TruyenHHH.com

Fytz Nha Ho La Pha San Roi Sao

Dư lão phu nhân đến đây hai lần bất ngờ, không thông báo trước, thích đến thì đến.

Dư Cảnh Thiên chống eo đứng trước cửa garage, chờ người xuống xe thì lập tức hỏi: "Sao thế?"

"Ta sắp phải về Mỹ nên đến thăm cháu". Dư lão phu nhân đi đến bên cạnh cậu, ngước mắt lên hỏi: "Trong nhà còn trà không?"

"... Còn"

"Pha cho ta một ấm". Dứt lời, bà cụ đi vào nhà trước.

Dư Cảnh Thiên không biết pha trà, nước sôi rồi thả lá trà vào khuấy lên là xong.

Dư lão phu nhân nhấp một ngụm trà, nhíu mày khó hiểu rồi đặt chiếc tách về chỗ cũ. "Cháu phí phạm chỗ trà ngon này rồi"

"Cháu không uống mới là lãng phí". Dư Cảnh Thiên ngả người lên sofa, lơ đãng nhìn về phía phòng cho khách, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. "... Bà tìm cháu có chuyện gì?"

Dư lão phu nhân cười. "Ta không thể tới nhìn cháu được à?"

Trải qua lắng đọng năm tháng, khí thế hồi trẻ của bà đã hoàn toàn rút hết, chỉ còn lại sự tao nhã của một người phụ nữ cao quý đã được mài giũa tinh tế.

Dư Cảnh Thiên tự nhận công lực không đủ, không đoán được ý của bà, chỉ biết không có việc thì đối phương tuyệt đối không nghĩ đến cậu.

Cậu nhún vai. "Đương nhiên là được, bà muốn nhìn bao lâu?"

"Cháu sắp đi làm". Dư lão phu nhân vô cùng tự nhiên nói lảng sang chuyện khác. "Đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết chưa?"

Dư Cảnh Thiên đáp: "Cũng gần xong rồi"

"Nghe nói trợ lý của Dư Cảnh Duy cũng được điều sang chỗ cháu". Dư lão phu nhân đánh mắt về phía tài xế, đối phương lập tức đặt đồ trên tay xuống, cầm cái tách rồi quay về phòng bếp pha trà.

Dư Cảnh Thiên hờ hững "ờ" một tiếng. Xem ra lời đồn đại Dư lão phu nhân đã giao toàn quyền trong công ty cho Dư Quốc Chính cũng chẳng đúng lắm.

Dư lão phu nhân cụp mắt, nghiêm mặt hỏi: "Cháu có còn nhớ trước khi ta đi Mỹ, cháu đã đồng ý chuyện gì với ta không?"

"Quên gần hết rồi, không nhớ rõ". Dư Cảnh Thiên cười thành tiếng. "Chi bằng bà nhắc lại đi"

Dư lão phu nhân không bực tức, bà lặp lại: "Cháu đã đồng ý với ta rằng cả đời này sẽ không tranh giành Vĩnh Thế với Dư Cảnh Duy. Đây cũng là một trong những điều ta đã hứa với mẹ Dư Cảnh Duy"

"Ta định tìm cho cháu một chức vụ nhàn nhã trong Vĩnh Thế, vậy còn tốt hơn là ngày nào cháu cũng ra ngoài lêu lổng. Kết quả là cháu còn chưa nhậm chức mà đã cướp trợ lý của anh trai mình, cháu cố ý phải không?"

"Cháu cướp trợ lý của anh ta?". Dư Cảnh Thiên mỉa mai, đáp: "Anh ta nói với bà à? Rõ ràng Hứa Lân tự nguyện chuyển công tác, liên quan gì đến cháu?"

