TruyenHHH.com

Ga Cho Ba Cua Ban Trai Cu Edit Hoan Cuu Chau Dai Nhan

"Triệu thúc thúc!"

"Kiều Tiểu Nhan!"

"Hai người..."

Vương Tĩnh đứng trước cửa phòng rửa tay bị cảnh tượng bên trong khiến cô trợn mắt há hốc mồm, ý thức đình trệ, không biết nên phản ứng thế nào.

Cô thấy Kiều Nhan đi vệ sinh lâu như vậy còn chưa trở về, lo lắng xảy ra chuyện, trong lòng tưởng tưởng ra đủ loại trường hợp xấu, tự hù dọa chính mình, cho nên liền chạy đi tìm người.

Không nghĩ đến lại nhìn thấy đại thần Triệu Gia Triệu thúc thúc luôn luôn bình tĩnh nghiêm túc, thế nhưng đặt người bạn cô mới kết nghĩa ở trên bồn rửa tay kích động hôn? !

Trời ơi, đây là tình huống gì? ! !

Vương Tĩnh ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên trong, chỉ cảm thấy chính mình mở ra không phải cửa toilet, mà là mở ra một thế giới mới.

Kiều Nhan bị hôn đến choáng váng, bản thân thiếu dưỡng khí khó thở, đột nhiên bị tiếng gọi của Vương Tĩnh làm cô bừng tỉnh, liếc mắt nhìn biểu tình hoảng sợ của cô ấy, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.

Xong đời, áo giáp gặp nguy hiểm!

Trong lòng Kiều Nhan hoảng hốt, thẹn quá hóa giận hung hắn cắn một cái vào đầu lưỡi đang càn quét trong miệng cô.

Triệu Quân Khiêm kêu lên một tiếng, cơn đau truyền đến khiến tình triều như nước rút xuống, cuối cùng cũng buông Kiều Nhan ra.

"Vương Tĩnh, người này uống say giở trò lưu manh, cô không phải quen biết anh ta sao, có thể gọi thư ký hoặc nhân viên của anh ta đến đây đem người đón về đi." Kiều Nhan miệng vừa được thả ra liền quay đầu nhanh chóng hướng sang Vương Tĩnh đang đứng ngốc ở cửa hô lên.

Dù sao cô vẫn giả bộ như không biết anh, kiên quyết không thể để liên quan đến chuyện của Triệu Cảnh Hàn.

"Được..được, tôi tôi đi tìm người." Vương Tĩnh lắp bắp trả lời lời, theo bản năng chạy đi tìm người giúp đỡ, nhưng vừa xoay người liền phản ứng kịp, Kiều Nhan có vẻ như không biết thân phận của Triệu Thúc Thúc?

Hai người bọn họ chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết, vậy bây giờ...

Mẹ nó, việc này sao có thể xảy ra!

Vương Tĩnh thầm mắng một câu, chạy ra ngoài đi tìm quản lý nhà hàng, trong lòng hỗn loạn suy nghĩ.

Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu để cho người khác biết được, lấy trình độ sùng bái Triệu đại thần của những người trong giới, bát quái không được lại còn có thể bị phản tác dụng.

Hơn nữa đối với Kiều Nhan vô cùng bất lợi, vừa chia tay với con trai đã dây dưa với cha của hắn, dựa vào mồm miệng của mấy người kia, chết cũng có thể nói thành sống, để bọn họ biết được chuyện này, Kiều Nhan phỏng chừng càng không có đường sống.

Vương Tĩnh cắn chặt răng, cô nhớ tới lúc trước cô gái đáng thương ấy vừa nói với cô mong muốn tách ra đôi nam nữ kia, gương mặt yếu ớt tươi cười, bước chân lập tức dừng lại, nhanh chóng lấy di động ra gọi cho Lý Văn Đào.

"Tiểu Đào, chú của cậu tên là Lý Trĩ Viễn làm thư ký cho Triệu đại thần phải không? cậu có số điện thoại của chú ấy không, đừng nói nhảm, nhanh chóng gửi qua đây, tớ có việc gấp cần dùng đến."

Vương Tĩnh chờ chưa đến nửa phút đã nhận được số điện thoại của thư ký Lý, vội vàng gọi điện, vừa khéo nghe được tiếng chuông điện thoại cách đó không xa.

Hai bên có thể nghe rõ tiếng nói của đầu bên kia, lần theo âm thanh đi đến, một lúc sau đã gặp mặt.

"Là Lý thúc thúc sao?" Vương Tĩnh sốt ruột hỏi, nhìn kỹ một chút, cô cảm thấy người này cùng Lý Văn Đào có vài phần tương tự, đoán chừng là người một nhà, xác định đã tìm đúng người.

Thư ký Lý cũng nhận ra tiểu thư Vương gia, lúc này bị cô gọi điện thoại kéo đến đây, nghi ngờ hỏi, "Tôi là Lý Trí Viễn, Vương đại tiểu thư tìm tôi có chuyện gì? Chẳng lẽ là Văn Đào lại gây chuyện gì sao?"

