TruyenHHH.com

Fytz Nha Ho La Pha San Roi Sao

Mùi nước sát trùng xộc vào khoang mũi, vách tường và thiết bị trước mắt đều trắng toát làm người ta không thoải mái.

Dư Cảnh Thiên ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, đan hai tay vào nhau chống bên miệng, ánh mắt không có tiêu cự, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.

Dường như tiếng thét ban nãy vẫn còn quanh quẩn trong não, chấn động đến mức khiến đầu cậu luôn đau nhói.

Lại là tai nạn xe, tai nạn xe chết tiệt.

Cậu chợt nhớ đến ngày Triệu Thanh Đồng gặp tai nạn, một người đàn ông xa lạ đến nhà cậu, nói muốn đưa cậu đi gặp mẹ.

Khi ấy cậu còn thơ dại, đi theo người đó, đến bệnh viện đúng vào lúc bác sĩ đẩy Triệu Thanh Đồng ra từ phòng phẫu thuật, gương mặt của bà bị vải trắng che phủ.

Sau ngày đó, cậu chẳng còn gì.

Nhà không thuộc về cậu, đồ chơi không thuộc về cậu, mẹ cũng không còn là của cậu.

Triệu Thanh Đồng không có tang lễ, thậm chí lúc chôn cất, Dư lão phu nhân còn không cho cậu đến.

Từ đó trong ngôi nhà rộng lớn lạnh lẽo, chỉ còn lại một mình cậu.

Dường như trên thế gian này chỉ mình cậu lẻ loi.

Dư Cảnh Thiên quen sống một mình, dần dần chẳng muốn sở hữu bất cứ thứ gì, nói sến một chút thì không có được sẽ không mất đi. Sự thật quả đúng như vậy, từ trước tới nay cậu chưa từng coi những món đồ nhà họ Dư cung cấp là tài sản của mình, vậy nên lúc trả lại, cậu hoàn toàn không hề lưu luyến và đau lòng.

Nhưng ban nãy, lúc bừng tỉnh trong xe, vào khoảnh khắc chứng kiến cánh tay La Nhất Châu ghim đầy vụn thủy tinh, dường như có ai đó cướp đi hô hấp của cậu, khiến cậu nghẹt thở.

Dư Cảnh Thiên không dám nhớ lại cảnh tượng ấy, cậu nặng nề thở dài một hơi, thầm chửi thề trong lòng.

"Tony! Bồ không sao chứ!"

Ngụy Tử Việt xông ra từ chỗ rẽ, gương mặt tràn ngập hoảng loạn như đang đóng phim truyền hình.

Nhất là sau khi trông thấy đầu Dư Cảnh Thiên quấn băng, áo phông trắng be bét máu, nét mặt của cậu ta càng tệ hơn. "Tony! Sao bồ lại chảy nhiều màu thế này! Bác sĩ, bác sĩ đâu?!"

"Nhỏ giọng thôi". Đầu Dư Cảnh Thiên càng đau dữ dội, dùng sức lực cuối cùng kéo bạn mình xuống ghế. "Đừng gào nữa, không phải máu của tôi"

Ngụy Tử Việt yên tâm lại rồi mới ngẩn ngơ hỏi: "Thế là máu của ai?"

"La Nhất Châu"

"..."

Ngụy Tử Việt sợ hãi nói: "Anh ấy anh ấy anh ấy sao lại chảy nhiều máu như vậy? Anh ấy cũng ở trên xe à? Vậy, vậy, bồ không sao chứ? Bồ bị thương ở đâu?"

"Chỉ bị chấn động não nhẹ, vẫn ổn". Dư Cảnh Thiên đanh mặt đáp.

"Bây giờ La Nhất Châu đâu rồi?"

"Trong phòng phẫu thuật"

Ngụy Tử Việt quan sát nét mặt của cậu, nơm nớp lo sợ hỏi: "Thế... Anh ấy không sao chứ?"

Dư Cảnh Thiên bực bội đáp: "Không biết"

Cậu và La Nhất Châu cùng đi trên một chiếc xe cấp cứu đến đây, trên xe, y tá gấp gáp kiểm tra đủ loại triệu chứng thể chất nhưng cậu hoàn toàn mù tịt.

Ngụy Tử Việt nhớ đến một chuyện, bèn đổi đề tài. "Chờ đã, thế kẻ gây án đâu? Là ai?"

"Nghe nói là ma men lái xe, không quen biết, đưa về cục cảnh sát, đang thẩm tra"

Lúc Dư Cảnh Thiên nói chuyện, khóe môi hiện lên một nụ cười khẩy.