"Nếu cháu không muốn thì có thể không nhận người này, chẳng lẽ Hứa Lân còn có thể cưỡng ép nhảy vào tổ của cháu?". Dư lão phu nhân không hề dễ lừa, bà cụ nhìn về phía Dư Cảnh Thiên, chất vấn sâu xa: "Tạm thời không nhắc đến Hứa Lân. Tiểu Duy tốn không ít tâm tư để lôi kéo La Nhất Châu, thế mà cháu lại ký hợp đồng cá nhân với La Nhất Châu?"

"... Cháu chỉ muốn làm anh ta khó chịu, thế thì sao?". Dư Cảnh Thiên kiềm chế nét mặt mình.

"Cháu có tư cách gì để đối nghịch với nó". Mặt mũi của Dư lão phu nhân hiền hòa nhưng lời nói lại rất tàn nhẫn. "Là do cháu và mẹ ruột cháu phá hủy gia đình của thằng bé, nó sai chỗ nào? Chẳng lẽ cháu còn hi vọng hão huyền rằng nó sẽ đối xử với cháu như em trai ruột hay sao?"

Hai tay đặt bên người Dư Cảnh Thiên siết chặt, ngay cả da thịt trong lòng bàn tay cũng nhói đau.

"Cháu thèm anh ta chắc?". Cậu lặng lẽ hít sâu, bật cười thờ ơ. "Lúc trước anh ta gọi người bắt nạt cháu, hạ độc cháu thì cũng nên nghĩ đến việc cháu sẽ trả thù anh ta"

Dư lão phu nhân nghe vậy thì sững lại, cảm xúc trên mặt vô cùng phức tạp, còn kèm theo một chút nghi ngờ.

Bà cụ im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Nhưng bây giờ cháu vẫn sống tốt"

"Đúng vậy, anh ta không giày vò cháu đến chết, coi như anh ta xui xẻo"

"Sau này thằng bé sẽ không tiếp tục làm chuyện nguy hại đến tính mạng của cháu nữa". Dư lão phu nhân nói: "Chuyện này cháu cứ yên tâm"

Dư Cảnh Thiên hừ lạnh, không đáp.

"Lần này sắp xếp cho cháu vào công ty là muốn mượn cơ hội quản thúc tính nết của cháu". Dư lão phu nhân nhận lấy tách trà tài xế đưa. "Cháu làm cho tốt, đừng mơ mộng những thứ viển vông, hiểu chưa?"

Hiếm có thật, Dư Cảnh Thiên lại nghe ra một chút hối hận trong giọng nói của bà nội mình.

Hối hận cái gì? Hối hận vì đã để cậu đến công ty à?

Cũng phải thôi, lúc trước cho cậu vào đó, chẳng qua cũng chỉ muốn gây áp lực với Dư Cảnh Duy, nghe nói gần đây mẹ ruột anh ta mang theo mục đích không trong sạch quay về tìm bố con họ Dư.

Dư Cảnh Thiên không trả lời, tính tình của cậu rất tệ, chỉ cần mở miệng thì sẽ không khống chế được cảm xúc.

Nói đến đây, Dư lão phu nhân cho rằng vấn đề này có thể lắng xuống một thời gian. Đứa cháu trai này của bà ta không hề ngu ngốc, dạy bảo đến nước này, đương nhiên cậu sẽ hiểu rõ.

Mười năm qua, Dư Cảnh Thiên vẫn sống đúng ý bà. Có điều bây giờ cậu trưởng thành, suy nghĩ thay đổi nhiều cũng là lẽ tự nhiên, cứ khống chế cẩn thận là được.

"Ông Hồ". Bà gọi lái xe đến gần. "Ông mang những thứ kia ra cho thằng bé xem"

Ông Hồ vội vàng gật đầu. "Vâng, Dư tiểu tiên sinh chờ một lát"

Vài phút sau, ông Hồ xách vài bộ quần áo từ trong xe ra, trông chẳng khác nào cái mắc áo.

