TruyenHHH.com

Furcidisum Thien Duong Phep Thuat

Tuy nhiên cũng phải nói thêm rằng, để làm rõ sự thật rằng tất cả chúng ta đã bị lừa một vố to. Chúng ta được dạy ở trường rằng nền văn minh phương Tây xuất phát từ vùng Cận Đông, được nâng lên những đỉnh cao sáng chói bởi người Hy Lạp và người La Mã. Và từ đó sinh ra ba trong số các tôn giáo lớn nhất trên thế giới: đạo Thiên Chúa, đạo Do Thái và đạo Hồi. Các tôn giáo này phát sinh từ những dân tộc nói ba thứ tiếng có quan hệ gần gũi với nhau được gọi là tiếng Semite: tiếng Aramaic (ngôn ngữ của Chúa Jésus và các thánh tông đồ), tiếng Hebrew và tiếng Arabic. Một bản năng, chúng ta vẫn thường coi các dân tộc Semite gắn liền với Cận Đông.

Sự thực lại không phải vậy. Các ngôn ngữ đầu tiên là ngôn ngữ Phi-Á đã phát sinh ở châu Phi, và chỉ một nhánh của ngữ hệ này đã bành trướng sang Cận Đông. Từ đó suy ra, rất có thể châu Phi mới chính là nơi đã khai sinh ngôn ngữ của các tác giả Cựu ước và Tân ước cũng như kinh Koran, những rường cột đạo đức của nền văn minh phương tây. Ta có thể lượng thứ cho độc giả nào quá đắm mình trong lịch sử văn minh phương Tây mà cứ đinh ninh văn minh phải khởi đầu từ đó. Văn minh nhưng vẫn còn lương tâm nữa. Và để nhìn vào ví dụ cho rường cột đạo đức này chúng ta chỉ cần nhìn vào Apollo.

Đời tư của Đức Cha Luminel cũng có chung một mẫu số nguyên tắc như đời công. Đó là càng giản dị càng tốt. Với người bên ngoài nhìn vào thì ngài Giám Mục là một người nghèo "tự nguyện", nề nếp. Chàng có đồng hồ, cây thập tự và cây đũa phép là ba thứ duy nhất có giá trị có thể cướp được trên người.

Ấy cũng xin phải nói sơ qua, vì sao mà nhà sư mặc áo cà sa, Giám mục mặc áo thụng. Xin nói thật là thù ghét quý tộc, giàu sang, chẳng ưa những kẻ sinh ra đã hơn mình không phải là một sự thù ghét thông minh. Vì thù ghét như thế là trí óc tối tăm. Là hàm ý thù ghét văn minh, thù ghét nghệ thuật. Dân tộc nào có tính này là dân tộc quay đầu với phát triển. Tuy nhiên, đối với kẻ tu hành, là cố đạo mà giàu sang thì ngược đời lắm. Dù ta vẫn thấy tin tức bán tín bán nghi là Trụ trì này giàu lắm, ngài Giáo Hoàng giàu ngang một đất nước. Nhưng khoan, thiên mệnh của kẻ tu hành là để cứu thế. Là ở bên những kẻ khốn khổ cần tới mình. Là chìa tay ra trước mọi bất hạnh, mọi nghèo hèn, cớ gì một nụ hôn chân Giáo Hoàng lại không bằng một nụ hôn trên đôi tay dính đầy bùn đất của một người mẹ vì con mà làm việc bên lò than?

Cứ lắng nghe câu chuyện của Đức Cha Luminel với bà Bá Tước Tarantallegra là chúng ta rõ. Bà này không bao giờ bỏ lỡ bất cứ một dịp nào để đem khoe khoang trước mặt Apollo những cái mà bà gọi là "niềm hy vọng" của hai cậu công tử sinh đôi của bà ta. Bà đã trải sẵn đường hoa hồng cho chúng đi, cậu thứ hai rồi sẽ được phong tước công hàm từ sớm theo suất "đăng ký" của gia đình, cậu cả rồi sẽ thừa kế toàn bộ gia sản của dòng tộc. Nghe đến đây thì Apollo lại trông có vẻ thẫn thờ hơn mọi khi. Bà lão hơi bất bình vì cảm thấy không được lắng nghe, bà ngừng đoạn thoại dài dòng lại mà hỏi:

- Thưa Đức Cha. Đức Cha đang nghĩ gì vậy ạ?

- Tôi đang nghĩ đến chuyện định mệnh đó là do những đứa con của chúng ta tự chọn lấy hay chúng ta đang đặt nặng gánh "kỳ vọng" lên định mệnh của chúng. Con hiểu không? Trong sách Thánh Augustins có nói: "Hãy đặt kỳ vọng của ta vào người nào mà ta không thừa kế gì cả."

