TruyenHHH.com

Ga Cho Anh Di

- Hà tổng, chủ tịch Tiêu Thị đã đến, đi theo anh ta còn có một người nữa. Ngoài hai người họ ra thì không có ai.

- Ok, cậu ra ngoài trước đi.

-Vâng.

-----------bên phía Tiêu Minh Dạ---------

- Tiểu Lạc, em nói xem, nếu Hà Nghiên giở trò trước mặt chúng ta, anh lại nghe theo em chỉ đi hai người, liệu có trở tay kịp không?

Tiểu Lạc nghe Tiêu Minh Dạ hỏi thì mỉm cười phẩy tay:

- Anh yên tâm, em không bao giờ không có phòng bị trên người. Em chỉ bảo là chỉ hai người chúng ta đến gặp Hà Nghiêm thôi, chứ chưa nói chỉ có 4 người chúng ta tham gia cuộc trao đổi.

- Bà xã anh minh!

- Bớt xàm ngôn. Mau đi!

Nói rồi hai người bước vào thang máy, thang máy đóng lại, đưa họ lên tầng 33. Vừa bước vào phòng, đã thấy Hà Nghiên ngồi trên sofa, nhàn nhã uống trà, mắt đưa về phía họ, trên miệng còn nở một nụ cười quái quỷ. Tiêu Minh Dạ đen mặt, trong lòng thầm nghĩ:" Tên này hôm nay sao mặt ngu thế kia? Có kế hoạch nào hay sao..." 

Như đoán được ý nghĩ của Tiêu Minh Dạ, Hà Nghiên đứng dậy, hai tay đút vào túi quần, lững thững đi đến chỗ hai người khách vừa vào kia đang đứng, miệng gọi to:

- Thư kí Quân, mang cho tôi hai tách trà.

Như theo một kịch bản, thư kí Quân với vẻ mặt điển trai, tươi cười xuất hiện, nhã nhặn đặt hai ly trà xuống bàn, rồi chuyên nghiệp lui ra ngoài. Hà Nghiên lúc này mới nói:

- Sao hôm nay lại không ngồi? Cần tôi mời sao?

- Câm miệng.

Tiêu Minh Dạ chừng Hà Nghiên rồi kéo theo bảo bối nhà mình ngồi xuống ghế, Tiểu Lạc từ đầu tới giờ ngoan ngoãn im lặng, nhường sân khấu lại cho anh, nhưng lý trí nhạy bén của cậu đã phát hiện ra sự bất thường đang hiện hữu trong căn phòng này. Liếc nhìn ba tách trà trên bàn, cậu khẽ hỏi:

- Hà tổng, nếu tôi đoán không sai, thì ba tách trà này đều là hồng trà.

- Đúng, Tiểu Lạc đúng là thông minh hơn người.

Nghe giọng điệu cợt nhả của tên kia, Tiêu Minh Dạ cho rằng hắn có ý đồ với bảo bối nhà mình, liền nhảy vào:

- Thần kinh, nếu đã dùng qua một lần, ai cũng đều có thể phát hiện ra đây là hồng trà.

- Anh nói ai thần kinh?

- Không phải quá rõ ràng rồi sao?

Tiểu Lạc thấy tình hình có vẻ không ổn, liền trực tiếp ngắt lời cả hai bằng một câu hỏi:

- Đây là do cậu ấy chuẩn bị cho anh?

Hai người kia lập tức ngớ người ra, quay lại nhìn Tiểu Lạc. Tiêu Minh Dạ ôm lấy vai Tiểu Lạc, lay nhẹ:

- Em đang nói gì vậy?

Ngược lại, Hà Nghiên đi về phía đối diện, hỏi ngược lại Tiểu Lạc:

- Tại sao cậu cho rằng như vậy?

- Anh đã bao giờ soi gương chưa? 

- Hai tuần nay hình như.... chưa có.

- Vậy nên sẽ không biết dáng vẻ của anh hiện tại suy yếu trầm trọng đến mức nào đâu nhỉ. Hồng trà anh đang uống có tác dụng bổ máu, cung cấp sắc tố cho da, giảm căng thẳng mệt mỏi thần kinh và các cơ, đẩy nhanh quá trình phục hồi tái tạo các tế bào và mô đã chết. Tuy nhiên công dụng này của Hồng trà, nếu không phải nghiên cứu sinh, đã từng trực tiếp nghiên cứu qua thì không thể biết được. Nhưng hiện tại anh lại đang uống. 

- Sao cậu cho rằng tôi không am hiểu về thực vật?

