TruyenHHH.com

[FUTA] [BHTT] DỤC VỌNG CHIẾM HỮU CỦA TIỂU CHÓ SĂN

Chương 17: Kêu Loạn

ntndungg

Cái hôn kết thúc Nhã Dĩnh lại bị Sầm Vy kéo xuống nước.

"A ~”

Nhiệt độ trong suối nước nóng thiên nhiên không cao không thấp, thích hợp với thân thể, nhưng mặt trên có hơi nước lượn lờ, làm người khác không biết rõ ràng chiều sâu.

Nhã Dĩnh vừa bị Sầm Vy cắm một phen, phun ra từng cỗ dâm thủy, thể lực sớm không còn, cả người mềm nhũn đến bò cũng không còn sức, càng miễn bàn đến bơi lội.

Một bàn tay Sầm Vy ôm lấy eo nàng, mới vừa buông nàng ra, lập tức kéo nàng vào trong ngực cô.

“Chị ở trong nước làm sao lại giống với búp bê hơi thế, có thể tự mình nổi lên trên?”

Sầm Vy nói những lời ái muội bên tai nàng, trêu đùa.

"Có phải bởi vì nước quá nhiều hay không?”

Tay nhỏ Nhã Dĩnh nắm thành quyền, để ở vai cô, hơi cúi đầu xấu hổ buồn bực.

" Em lại muốn làm gì? Vừa rồi không phải đã…..”

Đã bắn ra hết rồi sao?

"Đã cái gì? Đã chơi hư chị?”

“…….”

"Nhưng chị vẫn còn sức lực, vẫn còn thanh tỉnh.”

"Em…..”

Nhã Dĩnh có chút khiếp sợ, hơi tức giận nhìn cô, chẳng lẽ mỗi lần cô đều phải làm nàng đến không còn sức lực, làm nàng đến ngất xỉu mới chịu ngừng hay sao?

" Sầm Vy, em đừng nháo, hôm nay còn có người khác, bị thấy được sẽ không tốt.”

"Bị thấy được thì làm sao? Chị là của em, em muốn cho khắp thiên hạ này đều biết.”

" Tôi….”

Nhã Dĩnh còn chưa kịp nói chuyện, Sầm Vy liền vỗ vỗ mông nàng.

"Chân quấn lấy em, đừng cọ ở dưới, chị cọ đến dương vật muốn nổ tung rồi”

“…..Tôi, tôi không còn sức lực nữa!”

Nàng âm mưu tìm cớ chạy thoát, Sầm Vy lại nhéo khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng, híp mắt nở nụ cười.

“A? Lát nữa em đem chị ấn ở dưới nước, nhũ giao chị có tin hay không?”

Nhã Dĩnh nghe thấy, não tự động phác họa cảnh tượng kia. Nàng bị một bàn tay của cô ấn ở dưới nước, cô lại tà ác mà cọ xát vú nàng, đem hai bầu vú kẹp lấy đại dương vật mà cọ xát.

Cô gái nhỏ sắc mắt trắng nhợt, liên tục lắc đầu, mở ra đôi chân mềm mại, chậm rãi quấn lấy vòng eo mạnh mẽ hữu lực của cô.

Bạch bạch ~

"Chị thật nghe lời!”

Sầm Vy vừa lòng mà vỗ mông nàng, Nhã Dĩnh cảm nhận được cô nắm lấy dương vật muốn cắm vào, khóc giọng cầu xin.

"Sầm Vy, có thể không làm hay không?”

Mỗi lần giống như lúc này, nàng đều sẽ yếu đuối hỏi cô.

'không làm được không?'

Sao có thể chứ! Nàng không biết bộ dạng cầu xin nhu nhược đáng thương này của nàng càng kích thích hay sao?

"Như thế nào? Cô giáo Nhã đều tách hai chân muốn làm, ngoài miệng còn nói không muốn? Có phải hay không thành kỹ nữ….”

Nhã Dĩnh ý thức được cô lại nói những lời khó nghe, vội vàng duỗi tay bịt kín miệng cô.

Cùng lúc đó, Sầm Vy cầm lấy đại dương vật đột nhiên đâm vào thân thể của nàng.

" A!”

Nhã Dĩnh phát ra một tiếng chói tai. Vô luận cô có tiến vào bao nhiêu lần, nàng đều cảm thấy cô quá lớn, lớn đến có thể đem nàng căng bạo.