Ban ngày ban mặt, ma men lái xe ở đâu ra?

Hơn nữa, dù là vậy, không tài xế say rượu nào có thể đâm xe mười bảy lần.

Tất nhiên Ngụy Tử Việt cũng hiểu điều này. "Bồ cảm thấy là ai?"

Cậu cảm thấy?

Dư Cảnh Thiên thật sự không thốt ra nổi một cái tên nào.

Trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện ập đến, cậu không nghĩ được, cũng chẳng còn sức để nghĩ.

Bây giờ cậu chỉ muốn biết người bên trong phòng phẫu thuật còn sống hay không, có thiếu tay thiếu chân không.

Nhưng người bên cạnh cứ khăng khăng chọc ngoáy vào khu vực cấm: "Nhưng sao máu của La Nhất Châu lại dính lên người bồ? Chẳng lẽ chỗ anh ấy ngồi bị thứ gì đó đập vào? Anh ấy, anh ấy sẽ không...". Nghĩ đến cảnh tượng kia, Ngụy Tử Việt không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, hồi lâu sau mới tiếp tục nói hết câu. "Anh ấy sẽ không bị cắt tay chân, gì đó chứ?"

Tim Dư Cảnh Thiên đập nặng nề, buột miệng đáp: "Thế cũng được"

Ngụy Tử Việt suýt tưởng mình nghe nhầm. "Hả?"

Dư Cảnh Thiên mím môi, không trả lời.

Người bên trong què thì què, tàn phế cũng chẳng sao.

Cậu có tiền, cậu nuôi anh, dù sao bây giờ khoa học kĩ thuật rất phát triển, còn có tay chân giả.

Chỉ cần anh còn sống là được.

"Tiểu Nhiên nhiên, mặt bồ tái quá, khó chịu à?". Ngụy Tử Việt ngồi bên cạnh cậu, lo âu nói: "Hay bồ về trước đi, nếu không yên tâm thì cạnh bệnh viện có khách sạn đấy, tui thuê cho bồ một phòng, bồ qua đó nghỉ ngơi một lát, phẫu thuật kết thúc tui lại báo với bồ"

Dư Cảnh Thiên: "Khỏi cần, chẳng phải cậu còn phải đi làm hay sao, cậu về trước đi"

"Bồ bị tai nạn, tui làm gì còn tâm trí nào để trông coi cái công trường ghẻ ấy!". Nhận ra tâm trạng của bạn thân không ổn, Ngụy Tử Việt an ủi: "Chuyện tai nạn không thể trách bồ được, bồ cũng là người bị hại mà. Đừng quá áp lực, nhất định La Nhất Châu sẽ không sao đâu!"

Dù bị chiếc xe trắng kia đâm nhưng may sao trên đường nhiều phương tiện, không cho đối phương không gian rộng để tăng tốc, vậy nên vụ tai nạn này thật sự không quá nghiêm trọng.

Nếu khi ấy La Nhất Châu không cởi dây an toàn, lao về phía trước chắn trước mặt cậu thì cũng không đến nỗi bị thương nặng như vậy.

"Đủ rồi". Giọng Dư Cảnh Thiên đượm nét mệt mỏi. "Hoặc là cậu ngồi im, hoặc là đi về"

Ngụy Tử Việt: "Vậy trước khi câm miệng, tui nói một câu cuối cùng... Bồ có khát không? Đói không? Có muốn tui đi mua đồ ăn cho bồ không?"

Bây giờ Dư Cảnh Thiên chỉ cần yên tĩnh, cậu bèn nói: "Đi đi, mua nhiều vào"

Ngụy Tử Việt vừa đi, phòng phẫu thuật lập tức mở ra.

Dư Cảnh Thiên bật dậy như lò xo, lúc cất bước còn suýt quỳ rạp xuống đất... Không biết vì sợ hay ngồi quá lâu mà chân cậu trở nên mềm nhũn.

Vài y tá đẩy anh ra, La Nhất Châu yên tĩnh nằm trên xe đẩy, mặt mũi trắng bệch, trên người quấn đầy băng gạc, tay phải bó bột, cổ đeo nẹp.

Dư Cảnh Thiên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn tay chân, trên người lủng lẳng đủ thứ đồ, rõ ràng còn sống.

Cậu hỏi: "Anh ấy sao rồi?"

Bác sĩ cởi khẩu trang, đáp: "Cậu là người nhà của bệnh nhân?"

