TruyenHHH.com

Fytz Nha Ho La Pha San Roi Sao

Chuyện Dư Cảnh Thiên quay về phá trường nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, có thể thấy rõ ai đó đang cố hết sức dìm chuyện này xuống nhưng không ngăn nổi đám học sinh bới tung lên, sự việc trở nên sốt xình xịch chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Vài ngày sau, khi Ngụy Tử Việt vừa tỉnh giấc nồng, lướt tin mới của địa phương theo thói quen.

[Trang nhất hôm nay: Học sinh trường trung học Mãn mạnh mẽ lên tiếng, tố cáo nội bộ trường tham nhũng nghiêm trọng, các ban ngành có liên quan đã bắt tay điều tra!]

Ô kìa, cái trường này thế mà tạch rồi à? Xem ra hôm nay cậu phải đốt hai dây pháo để chúc mừng mới được.

Cậu bấm vào video, nhìn xem học sinh nào to gan lớn mật như vậy.

Có vẻ video này bị học sinh khác bất cẩn quay được, ban đầu Ngụy Tử Việt buồn ngủ nên chỉ mở nửa con mắt, sau khi thấy rõ tình cảnh trong video, cậu lập tức trợn to mắt như ốc nhồi.

Người đang đi lên bục giảng trên màn hình... Chẳng phải chính là Dư Cảnh Thiên mà cậu không thể liên lạc suốt từ hôm qua hay sao?!

Ngụy Tử Việt nghe xong toàn bộ đoạn ghi âm thì hoàn toàn tỉnh ngủ, kích động mở nhóm trò chuyện, gửi liên tục một tràng dài "trâu bò ghê" rồi mới dần dần nhận ra điều đáng lo.

Ngụy Tử Việt: Nhưng bồ làm như vậy, bố của bồ sẽ không mắng bồ chứ?

Đoàn Tinh Tinh: Nó sắp ai đi đường nấy với ổng rồi.

Ngụy Tử Việt:???

Sao cậu mới chìm đắm trong thế giới công trường vài ngày mà bên ngoài đã đổi khác như vậy???

Cùng lúc đó, hóa đơn của Dư Cảnh Thiên đã được gửi tới hòm thư của Dư Quốc Chính.

Dư Quốc Chính xem hết một lượt, càng xem càng lạnh mặt.

Trong này không chỉ có tiền ông ta cho Dư Cảnh Thiên, thậm chí còn có tiền ông ta cho Triệu Thanh Đồng. Có thể thấy, sau vài năm Dư Cảnh Thiên mới nhớ ra và ghi chép chỗ tiền này vào, con số viết không rõ ràng nhưng theo ấn tượng của ông ta thì khoản này chỉ nhiều chứ không hề ít hơn.

Nét mặt Dư Quốc Chính đột nhiên trở nên vô cùng tồi tệ.

Trên khoản mục còn thiếu vài món tiền ban đầu ông ta chu cấp cho Triệu Thanh Đồng, ngoài Triệu Thanh Đồng và vài người trong cuộc thì không ai biết về chúng, tất nhiên Dư Cảnh Thiên cũng không hề hay.

Phần hóa đơn này làm chuyện năm xưa ùa về, bỗng dưng khiến tâm trạng của ông ta càng thêm lo lắng.

Dư Quốc Chính siết chặt hóa đơn, xem đến dòng cuối thì thật sự không thể nhịn nổi, bèn dùng tay hất tung làm giấy tờ bay lên không trung, sau đó rơi lả tả xuống đất.

"Con xem cái thứ khốn nạn này đi!". Ông ta giận dữ quát to: "Con xem đi! Nó có ý nghĩa gì không!"

Lần đầu tiên Dư Cảnh Duy chứng kiến bố mình giận đến vậy, trong mắt hắn, Dư Quốc Chính vĩnh viễn nghiêm túc, điềm tĩnh, dù xử lý chuyện gì cũng đều rõ ràng, rành mạch. Từ nhỏ hắn đã ngước lên nhìn bóng dáng Dư Quốc Chính mà khôn lớn, mục tiêu chính là trở thành một người giống như ông.

