Ga Cho Anh Di
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Lạc được trải nghiệm một cuộc sống ở nơi xa nhà như thế này, cậu rất hứng thú, trên đường phố chạy loạn hết bên này sang bên kia, nhìn cậu như một đứa trẻ mới nhìn thấy thế giới bên ngoài vậy. Tiêu Minh Dạ cùng Tiểu Lạc đi dạo phố, anh có chút chột dạ khi nghĩ tới lời nói "cậu chỉ việc hưởng thụ của mình", Tiểu Lạc tò mò rất nhiều, lại không biết ngại ngùng sợ hãi, cậu tự do tự tại ngang nhiên chạy từ cửa hàng này mua đồ, rồi lại sang cửa hàng khác mua đồ, mỗi lần như vậy, Tiêu Minh Dạ lại phải xách đồ giúp cậu. Chẳng mấy mà hai tay anh đã đầy những túi xách các loại to nhỏ khác nhau.- Aiz! Đáng ra không nên nói câu đó, ít nhất cũng phải để tôi hưởng thụ cùng em chứ. Lại lẩm bẩm một mình, rồi sải những bước chân dài theo con người đang xớn xa xớn xác trước mặt, Tiêu Minh Dạ thấy hơi phiền, nhưng lại rất vui.- Dạ, kia là công viên giải trí đúng không?- Ừm.- Em muốn chơi.- Mấy tuổi rồi.- Kệ đi mà.Nói rồi kéo tay Tiêu Minh Dạ còn đang lùm xùm cả đống đồ chạy về phía cổng công viên, mua hai vé vào. Nhưng hai người bọn họ thấy hơi lạ khi mọi người đều hướng ánh mắt về phía mình, Tiểu lạc tự nhìn nhận lại bản thân, thấy mình không có gì đáng cười, liền nhìn sang bên cạnh, thấy Tiêu Minh Dạ trong bộ vest xám thẳng tắp, tay xách cả đống những túi lớn nhỏ khác nhau, mặt tối sầm lại thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhận được cái lườm đầy uy hiếp của Tiêu Minh Dạ, Tiểu lạc gắng nhịn cười, lấy điện thoại ra gọi người mang tới cho Tiêu Minh Dạ một bộ quần áo thể thao, rồi đem đồ của cậu về trước. Lúc này, hai người đã giống người bình thường, tự nhiên kéo tay nhau đi vào khu vui chơi. Trò đầu tiên sẽ là: Tàu lượn siêu tốc.- Dạ, anh nhìn xem, em ngồi đây, anh ngồi đây, dưới kia là hai người mặc áo đen kìa, lát nữa chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra, em sẽ là người tìm ra hung thủ. Ahaha.- ...Máu cuồng manga lại nổi lên, ngặt nỗi đây là ở Polynesia, không phải ở Nhật Bản, tại sao lại có thể liên tưởng được xa như vậy (Đừng có nói là thấy tàu lượn là nhớ Kudo nha *v*"). Tiêu Minh Dạ chán nản không buồn mở miệng, trong đầu anh đang mắng thầm tên dở hơi này sao lại có thể nghĩ ra những thứ oái oăm như vậy chứ. Vươn tay đeo đai an toàn cho Tiểu Lạc đang liên mồm sống ảo, Tiêu Minh Dạ ngồi bên cạnh cậu, đeo đai an toàn cho chính mình rồi nói:- Chút nữa sợ quá cũng đừng ngất đi nhé, tôi không vác nổi em về khách sạn đâu.Tiểu Lạc bĩu môi, cái mỏ chu lên cãi lại:- Em mới không sợ. Ngày trước.......Nói một nửa câu lại im, Tiêu Minh Dạ không hài lòng, anh nghiêng đầu nhìn sang cậu, cất giọng:- Nói hết.Thực ra thì Tiểu Lạc chỉ muốn nói trước kia cậu là nhà báo, có tình huống nào nguy hiểm mà chưa trải qua chứ, chút chấn động như vậy có nhằm nhò gì tới cậu. Nhưng nghĩ một chút, Tiểu Lạc là không muốn những khi đang vui vẻ như vậy lại nhắc tới những chuyện không vui nên lại thôi. Thấy khuôn mặt hơi biến của Tiêu Minh Dạ, Tiểu Lạc nhí nhảnh lắc đầu, quay sang anh, cười cười nói:- Lừa anh đó. Anh chưa nghe câu:" Người khôn ăn nói nửa chừng sao".Tiêu Minh Dạ ngao ngán lắc đầu..... lần thứ n.Sau khi chơi trong tàu lượn siêu tốc, Tiểu Lạc lại lôi kéo