TruyenHHH.com

Fytz Nha Ho La Pha San Roi Sao

Sợ bà La phát hiện ra điều gì, Dư Cảnh Thiên ngồi xe La Nhất Châu đến nhà họ La.

Cuối tuần, hai người ở chung chia hai xe đến đúng là hơi kì quái. Cộng thêm đêm qua Dư Cảnh Thiên không ngủ ngon, lười cầm lái nên sau khi đọc được tin nhắn "Anh chờ em trước cửa" của La Nhất Châu, cậu không hề do dự, gửi lại dấu chấm tròn coi như đã biết.

La Nhất Châu hỏi: "Đêm qua làm ồn đến em à?"

Dư Cảnh Thiên ngồi ghế phụ, không thèm mở mắt. "Ừ, ồn chết đi được"

Thật ra cậu vốn dĩ chẳng nghe thấy gì.

La Nhất Châu mở ngăn chứa đồ, lấy bịt mắt từ bên trong ra.

"Nhân viên giới thiệu cho anh, bên trong có nước, nói là đeo rất thoải mái. Em thử đi"

Dư Cảnh Thiên nhận lấy, đeo lên.

Thật ra đêm qua cậu ngủ khá sớm, sau khi gửi tin nhắn kia cho La Nhất Châu thì lên giường ngủ luôn, chỉ là nửa đêm thỉnh thoảng tỉnh lại.

Cậu có thói quen đá chăn, điều hòa chỉnh vô cùng thấp, bất giác cọ lên người bên cạnh mới nhận ra trên giường trống rỗng.

Ngủ không đủ giấc, sau khi trời sáng cũng chẳng thể ngủ bù nên mới dẫn đến việc bây giờ càng mệt.

Trên đường, La Nhất Châu nhận điện thoại, hình như nhân viên gọi đến, anh khẽ trò chuyện cùng đối phương, âm thanh đứt quãng, ung dung thong thả, Dư Cảnh Thiên nghe rồi mơ màng thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, Dư Cảnh Thiên mới nhận ra bốn phía âm u, cậu hoảng hốt chốc lát mới tỉ mỉ quan sát, xung quanh trông rất giống gara.

Liếc mắt nhìn sang thì thấy La Nhất Châu đặt máy tính trên chân, chống một tay lên cửa sổ, mím môi xem tài liệu trên màn hình.

Chỗ ngồi của cậu được anh điều chỉnh đến góc độ thoải mái nhất nên mới khiến cậu ngủ say đến thế, thậm chí còn muốn chợp mắt tiếp.

Cảm nhận được ánh nhìn của cậu, La Nhất Châu quay sang. "Em đã dậy"

Dư Cảnh Thiên nhanh chóng ngoảnh đi. "Đến bao lâu rồi? Sao không gọi tôi?"

"Chưa lâu lắm". La Nhất Châu đáp: "Anh thấy em ngủ say quá, dù sao cũng chưa đến giờ cơm, ngủ nhiều một chút cũng được"

Dư Cảnh Thiên xem thời gian, sắp sáu giờ đến nơi, cậu tháo bịt mắt ra. "... Vào thôi"

Diện tích của nhà La Nhất Châu không lớn, nếu là mười năm trước thì coi như gia đình có tiền có quyền, đến hiện tại cũng thường thường bậc trung, không kém căn phòng Dư Cảnh Thiên ở là bao. Trang trí thiết kế bên trong vô cùng giản dị và đẹp mắt, dù không xa hoa như nhà họ Dư nhưng khiến người nhìn cảm thấy ấm áp, dễ chịu.

"Đến rồi à?". Bà La đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng động cũng chỉ ló đầu ra. "Hai đứa ngồi trước đã, thức ăn còn phải đợi lát nữa"

La Nhất Châu không nói bừa, sáu giờ đúng là chưa đến giờ cơm của gia đình anh.

Ông La đọc báo trong phòng khách, ông ngước mắt, nói: "Tiểu Châu, nào, ngồi xuống"

Dư Cảnh Thiên nâng cái túi trên tay, đây là quà cậu đi mua từ sáng. "Xin hỏi cái này đặt ở đâu?"

"Người đến là được, quà cáp làm gì?". Bà La cười, đáp: "Cháu cứ tìm chỗ nào mà để, dì bổ hoa quả cho nhé"

"Không cần ạ..."

