TruyenHHH.com

Ga Vao Hao Mon Nhu Vay Sao

Tiểu Du thật ra chưa có ngủ, chỉ là cảm thấy đối mặt với Hoắc Phong lúc này thì rất ngượng ngùng nên đành làm cá giả chết, ai mà có ngờ Hoắc Phong lại chơi trò đánh lén.

Xúc cảm từ đôi môi ấm nóng của Hoắc Phong khiến cậu vô thức rùng mình.

Hoắc Phong sao lại không nhận ra cái rùng mình mãnh liệt của cậu, anh cũng có đôi chút lúng túng nhưng lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp bởi cậu không có bài xích cũng không có phản ứng quá mạnh mẽ, có phải hay không cậu đã từ từ chấp nhận anh?

"Em còn chưa có ngủ?" – Hoắc Phong dò hỏi.

Tiểu Du là hết đường lui, không thể tiếp tục giả chết đành mở to mắt ra trợn trừng Hoắc Phong: "Đúng, tôi là chưa có ngủ, anh thất vọng sao?"

Mặc dù lời nói cậu như có gai nhọn nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra được cậu không hề tức giận, mà là có chút túng quẫn không biết phải như thế nào mới tốt.

"Sao lại không nghe lời như vậy, ngày mai em còn phải gặp chuyên gia, sẽ làm rất nhiều kiểm tra, thân thể sẽ rất mệt mỏi." – Hoắc Phong một bộ rất quang minh chính đại nói như kiểu anh chưa từng lén lút làm chuyện xấu gì.

"Tôi nếu ngủ rồi làm sao biết anh lén lút giở trò lưu manh với tôi" – Tiểu Du hừ hừ nói.

"Không có, là tôi muốn nói ngủ ngon với bảo bảo, em sẽ không để ý chứ?"

Tiểu Du chất vấn: "Nói với bảo bảo tại sao lại hôn trán tôi?"

"Tôi có thể hôn chỗ nào? Em chỉ tôi, tôi rất sẵn lòng hôn lại" – Hoắc Phong cười cười nói.

"Anh....anh lưu manh"

Hoắc Phong lúc này nghiêng người đối diện cậu, tay anh nhẹ nhàng xoa xoa trên trán cậu nói: "Em đừng tức giận, tôi là nói với cha con em, trong lòng tôi, cha con em đều là bảo bối."

Tiểu Du đưa mắt liếc lên liếc xuống khuôn mặt Hoắc Phong, tay bất chợt từ trong chăn rút ra chỉ vào trán Hoắc Phong một cái mạnh khiến Hoắc Phong mất thăng bằng ngã ra giường rồi nói: "Anh nhìn anh nổi da gà kìa, có sến sẩm quá không chứ?"

Hai người nhìn nhau mất mấy giây rồi cùng nhau "hahaha" cười.

Quả thật nam nhân cùng nam nhân nói mấy lời này có chút chịu không nỗi.

Hoắc Phong lần nữa nghiêng người dùng tay chống đầu mình nhìn sang cậu: "Cũng có chút nổi da gà, nhưng lời tôi nói ra đều là thật tâm."

Tiểu Du lần nữa ngượng ngùng, tai và cổ cũng bắt đầu đỏ lên trông cực kì đáng yêu khiến Hoắc Phong giơ tay nhu nhu xoa xoa đầu cậu mấy cái nói:

"Em cần đi ngủ rồi, ngoan, nghe lời."

Tiểu Du không biết làm sao, hai tay trong mền âm thầm cấu vào ga giường, cậu lần nữa ngồi dậy, nói:

"Tôi...tôi đi vệ sinh."

Nghe Tiểu Du nói Hoắc Phong liền nhanh tay đưa đến chỗ công tắc bật đèn lên, khi ánh đèn vừa loé sáng lên thì cả thân ảnh cậu đột ngột ngã ngược lại xuống giường doạ Hoắc Phong tim sắp rớt ra ngoài.

Anh vội vàng đưa tay đến đỡ để cậu tiếp giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Khi xác định được Tiểu Du đã nằm gọn gàng trong lòng mình mà không xảy ra bất kì tình huống xấu nào, trái tim thuỷ tinh của Hoắc Phong lúc này mới dần đập bình thường trở lại, anh vội vội vàng vàng hỏi:

"Làm sao?"

"Chân em chuột rút sao?"

"Thân thể có chỗ không khoẻ sao?"

Hoắc Phong liên tục hỏi, mắt cũng liên tục dò xét thân thể Tiểu Du tìm xem có chỗ nào không thích hợp.

Tiểu Du cũng bị bất ngờ tay liền vội vàng đưa lên bụng bảo hộ bảo bảo của cậu, cậu chưa kịp phản ứng mà nằm gọn trong lòng Hoắc Phong, từ dưới nhìn lên, toàn bộ đường nét trên gương mặt Hoắc Phong quả thật không có điểm chết, đôi chân mày vì lo lắng mà nhíu lại nhưng cũng cực kì sắc bén khiến Tiểu Du nhìn đến mê mẩn.

"Em...em trả lời tôi được không? Em rốt cuộc chỗ nào không khoẻ? Em như vậy tôi rất lo lắng" – Hoắc Phong không phát hiện cậu đang ngắm anh mà lại nghĩ cậu vì sợ hãi mà trở nên ngơ ngác.

Nghe Hoắc Phong nói lời này, Tiểu Du mới thực sự hoàn hồn, trong lòng âm thầm tự vã mặt mình mấy cái rồi lại nghĩ: "Nhìn qua không biết bao nhiêu lần, nhưng tại sao lần nào cũng mê mẩn như vậy, Tiểu Du, mày thật không có tiền đồ"

Hoắc Phong: "..."

Nhìn Hoắc Phong thêm mấy giây, Tiểu Du lúc này mới lên tiếng:

"Tôi...hình như đạp phải cái gì khiến tôi mất thăng bằng"

Nghe Tiểu Du nói xong Hoắc Phong liền nghi hoặc chòm lên phía trước nhìn xuống sàn nhà, thì nhìn thấy cái ly súc miệng của anh đang nằm lăn lóc trên sàn nhà lạnh lẽo.

Nhìn thấy nguyên nhân khiến Tiểu Du ngã Hoắc Phong lập tức đen mặt, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi cùng tức giận bản thân mình đến tột cùng.

Cùng lúc đó, Tiểu Du cũng chòm người tới xem, nhìn thấy cái ly nằm trong đôi dép đi trong nhà của mình cậu liền muốn nhai nát đầu Hoắc Phong, cái thói sinh hoạt cẩu thả của Hoắc Phong đến cậu cũng cảm thấy bất lực.

"Có thể để cái ly súc miệng dưới dép đi trong nhà cũng được sao?" – Tiểu Du liếc liếc nhìn Hoắc Phong, miệng lại nhếch lên đầy khinh bỉ anh nói.

"Xin...xin lỗi, đều tại tôi, thật xin lỗi em."

*********
Mọi người vote đi, nói không chừng tui high quá 2h đêm đăng chương mới :))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com