"Cháu là người sắp đi làm, sau này không thể mặc cái thứ...". Dư lão phu nhân nhìn áo phông màu mè sặc sỡ trên người cậu, hồi lâu sau mới nói: "Đồ lòe loẹt. Ta bảo người ta chọn quần áo cho cháu, cháu thử đi"

"Không thử, bộ lần trước hợp rồi". Dư Cảnh Thiên chống cằm. "Đặt lên sofa đi"

"Dư tiểu tiên sinh, những thứ này không thể đặt trên sofa được, sẽ bị nhăn mất. Tôi giúp cậu treo lên nhé". Ông Hồ vừa dứt lời thì liền đi về phía phòng ngủ.

Dư Cảnh Thiên đang thầm ngẫm nghĩ, mãi cho đến khi nghe thấy tủ quần áo trong phòng cho khách vang lên tiếng đóng cửa, cậu mới sực tỉnh.

"Đợi đã! Đó không phải phòng của tôi!". Cậu vội vã gọi ông Hồ vừa mở cửa phòng cho khách.

Nhưng tiếng vang nặng nề từ tủ quần áo ban nãy không hề nhỏ, cả ba người đều nghe thấy.

Ông Hồ xấu hổ, nhìn về phía Dư lão phu nhân.

Bà cụ đặt tách trà xuống, bình tĩnh hỏi: "Nuôi thú cưng à?"

"..."

Dư Cảnh Thiên đáp: "Gần như vậy, bên cạnh mới là phòng của tôi, chú treo xong thì đi ra"

Ông Hồ vội vàng rời khỏi phòng cho khách, đóng cửa thật chặt. "Vâng"

Nửa phút sau, giọng nói của ông Hồ truyền ra từ trong phòng ngủ. "Dư tiểu tiên sinh, không ngờ cậu đã tự chuẩn bị xong đồ âu. Cất mấy bộ này vào nữa là tủ quần áo cũng gần đầy rồi"

Cái đm, cậu quên béng mất là quần áo của La Nhất Châu cũng treo trong đó.

"... Chú cứ nhét bừa vào là được". Cậu cau mày, vội vã nói.

Ông Hồ đi ra, Dư lão phu nhân cũng thản nhiên đứng dậy.

"Tạm thời thế đã". Bà nói: "Lát nữa ta còn có hẹn"

Dư Cảnh Thiên tiễn bà ra gara.

Trước khi lên xe, Dư lão phu nhân đột nhiên quay lại hỏi: "Qua mấy hôm nữa là ngày giỗ của cô ta à?"

Lâu lắm rồi không có ai nhắc đến chuyện về người ấy trước mặt cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như Dư Cảnh Thiên muốn hỏi thành tiếng vấn đề đã quanh quẩn trong cổ họng cậu suốt hai năm. Cậu siết chặt cửa gara, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Dư Cảnh Thiên hơi hé miệng. "Rốt cuộc thì bà ấy..."

Hiếm có lúc nào giọng nói của cậu lại yếu ớt như vậy, Dư lão phu nhân đã già nên không nghe thấy, bà cụ tiếp tục nói: "Có lẽ mấy người hâm mộ của cô ta sẽ đến cúng bái, chẳng biết có truyền thông ở đó không. Bây giờ cháu là người của Vĩnh Thế, hôm đó cháu không được đến, bị bắt gặp sẽ không hay"

"..."

Bàn tay đang nắm cửa của cậu bỗng buông thõng xuống, nụ cười mỉa mai hiện lên môi. Cậu đứng thẳng tắp, lặng im không đáp.

Dư lão phu nhân không nhận được câu trả lời, ngoảnh đầu lại, bà cụ thấy Dư Cảnh Thiên đứng sững như trời trồng, đôi mắt tối tăm, không nhìn rõ cậu đang nghĩ điều gì.

Vì thế, bà lại hỏi: "Nghe thấy chưa?"

Trong vài giây ngắn ngủi, Dư Cảnh Thiên lại quay về dáng vẻ lông bông như trước, ngẩng đầu giục bà: "Bà đi nhanh lên, cháu còn vội về chơi game"

Dư lão phu nhân gật gù. "Bà nội đi đây"

Dư Cảnh Thiên nhìn chiếc xe lăn bánh khỏi cửa nhà mình, rẽ một cái rồi hoàn toàn biết mất trong tầm mắt.