"Không sao, dì bổ hoa quả nhanh lắm, còn tỉa được thành hình hoa tặng cháu đấy, cháu thích hình gì?"

Ông La nói: "Rõ ràng chỉ biết tỉa hình hoa"

Dư Cảnh Thiên bật cười. "Dì à, thật sự không cần... Bổ một chút hoa quả là được"

Dư Cảnh Thiên ngồi trong phòng khách, trên TV bật phim truyền hình chống Nhật, dù ông La không xem nhưng cậu cũng ngại đổi kênh.

La Nhất Châu vào bếp giải thích lí do chặn số, lát sau mới mỉm cười đi ra. "Được, không có lần sau, con sẽ mua thêm một cái di động, chuyên dùng để nhận điện thoại của mẹ"

Dư Cảnh Thiên bất giác liếc về phía đó.

Cậu không ngờ, hóa ra La Nhất Châu lại đối xử với người nhà bằng một thái độ khác, không quá thân mật, cũng chẳng cảm thấy xa cách, nắm giữ vừa phải ở điểm chính giữa.

"Muốn xem gì cứ bấm thoải mái, không cần câu nệ chú". Ông La đưa điều khiển cho cậu.

Dư Cảnh Thiên nhận lấy. "Cảm ơn"

Ông La quan sát cậu thêm một lát, đầu mày cau lại, ánh mắt không quá chắc chắn.

Lúc này, ông vẫn không kìm được mà lên tiếng: "Có phải cháu là..."

"Dư Cảnh Thiên". La Nhất Châu đi từ trong bếp ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. "Anh muốn lên trên lấy đồ"

Giống như thông báo, lại càng giống lời mời.

Dư Cảnh Thiên cảm thấy xấu hổ đối mặt với ông La cũng rất khó khăn, bèn đứng dậy, nói: "Tôi đi lên cùng anh"

Cầu thang nhà La Nhất Châu khá hẹp, hai người miễn cưỡng đi lọt, thêm một người nữa thì không được. Hai người đàn ông cao lớn một trước một sau, trông hơi chen chúc.

Dư Cảnh Thiên từng tưởng tượng về dáng vẻ trong phòng La Nhất Châu rất nhiều lần.

Lúc đi học, cậu cảm thấy phòng của anh ngoài giường, tủ quần áo, bàn học thì có lẽ chẳng còn gì khác, vừa máy móc vừa nhàm chán.

Sau khi lên giường, cậu cảm thấy trên tường chắc sẽ treo kín ảnh 18+, không chừng lục lọi tỉ mỉ còn lấy ra vài món đồ không phù hợp với thiếu nhi.

Nhưng những thứ cậu nghĩ hoàn toàn sai.

Giường đơn màu xám, giá sách sắp xếp gọn gàng, trên tường là tấm áp-phích nhiều năm trước của Kobe (1), một mặt tường khác treo tranh phong cảnh, góc phòng còn có một quả bóng rổ.

(1) Kobe Bean Bryant là một cựu cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ. Là một hậu vệ ghi điểm, Bryant dành toàn bộ sự nghiệp trọn vẹn 20 mùa giải tại Giải bóng rổ Hiệp hội bóng rổ nhà nghề Mỹ thi đấu cho đội bóng Los Angeles Lakers. Anh gia nhập thẳng vào NBA sau khi học xong trung học và giành được năm chức vô địch NBA.

Cửa sổ mở rộng thông khí, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu vào làm căn phòng có thêm một tầng bộ lọc ấm cúng.

Một căn phòng rất bình thường của đàn ông.

"Bức tranh này...". Dư Cảnh Thiên đi đến trước bức tranh phong cảnh kia.

Chính là bức tranh cậu nhìn thấy trong căn phòng La Nhất Châu "thuê" lúc vừa bao nuôi anh.

Đã lâu không về trường trung học Mãn, hơn nữa tác giả dùng màu sắc sặc sỡ nên nhất thời cậu không nhận ra, bây giờ quan sát kĩ càng mới thấy rất giống phong cảnh sau núi nhìn từ phía cửa sau trường học.

"Anh vẽ à?"

"Ừ, hồi lớp mười hai tiện tay...". La Nhất Châu dừng lại. "Không phải anh không thành thật, anh quên"

Nể mặt bức ảnh này không tồi, Dư Cảnh Thiên chẳng so đo với anh.

