TruyenHHH.com

Ga Cho Anh Di

Tối đó, kế hoạch bắt đầu.

Trong con đường nhỏ thiếu ánh đèn bên cạnh một biệt thự nguy nga tráng lệ, là một chiếc xe ô tô màu đen.

- Hey Tiểu Lạc, nghe rõ chứ, tình hình chỗ cậu sao rồi?

Phía xa xa trên một sân thượng của một khách sạn, một thân ảnh vận một thân đồ đen, môi nở nụ cười, đáp lại:

- Tất cả đều tốt. Tớ tìm được lối vào rồi. Chúng ta có bao nhiêu lâu?

- 10 phút. Hắn ta đang từ bến tàu trở về. Cậu có khoảng thời gian đó để vào phòng, mở két sắt, lấy số liệu tham nhũng của công ty hắn, sau đó tìm USB, mang nó ra đây và Game Over.

- Nha đầu, hợp tác vui vẻ.

-Hảo, bổn cung sẽ hảo hảo cùng người. Ha ha ha ha~~~~~

Thời gian thì giới hạn mà Liên Chi và Tiểu Lạc vẫn còn thời gian trêu chọc nhau khiến Thành Xung chịu không nổi, ôm một bộ mặt đen xì mà cảnh cáo.

- Hai đứa ngốc này, thời gian hai người xàm xí ở đây cũng đã gần 1 phút rồi đấy. Còn 9 phút, mau hành động.

Tiểu Lạc từ trên sân thượng của khách sạn đối diện, rút ra từ bên hông một khẩu súng, bắn nó vào tường, mũi đạn được bắn ra lập tức ghim chặt vào tường, kéo theo sợi dây đã được cố định sẵn. Tiểu Lạc thong thả vắt một sợi dây khác qua "đường dây" vừa tạo ra, nhẹ nhàng nhảy xuống, giữa một vùng đất rộng lớn sáng rực ánh đèn, một thân ảnh màu đen vụt qua hòa vào khung cảnh trông đậm chất thơ.

- Tiểu Lạc, cậu đã qua được thiết bị bảo vệ ở cổng chính. Trên tường này có gắn thiết bị cảm biến nhiệt, nếu cậu chạm vào, chuông báo sẽ vang lên. Lúc đó thì cứ đợi làm mồi cho đàn beggie của hắn đi.

- Đạ tạ.

Trong khoảnh khắc sắp chạm tới mặt tường lạnh lẽo như băng, Tiểu Lạc buông lỏng tay, tung người, dùng bao tay đặc vụ bám chặt vào mặt kính, loại bao tay này có thể khiến người ta bám được vào bất cứ thứ gì cho dù là trơn bóng. Lấy trong túi ra một chiếc bút nhỏ, thực ra đó là một chiếc "dao" đặc biệt, được dùng tia laze để cắt mọi thứ. Tiểu Lạc vạch một vòng tròn đủ cho người mình chui qua và 3 2 1

Bụp

Tiếp đất an toàn, hiện tại cậu đang đứng tại thư phòng của chủ nhân căn biệt thự.

- Hoàn hảo. 

Ở dưới xe, mọi người đều cất giọng tán thưởng.

- Liên Chi, xác định vị trí của két bảo vệ.

- Két được đặt ở thư phòng thứ 3 lầu 2, đi ra ngoài, hướng 8 giờ. Cách Anh, phiền em rồi. 

Cảnh Anh sau khi nghe được lời của Liên Chi, bàn tay điêu luyện nhảy khắp bàn phím, cậu đột nhập thông tin máy chủ của hệ thống bảo vệ của thư phòng, vô hiệu hóa nó, sau đó nhanh chóng giải được mật mã két sắt. Quay sang Liên Chi, hào hứng giơ ngón cái với cô. 

Liên Chi nở nụ cười, gật đầu kiên định:

- Tiểu Lạc, chiếc két cậu sắp được nhìn thấy chính là Colosimo* đời đầu. 

