối hôm sau, Neji biết cha mẹ sắp về, trên trán vẫn còn dán miếng hạ sốt mà ngồi trước ngóng trông từng phút. Tiếng chuông cửa vừa vang lên cậu liền hào hứng chạy ra mở cửa. Nhưng thứ chờ cậu ko phải là vòng tay ấm áp của cha mẹ mà là người bác Hiashi đang buồn bã nhìn cậu và hai cỗ quan tài lạnh lẽo.

Trong suốt ba ngày diễn ra tang lễ, Neji cầm trên tay tấm bằng khen "Nhà lập trình game xuất sắc nhất" bằng tiếng Hàn, cậu sốc tới mức một giọt nước mắt cũng ko rơi. Ba ngày sau khi đang hạ mồ cậu mới chính thức phát điên gào thét trong cơn mưa đòi cha mẹ như con thú nhỏ cố gắng vùng vẫy trong bất lực.

Đó chính là cú sốc đầu đời, cũng là điều khó chấp nhận nhất đối vs một đứa trẻ ngây thơ chỉ mới bảy tuổi...

Mọi người nghe Sasuke kể xong câu chuyện mà lòng ai nấy cũng nặng trĩu. Họ biết cha mẹ cậu mất sớm phải sống vs bác. Lúc đầu họ nghĩ cậu ghét chơi game là do người bác khó tính cấm cản, ko ngờ lý do thật sự lại thương tâm đến thế...

Vì game mà cha mẹ cậu mất mạng, vì game mà cậu thành trẻ mồ côi. Một đứa trẻ ngây thơ đã mất hết chỗ dựa. Nếu đổi lại là họ thì họ có hận ko?! Có ghét ko?!

Câu trả lời tất nhiên là có...

_ _ _ oOo _ _ _

Neji tuy bị thương nhưng thay vì xuống phòng y tế cậu lại lên sân thượng. Đơn giản vì cậu ko muốn giải thích vs bất kì ai về vết thương của mình từ đâu mà có.

Đây là nơi yêu thích của cậu, mỗi khi có chuyện gì buồn cậu đều lên đây. Trường đại học Tokyo xây rất cao, ở trên này cậu có thể nhìn thật xa cứ như cả thành phố này đều bị cậu thu vào tầm mắt. Một làn gió thổi qua như đánh bay muộn phiền trong lòng cậu khiến cậu dễ chịu hơn một chút.

Itachi quá hiểu tính tình của cậu nên đã đến phòng y tế mượn hộp sơ cứu rồi lên sân thượng tìm cậu. Biết anh tới cậu cũng ko đuổi người đi mà chỉ im lặng nhìn về phía xa. Có lẽ ngồi đây nãy giờ đã khiến tâm tình cậu dịu đi đôi chút.

Itachi ko nói ko rằng lấy tăm bông thuốc đỏ ra ân cần lau lên vết thương trên mặt cậu. Neji cảm thấy đau nhưng vẫn cứng đầu ko rên nửa tiếng. Itachi thấy thế cũng đau lòng khôn xiết.

Ko gian xung quanh cả hai rơi vào tĩnh lặng một lúc thật lâu rồi Neji mới bị Neji lên tiếng phá vỡ:

-Xin lỗi... lúc nãy em ko cố ý lớn tiếng vs anh...

Ngoài bác Hiashi ra, Itachi chính là người duy nhất cậu xem như người thân. Nếu ko phải lúc nãy mất bình tĩnh cậu sẽ chẳng bao giờ đối vs anh nói những lời khó nghe.

Itachi mỉm cười dịu dàng nói:

-Anh hiểu mà... mấy ngày nay thật sự khổ cho em rồi! Bản thân anh cũng biết vị trí này rất áp lực mà lại giao cho em khi còn quá sớm...

Neji cúi đầu ko nói gì nhưng anh cũng hiểu ra những gì mà cậu chịu đựng.

