TruyenHHH.com

Fytz Nha Ho La Pha San Roi Sao

Ba phút sau, Dư lão phu nhân lại một lần nữa ngồi trên sofa, cầm bình giữ ấm rồi uống một ngụm lớn.

Tâm trạng của bà lên lên xuống xuống, đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

Trong lòng Dư Cảnh Thiên cũng rối như mớ bòng bong, sau khi ngồi xuống, cậu không nói chuyện vì mải hối hận về việc ban nãy.

Anh ấy bị làm sao không biết, rõ ràng chỉ cần yên tĩnh ở bên trong là được. Có cậu ngăn cản, đừng nói là Dư lão phu nhân, dù tên trợ lý kia có nhào lên cũng chẳng kéo nổi cậu.

Qua hồi lâu, Dư lão phu nhân phá vỡ sự im lặng: "Tiểu Châu, sao cháu lại ở đây... Tay bị làm sao thế?"

"Không cẩn thận bị trầy xước". Hiển nhiên La Nhất Châu không muốn giải thích với bà.

Dư lão phu nhân gắng gượng hỏi điều muốn hỏi nhất: "Cháu đến ở nhờ à?"

Câu nói này đúng là tự lừa mình dối người, nếu thật sự đến ở nhờ, vì sao ban nãy Dư Cảnh Thiên nhất quyết chặn bà ngoài cửa, không cho bà liếc mắt một cái?

Dư Cảnh Thiên ngập ngừng: "Chẳng thế thì sao..."

"Không phải". Giọng điệu của La Nhất Châu rất thong thả, anh mỉm cười. "Chúng cháu chung sống được một thời gian rồi"

Hay lắm, không thể tiếp tục trò chuyện nữa.

Ba người ngồi trên sofa, hai người mang nét mặt nặng nề phức tạp, chỉ riêng La Nhất Châu ung dung, thậm chí khóe môi còn vương nét cười.

Trợ lý đứng phía sau lén lút lau mồ hôi.

Con mẹ nó chiến trường Tu La gì thế này?

Dư Cảnh Thiên mang tâm lí vò mẻ chẳng sợ nứt (1), mất kiên nhẫn hỏi: "Bà gặp người ta rồi thì cũng nên đi đi chứ?"

(1) Vò mẻ chẳng sợ nứt: Sau khi có khuyết điểm, sai lầm hoặc bị ngăn cản thì mặc kệ mọi chuyện, không sửa chữa hoặc cố ý làm cho mọi việc tệ hơn.

Một lúc lâu sau Dư lão phu nhân mới thốt lên: "Hai đứa... Chuyện từ bao giờ vậy?"

"Không liên quan đến bà". Dư Cảnh Thiên nhướn mày. "Chẳng lẽ bà còn muốn chúc mừng kỷ niệm cho chúng tôi?"

Dư lão phu nhân đã tự động bỏ qua lời nói của cậu, nếu tiếp tục nghe, hôm nay bà sẽ bị tức chết ở đây.

Bà nhìn về phía La Nhất Châu. "Tiểu Châu?"

La Nhất Châu mỉm cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chúng cháu rất tốt, bà không cần lo"

Dư lão phu nhân: "..."

Anh thấy cái thân già này lo lắng các người có êm đẹp không ở chỗ nào hả?!

Vốn dĩ bà nghĩ ra rất nhiều biện pháp xử lí chuyện này, tiền hoặc uy hiếp, dù sao cũng có cách đuổi kẻ kia đi.

Nhưng đối tượng lại là La Nhất Châu...

Người khác không biết, nhưng bà rất rõ ràng, ông ngoại qua đời nhiều năm của La Nhất Châu là nhân vật lớn lừng lẫy vào thời bà còn trẻ. Sau khi ông mất, phần lời tài sản đều không rõ tung tích, nhưng bà biết thừa chúng đều rơi vào tay La Nhất Châu.

Vậy nên khi nghe nói nhà họ La phá sản, bà không tin, còn cố ý sai người đi điều tra thư thông báo phá sản của tòa án.

Dư Cảnh Thiên kéo vấn đề lại. "Bà lấy đống ảnh chụp này về đi"

Dư lão phu nhân hỏi: "Còn người khác biết chuyện của hai đứa không?"

Dư Cảnh Thiên cố tình chọc giận bà: "Có, nhiều lắm, ngoại trừ bà thì cả thế giới đều biết"

Dư lão phu nhân quyết định kết thúc lần gặp mặt trò chuyện này.