"Dâm đãng! Vừa mới cắm xong lại khép lại, tiểu âm hộ lại chặt như vậy!”

Đại dương vật nóng bỏng thô dài của nữ sinh cắm vào nhục huyệt ướt đẫm của nàng, thoải mái mà thở mạnh, tay nắm vòng eo nàng bất giác dùng sức.

Bất quá rốt cuộc là khống chế, nếu không Sầm Vy đã bóp nát vòng eo của nàng.

Vào cũng đã vào, Nhã Dĩnh không hi vọng xa vời rằng cô có thể buông tha nàng, chỉ cầu….

"Sầm Vy, có thể nhẹ hay không?”

Nàng nói xong, Sầm Vy liền không nhịn nổi mà đĩnh động.

"A  a a, quá mạnh, nhẹ một chút ưm….”

Nhã Dĩnh hơi giơ đầu lên, mặt mày nhíu lại vì không thể chịu được kích thước cùng từng trận khoái cảm mà nữ sinh đem lại, mái tóc đen nhánh xinh đẹp xỏa xuống dưới, một phần nổi trên mặt nước, theo từng động tác của cô mà trên dưới phập phồng.

Sầm Vy một bên làm nàng, một bên duỗi tay xoa vú bự của nàng, vừa lớn vừa mềm, một bàn tay cầm không được, xúc cảm thoải mái nói không nên lời, xoa xoa liền thay đổi hương vị.

Ban đầu không phân biệt nặng nhẹ mà xoa nắn, chà đạp thành các loại hình dạng, đầu vú giống như nước chảy từ khe hở ngón tay tràn ra, làm cho Nhã Dĩnh kêu thảm liên tục, theo lực đạo của cô mà phát ra những tiếng rên.

"A…..Không cần, không cần dùng sức như vậy, a, muốn chết…. Buông tôi ra a a a a, đừng nắm, đừng nắm đầu vú, không cần cọ ô ô ô, a ~ sướng quá….”

Nàng càng không cho, Sầm Vy lại càng làm, lòng bàn tay cô xoa nắn đầu vú xinh đẹp của nàng, khi nhẹ khi mạnh, ngẫu nhiên thật mạnh bóp một cái, giống như muốn bức nàng khóc.

Vừa rồi làm nàng từ phía sau, toàn lực chú ý đều ở chỗ giao nhau của bọn họ, hiện tại mặt đối mặt, Sầm Vy có thể thấy được từng biểu tình sinh động trên mặt nàng, cực kì mê người.

Nàng nhăn mày, một khóc một nháo đều là vì cô. Hạ thân không thể chịu nổi mà run rẩy, hai mắt đẫm lệ xin tha.

" Vú chị giống như lại lớn hơn, chị không phát hiện sao?”

" Không…..”

"Như thế nào lại không phát hiện, rõ ràng là lớn hơn, mới mấy ngày liền biến thành như vậy, có phải chị giấu em trộm xoa nắn?”

" Không, không có….”

"Tiểu dâm đãng! Không thừa nhận đúng không?”

Sầm Vy một tay giữ lấy vú nàng, cúi đầu cắn xuống, hạ thân đâm nàng càng nhanh.

Bạch bạch bạch

Phụt phụt, phụt phụt

Nữ sinh điên cuồng cắm rút làm đáy nước phát ra thanh âm kịch liệt, dòng nước gợn sóng.

Nhã Dĩnh bị cô đâm đến thân hình lay động, đôi tay ở trên ngực cô không biết từ khi nào đã dời đến cái đầu đang vùi vào ngực nàng, giống như không cự tuyệt, mà là cổ vũ.

" A a a chậm một chút chậm một chút, nhanh quá, ô ô ô đừng hút, đừng hút a ~”

Sầm Vy ngậm lấy vú nàng nhẹ nhàng liếm mút, một lát liền làm Nhã Dĩnh khóc lớn.

" Không cần, từ bỏ…. Thật là khó chịu a a, muốn chết.. Đừng làm, mạnh quá, quá sâu a, muốn vào bụng…. Sắp bị hút ra sữa a, ô ô ô….”

Sầm Vy tà tứ mà cười, răng nanh sắc nhọn nhẹ nhàng cắn đầu vú của nàng.