Từ khi nhậm chức đến giờ tuy nhận được nhiều tán thưởng nhưng cậu hầu như phải xử lý công việc một mình. Đừng hỏi tại sao cậu ko giao cho đám Sasuke, vì những công việc trước cậu giao cho họ đã làm xong đâu, vs cả họ chỉ mới là sinh viên năm nhất mới vào trường. Các senpai khoá trên đều nói phải lo làm đồ án ko có thời gian nên giao hết việc còn tồn đọng của họ cho cậu làm. Thế đấy, phía trên là những đàn anh đàn chị cậu ko thể quản, phía dưới là những đàn em chưa đủ kinh nghiệm vẫn còn ham chơi. Nên tại sao cậu phải một mình làm mọi thứ đáp án quá rõ ràng nên ko cần phải hỏi nữa.

Itachi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

-Sao em ko chơi game vs mọi người để hoà nhập?! Giống như trước đây em đã làm vs anh và Sasuke vậy!

-Anh cũng biết cha mẹ em đã chết như thế nào mà...

-Nhưng em đâu ghét game...

Neji thẫn thờ nhìn Itachi.

-Anh biết streamer đang đứng top 1 Tokyo nổi tiếng hiện giờ chính là em...-Anh tiếp lời.

Neji nhíu mày nhất quyết ko chịu nhận.

-Người đứng top 1 hiện giờ là kẻ tên Silver lúc nào cũng đeo mặt nạ sao anh dám chắc đó là em?!

Anh thở dài nở nụ cười buồn.

-Em đã quên trong Apex Legends ai là đồng đội quen thuộc nhất của em khi còn nhỏ sao?! Năm đó chúng ta cặp chơi ăn ý nhất nên anh còn lạ gì cách chơi của em nữa... vừa nhìn thấy phong cách chiến đấu của Silver là anh nhận ra ngay!

-....

Itachi nói đúng. Silver chính là cậu. Mà ko phải... chính xác thì Silver là ID của cha cậu dùng để streamer trong khu vực. Vì chỉ là một trong nick phụ nên sau khi ông mất cũng nhanh chóng phai nhạt. 13 năm sau cậu đã chọn ID này cho nó có cơ hội tái xuất một lần nữa. Lý do cậu chọn nó trong mấy chục cái nick phụ của cha là vì đây là nick duy nhất khiến cậu ấn tượng sâu sắc bởi mỗi khi dùng nó cha cậu đều mang một cái mặt nạ bạc. Ông trước khi đi Hàn rồi xảy ra tai nạn thương tâm đã tặng lại cho cậu chiếc mặt nạ đó xem nó là ông mà yên tâm dưỡng bệnh.

Mọi người cho rằng cậu ko thích chơi game là vì nó sẽ khiến cậu nhớ về cha mẹ. Nhưng cậu luôn làm những thứ ngược đời. Chính bởi vì khiến cậu nhớ đến cha mẹ nên cậu mới muốn chơi game. Cậu cho rằng mỗi lần chơi sẽ như có cha mẹ ở bên cạnh. Cậu là tuyển thủ số một trong Apex Legends bởi cậu sẽ ko cho phép ai vượt qua mình trong chính con game mà cha mẹ mình tạo ra.

Người thật sự có ác cảm vs game sau khi cha mẹ cậu qua đời chính là Hiashi mới đúng. Bác cậu mới đúng là lý do ngăn cấm cậu đi trên con đường game thủ. Người Hyuga ko ai ko biết người mà bác cậu thương yêu nhất chính là đứa em trai song sinh của mình. Bác luôn là người ủng hộ cha cậu đi trên con đường về game, một con đường riêng biệt ko hề dính dáng gì đến tập đoàn Hyuga. Cái chết của em trai và em dâu như một cái tát vào mặt ông để ông phải thức tỉnh, để bảo vệ cháu trai mình ko đi trên vết xe đổ của cha nó. Chỉ cần tương lai của nó tốt đẹp hơn thì chuyện quá đáng cách mấy ông cũng dám làm.

Thấy Neji mãi ko trả lời mình, Itachi cũng ko cưỡng ép cậu. Chỉ cần cậu ko thích anh nhất quyết sẽ ko bắt cậu phải làm...