Mà người có thể làm bố ruột hắn xuất hiện cảm xúc khác, chỉ có thể là đứa em trai cùng cha khác mẹ kia.

Hắn mím môi, nhặt hai tờ giấy từ dưới đất lên, liếc mắt nhìn.

"..."

Trước kia hắn căm ghét Dư Cảnh Thiên vì cậu phá vỡ gia đình của hắn.

Sau khi trưởng thành, hắn từng nghĩ không nên trút chuyện người lớn lên đầu con trẻ nhưng chỉ có kẻ không liên quan đến sự việc mới có thể thốt lên những lời như vậy, hắn tự nhận bản thân chẳng hề cao thượng đến thế. Có điều nếu nói về thứ hắn khinh thường Dư Cảnh Thiên nhất... Chính là cậu giống như một con ký sinh trùng không ngừng hút máu gia đình và luôn tỏ ra vô ơn.

Mà bây giờ...

"Bố". Dư Cảnh Duy nhặt từng tờ giấy lên. "Bố định giải quyết chuyện này thế nào?"

Dư Quốc Chính đanh mặt không đáp, lồng ngực liên tục phập phồng vì giận, sau khi bình tĩnh, ông ta mới bắt đầu trầm tư.

Ông ta nghĩ mãi không hiểu, dù cách đối nhân xử thế của Dư Cảnh Thiên hơi lưu manh nhưng từ nhỏ đến lớn, trong vài lần tiếp xúc, Dư Cảnh Thiên vẫn khá tôn trọng ông ta, sao gần đây đột ngột trở nên ngỗ ngược như vậy?

Hồi lâu không nhận được câu trả lời, Dư Cảnh Duy lại lên tiếng: "Bố?"

Dư Quốc Chính chợt nhớ ra điều gì đó, trầm giọng hỏi: "Lúc làm việc ở công ty, nó có gây ra chuyện kì quái nào không?"

Dư Cảnh Duy: "... Không có, tổ của họ chỉ lấy những dự án nhỏ đã kết thúc, không gây ra sóng lớn nào"

"Ý của bố không phải vậy". Dư Quốc Chính im lặng một lát. "Nó có dò la chuyện gì từ con không?"

Hắn và cậu còn chẳng nói được vài câu trong công ty.

Dư Cảnh Duy đang muốn đáp thì bỗng nhớ ra một việc, khoảng thời gian trước Hứa Lân từng nhiều lần tìm hắn đòi ID nhân viên cho Dư Cảnh Thiên.

Không phải hắn không muốn cho mà trước đó Dư Quốc Chính từng căn dặn Dư Cảnh Thiên chỉ đi làm, không cần thiết phải nhúng tay vào tài liệu và chuyện trong nội bộ công ty, vậy nên Dư Cảnh Duy khấu trừ không phát.

Hắn lưỡng lự hồi lâu rồi nói: "Không có"

Dư Quốc Chính gật gù. "Nếu nó đã nói thế thì bố cũng không cần giữ lại mặt mũi cho nó nữa, con lập tức bảo nó rời khỏi công ty"

"Vậy những hóa đơn này..."

"Nó thích trả thì trả! Sau này đừng nhắc đến nó trước mặt bố". Dư Quốc Chính bực bội vung tay lên. "Con ra ngoài trước đi"

Dư Cảnh Duy im lặng hồi lâu, thu gom chỗ hóa đơn kia đặt lên mặt bàn rồi quay lưng rời khỏi phòng sách.

Đoàn Tinh Tinh làm việc rất nhanh, có lẽ đã dốc sạch tất cả vốn liếng trong ví, chưa đầy hai ngày hắn đã thông báo Dư Cảnh Thiên đến ký hợp đồng giao dịch.

Thân là một cổ đông nhưng đây là lần đầu tiên Dư Cảnh Thiên đến công ty của mình, chưa xét đến cái khác thì trông tòa cao ốc văn phòng cũng ra dáng phết.