- Thật cao hứng nha.

- Mau làm việc, cậu còn 5 phút.

Tiểu Lạc theo lời Liên Chi nói, di chuyển tới thư phòng thứ 3, đảo mắt quanh một vòng, cuối cùng thấy vị trí chiếc Colosimo. Bước tới, thưởng thức chiết két này một chút, rồi nghe Liên Chi thong thả nói:

- Loại két này chỉ cần nhập đúng mã 3 số, cửa sẽ mở ra, nhưng tiếc là, mã số cuối cùng mang số liệu lên tới 10 vạn mã hóa. Hơn nữa, theo khả năng âm thanh lúc cậu tiếp xúc trong phạm vi 10m với két, đã có tần số tín hiệu làm nhiễu âm thanh. Nghĩa là....

- Nếu tớ xoay bánh răng sai 1 lần, lập tức sẽ bị phát hiện...

- Coi như cậu thông minh.

- Hai mã khóa đầu đâu.

Sau khi hoàn thành xong hai mã khóa của chiếc két sắt bảo mật hàng đầu thế giới kia, Tiểu Lạc không chậm trễ, lập tức lấy từ trong túi áo ra một  chiếc máy bắt âm thanh tần số thấp, áp lên mặt két, tập trung lắng nghe, trong phòng một mảnh im lặng. Những người trong xe cũng không hề mở miệng, tất cả họ đều như nín thở, vì họ biết, khi xoay sai vị trí bánh răng mở khóa, không chỉ bị phát hiện, trong trường hợp cần kíp, két sắt sẽ phát nổ.

Bên này, Tiểu Lạc trong đầu vừa tính toán thời gian, vừa tập trung lắng nghe âm thanh phát ra từ máy bắt âm. Tiếng bánh răng ma sát vào nhau rít rít, những tiếng lạch cạnh của ổ khóa và từng bộ phận của khóa ma sát vào nhau, tạo ra loại âm thanh khiến người ta dựng đứng sống lưng.

Lại nói trong xe, Cảnh An bỗng nhận được tín hiệu lạ, cậu quay qua kiểm tra tín hiệu, bỗng kêu lên:

- Nguy rồi, chiếc xe của Hà Nghiên đột nhiên tăng tốc, chắc hẳn xảy ra chuyện gì. Thời gian của chúng ta còn không đầy một phút.

Tiêu Minh Dạ bật dậy, ngữ khí có phần mất bình tĩnh:

- Sao lại xảy ra chuyện đó, cậu có chắc không bỏ sót một vòng an ninh nào khi đột nhập không?

- Chắc chắn không bỏ sót.

Liên Chi quay qua bộ đàm, nói:

- Tiểu Lạc, lập tức ra ngoài, xóa hết dấu vết, thời gian của cậu không tới một phút. xảy ra vấn đề rồi.

Nghe tiếng thúc giục của Liên Chi cũng như lời ra lệnh của Tiêu Minh Dạ, Tiểu Lạc khẽ chửi thề rồi ngắt tín hiệu bộ đàm.

Đô, Đô, Đô

7 người trong xe thất kinh vì tín hiệu bị ngắt, lúc này, tâm tư Tiêu Minh Dạ rối như tơ vò, anh túm lấy cổ áo Trác Hữu, gằn giọng:

- Khốn khiếp, nếu Tiểu Lạc có chuyện gì, tôi sẽ giết tên nào nghĩ ra kế hoạch khốn khiếp này. Thành Xung, liên hệ đội trợ giúp, nếu Hà Nghiên có ý định động tay, lập tức công khai tiến thẳng vào cứu người, công ty bỏ thì bỏ, không thể để Tiểu lạc gặp nguy hiểm. Mau.

Cảnh An toát mồ hôi hột:

- Lạc ca ca, mau ra, mau ra ngoài.... 