-Tối mai gia đình anh sẽ tổ chức bữa tiệc mừng anh trở về tại tập đoàn, biết em ko thích nơi đông người nhưng có thể nể mặt anh mà tới dự một chút ko?! Anh có chuyện quan trọng phải tuyên bố vs tất cả mọi người trong tập đoàn Uchiha.

Neji có chút chần chừ, nhưng vì Itachi đã lên tiếng cầu xin như thế cậu cũng ko thể từ chối.

_ _ _ oOo _ _ _

Bữa tiệc do tập đoàn Uchiha tổ chức hiển nhiên quy mô ko hề tầm thường. Ngoài những người trong tập đoàn ra còn có cả những đối tác. Tập đoàn Uchiha rất nổi tiếng về mảng hệ thống bảo vệ an ninh mạng nên có ko ít những tập đoàn lớn nhỏ về vật dụng Internet muốn hợp tác vs họ. Bởi thế nên đối tác của họ rất đông, trong số còn có tập đoàn Hyuga, cậu ko khó để nhận ra bác mình trong đám đông.

Giữa những người lớn có dày dặn kinh nghiệm cùng nhau bàn chuyện công ty thì một thanh niên như cậu đứng vào hình như có chút lạc lõng.

Cậu thở dài thườn thượt chán nản rời khỏi đám đông để ra sân vườn của tập đoàn. Đây là khuôn viên đẹp nhất cậu từng thấy, vừa rộng lớn, vừa mát mẻ, cây cối tốt tươi, trăm hoa đua sắc. Ở giữa còn có vòi phun nước. Cậu tiến đến ngồi lên thành bồn đưa tay xuống nghịch nước. Itachi từ xa bước lại thấy gương mặt bình yên, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt hồ khiến cả người cậu như phát sáng khiến anh nhìn đến mê mẩn ko thôi. Neji biết anh đang đứng đó cũng ngẩng đầu nhìn lên.

-Anh đứng đó làm gì?!

Itachi lúc này mới hoàn hồn, nhận ra bản thân thất thố gãi đầu cười gượng bước lại gần.

-Ko có gì... anh chỉ là... ngắm trăng chút thôi...

Neji lúc này mới ngước mặt nhìn ánh trăng rực rỡ trên đầu, khi nãy có nhìn thấy mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ nhưng cậu ko để tâm vì bản thân đang để dòng suy nghĩ trôi theo dòng nước. Cậu nhìn mặt trăng mà sắc mặt ko thay đổi, cậu dùng ánh mắt khó xử nhìn lại Itachi hỏi:

-Hôm nay anh bảo em tới đây chắc chắn ko chỉ để dự tiệc đúng ko?!

Itachi trầm ngâm một lúc rồi kiên định nhìn cậu:

-Đúng là như vậy! Anh có một chuyện... muốn nói vs em...

Neji nhìn anh chằm chằm ko nói gì. Ánh mắt lạnh nhạt ấy của cậu khiến anh ko khỏi bối rối...

-Anh... anh muốn nói là gia đình anh và bác của em đã thống nhất mối hôn sự của chúng ta vào năm ngoái. Hôm nay bảo em tới là để ra mắt em vs mọi người trong tập đoàn Uchiha...

Neji nhíu mày trông có vẻ đã nổi giận, cậu đứng dậy đối diện vs anh:

-Mối hôn sự này sao em ko biết gì cả?!!

-Là người lớn đã âm thầm sắp xếp, lúc đó anh vẫn đang ở nước ngoài nên cũng ko biết...

-Vậy anh biết khi nào?!

Itachi thoáng chốc âm trầm, đưa mắt chuyển hướng sang nơi khác nói khẽ chỉ đủ hai người nghe:

-Một tháng trước...

Một tháng trước?! Itachi cũng biết đây là việc người lớn hai nhà làm trong âm thầm nên bác Hiashi chắc chắn ko thể để cậu biết cho đến khi gạo nấu thành cơm. Bản thân anh lại biết trước cả khi anh về nước. Vậy anh chẳng khác nào bọn họ, cũng là ép buộc cậu.