"Không phải, là, là liên quan đến Triệu thúc thúc, chú nhanh đi theo tôi." Vương Tĩnh gấp gáp dậm chân, không muốn cùng đối phương giải thích, lôi kéo người liền chạy đi.

Thư ký Ký đi ra đây mục đích để đi tìm ông chủ, nay từ trong miệng cô gái này có chút tin tức, khiến cho anh kinh ngạc chớp chớp mắt.

Bộ dáng hoảng sợ thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Vương Tĩnh lôi kéo thư ký Lý chạy như bay trở lại toilet, phát hiện Triệu Thúc Thúc đứng dựa lưng vào tường, còn Kiều Nhan lại không rõ tung tích.

Cô vội vàng nhìn quanh, không thấy được người, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, vừa lúc không cần giải thích với thư ký Lý, ít một người biết chuyện này, Kiều Nhan sẽ tránh được phiền phức.

"Chú Lý, Triệu thúc thúc uống say, tôi phát hiện ra chú ấy ở đây, nên xin số điện thoại chú từ Tiểu Đào, chú nhanh chóng đưa người về đi." Vương Tĩnh nghiêm trang nói, đẩy thư ký Lý đi về phía trước.

Thư ký Lý theo bản năng muốn phản bác lại, ông chủ nhà mình ở thương giới chìm nổi nhiều năm như vậy, tửu lượng đã lão luyện, hơn nữa vừa rồi cũng không uống bao nhiêu, làm sao có thể say được.

Nhưng nhìn đến thái độ khác thường lười biếng của anh dựa vào vách tường, đầu cúi xuống nhìn không rõ biểu tình, một thân trầm thấp hơi thở đàn ông, sự bình tĩnh của thư ký Lý nháy mắt đặt lên dấu chấm hỏi.

Đây là có chuyện gì, ông chủ thoạt nhìn rõ rệt không thích hợp, chẳng lẽ là uống say ?

Tuy rằng trong lòng thư ký Lý vô cùng nghi hoặc, nhưng không gây trở ngại anh bước nhanh đi lên đem người đỡ lấy, thử hỏi, "Sếp, đối tác bên kia đã quyết định, chúng ta bây giờ liền trở về?"

Vương Tĩnh đứng chờ cách đó không xa, len lén liếc qua bên này một chút, mong bọn họ nhanh chóng rời đi.

Thư ký Lý vừa dứt lời, người đàn ông đứng dựa vào tường rốt cuộc cũng cử động, nghiêng ngả đứng lên, xem ra đúng là say rồi.

Vương Tĩnh thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ say là tốt. Say rượu làm loạn, nói không chừng vừa tỉnh dậy liền không nhớ rõ, cho dù nhớ ra cũng sẽ không truy cứu, dù sao cũng là chú ấy chiếm tiện nghi con gái nhà người ra.

Thư ký Lý thuận lợi đem người đỡ lấy, phải dùng nhiều sức lực mới đỡ được, rốt cuộc anh cũng tin ông chủ nhà mình thật sự uống say, vì thế quay sang cảm tạ Vương Tĩnh rồi dìu người rời đi.

Hai người đi rồi, Vương Tĩnh đứng tại chỗ chờ trong chốc lát, chờ đến lúc không còn thấy rõ bóng dáng bọn họ mới quay đầu tiến vào toilet.

Toilet nhà hàng này thiết kế nhà vệ sinh chia thành hai phần, phía bên ngoài là gian phòng rửa tay dùng chung, đi vào sâu bên trong liền thấy hai căn phòng tách biệt nam nữ.

Vương Tĩnh trực tiếp đi vào gian phòng cho nữ, phía dưới cách cửa xuất hiện một đôi giày quen thuộc, không phải chính là đôi giày của Kiều nhan hay sao.

"Kiều Tiểu Nhan, người đi rồi, cô có thể đi ra ." Quả nhiên là thế, cô gõ cửa nói.

Cánh cửa cót két một tiếng mở ra, Kiều Nhan từ bên trong vươn đầu ra hỏi, "Thật sự đi rồi?"

"Thật, tôi tận mắt chứng kiến bọn họ rời đi ." Vương Tĩnh nhìn thấy sắc mặt cô đỏ bừng, đôi môi đỏ sẫm như máu, vừa đỏ lại sưng, nếu cô ấy mang bộ dạng này quay trở về phòng, dưới hỏa nhãn kim tinh của đám người kia, trăm phần trăm sẽ nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó khó tránh khỏi bát quái hỏi loạn.

Bởi vậy, lúc này cô đề nghị, "Kiều Nhan, tôi đưa cô về trước, dù sao vừa rồi cũng xem như đã mời khách, chờ tôi trở về phòng nói với bọn họ cô có việc đi trước."

Trong phòng, đám người kia hiện tại vẫn điên cuồng vui chơi, đa phần là muốn vui chơi đến sáng, chỉ chờ cô trở về sắp xếp thôi.

Kiều Nhan đi ra sửa sang lại quần áo, cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ không thích hợp ở lại chỗ này, vừa rồi bị anh ta cưỡng hôn, đến lúc này vẫn khiến cô tim đập như trống, suy nghĩ hỗn loạn, một khi nhớ lại hình ảnh thân mật kia, hương vị khiến cô không thể nào bình tĩnh.