Lượng thông tin hôm nay bà tiếp nhận quá lớn, nếu tiếp tục trò chuyện, e rằng bà phải vào viện một chuyến.

Gần đây nhà họ Dư có quá nhiều sóng gió, bà không thể gục ngã.

Bà vừa đứng dậy thì Dư Cảnh Thiên đã lên tiếng.

"Này bà, dù tôi không thể kết hôn với bọn họ nhưng tôi có cách khác"

Dư lão phu nhân dừng bước, nhìn cậu đầy nghi ngờ. "Nói đi"

"Chẳng phải là đổi hôn lễ hay sao?". Cậu thành thật đáp: "Bà quên à, trong nhà họ Dư vẫn còn người có thể làm đám cưới đấy"

Dư lão phu nhân không hiểu ý cậu. "Ai?"

Dư Cảnh Thiên cười vô cùng mỉa mai. "Con trai của bà"

Dư lão phu nhân đưa tay ra, vuốt lồng ngực vài lần.

Bà được dạy dỗ tử tế, không cạnh khóe giỏi bằng Dư Cảnh Thiên là lẽ thường. Nghĩ vậy, bà bèn từ bỏ suy nghĩ muốn giao tiếp với Dư Cảnh Thiên, quay người chuẩn bị rời đi.

Bỗng bà thấy La Nhất Châu khom lưng nhặt cái bình nhỏ từ dưới đất lên, đặt trong lòng bàn tay rồi ngắm nghía.

Sau đó anh mỉm cười, nói: "May quá, chưa rơi vỡ"

Dư lão phu nhân trợn mắt há mồm, không thể thốt nên lời, quay lưng bước thẳng.

Rất nhanh, phòng khách chỉ còn lại hai người họ.

Dư Cảnh Thiên bực bội vò tóc, La Nhất Châu lộ rồi, điều đó hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cậu.

Bây giờ phải làm sao? Nhỡ chuyện này đến tai họ hàng hoặc bạn bè của La Nhất Châu...

Nhưng chuyện mất mặt như vậy, có lẽ Dư lão phu nhân sẽ không truyền ra ngoài...

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn chẳng yên lòng, không nhịn được mà mắng: "Một tay của anh đã tàn mà sao vẫn còn giỏi gây sự thế không biết"

Nụ cười của La Nhất Châu nhạt dần. "Anh?"

"Ban nãy anh cứ ngoan ngoãn nằm bên trong thì có bị phát hiện không?"

La Nhất Châu hỏi ngược: "Bị phát hiện thì sao?"

"Vậy thì anh sẽ có vết nhơ..."

Dư Cảnh Thiên không thể nói hết câu.

Một bàn tay giáng xuống sofa cạnh sườn mặt của cậu, lõm rất sâu.

La Nhất Châu không kiềm chế nổi, anh đổi tư thế, chống tay lên chỗ dựa lưng của sofa, một chân đè lên đùi Dư Cảnh Thiên, tạo thành kết cấu giam cầm.

Khóe mắt anh cụp xuống, con ngươi hiện lên vẻ phẫn nộ hiếm khi xuất hiện.

"Anh thích em là điều nhơ nhuốc à?". Anh hỏi.

"..."

Dư Cảnh Thiên không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy, hồi lâu sau cậu mới trả lời: "Anh làm gì thế..."

"Quan hệ hiện tại của chúng ta là người yêu, không phải bao nuôi". La Nhất Châu ngừng một lúc. "Anh sẽ trả lại toàn bộ số tiền trước kia cho em. Như vậy, em có thể hiểu rõ tình hình hơn không?"

La Nhất Châu đang... Giận ư?

Dư Cảnh Thiên cảm thấy rất khó hiểu. "Tôi đã bỏ tiền ra thì không nghĩ đến chuyện lấy lại"

La Nhất Châu hỏi: "Rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào?"

Dư Cảnh Thiên: "Gì mà muốn anh phải làm sao? Anh... Anh buông ra đã"

"Muốn anh làm thế nào em mới bằng lòng đưa anh tới trước mặt người khác, bằng lòng cho anh một thân phận chính thức". La Nhất Châu không nhúc nhích, đôi mắt của anh đen như mực, dáng vẻ ung dung ban nãy trước Dư lão phu nhân đã biến mất từ lâu.

"Dù không có anh ấy, tôi vẫn có thể thích một người đàn ông khác?". Anh cười khẩy. "Không có anh, em còn muốn thích ai?"