- Lần trước chẳng phải đã vào nhà anh rồi hay sao? Một người am hiểu thực vật, thì sẽ không vào giữa tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt như này lại tưới nước cho cây xương rồng đâu. Cho nên, anh hoàn toàn không hiểu gì về thực vật.

- Tôi có thói quen uống Hồng trà.

- Một người điều hành một tập đoàn lớn như anh, thức đêm là chuyện luôn xảy ra cho nên, không thể có sở thích uống hồng trà được. Nếu anh thích uống hồng trà, tại sao không biết nó cũng được coi như một liều thuốc an thần, có thể khiến cơ thể cảm thấy buồn ngủ?

- Tôi chịu được.

- Nhìn ra phía bàn làm việc của anh đi, caffe mới là thứ đồ uống ưa thích của anh. Cốc caffe tuy không còn, nhưng dưới chân cốc không phải là lót một miếng giấy cách nhiệt kia hay sao? Chứng tỏ rằng anh vừa mới uống xong cốc caffe đó. Nhưng tại sao sau đó lại lập tức uống thứ này? Anh biết rằng, sau khi uống caffe rồi lại uống Hồng trà, có thể giảm lại các tác dụng không tốt của caffe lên hệ thần kinh hay sao?

- Cậu.....

- Hiện tại người gần anh nhất biết điều đó, là Thành Xung. Cho nên, anh ta, đang ở đây đúng không? Ngay trong căn phòng ngủ kia.

Nói rồi chỉ tay về phía cánh cửa gỗ màu nâu, ngăn cách phòng làm việc với phòng ngủ của Hà Nghiên. Hà Nghiên có chút bất ngờ vì suy luận sắc bén của người con trai trước mặt, anh mỉm cười vỗ tay, nói:

- Chỉ bằng một vài chi tiết nhỏ như vậy mà cậu có thể đoán ra khá nhiều thứ. Thật không phải đối thủ dễ đối đầu.

Nhưng Tiểu Lạc lại lắc đầu nhẹ, nâng tách nhà lên nhấm nháp, vừa nói:

- Không hẳn. Anh, có một sơ suất rất lớn.

Hà Nghiên nghe tới đây thì thập phần kinh ngạc, anh hỏi lại cậu:

- Cái gì?

- Anh chưa từng gặp qua tôi, tại sao lại biết tôi tên Tiểu Lạc.

Lúc này Hà Nghiên mới nhận ra sơ suất của mình, nhưng cố gắng tìm hiểu:

- Mạng lưới điều tra của tôi cũng không hẳn là vô dụng.

Nghe câu nói này, Tiêu Minh Dạ mới lên tiếng sau một hồi thán phục và tự hào về bà xã của mình:

- Mạng lưới điều tra sẽ không thể tra ra thông tin của Tiểu Lạc đâu. Chỉ có một người duy nhất biết mọi thứ về em ấy. Đó là Liên Chi. Ngoại trừ cô ấy ra, thì cho dù lục tung cả cục cảnh sát, cũng vô dụng. Bớt nhiều người giao người ra đây.

Hà Nghiên nhún vai, quay vào phòng ngủ, một lúc sau thấy hai người cùng nhau đi ra.

- Chủ tịch.   Thành Xung cất tiếng.

Tiêu Minh Dạ thấy Thành Xung vẫn toàn thây nên gật đầu, yên tâm. Anh lôi từ trong áo ra một chiếc đĩa CD, ném lên mặt bàn, nhìn Hà Nghiên và nói:

- Trong đây là bản gốc tất cả các dữ liệu của công đi anh, tôi đã xóa tất cả các bản sao khác.

Hà Nghiên nhìn lại chiếc CD trên bàn,bày ra bộ mặt đăm chiêu, ra vẻ ông đây khó xử:

- Aiz! Thứ anh có chỉ có 1, nhưng thứ tôi có lại lên tới con số 2. Tùy anh chọn, chỉ được đổi 1 lấy 1.

Tiêu Minh Dạ nắm chặt tay, trong lòng anh lửa nóng bốc lên hừng hừng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng:

- Lấy người.

Thành Xung nghe xong đáp án, giật mình đánh thót một cái, rồi lắp bắp:

- Sa...sao....lại đổi người.....USB, USB quan trọng hơn.

- Cậu quan trọng hơn USB, USB đó cho dù đưa ra thì sao? Cùng lắm chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Cậu yên tâm, với năng lực của chúng ta, tôi không tin là không thể có một Tiêu Thị thứ 2, lớn mạnh. Đi...