Hôm nay, cậu trả toàn bộ xe Dư Quốc Chính cho mình về nhà họ Dư, tên trên xe vẫn là của cậu, cậu dặn quản gia, nói rằng mình có thể đi làm thủ tục sang tên bất cứ lúc nào.

Không có mấy cái xe kia, cậu cảm thấy gara ưng mắt hơn hẳn.

Đoàn Tinh Tinh đợi cậu ở bãi đỗ xe, thấy cậu xuống một mình, nhướn mày hỏi: "Chỉ có mỗi ông thôi à?"

"Không thì sao?"

"Tôi cảm thấy dạo gần đây rất hiếm khi thấy ông đi lẻ bóng". Đoàn Tinh Tinh cười. "Tò mò thôi"

Dư Cảnh Thiên biết hắn đang nói đến ai, bèn hừ một tiếng. "Sao ông lắm chuyện thế, tầng mấy?"

"Đầu tư bao nhiêu tiền mà không biết công ty ở tầng mấy, biết thế tôi nên cuỗm tiền chạy từ lâu, để ông vĩnh viễn sống dưới nanh vuốt ma quỷ của nhà họ Dư". Đoàn Tinh Tinh tiến vào thang máy, bấm nút tầng 23.

Dư Cảnh Thiên mỉa mai: "Gần đây ông thèm ăn đòn à?"

"Đùa thôi mà, định làm gì?". Đoàn Tinh Tinh nói: "Nếu đã trở mặt với nhà họ Dư thì ông không thể tiếp tục làm việc ở Vĩnh Thế. Bây giờ ông cầm nhiều tiền như vậy với mục đích gì?"

"Trả nợ chứ sao nữa?"

"Bớt giả vờ đi". Đoàn Tinh Tinh cười khẽ. "Trả tiền xong ông vẫn còn một khoản kếch xù, tính tiêu xài thế nào? Mua xe? Mua nhà? Đừng mua nhà trong thời gian này nhé, tôi mới nhận được tin, mấy tháng nữa thành Mãn sẽ giới hạn mức giá, đến lúc đó hẵng mua"

Dư Cảnh Thiên nói: "Biết rồi, ông khỏi lo, dù sao tôi cũng không vứt tiền qua cửa sổ đâu"

Đoàn Tinh Tinh không tiếp tục hỏi, làm bạn tốt với Dư Cảnh Thiên nhiều năm, hắn biết dù bên ngoài trông cậu lông bông nhưng thật ra rất có đầu óc.

Ban đầu hắn hợp tác mở công ty với người khác, vì trong nhà phản đối nên không gom đủ tiền vốn, ai ngờ Dư Cảnh Thiên lại bình tĩnh đưa ra một số tiền lớn, nói muốn đầu tư.

Hắn khuyên cậu cân nhắc kỹ càng hơn, đừng làm việc theo cảm tính.

Khi ấy Dư Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn hắn, vui vẻ nói: "Tôi xem bản thiết kế của ông nên mang tiền đến đầu tư, chẳng lẽ ông cho rằng tôi móc khoản kếch xù như vậy để giúp ông hoàn thành giấc mơ mở công ty à?"

Sự thật chứng minh, ánh mắt của bạn thân hắn quả thật không tồi.

Đoàn Tinh Tinh về văn phòng lấy tài liệu, Dư Cảnh Thiên đi theo, nhìn thấy bên trong có một người đàn ông.

Chính là minh tinh nam gặp gỡ ở khu du lịch nông thôn hôm đó.

Trông thấy cậu, minh tinh nam gật đầu chào hỏi, Dư Cảnh Thiên làm lơ, nói với Đoàn Tinh Tinh: "Tôi ra ngoài chờ ông"

Vài phút sau, Đoàn Tinh Tinh đi ra.

Dư Cảnh Thiên không thích quản chuyện của Đoàn Tinh Tinh nhưng cậu cảm thấy ở vài phương diện, cậu vẫn muốn nhắc nhở bạn tốt.