Đến lúc này thì chúng ta mới hiểu ra rằng tại sao Apollo không làm Thái Tử mà chàng trở thành một Giám Mục. Làm Giám Mục bận rộn thật. Thường xuyên chàng phải tiếp vị bí thư của Tòa Giám Mục. Hầu như ngày nào cũng phải tiếp đón các cha xứ. Chàng còn phải kiểm tra công việc của các hội, sổ sách chi tiêu phân phát các đặc ân. Chàng có cả một thư viện Nhà Chung công cộng trong thành phố Bailando, nào là xem sách Lễ, Kinh Thánh, sách bổn phẩn cùng phụng sự...rồi thảo các thư từ hành đạo, lên giáo án các bài thuyết pháp, giải hòa các vụ xích mích giữa cha xứ và tổ trưởng, rồi hàng tá công văn thư từ dịch đạo, một bên phụng sự Đức Chúa, một bên là Nhà Nước, một bên là Tòa Thánh. Tất cả phải viết bằng mực đen như Kinh Thánh viết tay, không phải là bản đánh máy, đó là tinh hoa trong trí tuệ Do Thái. Tôn trọng thành quả trí tuệ trên mặt giấy bằng mực, cung kính với Đức Chúa bằng lời từ trong tim. Ngần ấy thôi cũng đủ gọi là trăm công nghìn việc. Chàng chỉ giao những việc đơn giản cho các sơ. Còn lại một mình chàng ôm đồm tất thảy. Vì chàng không tin, không phải không tin người khác, mà là chàng biết họ không thể làm tốt và cẩn thận như chàng được. Apollo là một con người cầu kỳ hơn trang phục đơn giản của mình rất nhiều. Chàng đòi hỏi hoàn hảo, chính xác, mực thước. Cứ lấy compa dùng Apollo làm tâm vẽ ra một hình tròn kín nét thì ta có thể hình dung ra con người này.

Ngoài thì giờ bận rộn đó ra thì Apollo là người yêu cỏ cây hoa lá. Chàng có một mảnh vườn riêng để vun trồng, tưới tiêu, chăm sóc kỳ hoa dị thảo. Chàng cũng lao động, cũng cày cuốc, cũng bón phân trồng cây như bao nhà nông khác. Khi đầm mình trong vườn hoa thành quả với những bông đào Nhật Bản, hoa Tai ngựa vằn Châu Phi, đến giống hồng Nauy hiếm hoi chàng cũng yêu thương chúng cả. Chàng hay ngồi tại vườn đọc sách và viết sách. Hai công việc nhưng chàng chỉ dùng một tên gọi: Làm vườn. Trí tuệ cũng là một mảnh vườn.

Chàng là mặt trời, là bài ca, là tiếng hát, là mùa xuân, là tình yêu trong trắng và cao thượng, là tất cả sự sống trên cõi đời này. Hào quang không chỉ tỏa ra từ vẻ ngoài, mà đó còn là trái tim, là ấm áp và sáng sủa soi rọi mọi vật xung quanh. Trẻ con, phụ nữ, người già kính yêu chàng như đón ánh bình minh đến với cuộc đời. Chàng hào phóng với kẻ khó, không ngần ngại giúp đỡ bất kỳ ai. Với chàng ai cũng là đồng bào cả. Chàng đến thăm kẻ khó cũng bằng với số lần chàng gõ cửa nhà giàu. Mọi chuyện từ bé tới lớn, từ phòng ngủ cho đến phòng khách, từ trên bàn chính trị cho tới bàn ăn người nghèo, Apollo đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngài Nam tước kia vụng trộm, bà Tử tước này hoang dâm, chàng trai nghèo kia có trí học hành tấn tiến, người đàn ông cắt tóc già ở đầu ngõ có cả 300m vuông đất nông nghiệp có thể chuyển đổi mục đích sử dụng. Chàng biết tất. Bản thân não bộ chàng chính là một máy tính lượng tử với trí thông minh tự nhiên chứ chẳng cần tới Nhân tạo.

Thế nhưng, sự tập trung hóa tất yếu sẽ tạo điều kiện cho những ai nắm giữ quyền hành, độc quyền nắm thông tin, giữ quyền ra quyết định và tái phân phối của cải vật chất. Từ đó mà mưu lợi cho bản thân mình. Cái động lực hợp nhất trong xã hội chỉ phụ thuộc một phần vào lập luận tiến hóa.