- Ơ...nhưng...

Khi tay của Tiêu Minh Dạ đặt lên tay nắm của, Tiểu Lạc lại chậm rãi mở miệng, âm thanh trong trẻo vang lên khắp vòng, khiến mọi người ai cũng bất ngờ:

- Hà tổng, hay là chúng tôi tiếp tục đổi Thành Xung để lấy lại chiếc USB đó. Anh thấy sao?

- Em làm gì?

Ngữ khí của Tiêu Minh Dạ có chút giận giữ, nhưng lại bị đè nén, anh đi tới bên cạnh cậu, nhìn cậu với ánh mắt thâm trầm khó hiểu, nhưng Tiểu lạc chỉ trấn an bằng cách nắm lấy tay anh, mười đầu ngón tay đan vào nhau, khiến Tiêu Minh Dạ cũng im lặng lại một chút.

- Thành giao.  Hà Nghiên nói ra hai chữ ấy, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng, ánh mắt anh cũng đưa lên người Thành Xung. Tiểu Lạc đã giúp hai người họ, Thành Xung quay về phía Tiểu Lạc cười cười, ánh mắt như muốn nói:" Tôi lại nợ cậu thêm một ân tình." Tiểu lạc vui vẻ gật đầu, không khí hoan hỉ len lỏi giữa ba con người, chỉ còn tên đầu heo vẫn không hiểu ra ý gì, lúc này lại điên điên khùng khùng lay mạnh vai Tiểu Lạc nói:

- Tiểu lạc, em đang làm gì vậy, anh biết em lo cho tập đoàn, nhưng em phải tin vào anh vào năng lực của bọn anh. Sẽ không có bất cứ chuyện gì đâu nên không thể để Thành Xung rơi vào tay tên kia. Cậu ấy sẽ rất khổ sở.

Tiểu Lạc lắc đầu chán nản, tên ngốc này trên thương trường hay cuộc sống thì luôn như một con sói có đủ khả năng và kế hoạch để thâu tóm mọi việc, nhưng trên phương diện này lại như một đứa bé mới cai sữa mẹ, hết nói nổi.

Đứng lên, Tiểu Lạc đi tới bên Thành Xung, vừa đi thật chậm vừa hỏi Tiêu Minh Dạ:

- Đêm qua lúc Thành Xung gọi điện cho anh, anh có biết ai đã ở cùng anh ta không?

- Hà Nghiên.

Dứt lời, chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người Thành Xung bị Tiểu Lạc một động tác liền xé rách, rơi xuống sàn nhà, để lộ ra thân trên với những hôn ngân mờ ám, đỏ tươi đến chói mắt. Tiêu Minh Dạ bất ngờ, nhưng đầu óc anh chợt hiểu ra tất cả, Thành Xung đứng bất động, cơ mặt co giật. Hà Nghiên vội vàng cởi áo khoác ra, phủ lên, che đi thân thể người tình. Lúc này Tiểu lạc mới hỏi lại Tiêu Minh Dạ:

- Anh hiểu rồi chứ? Cậu ấy sẽ không hề cực khổ.

- Sao em dám chắc hắn ta chỉ có với một mình Thành Xung?

Hất mặt một cách đầy tiêu sái về phía xô rác gần đó, cất giọng:

- Găng tay, giấy lau khô, giấy lau ướt, khăn tay,... Anh ta sẽ không cùng người khác lên giường bừa bãi đâu, vì anh ta có tính khiết phích.

Lời nói này của Tiểu Lạc đã hoàn toàn đánh gục tâm lý vững vàng của mấy con người đang nói chuyện cũng như mấy người đang nghe trộm họ nói chuyện. Ngay cả Thành Xung cũng há mồm trợn mắt khi biết Hà Nghiên bị mắc bệnh sạch sẽ mà còn làm với mình, "anh ta còn không mang bao nữa mà..."

Song xuôi đâu đó, Tuy là cuộc trao đổi bất thành công, nhưng hai bên lại được như ý muốn, Tiêu Minh Dạ thành công phá hủy được chiếc USB, Hà Nghiên cũng lấy lại được số liệu của công ty, hơn nữa còn rước thêm một "cô vợ đáng yêu" về nhà. Và cuối cùng thì hai tập đoàn từng làm mưa làm gió trên giới tài chính đã tuyên bố hợp tác cùng phát triển, khiến giá cổ phiếu lại một lần nữa thay đổi chóng mặt. 

Tác giả thì ngất trên cành quất bà nó rồi..... (-->'.'<--)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com