chủ tịch của mình tới một cái máy, nhìn kiểu dáng cái máy này, cậu nghĩ mãi không ra nó sử dụng như thế nào, ông chủ thấy cậu cứ loay hoay như vậy, liền tiến tới giúp đỡ:- Cậu thanh niên này, đây là máy xả strees, mỗi lần một xu, cậu bỏ xu vào khe này, máy sẽ tính điểm cho cậu, cậu chỉ việc đeo bao tay này vào, dùng hết sức đấm vào tấm nệm lò xo kia, tùy theo mức điểm mà có thể chọn các phần quà.Càng nghe, Tiểu lạc càng phấn khích, cậu muốn chơi trò này, quay mặt ra phía sau nhìn Tiêu Minh Dạ, thấy anh cũng không tỏ ra chán ghét trò chơi này, cậu cười toét miệng rồi móc trong túi áo ra một xu, bỏ vào máy. Đem đôi găng tay to đùng màu đỏ lên tay, cậu hỏi ông chủ:- Mức điểm cao nhất là bao nhiêu vậy ạ?- 800 điểm.- Ồ.Sau tiếng máy hô "bắt đầu", trong đầu Tiểu Lạc hiện ra một gương mặt ngũ quan tuấn tú rồi đến mái tóc bạch kim, lùi xuống một chút.....sống mũi cao, rồi còn có lông mày đậm... Đây là.... Hứa Phong (O_O liều gớm). Sau đó, cậu dùng hết sức bình sinh, người hơi vươn về phía trước, trọng tâm đặt tại chân phải, chân trái lui về sau, cách nay vung mạnh vào tấm nệm.Bụp.....Khung máy báo hiện lên con số 693, ông chủ quán trố mắt nhìn vào cậu nhóc trước mặt, nhìn người mảnh mai, nhỏ gọn còn hơn con gái, vậy mà có thể có sức lực mạnh tới như vậy... Chả nhẽ, máy hỏng? Tiểu Lạc sau khi gỡ bao tay ra, quay ra nhìn số điểm của mình, cậu xụ mặt, miệng lẩm bẩm:- Thấp quá, lại bằng Liên Chi rồi.Tiêu Minh Dạ đứng bên cạnh mặt hơi cứng lại, âm thanh của cậu không đủ lớn, nhưng lại vừa vặn lọt vào tai anh. Trong lòng thoáng có một suy nghĩ:" Hai người cư nhiên có thể mạnh tới vậy." Rồi bước gần hơn về phía Tiểu lạc, bỗng anh thấy ánh mắt cậu lại nhìn về một hướng trong quầy hàng. Nhìn theo, hóa ra đó là một con gấu bông to bằng một con người, phần thưởng đặc biệt cho những ai đạt được mức điểm cao nhất của trò chơi này. Nhấc khóe môi lên, Tiêu Minh Dạ bước tới bên máy xả strees, không đem bao tay mà trực tiếp đấm thẳng lên tấm nệm lò xo.Ting...Ting...Ting...Tiếng chuông báo hiệu người chiến thắng vang lên, con số trên màn hình hiện vừa tròn 800, Tiểu Lạc ở một bên trầm trồ khen ngợi, còn ông chủ thì... sắp ngất đến nơi. Tên này không thèm đeo bao tay bảo hộ, mà dùng tay không đấm vào nệm lò xo tuy nói là nệm, nhưng lớp đêm rất mỏng, lò xo lại to, ngắn. Vậy mà không hề cảm thấy đau, lại còn được số điểm cao nhất. "Hai tên dị dạng" đó là suy nghĩ cuối cùng mà ông chủ hàng nghĩ sau khi đưa con gấu to đùng cho Tiêu Minh Dạ. Tiểu Lạc ở bên cạnh nhìn con gấu đắm đuối, nhưng lại không dám mở miệng, thấy vậy Tiêu Minh Dạ khẽ cười, bẹo má cậu, hỏi:- Thích nó à?- À... Thì....- Cho em.Tiểu lạc bất ngờ nhìn Tiêu Minh Dạ, thấy anh cười rất tươi, tay giơ ra con gấu. Cậu nhìn nụ cười của anh, trong lòng gợn lên những cảm xúc khó hiểu, cười lại, đưa tay ôm lấy con gấu, cậu vừa cười vừa nói:- Cảm ơn anh.Nhìn thấy Tiểu Lạc vui vẻ ôm con gấu to bằng cả người cậu, Tiêu Minh Dạ cũng cảm thấy rất vui. Sánh bước đi bên cạnh cậu, cùng cậu vui vẻ trôi qua một ngày. Tối đến, Tiểu lạc dở chứng muốn đi ra ngoài ăn, cậu bảo muốn ăn những món ăn đường phố ở đây, Tiêu Minh Dạ lại là một mực chiều chuộng Tiểu Lạc, cùng cậu đi thưởng thức đồ ăn bụi.