Như đã nói ngay từ đầu là không phải mọi xã hội được xếp cùng một loại đều giống hệt như nhau. Bởi người này với người kia, tổ chức người này với tổ chức người kia, vốn dĩ khác nhau vô cùng tận. Những Nhà nước nào giải quyết xung đột kém cỏi như người Fayu thường bị phân liệt thành bầy người trở lại. Xã hội nào giải quyết xung đột, đối kháng hữu hiệu hơn, ra quyết định đúng đắn hơn và tái phân phối của cải một cách cân đối hơn thì có thể phát triển công nghệ tốt hơn, tập trung lực lượng quân sự, chiếm lĩnh những lãnh thổ rộng hơn và năng sản hơn. Có khả năng đè bẹp các xã hội nhỏ tự trị lần lượt từng cái một.

Nói một cách đơn giản, câu trả lời chiếm phần lớn nguyên nhân nằm ở tôn giáo. Thứ nhất, nhờ có một ý thức hệ hay tôn giáo chung mà người ta giải quyết được vấn đề làm sao những cá nhân không có liên hệ gì với nhau có thể cùng chung sống mà không giết hại lẫn nhau – bằng cách khiến hai người gắn bó với nhau bởi một mối liên hệ không dựa trên dòng máu. Thứ hai, nó cho người ta một động cơ – ngoài động cơ mang tính tư lợi di truyền. Ta phải nói rằng nó xuất sắc. Vượt qua được chữ cá nhân, vượt qua cả cái tôi con người, để hy sinh mạng sống mình vì người khác. Bằng một cái giá của rất ít thành viên của xã hội chết trên chiến trường như những chiến binh, toàn xã hội trở nên hữu hiệu hơn nhiều trong việc chinh phục các xã hội khác hay kháng cự trước những cuộc tấn công của kẻ thù.

Những ai còn nhớ mỗi nhà nước đều có những khẩu hiệu riêng, cờ tổ quốc riêng nhằm thôi thúc công dân sẵn sàng chết nếu cần vì nhà nước, "Vì Nhà Vua, vì Dân Tộc" như của Furcidisum, "Vì Thượng Đế và Tây Ban Nha" (Por Dios y Espana), nhiều lắm, không khó để thấy đâu. Những tình cảm tương tự cũng từng kích động những chiến binh Aztec hồi thế kỷ XVI: "Không có gì sánh được với cái chết trong chiến trận, không gì sánh được cái chết nở hoa xiết bao quý báu với Người (vị thần quốc hồn quốc túy Huitzilopochtli của người Inca) kẻ ban sự sống: tôi nhìn thấy nó ở phía xa kia, tim tôi mong mỏi nó!"

Thế mới thấy đôi khi cái tình cảm làm con người mù quáng. Chết vì Đức Tin thế là về với vòng tay Thánh Allah. Lẽ tự nhiên, cái khiến cho những kẻ cuồng tín ái quốc và cuồng tín tôn giáo trở thành những đối thủ nguy hiểm đến vậy không phải là cái chết của bản thân kẻ cuồng tín, mà là việc họ sẵn sàng chấp nhận hy sinh tính mạng của nhiều người trong số họ để tiêu diệt hay đè bẹp kẻ thù. Chủ nghĩa cuồng tín trong chiến tranh, tinh hoa đã khiến người Thiên Chúa giáo và người Hồi giáo tiến hành những cuộc chinh phục, đánh bom liều chết được ghi trong sử sách. Chắc ai đó vẫn còn nhớ ngày 11/09 điều gì đã xảy ra tại tòa tháp đôi của Mỹ.

Quả thực, chung quanh một gốc cây cổ thụ tôn giáo tỏa bóng xanh tươi là bao mầm tham vọng. Vạn vật hấp dẫn. Đâu cũng vậy thôi. Đây là chân lý. Chung quanh Đức Cha Luminel hầu như bao giờ cũng có một đám tu sĩ mới vào nghề, những sơ trẻ nhìn ngài Giám Mục đầy ngưỡng vọng. Cũng như chung quanh một vị tướng bao giờ cũng có một đoàn sĩ quan trẻ. Nghề nghiệp nào cũng có những kẻ tập sự kéo từng đoàn theo sau những người thành đạt. Không một thế lực nào mà không có những người chầu hầu. Ồ ngài Giám Mục hôm nay trông không được vui sao? Chúng con sẽ vì Đức Cha mà cất tiếng hát xua tan buồn bực. Hay kia ngài Giám Mục cởi giày, ôi ngón chân ngài mới xinh đẹp làm sao! Mù quáng là vậy đấy. Đôi khi ánh sáng làm con người ta chói mắt quá. Biết sao được. Sếp bạn có mùi hôi tỏi thì bạn cũng phải nói rằng thơm như nước hoa Pháp.