Nhã Dĩnh vốn đã mẫn cảm đến cực điểm, lúc này đầu vú bị cô ngậm ở trong miệng, hạ thân bị cô ra vào, vòng eo còn bị cô chặt chẽ kiềm chế, không tới vài phút liền cao trào mà hét lên.

Từng cỗ dâm thủy theo côn thịt của nữ sinh chảy xuống, âm đạo mẫn cảm khẩn trương co rụt, khuôn mặt Sầm Vy vặn vẹo, suýt nữa đã bắn ra.

"Mẹ nó!”

Sầm Vy cắn răng nhịn xuống, sự nhẫn nhịn của nữ sinh quả thực kinh người, Nhã Dĩnh cho rằng cô sẽ cùng nàng, không nghĩ tới cô lại ấn nàng vào vách, điên cuồng mà luân động.

"A a a a ~ không cần, không cần.”

Khoái cảm thật lớn khi cao trào cùng cảm giác bị cô làm mạnh mẽ bức bách ập tới, hình thành một khoái cảm ngập đầu.

“A… muốn chết, ba mẹ, cứu mạng….. Chồng , Sầm, Sầm Vy, ô ô ô quá mạnh, từ bỏ, nhẹ một chút a a a ~”

" Tiểu dâm đãng! Bị làm đến kêu loạn. Phía dưới thật chặt, đừng kẹp chặt như vậy, thật sướng.”

Sầm Vy vừa ngậm vú nàng vừa nói, buông tay đang ôm eo nàng, đưa tay vào nơi hai người giao nhau sờ soạng, sờ đến từng luồng chất lỏng đặc sệt.

"Còn nói mình không dâm, không dâm sẽ đến câu dẫn em sao? Sẽ mở hai chân ra cầu hoan? Sẽ chính mình sờ vú đến lớn tới lấy lòng em sao?”

Từng câu từng chữ trong miệng cô đều là bôi nhọ nàng, thân mình Nhã Dĩnh run rẩy không thôi, nước mắt liên miên, phản kháng tìm đường sống đều không thể.

Rõ ràng trước mặt là người con gái nhỏ hơn nàng bốn tuổi, chính mình lại bị cô đùa bỡn, ngay cả lúc này đều dựa vào cô mà chống đỡ.

Cô gái nhỏ môi đỏ hé mở, phun ra những âm thanh dâm mĩ, cổ thon dài ưu nhã, thân mình bởi vì kích thích quá độ mà phấn hồng, cả người giống như một con thiên nga trắng bị người điên cuồng xâm phạm.

Sầm Vy nổi lên ý xấu, ăn vú nàng còn chưa đủ, Sầm Vy đưa ngón tay vào miệng nàng mà ra vào.

"Ô ô ô….”

Nhã Dĩnh muốn nói chuyện, nhưng đều bị ngón tay cô chặn về.
Nàng ủy khuất lại bị chịu vũ nhục, nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp, lưu trên ngón tay của cô, giống như trên dưới đều bị người làm, miệng hút từng ngụm.

Sầm Vy nhìn đến hai mắt đỏ lên, hung hăng mắng vài tiếng rồi lại điên cuồng cắm vào.

Trong miệng, ngực cùng tiểu huyệt đều bị cô làm, cô mạnh mẽ tiến vào trong thân thể nàng, run rẩy liên tục, đem nàng lên từng đợt cao trào.

“Chị Nhã Dĩnh là của em! Của em!”

Nước mắt Nhã Dĩnh cuồn cuộn không ngừng, thân mình suy yếu không chịu được mà hôn mê.

"Lại bị cắm đến hôn mê. Tiểu dâm đãng! Thật là không kiên nhẫn.”

Sầm Vy ôm nàng, lại cắm vài cái rồi bắn ra, khi nàng hôn mê, cô giống như biến thoái mà mê luyến hôn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng đem tinh tịch bắn thật sâu vào tử cung nàng, mới chậm rãi rời khỏi.

Khi hoàng hôn buông xuống, cô gái nhỏ ngủ say được tắm rửa sạch sẽ, hoàn toàn bất đồng với chiếc áo bơi gợi cảm ban nãy, nàng được mặc một cái áo khoác kín mít, bị ôm ra ngoài.