Cậu nhìn về phía mặt tường khác. "Anh thích Kobe?"

La Nhất Châu hỏi ngược: "Có ai không thích Kobe à?"

Dư Cảnh Thiên im lặng.

Quả thật, hồi họ đi học, nhắc tới bóng rổ thì chắc chắn là Kobe. Khi ấy vì không lấy được hộ chiếu, không thể ra nước ngoài xem trận chung kết mà cậu thường xuyên uống rượu giải sầu.

Vấn đề này sắp trôi qua, La Nhất Châu bỗng lên tiếng: "Thật ra ban đầu anh không thích ngôi sao bóng rổ"

La Nhất Châu thích chơi bóng rổ nhưng rất hiếm khi xem thi đấu, chỉ có lúc chung kết mới xem mấy trận cuối.

Có một lần, vào năm lớp mười một, khi anh đi ngang qua khối mười thì bị giáo viên nào đó gọi lại, nói rằng các thầy cô phải họp tập thể, mong La Nhất Châu có thể giúp ông trông tiết kiểm tra nhỏ trong lớp lần này.

Vốn dĩ La Nhất Châu muốn từ chối, nhưng quét mắt một vòng thì nhìn thấy Dư Cảnh Thiên đang ngủ gục trên bàn.

Hai phút sau, La Nhất Châu cầm cái túi nhỏ mà thầy giáo đưa, gõ bàn của học sinh cá biệt số một trong lớp dưới ánh mắt hồi hộp của đám học sinh.

Sau vài tiếng vang, Dư Cảnh Thiên mới ngước lên. "Làm gì... Con mẹ nó sao lại là anh"

"Bạn học, kiểm tra, nộp di động". La Nhất Châu nói ngắn gọn.

"Không có, cút"

"Tôi trông thấy hình dáng di động trong túi quần cậu". Sắc mặt La Nhất Châu vẫn như thường. "Nếu không nộp, tôi đành phải để tổ trưởng của khối đến thu"

"Tôi nói được làm được"

Lúc đó Dư Cảnh Thiên vừa bị cảnh cáo bằng miệng, còn vi phạm thêm chuyện thì sẽ bị ghi tội. Cậu hung dữ lườm La Nhất Châu, không cam lòng ném di động vào cái túi nhỏ.

Bàn phím di động chạm vào túi, màn hình đột nhiên sáng lên, màn hình khóa là ảnh của Kobe.

...

La Nhất Châu dứt lời, nhướn mày nói: "Vậy nên, nói nghiêm túc thì anh không thích Kobe, mà là thích..."

"Ai muốn nghe anh kể chuyện?". Cần cổ của Dư Cảnh Thiên đỏ bừng, ngắt lời anh. "Không thích còn dán ảnh người ta lên tường, đúng là giả dối"

La Nhất Châu chợt im lặng.

Dư Cảnh Thiên đi lướt qua vai anh, đang định ra ban công ngắm nghía một chút thì bị anh kéo cổ tay.

La Nhất Châu nói: "Anh dán rồi"

Dư Cảnh Thiên sững lại. "Sao cơ?"

"Ảnh người anh thích". La Nhất Châu nhìn cậu. "Anh dán rồi"

Dư Cảnh Thiên nhìn anh, vài giây sau bèn ngoảnh đi. "Ảnh nào... Dán ở đâu?"

"Đằng sau Kobe, em dám xem không?"

Trái tim của Dư Cảnh Thiên đột nhiên đập nhanh hơn.

Cậu quay đầu, nhìn về phía áp-phích Kobe.

Anh có ý gì?

Dư Cảnh Thiên: "... Có gì mà không dám"

La Nhất Châu buông cậu ra, cười ung dung. "Vậy em xem đi"

Dư Cảnh Thiên đi đến trước áp-phích, do dự vài giây rồi tiện tay bắt đầu xé băng dính trong suốt cũ kĩ kia.

Cậu vô cùng rõ ràng suy nghĩ của mình, không chỉ dám xem, cậu còn vô cùng muốn xem.

Xé được một góc, cuối cùng áp-phích cũng có dấu vết rời ra, Dư Cảnh Thiên tiếp tục kéo từ vết rách, rốt cuộc cũng miễn cưỡng nhấc lên một chút.