- Lạc Lạc, ăn từ từ thôi.Anh vội lên tiếng nhắc nhở tên nhóc đang hì hục đứng ăn trước mặt mình, tuy là đã chứng kiến qua sức ăn của Liên Chi, nhưng không ngờ Tiểu Lạc lại cũng có tính ham ăn tới vậy, cậu muốn thử hết cả đồ ăn ở thành phố này chắc. Tiểu Lạc như bỏ ngoài tai lời nói của ai kia, vẫn cắm đầu vào ăn ăn ăn, khiến anh không còn cách nào khác là không cho ăn nữa. Nhìn bát mì sốt tương sánh mịn kia lìa xa bàn tay mình, Tiểu Lạc đưa mắt nhìn theo nuối tiếc, ánh mắt như con mèo bị mắng, tiu ngỉu, ỉu xìu làm cho Tiêu Minh Dạ thấy vừa tức vừa không nỡ. Nhưng không vẫn là không, ăn nữa sẽ đau bụng mất, anh dẫn Tiểu Lạc tới một tiệm đồng hồ Rolex, quan sát một lượt rồi hỏi cậu:- Thích cái nào? Tiểu Lạc thấy Tiểu Minh Dạ hỏi mình thì có chút ngập ngừng, gì chứ, một chiếc đồng hồ này bằng lương của cậu cả nửa năm. Nó đẹp thật đấy, cậu thích một cái từ lâu lắm rồi, nhưng chỉ quan sát trên TV, chứ làm sao cậu có thể mua nó, anh hỏi cũng như không. Cái đầu rối hơi cúi xuống, lắc lắc, Tiêu Minh Dạ như hiểu được ý cậu, lại nói:- Chọn giúp tôi, tôi tặng một người.Nghe vậy, Tiểu Lạc hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu nhìn về cái đồng hồ được đặt ở quầy trước mặt, là một cái đồng hồ màu bạc, viền đen tinh tế rất đẹp mắt. Cậu chớp chớp mắt, rồi lại hướng về phía Tiêu Minh Dạ, hỏi lại cho rõ:- Là tặng cho bạn gái anh sao? Vậy thì lấy cái kia đi.- Không! Là nam.- À vậy.....Chưa kịp nói hết câu, Tiêu Minh Dạ đã tiến đến tủ kính, chứa chiếc đồng hồ màu bạc viền đen mà Tiểu Lạc để ý nãy giờ, nói với nhân viên bán hàng:- Tôi lấy một đôi này.Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy ra hai chiếc đồng hồ giống nhau như đúc, đặt vào một chiếc hộp rồi đưa cho Tiêu Minh Dạ. Thanh toán xong, cũng đã 10 giờ tối, đến lúc về khách sạn rồi.Về đến phòng, Tiểu Lạc tắm rửa rồi mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, chui vào chăn xem TV, là bộ manga "Conan thám tử lừng danh" nổi tiếng của Nhật Bản. Cậu xem rất chăm chú, rất tập trung cho tới khi Tiêu Minh Dạ cũng quấn khăn tắm quanh hông bước ra, mái tóc còn ướt được anh dùng khăn lau rối tung, nhìn rất tự nhiên. Cần lấy điều khiển TV, tắt nó đi, chui vào chăn ôm lấy Tiểu Lạc, anh nhẹ cất giọng:- Ngủ đi. Hôm nay chơi vậy mệt rồi.Hai người đã quen với những hành động thân mật như vậy, nên không thấy ngại gì, Tiểu Lạc còn rất thích được Tiêu Minh Dạ ôm vào ngực, được ngửi mùi thơm nhàn nhạt của anh, lại vô cùng thoải mái và bình yên khi ngủ. Gối đầu lên cánh tay săn chắc của Tiêu Minh Dạ, Tiểu Lạc thích thú ngửa mặt lên quan sát gương mặt anh, khẽ chọt chọt vào má Tiêu Minh Dạ, rồi bật cười khúc khích. Bị anh véo nhẹ vào eo, cậu ngoan ngoãn thu tay về, nằm im trong lòng anh mà say sưa ngủ. Tiếng thở đều đặn vang lên khắp căn phòng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ tới chỗ hai người đang ngủ, mang theo ánh sáng nhẹ nhàng, dịu mát. Những tiếng sóng rì rào ngoài biển khẽ vang lên bên tai như những bản tình ca không dừng, cơn gió lùa qua ô cửa sổ, mang theo cái mát lạnh và vị mặn của biển thổi vào. Ngoài là một bức tranh thiên nhiên đẹp như vậy, thì trong căn phòng, hai chàng trai đang cùng nhau chìm vào mộng đẹp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com