-Sao anh ko nói vs em...?!-Neji thất vọng hỏi.

Itachi khó xử lãng tránh ánh mắt tuyệt vọng của cậu. Tại sao anh ko nói ư?! Chẳng phải đã rõ rồi sao?!

-Neji... anh biết em đã nhận ra tình cảm của anh dành cho em...

Neji ko đáp... Đúng, cậu biết anh đối vs cậu ko phải là tình cảm của anh trai dành cho em trai bình thường. Cậu cũng ko quá ngốc để ko nhận ra thứ tình cảm ấy là gì. Nhưng cậu hoàn toàn chỉ xem anh là anh trai, thứ tình cảm khác hoàn toàn ko có. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì như thế mà hai bên gia đình lại ép buộc cậu sao...?! Bàn tay cậu nắm chặt lại siết thành nắm đấm run lên bần bật. Itachi nhìn cậu mà tâm tình vô cùng phức tạp nhưng cũng đích thân đưa cậu vào phòng chờ...

_ _ _ oOo _ _ _ 

Neji ngồi trong phòng chờ đến khi có người đến dẫn cậu ra sân khấu. Tầm nửa tiếng nữa thôi, cậu sẽ xuất hiện trước toàn thể người tập đoàn Uchiha và đối tác của nhà anh vs danh phận là vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn. Phu nhân của Uchiha Itachi là vị trí mà hàng trăm người khát khao, cậu lại là người dành được nó nhưng một chút niềm vui cậu cũng ko có...

Neji nhớ lại từ khi bác cậu trở thành người giám hộ hợp pháp của cậu, cậu gần như chưa từng được tự do lựa chọn con đường mình đi. Việc cậu học thế nào, học ở đâu, học cái gì, tương lai phải làm nghề gì, tất cả đều là do Hiashi sắp đặt. Neji từ từ nhắm mắt lại, cuộc đời của cậu luôn phải phụ thuộc vào quyết định của người khác. Trong mắt cậu mọi thứ đều là một màu đơn sắc. Chỉ những khi trở thành Silver cậu mới có được chút niềm vui. Là niềm vui khi làm được điều mình thích...

Cậu nhớ lại bạn bè mình trong hội sinh viên mà thầm ghen tỵ... cậu cũng muốn có được tự do như họ, ko cần phải cưỡng ép bản thân làm những thứ mình ko thích.

Nghĩ như thế, cậu liền nhìn chằm chằm chiếc cửa sổ ở trước mặt...

_ _ _ oOo _ _ _ 

Neji cật lực tránh né những khu vực có vệ sĩ canh chừng. Do hôm nay là ngày quan trọng của tập đoàn Itachi, ngày trao quyền thừa kế cho Itachi cũng là ngày để Itachi giới thiệu vs mọi người "vị hôn phu" của mình nên mạng lưới bảo vệ quanh tập đoàn đặc biệt dày đặc hơn mọi khi. Nhưng vs một người có phản xạ tốt của người học võ, bao nhiêu đó người canh gác cũng ko làm khó được cậu. Chẳng mấy chốc cậu đã vượt mặt đám vệ sĩ, nhưng thử thách tiếp theo mới là khó khăn nhất, đó là bức tường cao trước mặt...

Đây là góc khuất của tập đoàn Uchiha nên cảnh vệ đặc biệt thưa thớt. Nhưng thưa thớt về người thôi chứ hệ thống tia laze chống trộm dày đặc trên bức tường kia kìa. Cậu nhìn chằm chằm cái hệ thống ấy rồi ngồi xuống núp sau lùm cây. Cậu ko có khả năng hacker siêu phàm, nhưng vs kiến thức hệ thống an ninh đã được học ở trường cậu cũng dễ dàng đoán ra được cách phá hệ thống tạm thời trong 15s. Mấy tia laze vừa biến mất cậu liền trèo lên tường cao cố gắng lắm mới leo lên tới đỉnh. Nhìn thời gian chỉ còn lại 5s khiến cậu hơi hoảng, nếu tia laze xuất hiện, chúng mà cảm nhận được có người "xâm nhập" sẽ reo chuông báo động, tới lúc đó sẽ khó mà thoát được, mà tình cảnh này cũng khó mà giải thích được vs mọi người. Cậu thấy hệ thống có dấu hiệu hoạt động trở lại liền liều mạng nhắm mắt nhảy xuống.