Mọi người trái tim như ngừng đập, đều nhìn về phía căn phòng vừa bị đột nhập, trong lòng điên cuồng.

10, 9, 8, 7............

Thành Xung vội vàng gọi điện, vừa lúc có người bắt máy, thì của xe đột nhiên mở ra, Tiểu Lạc đứng ở cửa xe toe toét. Liên Chi không ngần ngại kéo cậu lên xe, đóng sập cửa lại, Hàn Phong nhấn ga, chiếc xe rồ lên, lao vút đi, để lại một âm thanh lai vãng trong gió.

- Em...

Tiêu Minh Dạ định mở miệng nói gì đó liền bị nụ hôn nóng bỏng của Tiểu Lạc chặn đứng, dưới con mắt kinh ngạc của Viên Nhiệm,Cảnh An và Trác Hữu, họ hôn nhau, thể hiện một màn tình cảm tình nồng ý đượm. Hai môi lưu luyến tách rời, Tiêu Minh Dạ ôm chặt Tiểu Lạc trong lòng, vừa rồi suýt chút nữa anh không tự chủ được mà lao vào nhà Hà Nghiên, anh sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm, anh sợ cậu sẽ đi mất. Tiểu Lạc đương nhiên hiểu, ngoan ngoãn để anh ôm lấy. Thành Xung bối rối nhìn cậu, nói:

- Xin lỗi, khiến cậu gặp nguy hiểm rồi.

Không một ai đáp lại, Thành Xung lại tiếp lời.

- Làm phiền mọi người rồi. Ngày mai tôi sẽ rời đi, sau đó sẽ tới Hà Thị để đường đường chính chính lấy lại đồ cho cậu.

Tiêu Minh Dạ không nói gì, Tiểu lạc thì nhỏm đầu dậy, mặt ngu ngơ hỏi:

- Lại có đồ cần lấy?

Liên Chi nhạy cảm liền phát hiện ra ngay điểm khác biệt trong câu nói của tiểu thụ nhà mình, kích động một trận:

- Tiểu thụ, ý cậu là cậu đã lấy được số liệu tham nhũng của Hà Nghiên?

- Dạ, anh mở điện thoại ra đi.

Tiêu Minh Dạ lập tức mở điện thoại ra, trên mặt là sự kinh ngạc cùng vui mừng, tất cả những số liệu được Tiểu Lạc cẩn thận chụp lại, không thiếu một số, rồi gửi vào tin nhắn cho anh. Mọi người thấy vậy liền vui vẻ lên, Viên Nhiệm cao hứng nói:

- Lần này cho dù bên Hà Thị khiến Tiêu Thị gặp vấn đề, hắn ta cũng không yên phận.

Mọi người gật gù đồng ý, nhưng Tiểu Lạc nhăn mặt nói:

- Cái gì Tiêu Thị vấn đề?

Trác Hữu giải thích:

- Hôm qua tôi đã nhờ Hoa Vi xem qua điều luật kinh doanh về vấn đề của Tiêu Thị, em ấy nói, vói tình hình những dữ liệu trong USB được công bố ra, không những Tiêu Thị bị tụt giảm cổ phần, thậm chí còn bị niêm phong không giới hạn. Hiện tại chỉ cần Hà Nghiệm công bố USB này cho bên cảnh sát kinh tế, Tiêu Thị lập tức gặp họa lớn. Điều này cậu nên sớm biết mới phải.

Tiểu lạc gật gật đầu rối:

- Biết.

- Vậy nên tình hình chúng ta bây giờ rất nguy hiểm.

- Nhưng khoan đã, ý tôi là không phải bây giờ USB đang ở đây hay sao? Tiêu Thị vì lý do gì còn có thể sụp đổ.

Thành Xung bật dậy, đầu đập vào nóc xe, mặt nhăn lại như con khỉ, hấp tấp hỏi:

- Cậu.... cậu nói cái...gì? USB đang...đang trong tay...cậu?