Dư Cảnh Thiên định trả lời nhưng bỗng khựng lại, lặng lẽ quan sát anh.

"Em công khai thiên hướng tình dục của mình vì anh, lại không muốn ai biết về anh... Sao thế, muốn anh lót đường để em dễ dàng tìm người tiếp theo hả?"

Hai người giằng co với nhau, sau hồi lâu, Dư Cảnh Thiên hỏi: "Nói xong chưa?"

Mặt La Nhất Châu lạnh tanh. "Rồi"

"Anh giận à?"

Bỗng dưng bị đè lên sofa, ban đầu Dư Cảnh Thiên cảm thấy tức nên trút giận một phen, nhưng nghe anh nói vậy, cậu lại rất muốn cười. "Ghen với người tiếp theo mà anh không biết là ai kia à?"

"Ừ". La Nhất Châu thừa nhận rất thoải mái, anh im lặng một lúc rồi nói thêm: "Em không có người tiếp theo"

Dư Cảnh Thiên không nhịn được, chợt mỉm cười. "Anh thú vị thật đấy..."

Dư Cảnh Thiên vươn tay, không kìm được mà nhéo mặt La Nhất Châu, cậu cười rất vui vẻ, tai cũng ửng hồng. "Vốn dĩ tôi không định công khai, đều bị bà ta ép đấy chứ. Một phút xúc động thôi mà, đương nhiên tôi không muốn kéo anh xuống nước"

"Chúng ta là người cùng giường, kéo hay không kéo xuống nước gì chứ"

"... Là người cùng thuyền, anh đừng nói chuyện thô bỉ như vậy được không? Học sinh ưu tú mà lại...". Dư Cảnh Thiên khẽ "hừ", nhẹ nhàng đẩy vai anh. "Được rồi, mau tránh ra, tôi muốn đi đóng cửa"

La Nhất Châu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

"..."

Dư Cảnh Thiên thở dài, túm lấy cổ áo La Nhất Châu, rướn về đằng trước hôn lên khóe môi anh.

"Có thế cũng giận, chán chết đi được..."

Cậu chưa dứt lời thì ý cười lóe lên trong đáy mắt La Nhất Châu dần dần lan rộng, anh ngang ngược truy đuổi, cắn lên môi cậu.

Anh pha trò: "Không chán, em đáng yêu như vậy, sao lại chán được"

Dư Cảnh Thiên bị hôn thật lâu mới sực tỉnh. "Đcm, anh đùa tôi à?"

"Anh không dám"

"Cút cút cút". Dư Cảnh Thiên bị hôn đến mức mặt mũi đỏ bừng, cắn ngược lại anh một cái. "Anh diễn giỏi như vậy, sao không đi đóng phim"

"Mà cái này là gì?". La Nhất Châu cầm vật trong tay, khẽ hỏi cậu.

"..."

Mặt Dư Cảnh Thiên nóng lên. "Sao, không hiểu tiếng Nhật à, còn muốn tôi phiên dịch cho anh nữa?"

"Ừ, em dịch đi"

Dư Cảnh Thiên giằng lấy cái bình, đọc y như thật: "Viagra liều mạnh, chuyên trị liệt dương, không cương, bắn sớm..."

La Nhất Châu giận đến bật cười, quay sang chặn miệng cậu lại.

Mãi đến khi đùa chán, La Nhất Châu mới đứng dậy, dọn dẹp lại những tấm ảnh trên bàn.

Dư Cảnh Thiên lười biếng nằm nửa người trên sofa, vạt áo trước xộc xệch. "Bà ta cũng chẳng mang mấy thứ này đi... Anh cầm đi đâu thế?"

La Nhất Châu không trả lời, sau khi quay lưng, nụ cười của anh tắt ngấm.

Cậu thấy anh đi thẳng đến chỗ thùng rác, ném toàn bộ ảnh vào trong, không thừa một tấm.

Thật ra ban nãy cãi nhau với Dư lão phu nhân, Dư Cảnh Thiên cũng rất khó chịu.

Mỗi lần nhắc đến Triệu Thanh Đồng, cậu đều phiền muộn.

Nhưng bị La Nhất Châu chen ngang, đột nhiên cậu lại cảm thấy cõi lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Thậm chí buổi chiều còn có tâm trạng chơi game đào thoát có cô nhi (2) đầy đất nào đó.

(2) Cô nhi: từ lóng dùng trong game PUBG, sau khi toàn đội chết hết, chỉ còn một thành viên thì người còn sống được gọi là "cô nhi".