Cậu lơ đãng nói: "Lần trước Ngụy Tử Việt hỏi tôi, liệu ông với Trần An có đi đăng ký kết hôn không đấy"

Đoàn Tinh Tinh im lặng, nét mặt khôi phục bình tĩnh rất nhanh. "Trùng hợp thôi, tôi với cậu ta từ lâu không còn quan hệ, cậu ta đến đây để bàn chuyện hợp tác với tôi"

"Hợp tác với tình nhân cũ?"

"Không". Đoàn Tinh Tinh nói: "Vậy nên lần này gặp gỡ là để từ chối"

Dư Cảnh Thiên nói tiếp, quá trình ký kết rất nhanh, cậu hầu như không liếc mắt đọc tài liệu.

Đoàn Tinh Tinh hỏi: "Muốn tham quan công ty không?"

"Có phải công ty của tôi đâu, đẹp đẽ gì mà xem". Dư Cảnh Thiên mỉa mai, đứng dậy. "Tôi đi nhé, khỏi tiễn"

"Chờ buổi đấu giá kết thúc, chúng ta mở party chúc mừng ông đoạn tuyệt với nhà họ Dư"

"Ok luôn"

Dư Cảnh Thiên vừa đến bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của La Nhất Châu.

"Anh mua xong rồi, mùi thơm lắm. Anh xuống tìm em nhé?"

Lúc đang chờ đèn đỏ, Dư Cảnh Thiên ngửi thấy mùi Takoyaki, bỗng rất thèm, thấy người ta đứng dài đến cuối phố, La Nhất Châu xuống xe trước xếp hàng cho cậu.

"Anh chờ tôi ở cửa bãi đỗ xe". Dư Cảnh Thiên thắt dây an toàn. "Bây giờ tôi ra"

Đến lối ra, La Nhất Châu vừa bước lên, mùi thức ăn vặt lập tức bao phủ khoang xe.

Dư Cảnh Thiên thèm không chịu nổi. "Về đến nhà thứ này có bị lạnh không nhỉ?"

Vừa dứt lời, La Nhất Châu đã lấy một viên từ bên trong ra, đưa đến bên môi Dư Cảnh Thiên.

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Dư Cảnh Thiên dừng xe, quay sang nhét cả viên mực vào miệng.

La Nhất Châu hỏi: "Ngon không em?"

Từ trước đến nay, anh chưa từng xếp hàng nửa tiếng đồng hồ vì thứ như vậy.

"Tạm được". Dư Cảnh Thiên nuốt xuống. "Sau này anh có dự định gì?"

"Dự định nào cơ?"

"Tôi trở mặt với họ, chắc chắn không thể tiếp tục ở lại Vĩnh Thế". Dư Cảnh Thiên hỏi: "Anh định về đâu làm?"

"Anh làm thuê cho em chứ không phải Vĩnh Thế, em đi đâu anh theo đó"

"... Nhưng tôi không phải dân văn phòng". Dư Cảnh Thiên nói thật với anh: "Nếu sau này tôi không đi làm thì anh tính sao?"

La Nhất Châu ngoảnh đầu nhìn cậu, cười ấm áp. "Ở trên giường cả đời với em?"

Dư Cảnh Thiên suýt bị sặc. "Con mẹ anh..."

"Thời gian hợp đồng của chúng ta đã qua một nửa, rốt cuộc anh có nghĩ đến việc sau này sẽ làm gì không?"

La Nhất Châu hỏi: "Em không ký tiếp với anh à?"

"..."

Sao anh ta không có lấy một chút cầu tiến nào vậy?!

Ngày nào cũng tơ tưởng đến việc được bao nuôi?!

Dư Cảnh Thiên giận dữ nói: "Không ký tiếp!"

Đèn xanh, Dư Cảnh Thiên đạp ga.

Đúng lúc này, cậu phát hiện chiếc xe màu trắng phía sau tăng tốc đuổi theo mình.