Những thứ giấu dưới áp-phích, bí mật chưa từng bị bất cứ ai nhìn trộm lũ lượt lộ ra ngoài ánh sáng...

Phía sau dán vài bức ảnh, nhân vật bên trong đều là một người.

Áp-phích che mất một nửa, Dư Cảnh Thiên không nhìn được toàn bộ, chỉ có thể thấy rõ một bức trong đó. Cảnh nền là sân thể thao trường trung học Mãn, cậu nhẹ nhàng nhảy lên, đang ném một quả hai điểm đẹp đẽ.

Dư Cảnh Thiên chấn động, kinh ngạc hé miệng.

Cậu nhớ láng máng đây là một trận thi đấu bóng rổ, ảnh chụp có lẽ là tư liệu lúc đó do câu lạc bộ báo chí trong trường chụp.

"Anh đến tìm riêng người bạn trong câu lạc bộ tạp chí. Ảnh chụp em tham gia trận đấu bóng rổ, cuộc thi ca hát, hội thể thao, anh đều có"

Hai chữ biến thái, Dư Cảnh Thiên đã nói chán rồi.

La Nhất Châu khẽ cười. "Bình thường chẳng thấy đi học, những hoạt động kia em lại ngoan ngoan tham gia"

"... Sao anh nói linh tinh lắm thế". Dư Cảnh Thiên đáp.

Cậu đối mặt với bức tường, đứng lặng hồi lâu.

La Nhất Châu chỉ nghĩ rằng cậu còn đang chấn động hoặc tức giận, nhưng không ngờ gương mặt nhìn bức tường của cậu lại đỏ ửng.

Lần kiểm tra ấy, thật ra Dư Cảnh Thiên vẫn còn nhớ, vốn dĩ cậu định trốn tiết.

Nhưng sau khi thấy chủ nhiệm lớp cản La Nhất Châu lại, bước chân đưa ra khựng lại trong chốc lát... Rồi lặng lẽ rút về.

Tham gia mấy hoạt động nhảm nhí vô bổ kia cũng chỉ vì hoạt động mang tính chất toàn trường, có thể nhìn thấy người hiếm gặp kia nhiều hơn.

"Con mẹ nó... Rốt cuộc đã lấy trộm bao nhiêu ảnh?". Dư Cảnh Thiên sực tỉnh, còn muốn xé băng dính ở góc khác.

Cửa phòng bất ngờ bị mở ra, bà La bưng một đĩa hoa quả vào. "Nào, ăn hoa quả thôi. Dưa hấu hôm nay ngọt lắm nhé, mẹ ăn thử rồi"

Dư Cảnh Thiên bị dọa hú hồn, cơ thể bất cẩn nhào về đằng trước, sức quá lớn, trán của cậu đụng mạnh vào tường, phát ra tiếng "cộp" nặng nề.

"..."

Bà La giật mình, nhận thấy không khí khác thường giữa hai người, ánh mắt đảo vòng quanh. "Mẹ làm phiền hai đứa à?"

La Nhất Châu đáp: "Không, áp-phích bị hỏng thôi"

"Hả? Áp-phích này con dán nhiều năm rồi, sao lại hỏng". Bà La đặt hoa quả xuống, định đi về phía Dư Cảnh Thiên. "Món đồ chan chứa ý nghĩa kỉ niệm biết bao. Không sao, mẹ dùng keo dính dán lại cho con"

Dư Cảnh Thiên càng che chặt chẽ hơn. "Dì, đừng..."

"... Do cháu không cẩn thận làm rách, cháu sẽ dán lại"

Bà La ngẩn ngơ, thu tay về. "À, vậy thì được, thật ra không dán được cũng không sao, cũ quá rồi, cũng nên đổi... Thức ăn sắp chuẩn bị xong, mười phút sau xuống ăn cơm nhé"

Cánh cửa đóng lại một lần nữa.

La Nhất Châu bước về phía trước, khóa trái cửa.

Dư Cảnh Thiên thở phào, lui vài bước về sau, bị cậu đè như vậy, áp-phích bảo quản tốt đến đâu cũng trở nên nhăn nhúm.

Cậu nhìn chằm chằm những bức ảnh kia một lát, sau đó vươn tay ra.

La Nhất Châu: "Anh đã in dự phòng rồi, em xé ra, anh có thể dán lại"

"... Ai muốn xé?"