Đến tối, cậu tải phim bom tấn Mỹ từ trên mạng lên TV, làm tổ ở sofa, xem phim với La Nhất Châu.

La Nhất Châu nhìn rõ tên phim. "Phần ba?"

"Đúng vậy". Dư Cảnh Thiên liếc anh. "Lẽ nào anh chưa từng xem?"

"Chưa xem, hai phần trước chiếu từ bao giờ?"

Dư Cảnh Thiên nhìn anh đầy coi thường. "Phần một ra mắt vào lúc tôi học năm nhất... Anh học năm hai, phần hai chiếu lúc tốt nghiệp. Phim nổi tiếng như vậy mà anh chưa xem? Hồi học đại học anh làm gì hả?"

"Anh không nhớ". La Nhất Châu mỉm cười. "Không có em, đại học rất tẻ nhạt"

Dư Cảnh Thiên nghẹn lời, một lúc lâu sau mới thốt lên: "... Đồ nghiện ngược đãi"

"Em thì sao". La Nhất Châu hỏi: "Hồi đại học em làm gì?"

Dư Cảnh Thiên cười khẩy. "Chẳng làm gì, chỉ chiếm cứ từng quán bar ở Mãn Dương thôi"

"Giảng viên hướng dẫn không quản à?"

"Ai quản nổi tôi". Dư Cảnh Thiên nhớ ra điều gì, bèn cười nói: "Khi đó ông ta đến quán bar tìm tôi, còn bị tôi hắt rượu nữa kìa"

Xung quanh thị trấn đại học có rất nhiều chỗ ăn chơi đàng điếm, cộng thêm việc không bị cấm cửa nên những năm ấy cậu sống rất phóng túng, càng nói càng không ngừng được.

La Nhất Châu im lặng, mỉm cười nghe cậu kể lể, càng nghe càng thấy tiếc nuối.

Nếu anh nhỏ hơn Dư Cảnh Thiên một khóa thì tốt rồi.

Như vậy anh có thể biết cậu thi vào trường đại học nào, có thể quấn lấy cậu nhiều thêm bốn năm.

Dư Cảnh Thiên thao thao bất tuyệt, di động bỗng reo lên, là Ngụy Tử Việt.

Cậu ăn dưa hấu, nhận máy. "Có chuyện gì?"

"Dư Cảnh Thiên ơi bồ bốc lửa rồi! Không, là tụi mình bốc lửa rồi!!!"

Tiếng TV quá to nên Dư Cảnh Thiên không nghe rõ. "Cả lò nhà cậu mới bốc lửa"

Ngụy Tử Việt rít lên: "Bồ còn nhớ quán nhà nông tụi mình từng ăn ở khách sạn suối nước nóng không?"

Thấy cậu kích động như vậy, Dư Cảnh Thiên có trực giác không lành, cậu cầm điều khiển bấm nút tạm dừng phim. "Nhớ, làm sao?"

"Chẳng phải lần đó tụi mình gặp Hà Tùy Nhiên đang quay chương trình tạp kĩ hay sao?". Ngụy Tử Việt nói: "Tổ tiết mục kia lại không cắt tụi mình đi!"

"Tụi mình được lên TV rồi! Mưa đạn (3) của toàn bộ show đều thảo luận về bồ và La Nhất Châu đấy!"

(3) Mưa đạn: Bạn nào hay xem show Trung chắc cũng biết cái này, là bình luận của fan được đăng tải trực tiếp trên show truyền hình đang phát sóng.

Dư Cảnh Thiên nói đùa thành thật.

Buổi trưa cậu dọa Dư lão phu nhân, tuyên bố rằng cả thế giới đều biết chuyện giữa cậu và La Nhất Châu.

Bấy giờ, Dư Cảnh Thiên mở phần mềm video lên, thấy lượt phát sóng show tạp kĩ đạt đến năm ngàn vạn trong một ngày ngắn ngủi, cậu hận không thể xé rách cái miệng được khai quang (4) này của mình.

(4) Khai quang: hay còn gọi là khai quang điểm nhãn, phần lớn được dùng trong tượng Phật hoặc tác phẩm nghệ thuật tôn giáo, chính là dùng nghi thức tôn giáo (niệm chú ngữ, nói lời cát tường, dùng bút chu sa điểm lên tượng Phật) để mời thần linh truyền linh lực vào tượng Phật hoặc tác phẩm tôn giáo.

Ý Dư Cảnh Thiên là miệng mình được khai quang, truyền linh lực nên mới nói bừa thành thật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com