Cậu vừa tiếp đất cũng là lúc hệ thống hoạt động lại. Cậu cứ ngỡ bản thân sẽ chịu ít đau đớn vì ko chuẩn bị mà nhảy xuống từ nơi cao, nhưng cơ thể cậu lại ko có chút cảm giác nào cũng ngạc nhiên mở mắt ra thì đập vào mắt cậu là mái tóc đỏ rực và gương mặt phóng đại quen thuộc. Là Gaara! Ko biết bằng cách nào mà hắn lại xuất hiện ở đây?!

-Trước khi muốn nói chuyện gì cậu hãy đứng dậy trước đã...-Gaara cất giọng lạnh nhạt.

Neji nhận ra bản thân đang nằm đè lên người ta, khẽ đỏ mặt hoảng loạn ngồi dậy còn đưa tay giúp hắn đứng lên.

-Xin lỗi, cậu có bị thương ko?!-Neji hoang mang hỏi.

Gaara vừa phủi phủi bụi trên quần áo vừa thành thật trả lời:

-Ko sao, cậu cũng ko nặng lắm.

Hai bên im lặng nhìn nhau một hồi. Sau trận ẩu đả ở văn phòng hội sinh viên họ chưa gặp nhau nói tiếng xin lỗi. Hôm nay vì ko có tiết học nên cậu ko đến trường, thêm vụ mất kiểm soát đánh nhau hôm trước cũng khiến cậu lo lắng ko dám đối mặt vs những người khác. 

Im lặng được một lúc Neji quyết định lên tiếng phá vỡ bầu ko khí:

-Sao cậu lại ở đây?!

-Tôi vừa lấy chiếc xe mới mang đi bảo hành nên muốn phóng vài vòng quanh khu phố.

Hắn vừa nói vừa đi đến bên chiếc xe địa hình phân khối lớn cực ngầu đưa tay vuốt ve đầu xe như bảo bối. Neji nhìn chiếc xe là ko khỏi trầm trồ. Cậu vốn ko có hứng thú vs mấy loại xe nhưng xe của Gaara nhìn qua một chút đã biết giá trị ko nhỏ. 

Bỗng bên kia bức tường vang lên tiếng ồn ào:

-Nguy rồi!! Thiếu gia Neji đã mất tích rồi!!

-Mau mau, mau cử người đi tìm!! Nhanh lên!!

Neji nghe thấy mặt liền biến sắc hướng Gaara vội nói:

-Khi nãy cám ơn đã đỡ tôi, giờ tôi đang rất vội! Tạm biệt!

Vừa dứt lời cậu nhanh chóng chạy đi vào con hẻm nhỏ đối diện, nếu giờ mà chạy ra đường chính hay hẻm sau sẽ rất dễ bị tóm. 

Gaara nhìn hướng cậu chạy đi. Hắn nhìn lại tòa tập đoàn to lớn bên kia bức tường, ko khó để hắn nhận ra đây là tập đoàn của nhà Uchiha. Nhớ lại cuộc nói chuyện của đám người trong hội sinh viên kia, sự nhốn nháo muốn kiếm bằng được Neji cùng vs sự hối hả muốn chạy trốn của cậu, hắn cũng dễ dàng hiểu ra phần nào câu chuyện. Lấy ra thêm một cái mũ bảo hiểm khác, hắn liền leo lên xe rồ ga phóng đến hướng cậu chạy bẻ lái chặn đường cậu lại. Neji có chút bất ngờ ko hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã ném cho cậu chiếc mũ, cậu đỡ lấy nhưng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu. 

-Còn đứng đó nữa là họ sẽ tìm ra cậu đấy! Nhanh nhanh đội vào rồi lên xe, tôi chở cậu!