Cậu nhìn chằm chằm xe của đối phương, bất giác chau mày.

Cậu rất mẫn cảm với xe cộ, chiếc xe này... Hình như đã bám theo cậu hai con phố?

Dư Cảnh Thiên chẳng hề do dự, lái vào con đường nhỏ cạnh giao lộ.

La Nhất Châu nhận ra đường đi không đúng, bèn hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Dư Cảnh Thiên mím môi, nhìn chiếc xe phía sau rẽ vào đường nhỏ theo cậu.

"Anh đặt đồ ăn xuống"

"Sao thế?"

"Hình như có xe đang bám theo chúng ta"

Nét mặt La Nhất Châu thay đổi, anh thả đồ ăn xong bèn liếc chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu.

Dư Cảnh Thiên rẽ vào bốn, năm con đường chật hẹp ngoằn ngoèo, đối phương vẫn đuổi theo không rời.

Dư Cảnh Thiên hừ lạnh, trong thành phố này có rất nhiều xe, còn giới hạn tốc độ, cậu không tiện cắt đuôi, bèn dứt khoát thả chậm ga, định quan sát rốt cuộc đối phương muốn làm gì.

Ai ngờ chiếc xe trắng kia đột nhiên lao lên ma sát với xe cậu, bám sát sít sao, quấn quanh phía trước, giẫm phanh bất ngờ!

Dư Cảnh Thiên không kịp chuẩn bị, nhanh chóng phanh lại, cậu chửi "Đm" rồi chuyển hướng muốn lướt qua xe trắng, ai ngờ đối phương rẽ theo chặn đầu xe cậu, còn thắng gấp thêm lần nữa.

Sau vài lần, Dư Cảnh Thiên đã hiểu xe trắng này không chỉ bám theo cậu mấy con phố mà bây giờ còn cố tình đâm xe.

Dư Cảnh Thiên cười lạnh.

Chọc vào ai không chọc, lại chọc vào bố mày?

"Em đừng xúc động". La Nhất Châu nói.

"Muộn rồi". Dư Cảnh Thiên đáp. "Thắt chặt dây an toàn"

La Nhất Châu chưa kịp nói thêm thì chiếc xe phía trước đã dừng lại trước mặt họ.

Lần này Dư Cảnh Thiên không nhường, cậu giẫm phanh nhưng không giẫm hoàn toàn, bánh xe vẫn tiếp tục lăn về phía trước, cuối cùng đâm thẳng lên đuôi đối phương.

Cậu nắm rõ lực nào có thể làm hỏng xe mà không khiến người bị thương.

Xe trắng không phải hàng xịn, đầu xe của Dư Cảnh Thiên chỉ xước nhẹ còn cốp xe trắng đã bị đâm méo.

Dư Cảnh Thiên bị đâm liên tục mấy chục lần, hành trình lái xe đều được ghi lại, dù cảnh sát có đến thì chắn chắn xe trắng vẫn phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Thấy xe của đối phương dừng bánh, Dư Cảnh Thiên cười khẩy, định cởi dây an toàn. "Tôi xuống dạy nó cách lái xe"

"Chờ đã". La Nhất Châu biến sắc, nắm lấy tay cậu.

Xe trắng hành động rồi.

Chiếc xe kia tiến lên trên một đoạn, sau đó đèn báo hiệu trên xe đột nhiên sáng lên...

Rồi nó lao về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh!

Dư Cảnh Thiên trợn mắt, không còn thời gian mắng chửi, lập tức muốn quay xe né tránh.

Nhưng không kịp nữa rồi, tốc độ của xe trắng vô cùng nhanh, mọi việc xảy ra quá bất ngờ...

"Cúi xuống!"

Dư Cảnh Thiên chỉ nghe thấy âm thanh rít gào rất to, sau đó là tiếng dây an toàn bị cởi ra.

Thậm chí cậu còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì người bên cạnh đã nhào khỏi chỗ ngồi, ôm ghì cậu vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com