Hồi lâu sau, cậu cúi đầu cười.

Bà nội của cậu chẳng hiểu gì về chuyện trong giới giải trí.

Một minh tinh nữ nhỏ bé đã qua đời mười năm, lúc còn sống không có nhiều phim ảnh, sau khi mất ai sẽ nhớ thương?

Chẳng có ai đi cúng bái bà, cũng chẳng có ai sẽ dành một chút xót xa, đau lòng cho người phụ nữ ấy trong ngày hôm đó.

Còn cánh truyền thông, chỉ khi nhắc đến ân oán nhà giàu mới có thể kéo bà vào trong những con chữ, làm độc giả nảy sinh giận dữ khi đọc đến chỗ có bà, sau đó sẽ gia tăng lượng bình luận của bọn họ.

Ai sẽ nhớ đến bà ấy đây.

Dư Cảnh Thiên đứng hồi lâu rồi mới quay về phòng.

Cậu bước vào phòng cho khách, mở tủ quần áo ra.

La Nhất Châu nghiêng người ngồi bên trong, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, đôi chân dài chống lên phía đối diện. Anh rất cao, nhìn qua tư thế này cũng khiến người khác cảm thấy khó chịu.

La Nhất Châu hỏi: "Bà đi rồi hả em?"

Ban đầu La Nhất Châu không trốn trong tủ quần áo, ai ngờ ông Hồ lại muốn mở cửa thật, anh hết cách, đành phải rúc tạm vào trong này.

Từ trước đến nay anh chưa từng làm chuyện như vậy, trong nỗi bất đắc dĩ còn kèm theo sự mới mẻ.

Người đứng trên im lặng một lúc rồi mới rầu rĩ "ừm" một tiếng.

La Nhất Châu ngước mắt, trông thấy dáng vẻ mất tập trung của cậu.

"Em sao thế?". Anh đứng dậy, lợi dụng cơ hội vuốt ve mái tóc của Dư Cảnh Thiên. "Bà ấy mắng em à?"

La Nhất Châu tưởng rằng anh sẽ bị chửi. Lúc bọn họ làm tình, Dư Cảnh Thiên rất ghét anh sờ đầu cậu, còn bảo anh đang trêu trẻ con. Cậu bám sát tư duy mở rộng, cuối cùng quy chụp anh là đồ biến thái.

Nhưng Dư Cảnh Thiên lại không làm vậy.

Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào dép lê của La Nhất Châu, đột nhiên hỏi: "La Nhất Châu này, bình thường bố mẹ anh có đối xử tốt với anh không?"

La Nhất Châu sửng sốt, sau đó mới đáp: "Tốt chứ, có chuyện gì hả em?"

"Thế ông bà anh thì sao?"

"Ông tôi mất rồi". La Nhất Châu ngẫm nghĩ. "Bà nội dưỡng lão ở Hải Nam, bà sống một mình cũng ổn lắm"

"À"

La Nhất Châu cảm thấy cậu hơi kỳ lạ, bèn hỏi: "Em sao thế?"

"Chẳng trách lại có thể dạy dỗ ra người con như anh". Dư Cảnh Thiên mắng: "Hóa ra là được chiều hư"

La Nhất Châu bật cười thành tiếng: "Tôi là kiểu con cái thế nào?"

"Thanh cao, ngạo mạn, lạnh lùng, tự đại". Dư Cảnh Thiên đáp: "Đáng đời sau khi phá sản chỉ có thể bị loại người như tôi bắt nạt"

La Nhất Châu đang cười, nghe vậy thì lập tức nhíu mày. "Em là loại người như thế nào?"

Cậu có nhiều khuyết điểm lắm, đến bản thân cậu còn đếm không hết, cậu cũng chẳng muốn đếm trước mặt La Nhất Châu.