Neji có chút lưỡng lự, việc này sẽ ảnh hưởng đến Gaara, cậu ko muốn ai vì mình mà bị hai nhà Uchiha và Hyuga gây khó dễ. Nhưng nhìn lại đằng sau thấy những cảnh vệ nhà Uchiha đã dùng xe hơi và xe tuần tra của tập đoàn để truy lùng cậu. Nếu cậu ko có sự giúp đỡ của Gaara cậu sẽ khó lòng thoát vòng vây. Nhìn hắn vẫn đang kiên nhẫn chờ cậu, cậu cũng ko chần chừ mà đội mũ vào leo lên ngồi phía sau.

-Làm phiền cậu!

-Ôm chặt vào!

-Hả...?!

Cậu còn đang tưởng mình hiểu sai câu nói đang định hỏi lại thì Gaara vặn mạnh tay ga phóng đi như bay. Giờ cậu biết là mình ko hề hiểu sai câu nói hay nghe lầm. Vs tốc độ này của hắn cậu mà ko ôm thì có mà bay khỏi xe lúc nào ko hay. Đây rõ ràng là hắn xem đường phố thành đường đua mất rồi. Hắn nãy giờ đã vượt mặt ko biết bao nhiêu xe của Uchiha bằng tốc độ ko thể nhìn bằng mắt thường. Ngay cả khúc cua gấp tốc độ cũng ko chút thuyên giảm mà cua một cú khét lẹt khiến cậu hoa cả mắt. Nhưng mà ko thể ko nói... cậu thật sự rất thích cảm giác mạnh như thế này!

Gaara được Neji ôm eo chặt cứng ko hiểu sao cơ thể hắn như có dòng điện xẹt qua nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại nghĩ rằng là ảo giác thôi. Bỗng chốc hắn cũng thả nhẹ tay ga ra, chiếc xe vẫn lao vun vút trên cây cầu Tokyo đang thắp lên những ánh đèn xinh đẹp mờ ảo nhưng so vs khi nãy tốc độ đã chậm hơn hẳn. Đây chính là... ánh sáng tự do mà cậu hằng mơ ước.

-Có sợ ko?!-Hắn hỏi.

Neji nhìn những ánh đèn xinh đẹp mà ko kiềm được lòng vui vẻ hẳn lên. 

-Lúc đầu chưa kịp chuẩn bị nên hơi hoảng một chút, giờ hết rồi!

-Cậu thích nghi khá nhanh đấy!

-Tôi vốn rất thích mấy trò cảm giác mạnh!

Gaara nghe mà có chút ko tin được.

-Thật sao?! Nhìn cậu ko giống như thế!

Neji nhíu mày khó hiểu hỏi:

-Tại sao lại ko giống?!

-...Vì nhìn cậu như tiểu thư ấy...

-....

Cậu thề nếu ko phải bây giờ cần hắn giúp cậu trốn thoát thì chắc chắn cậu đã lao vào tẩn nhau thêm trận nữa. Từ nhỏ đến giờ ai ai cũng nhầm cậu là con gái.

Cậu giống con gái chỗ nào chứ?!!

_ _ _ oOo _ _ _

Hắn đưa cậu đến một ngôi nhà tầm trung ở ngoại thành thì dừng lại. Cậu leo xuống nhìn xung quanh cảnh vật khá yên tĩnh khác hẳn vs buổi đêm trong thành phố. Nơi này chưa được khai phá phát triển nên dân cư khá thưa thớt, phải cách 100m mới thấy một căn nhà. Neji cảm thấy nơi này khá ổn cho cậu trốn tránh một thời gian, cậu tháo mũ xuống trả lại cho Gaara nói:

-Cảm ơn cậu rất nhiều, chở tôi đến đây là được rồi...

Trả xong mũ cậu tính rời đi, Gaara ngạc nhiên lên tiếng cản cậu lại:

-Khoan đã! Cậu tính đi đâu?!

Neji quay đầu lại đáp:

-Tôi định đi kiếm tạm phòng trọ ở tạm vài ngày rồi tính tiếp...