Dư Cảnh Thiên đè lòng bàn tay lên tường, miết lại áp-phích nhăn nheo cho thẳng.

Từ lòng bàn tay, cậu có thể cảm nhận được lồng ngực của mình đang đập loạn thình thịch, thình thịch không ngừng.

Hai người tốn mười phút mời tìm thấy băng dính trong suốt và keo dán phủ bụi nhiều năm trong nhà, sau khi dán xong áp-phích, họ mới xuống tầng.

"Hôm nay dì giúp việc không ở đây, mẹ anh đích thân xuống bếp". Trên cầu thang, La Nhất Châu khẽ thì thầm: "Bà ấy từng học qua vài lớp nấu ăn nhưng không nhiều kinh nghiệm, có lẽ mùi vị làm ra cũng không vừa miệng. Nếu em không thích thì ăn ít thôi, lúc về anh đặt giao hàng cho em"

"Ai cần anh giúp tôi đặt giao hàng?". Nhắc đến chuyện này, Dư Cảnh Thiên nhớ ra điều gì đó. "Lần sau anh còn viết linh tinh những thứ không chính xác trên đồ ăn ngoài, tôi sẽ..."

Cậu nói được một nửa thì im bặt.

Bên phải cầu thang phía trước là bàn ăn, từ góc độ của họ vừa vặn có thể nhìn thấy người đang ngồi trên đó.

Là một vị khách mới, ban nãy họ tới vẫn chưa gặp mặt.

Người phụ nữ vắt chéo hai chân, ngồi trước bàn ăn. Bà cắt mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan tinh xảo sắc nét, mặc một bộ đồ âu đơn giản vừa người, giữa hai ngón tay mảnh khảnh, trắng trẻo kẹp một điếu thuốc lá nhỏ dài cho phụ nữ.

"Dự án tạm thời xảy ra vấn đề, tăng ca nửa ngày nên mới tới muộn". Người phụ nữ giải thích với mẹ La Nhất Châu xong, đuôi mắt nhảy lên, rơi vào tầm nhìn của Dư Cảnh Thiên.

Hai người đều khẽ giật mình.

Dư Cảnh Thiên không ngờ rằng, qua mười năm, cậu lại gặp người vợ chính thức của Dư Quốc Chính ở nơi này.

Rất lâu sau, Dư Cảnh Thiên mới sực tỉnh, cậu dự đoán được tranh chấp sắp đến, không kìm được mà yếu ớt siết nắm tay.

Địa điểm của cuộc tranh chấp này không thích hợp, thời gian không thích hợp, người có mặt cũng không thích hợp.

Cậu không hề muốn phá hoại buổi tụ họp của nhà La Nhất Châu một chút nào.

Thấy rõ khách, sắc mặt của La Nhất Châu hơi đanh lại, bất giác tiến lên phía trước một chút, chắn một nửa cơ thể của Dư Cảnh Thiên ở phía sau.

"Đã bảo cậu bớt tăng ca, kiếm tiền làm sao quan trọng bằng sức khỏe?"

Bà La nói rồi bê cá hấp lên bàn, trông thấy người đứng ở cầu thang, bà bèn mỉm cười. "Xuống rồi à? Nào, chào khách đi con... Tiểu Châu, con biết dì ấy đấy, đây chính là mẹ bạn học cấp hai, cấp ba Dư Cảnh Duy của con"

Bà La dứt lời, hồi lâu không nhận được câu trả lời.

Bà khẽ cau mày, hôm nay bị làm sao thế, bà đi đâu cũng cảm thấy bầu không khí kì lạ.

Bà tiếp tục giới thiệu. "Thiên Quỳnh, cậu còn nhớ Tiểu Châu không? Đằng sau là đàn em của Tiểu Châu, trước kia cũng học trường cấp ba Mãn, chưa biết chừng còn quen Dư Cảnh Duy nữa đấy"

Trần Thiên Quỳnh nhìn nhau vài giây với Dư Cảnh Thiên rồi ung dung rời tầm mắt, bà dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gảy thân thuốc, tàn thuốc rơi xuống gạt tàn theo động tác.

Người phụ nữ nói bằng chất giọng rất hờ hững. "Có quen"

Gương mặt của bà nhuốm nét lạnh nhạt, dường như Dư Cảnh Thiên và con trai bà quả thật chỉ có quan hệ "bạn cùng trường".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com