Loại trạng thái này rất không thích hợp, cô cần đến một một chỗ yên tĩnh, tự mình yên lặng một chút.

"Cô không cần đưa tôi về đâu, quay lại cùng mấy người đó vui chơi đi, tôi ra ngoài gọi taxi là được." Kiều Nhan miễn cưỡng vẫy tay cười nói.

Vương Tĩnh cảm thấy như vậy cũng tốt, thế nhưng cô vẫn muốn đi theo Kiều Nhan ra cửa gọi xe, kiên trì đưa người lên xe rồi mới quay trở lại.

Mà đối với chuyện vừa thấy ở toilet, Vương Tĩnh vài lần muốn hỏi tình huống cụ thể, nhưng nghĩ đến câu nói lúc nãy của Kiều Nhan liền ngậm miệng.

Rõ ràng Kiều Nhan chỉ là coi nó như chuyện ngoài ý muốn, đàn ông say rượu mất lý trí, cũng không hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.

Vương Tĩnh nhịn không được nghĩ, nếu cô vạch trần bí ẩn của chuyện này, có làm cô ấy hoảng sợ quá không? Rốt cuộc cũng là dây dưa với một cặp cha con, cho dù là vô tình, tam quan của người bình thường phần lớn không thể chấp nhận nổi.

Aizz, đã đáng thương như vậy lại còn xui xẻo, cô vẫn không nên nói ra thì hơn, lại họa vô đơn chí.

Vương Tĩnh nhăn mặt, quyết định đem  bí mật hôm nay vĩnh viễn chôn ở đáy lòng.

Kiều Nhan bình đĩnh đi ở bên cạnh, kỳ thật trong lòng chính là thấp thỏm không yên, âm thầm suy nghĩ, nếu cô ấy hỏi chuyện vừa rồi, cô phải trả lời thế nào đây.

Dù sao nhất định phải phủi sạch quan hệ, có chết cũng không thừa nhận cô quen biết anh ta.

Ai ngờ xuống đến tận đường lớn, người bên cạnh vẫn không tò mò hỏi cái gì, trong lòng Kiều Nhan dần chút buông lỏng.

"Tôi qua thanh toán trước." Kiều Nhan nói Vương Tĩnh chờ một lát, xoay người đi tới bàn phục vụ.

Vương Tĩnh vốn định thay cô thanh toán, giúp cô ấy tích góp thêm chút tiền chữa bệnh cho người nhà, nhưng không lay chuyển được Kiều Nhan, đành buông bỏ chạy ra ngoài giúp cô ấy gọi một chiếc xe.

Kiều Nhan lấy điện thoại di động ra định dùng wechat thanh toán, nhưng phục vụ lại nói với cô hóa đơn phòng cô đã được kết toán rồi.

"Kết toán? Có thể nói cho tôi biết là ai không?" Kiều Nhan trong lòng suy nghĩ hỏi.

Người lễ tân tìm trong ngăn kéo đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, đáp, "Là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, bên người còn đỡ một người bạn uống say."

Kiều Nhan ánh mắt rủ xuống, nháy mắt liền biết là người nào, không phải thư ký Lý còn có thể là ai.

Tiếp nhận tờ giấy, cô liền xoay người rời đi, hóa đơn cũng không lấy, dù sao bữa này cũng không phải là cô mời.

Sau khi cô rời đi không lâu, phục vụ bên cạnh kỳ quái hỏi.

"Sao vừa rồi cậu không nói cho cô ấy biết là Thư ký Lý thanh toán?"

"Chúng ta vẫn phải bảo mật thông tin khách hàng nha, nói những lời đó làm cái gì, tớ miêu tả chi tiết như vậy, cậu không thấy cô ấy nghe xong liền hiểu sao."

"Vâng vâng. Cơ mà sao hôm nay Triệu tổng lại uống say được thế, đúng là sự kiện ngàn năm có một, chậc chậc, đáng tiếc tớ không có cơ hội nhào vào trong ngực anh ấy."

"Nghĩ gì thế, ai dám, nếu cậu dám làm như vậy, lấy tính tình của vị kia chắc chắc sẽ lột da cậu."

...

Kiều Nhan không nghe câu chuyện phía sau, cô đi thẳng về phía cửa, Vương Tĩnh đã gọi sẵn xe cho cô. Kiều Nhan cảm ơn, ngồi trên vẫy vẫy tay liền rời đi.

Đi được nửa đường, cô mở tờ giấy nhắn đã nhàu trong tay, men theo chút ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, nhìn thấy rõ nội dung phía trong.

'Kiều tiểu thư, hôm nay ông chủ uống say, đã mạo phạm đến cô, hôm nay chúng tôi mời, xem như để xin lỗi cô.'

Nét chữ rồng bay phượng múa, cứng cáp thẳng hàng, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, cũng giảm bớt được chút khó chịu trong lòng cô bây giờ.

Không nghĩ đến chữ viết của thư ký Lý lại đẹp như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com