Trần Từ Thuật cùng Sầm Nguyệt đã sớm ở sảnh chờ đã lâu, khi thấy Nhã Dĩnh được ôm ra đều sợ ngây người.

Trần Từ Thuật đầy kinh nghiệm tình trường, nhìn liền hiểu rõ, chỉ từ khuôn mặt tuyệt diễm của cô gái liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Cư nhiên bị làm đến hôn mê,một tia ghen ghét từ tận đáy lòng dâng lên, chỉ là nhìn một nửa khuôn mặt của nàng có thể làm thần hồn điên đảo, thật không biết khi cùng làm tình ở trên giường có bao nhiêu khoái cảm.

Sầm Nguyệt vừa kinh ngạc vừa sợ. Kinh ngạc là vì em gái đáng yêu của Sầm Nguyệt cư nhiên ở trên giường lại mạnh như vậy. Sợ là vì lo Nhã Dĩnh không có chuyện gì chứ. Tỉnh lại có phải hay không muốn cạch mặt luôn?

"Hai người trở về đi, em đưa cô giáo Nhã về trường học.”

“…..Em còn biết cô ấy là cô giáo của em.”

Quả thật là khi sư diệt tổ*!

*Khi sư diệt tổ: là không tôn trọng, phản nghịch với người dạy dỗ, hay tổ tiên mình

"Anh đưa hai người đi”

Trần Từ Thuật ân cần nói, ánh mắt không nhịn được mà nhìn vào cô gái trong ngực Sầm Vy.

Sầm Vy thấy được, hơi hơi nâng lên đôi mắt, lạnh lẽo từ chối.

" Không cần, đưa chị của tôi trở về đi.”

Ban đêm, đại học A vô cùng náo nhiệt, các thành viên trong câu lạc bộ trượt patin tổ chức thi đấu, các động tác soái khí của một nhóm nam sinh thu hút một lượng lớn học sinh quan tâm.

Phương Ngữ Tư đến vây xem, một thân váy dài phấn hồng và khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, vừa vào đã thu hút ánh mắt của các nam sinh.

" Cô ấy thật xinh đẹp."

" Đúng vậy, không hổ danh là hoa khôi...."

" Hoa khôi thì làm sao? Còn không phải mỗi ngày đều đi theo sau mông Văn thiếu, nghe nói người ta căn bản là không để ý đến cô ấy."

" Không sai, khả năng Sầm Vy không thích loại như cô ấy."

Một đám nam sinh thèm thuồng nhưng không chiếm được thấp giọng bàn tán sôi nổi, Phương Ngữ Tư lại như mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn vào giữa sân như đang tìm kiếm thứ gì.

Nhìn đã lâu nhưng mãi không nhìn thấy thân ảnh mà mình muốn tìm, ả sốt ruột.

" Sao lại thế này, không phải hoạt động trượt patin sao? Sầm tiểu thư đâu?"

" Tớ cũng không thấy...."

Bạn thân ả cũng lắc đầu.

Trong sân patin có nam sinh đến trước mặt ả, vẻ mặt trêu ghẹo nói.

" Nha, hoa khôi, lại là tới tìm Vy tỷ sao? Không khéo, Vy tỷ hôm nay không có tới, chắc là đi hẹn hò rồi."

" Hẹn hò?"

Phương Ngữ Tư nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt đều tái đi.

" Sao có thể? Cậu ấy hẹn hò cùng ai?"

Sầm Vy khi nào có bạn gái? Ả tại sao lại không biết? Căn bản không có khả năng, cho dù cô ấy có thì đó cũng chỉ có thể là ả!

Chẳng lẽ...

Lúc này, trong đầu Phương Ngữ Tư hiện lên một thân ảnh, ỏa lắc lắc đầu, nỗ lực an ủi chính mình là không phải, ngay lúc này, mắt ả lại thấy được một chiếc xe quen thuộc từ xa.

Một chiếc Rolls-Royce sang trọng được đỗ dưới những tán cây, từ phía ghế lái bước ra một thân ảnh anh tuấn.

Ánh mắt Phương Ngữ Tư sáng lên, vừa định từ trong đám người chạy ra, liền thấy cậu duỗi tay mở ghế lái phụ, lòng bàn tay dựa gần khung cửa, thật cẩn thận giống như cô sợ làm người trong xe bị thương.