Cậu hỏi ngược lại anh: "Anh thấy sao?"

"Hào phóng, thẳng thắn, mạnh miệng mềm lòng". La Nhất Châu cười. "Là một em bé rất ngoan"

Có lẽ đây là chỗ tốt của việc trả tiền, ít nhất thì trong thời gian hợp đồng, La Nhất Châu đều phải nghe lời cậu.

"Tôi liệt kê cho anh bốn cái, anh cũng phải kể bốn cái về tôi". Dư Cảnh Thiên lạnh mặt, ra lệnh: "Anh nói thêm cái nữa đi nhanh lên"

La Nhất Châu vừa nhìn đã hiểu, có lẽ cậu đã phải chịu tủi thân ở chỗ Dư lão phu nhân rồi.

"Em rất tuấn tú". La Nhất Châu còn tặng thêm một điều nữa cho cậu. "Cũng rất kiên cường"

Dư Cảnh Thiên im lặng hồi lâu, sau đó quay người đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: "... Đồ nịnh nọt"

Đêm hôm đó, La Nhất Châu vừa nằm chưa ấm chỗ thì có một cái chân ấm áp cọ vào trong bắp đùi của anh.

Anh còn chưa kịp định thần thì cái chân ấy đã đạp nhẹ một cái. "Anh ngủ chưa?"

"Chưa". Anh khàn giọng hỏi: "Sao thế?"

Dư Cảnh Thiên đáp: "Tôi không ngủ được"

La Nhất Châu lại hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"

Dư Cảnh Thiên bật dậy, cởi áo ra ném xuống thảm rồi dạng chân ngồi lên háng La Nhất Châu.

Cậu mở miệng đe dọa: "Làm anh"

La Nhất Châu tỉnh táo lạ thường, anh giang rộng hai tay, nói: "Em đến đây"

"..."

Dư Cảnh Thiên cụt hứng. "Thôi"

Cậu đang chuẩn bị đi, ai ngờ La Nhất Châu đột ngột ngồi dậy, siết chặt eo cậu, chẳng nói chẳng rằng hôn thẳng lên đôi môi của cậu.

Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, rất dịu dàng như đang vỗ về. Anh hôn đến mức đầu óc Dư Cảnh Thiên choáng váng, nhưng cũng vô cùng thoải mái.

Nụ hôn kết thúc, Dư Cảnh Thiên cảm thấy có lẽ môi mình đã sưng lên rồi.

Cậu vỗ vai La Nhất Châu. "Anh thả tôi xuống đi"

La Nhất Châu vẫn ôm ghì lấy cậu. "Chẳng phải em không ngủ được à?"

Dư Cảnh Thiên: "Ừ"

"Làm tình không?". La Nhất Châu cọ lên khóe môi cậu. "Làm mệt rồi, em sẽ buồn ngủ"

Dư Cảnh Thiên nhìn anh chăm chú.

"Hửm?"

Dư Cảnh Thiên rất ít khi được người khác ôm, bây giờ hai chân của cậu đang vắt lên đùi La Nhất Châu, kề sát hông của anh, còn anh thì vòng tay ôm chặt lấy cậu.

Vì ở trong chăn lâu nên cơ thể La Nhất Châu rất ấm áp, chạm vào da thịt của anh thoải mái vô cùng.

Dư Cảnh Thiên nghĩ chắc mình điên rồi, giờ phút này cậu cảm thấy người trước mặt mình sao mà đáng tin cậy và an toàn đến thế.

Anh thấy cậu im lặng thì cười. "Nếu không thì thôi vậy..."

Chưa đợi anh dứt lời, Dư Cảnh Thiên đã vươn tay ôm cổ anh trước, rồi lại hôn anh.

"Làm lâu vào nhé". Giọng nói khàn khàn của Dư Cảnh Thiên vang lên trong bóng đêm: "Tôi không muốn ngủ"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com