Hắn thở dài một hơi rồi chỉ tay vào căn nhà mà xe hắn đang đậu.

-Đây là nhà của tôi! Mau vào đi!

Neji nghe thế có chút bất ngờ, cậu cứ tưởng hắn chỉ là tùy tiện dừng lại để cậu xuống thôi chứ. Ko ngờ lại đưa cậu về thẳng nhà hắn. Thấy cậu còn lưỡng lự chưa chịu vào, hắn nói:

-Giờ này ở ngoại thành ko có khu trọ nào mở nữa đâu! Vs lại... tôi đoán lần này đi cậu ko kịp chuẩn bị tiền đúng chứ?!

Hắn nhắc tới cậu mới chợt nhớ ra. Vì lúc đầu mang suy nghĩ đi dự tiệc nhà người ta nên hiện giờ một yên trên người cậu cũng ko có. Cậu có mang theo thẻ ngân hàng nhưng nếu sử dụng lúc này vs thế lực nhà Uchiha và Hyuga sẽ dễ dàng dựa vào thông tin giao dịch mà rất nhanh sẽ tìm đến chỗ cậu. Giờ cậu đúng là tiến thoái lưỡng nan. Ko dùng được tiền thì sao thuê được phòng ở, cậu cũng ko thể ở bụi ngoài đường khoảng thời gian dài được. 

Neji nhìn sang hắn vẫn đứng trước cổng đợi cậu. Hít sâu một hơi hạ quyết tâm cậu cũng quyết định cùng hắn đi vào nhà.

Ngôi nhà này dựa theo kích thước cũng ko thua kém gì nhà Itachi, đầy đủ các phòng: hai phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng khách. Chỉ là hơi đơn sơ và mộc mạc, phòng ngủ chỉ có một cái giường, có phòng của hắn là có thêm tủ quần áo. Ở phòng khách có một bộ bàn ghế có vẻ như nó vừa là bàn tiếp khách, bàn ăn và bàn làm việc. Bên cạnh còn có một kệ sách và một bộ PC hiện đại nhất thời nay. Trên kệ sách phần lớn là sách về lập trình game. 

-Bình thường khi đến trường cậu phải đi xa thế sao?!

Gaara lục tìm trong tủ lạnh chút nước và đồ ăn nhanh cho cậu, nghe cậu hỏi thế cũng quay sang trả lời:

-Ko phải đâu, bình thường tôi sống vs anh chị ở trong thành, nhà của họ cũng khá gần trường ko tốn quá nhiều thời gian để đi lại. Còn đây là nhà riêng tôi vừa mua được vài tháng chủ yếu là dùng để nghiên cứu, suy nghĩ ý tưởng tạo con game mới thôi!

Nhắc đến tạo game cậu chợt nhớ ra vụ ẩu đả hôm qua vẫn chưa giảng hòa, vậy mà hắn ko so đo mà giúp đỡ cậu. Neji ngẫm nghĩ một lúc rồi kiên quyết nhìn hắn nói:

-Xin lỗi! Chuyện ngày hôm qua thật sự xin lỗi cậu! Tôi... ko cố ý nói những lời đó...

Gaara nhìn sang cậu một lúc. Sau khi biết được cảnh ngộ của cậu hắn cũng ko thể giận nổi nữa.

-Tôi ko còn để bụng chuyện đó nữa, cũng do tôi ko biết hoàn cảnh của cậu... Nhưng có một chuyện tôi vẫn muốn hỏi cậu. Thật lòng cậu ko phải ghét chơi game đúng chứ?!

Neji im lặng mím môi một lúc rồi đáp:

-Tôi rất ghét... cực kỳ ghét...

===========================================

Lúc đầu chỉ nghĩ viết chương này chỉ tách có hai chương thôi nhưng nó dài hơn tui tưởng nên sẽ tách ra thêm một chương nữa mới end được phần ngoại truyện này :")

Cặp ItaNeji đáng yêu quá!! Tui muốn viết một fic về cp này, có ai muốn chèo thuyền vs tui ko:3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com