Người vừa bước ra từ ghế phụ đã bị cô chặt chẽ đè ở trên xe. Bị bao vây chặt chẽ trong chiếc áo khoác là thân ảnh của một cô gái yêu kiều, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút, hai người nhìn rất thân mật, mái tóc dài của cô gái được trút xuống.

Phương Ngữ Tư lập tức nhận ra cô gái, hơi hơi siết chặt trà sữa trong tay.

Khi ả nhìn thấy Sầm Vy cúi đầu ôn nhu mà hôn vào cái trán của cô gái, cả người phẫn nộ đến phát run.

Như thế nào lại.... Sao có thể.....

" Không cần, ở trường, sẽ bị thấy."

Nhã Dĩnh vừa mới tỉnh lại không lâu, còn đang cáu kỉnh, nàng liền không lưu tình mà đẩy cô ra.

" Hôn một chút thôi! Ngoan!"

Cánh tay Sầm Vy chống ở bên cạnh người nàng, cười khẽ cúi đầu.

" Không được, em luôn nói như vậy."

Nhã Dĩnh lắc đầu, kháng cự mà bịt kín miệng cô.

Nói chỉ hôn một chút, hôn hôn liền bắt đầu động tay động chân...

" Lần này là thật."

" Sầm Vy, qua mấy ngày bắt đầu thi rồi, em không cần ôn tập sao?"

Nhã Dĩnh hơi hơi nghiêm mặt, Sầm Vy thấy bộ dáng nghiêm trang giáo huấn người của nàng đáng yêu không chịu được.

" Sẽ ôn tập, cảm ơn cô Nhã dạy bảo!"

"......Vậy em còn không mau buông tôi ra, trở về kí túc xá ôn tập đi."

" Em cũng muốn, nhưng em hiện tại nhìn cái gì cũng thấy cô Nhã, vừa mở sách vở đều là ảnh cô, nhìn thấy em thật sự rất khó chịu!"

" Miệng lưỡi trơn tru."

Nhã Dĩnh nhếch miệng, cảm giác tức giận vì hành vi phóng đãng ở suối nước nóng của cô cũng biến mất.

" Em không ôn tập, tôi còn phải ôn tập cho các học sinh, lần này trường học sẽ đánh giá thành tích vô cùng quan trọng."

" Sau đó thì sao?"

" Sau đó.... Hai ngày tới có khả năng sẽ không thể gặp em...."

Nhã Dĩnh trộm nhìn cậu một cái, sắc mặt Sầm Vy quả nhiên đã đen xuống.

" Nghĩ cũng đừng nghĩ."

" Nhưng vào lúc này mà không quan tâm đến, số học sinh của kinh tế học mỗi năm đều rất nhiều, nếu thi lại sẽ rất phiền toái."

Nhã Dĩnh lôi kéo góc áo cô, nhẹ nhàng lung lay, thoạt nhìn rất giống một con mèo con đang làm nũng.

Sầm Vy làm sao có thể chịu được nàng làm nũng, nhưng so với cái này, cô càng không chịu nổi khi không được nhìn thấy nàng.

" Lấy di động ra."

" Làm gì?"

Sầm Vy không giải thích, đoạt lấy di động của nàng. Nhã Dĩnh muốn lấy lại, nhưng cô lại giơ lên cao hơn.

" Em cho tôi, cho tôi!"

" Cho chị cái gì? Chị Nhã Dĩnh vừa mới ngất xỉu, hiện tại lại muốn rồi?"

" En....."

Không biết cô làm gì với di động nàng, hơn nửa ngày đưa trả lại cho nàng.

" Vội thì không sao, nhưng không được để bản thân quá mệt mỏi, không được không tiếp điện thoại của em, không trả lời tin nhắn của em, nếu không chị ở đâu em đều có thể bắt được chị, còn có, thi xong chị phải bồi thường em thật tốt."

Sầm Vy bá đạo nhét điện thoại vào trong túi nàng, kéo lại cái áo khoác hơi hơi mở rộng, hôn một cái vào trán nàng.

" Alo, Triệu ca, có chuyện này, em muốn nhờ anh giúp một chút."

Cổng lớn trường học, dưới ánh đèn lập lòe, Phương Ngữ Tư gắt gao nắm di động, khuôn mặt thanh thuần bây giờ lại vặn vẹo dọa người.