Dư Cảnh Thiên gật đầu, trả lời không hề do dự: "Phải"

"Trước mắt không có vấn đề lớn, không bị thương đến nội tạng, tay phải gãy xương, hầu hết là bầm tím phần mềm, nhất là tay trái của bệnh nhân, tốn rất nhiều thời gian gắp hết vụn thủy tinh. Còn lại phải quan sát trong vòng một tuần tiếp theo, xem bệnh nhân có xuất hiện triệu chứng nào khác không..."

"Triệu chứng gì?". Dư Cảnh Thiên vội vàng nói: "Bây giờ không thể kiểm tra à?"

Bác sĩ đáp: "Việc này tôi không thể cam đoan với cậu, chủ yếu là vấn đề về não, bây giờ bệnh nhân bị chấn động não nhẹ, nếu không có triệu chứng khác, khoảng hai tuần sau là có thể phục hồi"

"Vậy bao giờ anh ấy mới tỉnh?"

"Chắc là khi thuốc tê hết tác dụng, sau khi tỉnh, bệnh nhân có thể chóng mặt buồn nôn, hoặc quên hết những chuyện xảy ra gần đây, đó là bình thường, qua mấy ngày là ổn"

Nghe được hai câu trước, Dư Cảnh Thiên liền yên tâm, cậu gật đầu. "... Cảm ơn"

Y tá đẩy anh vào phòng bệnh, sau khi thu xếp xong mới rời đi.

Phòng bệnh có bốn người, sau khi bọn họ vào, những bệnh nhân khác đều cố ý hoặc vô tình liếc nhìn cậu.

"Chàng trai à, cháu không sao chứ?". Thấy Dư Cảnh Thiên ngồi lặng trước giường bệnh, bà dì giường bên không kìm được, bèn vỗ nhẹ lên vai cậu.

Dư Cảnh Thiên nói: "Không sao"

"Cháu yên tâm, đây là phòng bệnh thường, rõ ràng vết thương của bạn cháu không nghiêm trọng, mấy hôm nữa là ổn thôi". Bà dì quan sát mặt cậu, sững sờ. "Chàng trai, vết thương của cháu cũng nặng quá"

Mặt Dư Cảnh Thiên bị mảnh vỡ thủy tinh cắt qua vài vết, không đáng ngại nhưng sau khi bôi thuốc lại dính màu đỏ tím khiến người khác sợ hãi.

Dư Cảnh Thiên lặp lại: "Tôi không sao"

Bà dì còn định nói tiếp thì bị ông chồng trên giường cản lại, nháy mắt ra hiệu, thấp giọng bảo: "Đầu thằng nhỏ này nhuộm thế kia, vừa nhìn đã biết là phường lưu manh, bà cứ xen vào chuyện của người dưng làm gì?"

Bà dì giận dữ lườm chồng.

"Ông đánh nhau phải nhập viện mà vẫn còn mặt mũi nói người khác à?"

Phòng bệnh rất rộng, dù hai người kia khống chế âm thanh thì Dư Cảnh Thiên vẫn nghe thấy.

Nếu là lúc thường, chắc chắn cậu sẽ đốp chát ngay, nhưng bây giờ Dư Cảnh Thiên vô cùng mệt mỏi, lười mở miệng.

Đúng lúc đó, y tá bước vào phòng.

"La Nhất Châu". Cô nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Ai ra người nhà của La Nhất Châu?"

Dư Cảnh Thiên đứng dậy. "Tôi đây"

Y tá đưa món đồ trên tay cho cậu. "Đây là ví và di động của bệnh nhân, cảnh sát vừa đưa đến, anh kiểm tra xem mất mát gì không, có vấn đề thì đến trạm y tá tìm tôi"

Dư Cảnh Thiên nhận lấy. "Được, cảm ơn"

Cậu nào biết trong ví La Nhất Châu có gì.

Cái khác khỏi bàn, đảm bảo thứ quan trọng như chứng minh thư vẫn còn là được. Cậu ngồi xuống ghế, muốn kiểm tra sơ qua, ai ngờ vừa mở ví đã giật mình.

Chứng minh thư vẫn còn, ngăn đựng thẻ nhét vài tấm thẻ ngân hàng, trong đó có thẻ đen ban đầu cậu cho anh.

Bên cạnh chỗ kẹp ảnh là một tờ giấy nhỏ màu hồng được mở ra, phía trên viết...

"La Nhất Châu là đồ xấu xí"

Viết ngoáy tùy ý, là nét chữ năm cậu mười bốn tuổi.

"..."

Chẳng trách tờ giấy lại biến mất vô cớ, làm cậu tìm mãi không ra.