- Đúng a, không phải nhiệm vụ của tôi là lấy USB và số liệu tham nhũng của Hà Thị sao?

Mọi người kinh ngạc nhìn cậu, Liên Chi cũng vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của cô, không ngờ tên này có bản lĩnh lớn đến thế nga.

- Tiểu thụ, trong thời gian chưa đầy một phút, như nào vừa có thể chụp được số liệu, lại tìm được chiếc USB kia? ngôi biệt thự của hắn, phải tới gần 500m2 nha. 

Nói tới đây, Tiểu Lạc cười rất tươi, cậu hớn hở khoe:

- Lúc giải mã khóa cuối cùng, tôi bỗng thấy khi xoay được 7 lần bánh răng thì không thể xoay được nữa, lực ma sát càng ngày càng lớn, lại thấy bánh răng phát ra âm thanh rít càng ngày càng nhỏ đi, liền nghĩ rằng có vật gì đó kẹt giữ những bánh răng này, dựa vào vận động của bánh răng mà tự hiện ra. Nên tớ xoay tới khi hoàn toàn không nghe được tiếng bánh răng masat và nhau nữa. Lúc đó, nhìn thấy một sợi dây kim loại rất mảnh, nên kéo nó ra, không ngờ càng kéo càng nặng, giật mạnh thì thấy chiếc USB rơi ra, rồi cửa két cũng đột nhiên mở ra. Thế nên tớ lấy USB rồi chụp lại số liệu, sau đó khôi  phục lại hiện trường trở lại phòng vừa lắp lại kính cửa, rồi chạy ra ngoài.

- Chạy ra ngoài?

- Ừ.

- Bằng cổng chính?

- Ân.

- Vậy còn bầy chó?

- tớ lấy sợi dây vừa rồi buộc chân chúng lại với nhau, chúng đuổi theo được vài bước liền ngã ra -----I WIN.

Mọi người chán nản lắn đầu, Trác Hữu đen mặt lần đầu tiên đánh giá Tiểu Lạc:

- Sao lại ngốc như vậy? Nếu cách đó khả thi, từ đầu cậu còn khổ sở đột nhật làm gì? Hà Nghiên về, thấy mấy con chó của mình bị như vậy, chắc chắn sẽ kiểm tra tòa nhà và những tài liệu. Lúc đó USB không còn, hắn biết là chúng ta lấy đi, liền có biện pháp đối phó. Vậy thì lấy được USB và số liệu kia cũng vô ích.

Lúc này Tiểu Lạc mới ngộ ra, mặt cậu nghệt ra nhìn chán muốn chết. Tiêu Minh Dạ thấy vậy trấn an:

- Mọi chuyện em làm rất tốt. Còn lại cứ giao lại cho anh.

Tiểu Lạc gật đầu, Hứa Phong đưa hai người họ về nhà, sau đó cũng cẩn thận đưa Viên Nhiệm, Cảnh An và Trác Hữu về nhà. Khi đến đường Tử Kinh Hoa, Thành Xung muốn xuống xe đi bộ về nhà, Hứa Phong thấy nơi này cũng khá gần nhà anh ta nên không nói gì thêm, trực tiếp phóng ga đi. 

Thành Xung cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, anh nợ Tiểu Lạc một ân tình. Bước chầm chậm trên đường Tử Kinh hoa, những bông hoa rơi xuống vai anh, tạo nên phong cảnh rất đẹp. Đứng trước cửa nhà, tâm tư Thành Xung nổi lên một cảm giác lạ, bất giác ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, đèn sáng. Có người đột nhập vào nhà anh. Vội lao vào nhà, đi thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai, cửa được mở ra, Thành Xung kinh ngạc nhìn con người đang nhàn nhã ngồi trên ghế trong phòng, miệng cơ hồ không phát ra tiếng:

- Hà..... Hà Nghiên! 

-------------------------------------------

  Colosimo  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com