Kì thi cuối năm của đại học A đã đến, vì các môn học và các yêu cầu cho các ngành học khác nhau, thời gian thi không phải đều giống nhau.

Thời gian thi của môn kinh tế học phương Tây bắt đầu vào 3 giờ chiều, Nhã Dĩnh là giáo viên bộ môn nên không thể tham gia giám thị, ở phòng tóm tắt xong sổ tay làm việc cùng tổng kết bài luận văn cuối cùng của học kỳ này, liền mở di động ra.

Trên Wechat, Sầm Vy có gửi cho nàng tin nhắn nói rằng hôm nay cô phải thi quản lí công thương, tới 6 giờ mới có thể kết thúc.

Lúc này cô đang thi, di động chắc đã tắt máy.

Hai ngày nay nàng đều bận rộn ôn tập cho các học sinh, cô gửi cho nàng cả chục cái tin nhắn nàng đều không thể đáp trả được một tin, khiến cô tức giận mà năm lần bảy lượt uy hiếp muốn đến đây tìm nàng.

Bất quá cô chỉ hồ nháo vào những lúc đó, còn những việc khác thì vẫn luôn nghe lời nàng.

Nhã Dĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười sáng sủa như ánh mặt trời của nữ sinh trên màn hình di động, tiếng lòng không khỏi nhúc nhích.

Tinh thần phấn chấn của thiếu niên quả thực chiếm hết ưu thế, cho dù có thời điểm làm cho nàng bực tức, nhưng chỉ cần cười một cái thì bao nhiêu tức giận trong lòng cũng không còn nữa.

Nàng mỗi ngày cũng đều nhớ đến cô. Làm việc xong, Nhã Dĩnh quyết định chủ động đi tìm cô, nhưng với thân phận giáo viên bộ môn của nàng chắc không thể đứng bên ngoài chờ,nên quyết định đến một quán cà phê bên ngoài trường học, chờ cô thi xong sẽ gọi điện báo cho cô.

Khi Nhã Dĩnh ra khỏi cổng trường, bên chỗ bồn hoa có hai người đàn ông đang hút thuốc chú ý đến nàng, như là chờ đợi đã lâu, hai người cho nhau cái ánh mắt, một người bỗng đi qua.

" Xin chào."

Nhã Dĩnh đang đi bộ, bị một tên đàn ông râu ria chặn đường.

Nàng ngẩng đầu, theo bản năng muốn tránh sang một bên, tên kia lộ ra nụ cười.

" Cô có biết đường đi đến cuối hẻm không? Tôi muốn tới đó tìm một người bạn"

" Baidu trên bản đồ có."

" À...Thật không khéo, tôi vừa mất di động, có thể phiền toái cô dẫn tôi đi được không?"

Nếu là trước kia, Nhã Dĩnh chắc chắn sẽ không phản ứng một câu, nhưng hiện tại....

Nàng nhớ tới lời nói của bác sĩ tư nhân cùng Sầm Vy.

Nếu muốn hoàn toàn trở thành một người bình thường, nàng phải mạnh dạn bước ra xã hội.

" Được, đi thôi!"

Nàng miễn cưỡng gật đầu tên kia nghe vậy, khóe miệng ẩn hiện ý cười kế hoạch đã thực hiện được.

Cuối hẽm cách đại học A không xa, nhưng bởi vì địa thế phúc tạp nên đã chiều, ngõ nhỏ vô cùng ít người, tâm tư Nhã Dĩnh lại mẫn cảm, tự nhiên sẽ không dám đưa hắn vào bên trong, tới đầu ngõ liền dừng lại.

" Đi tới phía trước là đến, hai người đi đi."

" Chờ chút, giúp người phải giúp đến cùng, nào có chuyện ném ở nửa đường."

Tên kia thấy Nhã Dĩnh muốn đi, lộ ra bộ mặt chân thật, đột nhiên bắt lấy nàng. Nhã Dĩnh khiếp sợ, kêu lên tiếng.

" Anh muốn làm gì?"

Tên kia hướng bốn phía nhìn qua, thấy xung quanh không có ai, một tay túm lấy cô kéo vào ngõ nhỏ, Nhã Dĩnh hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, vừa định kêu cứu, miệng đã bị bịt kín.

" Ô ô ô...."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com