Tại sao thứ này lại rơi vào tay La Nhất Châu, tại sao La Nhất Châu lại nhặt nó, còn cất trong ví tiền...

Người nằm trên giường bỗng cử động, Dư Cảnh Thiên giống như kẻ trộm đang hành nghề, đúng lúc bị chủ nhà bắt gặp, lập tức đóng ví tiền lại, hai bên ví đụng vào nhau, vang lên tiếng "cạch" nho nhỏ.

La Nhất Châu vừa mở mắt liền trông thấy chàng trai ngồi ở đầu giường.

Mái tóc mềm mại thân quen hiện giờ rối tung, đầu quấn băng gạc, gương mặt tái nhợt có vài vết xước, viền mắt đỏ ửng xen lẫn tơ máu.

"Anh tỉnh rồi". Dư Cảnh Thiên đặt món đồ trên tay xuống tủ. "Có khó chịu chỗ nào không? Cần tôi gọi bác sĩ đến không?"

La Nhất Châu nhìn cậu chằm chằm hồi lâu.

"Cậu là ai?"

Phòng bệnh lập tức lặng ngắt như tờ.

Gương mặt của Dư Cảnh Thiên nhanh chóng sụp đổ rã rời, khóe môi khẽ nhếch lên, nỗi sợ luôn duy trì bấy lâu rốt cuộc cũng nổ tung, vẻ hoảng hốt tràn lan rõ ràng.

Cậu nuốt khan, rất lâu sau mới tỉnh táo, quay người vội vã muốn bấm chuông.

Vừa đưa tay thì bị người trên giường yếu ớt nắm lấy.

"Ssshhh". Thuốc tê hết tác dụng khiến La Nhất Châu nhói đau. Anh mỉm cười, nhìn sâu vào đáy mắt Dư Cảnh Thiên, rũ bỏ vẻ ngụy trang. "Đừng gọi, anh nhớ ra rồi"

Đã lâu không uống nước nên giọng La Nhất Châu rất khàn, âm thanh nhỏ đến mức chỉ hai người bọn họ mới nghe được.

"Em chính là em khóa dưới anh yêu thầm"

"..."

La Nhất Châu định nói tiếp, chợt cảm thấy có thứ lành lạnh nhẹ nhàng rơi lên mu bàn tay trần trụi của mình.

Lúc xảy ra tai nạn Dư Cảnh Thiên không khóc, lúc sát trùng không khóc, lúc chờ anh ngoài phòng phẫu thuật cũng không khóc.

Nhưng bây giờ cậu không thể chịu nổi nữa rồi.

Những cảm xúc kì lạ trong cậu ập đến mãnh liệt, thậm chí cậu còn chưa tỉnh táo lại thì nước mắt đã trào khỏi viền mắt.

Chóp mũi Dư Cảnh Thiên đỏ bừng, cậu đưa tay lau nước mắt, chẳng ngờ càng lau càng nhiều, bèn nghẹn ngào mắng: "La Nhất Châu, tôi đcm anh"

La Nhất Châu ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ bối rối. "Em đừng khóc, sao em lại khóc?"

Anh muốn lau nước mắt cho Dư Cảnh Thiên nhưng lực bất tòng tâm, không thể vươn tay.

"Anh điên à". Dư Cảnh Thiên khóc càng dữ, mắng càng hăng, cậu ngồi về chỗ cũ. "Lừa tôi vui lắm chắc? Anh thấy rất thú vị đúng không?"

"Không thú vị, rất không thú vị". La Nhất Châu nén đau, dỗ dành cậu.

"Anh cảm thấy mình chắn trước mặt tôi ngầu lắm đúng không? Anh tưởng anh đang quay phim truyền hình à? Sao cái xe kia không đâm chết anh cho rồi?"

Nước mắt càng rơi càng nhiều, từng giọt, từng giọt rơi xuống trái tim La Nhất Châu.

"Nếu anh chết vì tôi, con mẹ nó tôi biết phải làm sao?". Cảm xúc bị Dư Cảnh Thiên kìm nén suốt mấy tiếng đồng hồ ào ạt tuôn trào. "Chẳng lẽ tôi đền mạng cho bố mẹ anh?"

La Nhất Châu làm việc rất hiếm khi hối hận, nhưng bây giờ anh rất muốn vượt thời gian về vài phút trước để khâu miệng mình lại.

Cuộc trò chuyện của họ bị người bên cạnh nghe hết nhưng cậu và anh đều chẳng hề để ý, một người khóc nức nở, một người nhẹ nhàng dỗ, chẳng rõ ai mới là kẻ nằm trên giường bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com