Bao nhiêu kẻ tìm kiếm tương lai quay cuồng xung quanh Mặt trời Apollo. Cũng như bất cứ Đất nước nào cũng có Bộ Tham mưu. Bất kỳ ông Giám Mục nào cũng có thế lực bên cạnh mình như binh đoàn chủng viện. Những kẻ này thực hiện tuần tra, thu thập thông tin, tiếp đón khách thập phương, dụ dỗ, lôi kéo, giữ trật tự trong lâu đài Giám Mục. Một đội Hộ vệ Tử Cấm Thành là đây chứ đâu. Được lòng Đức Cha là một bàn đạp danh vọng cho tuổi trẻ thăng tiến. Ở đời ai cũng phải biết cách tiến thân, truyền đạo mà thêm nhiều bổng lộc thì càng tốt.

Người đời có người cao, người thấp, kẻ giàu, người nghèo cũng như trong Đạo cũng có những vai vế, những hàm vị mũ cao mũ thấp. Đó là những Giám Mục đắc sủng, giàu có, nhiều lợi tức, khôn khéo và được xã hội quyền quý chấp nhận. Họ biết đọc Kinh Thánh, biết ăn biết nói biết xoa dịu lòng người, biết trao cho họ thứ quý báu nhất vô hình: Niềm tin. Họ nói về tương lai với niềm tin mãnh liệt. Tin thôi. Chỉ cần tin thì điều không thể cũng thành có thể. Họ là Giám Mục, cũng là những nhà ngoại giao kiệt xuất. Là cầu nối giữa tu sĩ và giáo sĩ, là cái danh vọng giữa Tòa Thánh và Giám Mục. Hạnh phúc thay, phúc lành thay! Những ai đến được gần họ. Và vì ánh sáng đâu có keo kiệt với người con nào bao giờ. Có những người được tín nhiệm, có quyền thế, họ vung tay ban phát tứ tung cho mọi kẻ xun xoe, cầu cạnh, mọi kẻ mong được chút sủng ái mà nguyện trung thành, cho cả đám người tận trung không chỉ biết mua thiên đường mà còn biết mua lòng người.

Chưa bao giờ ở đời cái từ "khôn khéo" lại được đặt sai chỗ đến như thế. Anh cứ tưởng biết ăn nói là khôn khéo? Anh lầm! Anh lầm to rồi anh ơi! Khôn khéo nghĩa là không thật thà. Được lòng người thì mất lòng mình. Ở đâu có khôn khéo là ở đó có sự tính toán. Trách sao được những chiếc ghế cao chót vót nâng lên hạ xuống được, những chức vị bổng lộc béo bở, quyền xét xử, phán xét kẻ khác, những chức phục dịch nhà thờ là ước mong của bao người. Anh sẵn sàng dành sự trinh trắng cả đời mình cho Chúa. Trong khi chờ đợi các chức vị ở Tòa Giám Mục. Họ vừa tiến lên lại vừa kéo những kẻ xoay quanh mình tiến lên, y như một Thái Dương Hệ đang quay vòng. Ánh sáng rực rỡ từ Apollo chiếu tới kẻ khổ, nhưng sáng hơn là cả đoàn tùy tùng xung quanh anh. Chủ, địa phận to lớn, thì tớ yêu. Thành trì cũng vì vậy mà to lớn hơn. Tôi dám cá chắc không một tay bất động sản nào giỏi "mở đất" hơn mấy người cố đạo.

Và ngày nay, người cố đạo là người độc nhất có khả năng lên làm vua một cách hợp thức, được lòng dân chúng. Mà lại là vị vua tối cao được ban cho quyền lợi thần thánh.

Khác với việc thiết kế và xây dựng chế độ dân chủ được coi là hành động nhằm ngăn cản sự đe dọa của các thế lực phong kiến chuyên chế. Ở phương diện này, Papa pa Tulga V vẫn thu được hiệu quả khả quan, tuy nhiên bản thân chế độ dân chủ lại không có được sức miễn dịch đáng tin cậy đối với những mầm bệnh chết người được sinh ra từ quyền lực tôn giáo vô hình. Nó vô hình vì nó là điều vĩ đại hơn chúng ta, vì nó là toàn thể dân chúng gộp lại. Vùng Nam Hawaii và khu Talpas đều mong ước ông Neimaca làm Quận Trưởng Cảnh Sát vì ông này nổi tiếng ngoan đạo. Trên chính trường ngài Thứ Trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ cãi nhau với Giáo sư Học viện Chính trị và Tư tưởng về tính thiêng liêng của Jésus Christ đến nỗi còn suýt giơ nắm đấm về phía nhau.

Người ta nhìn rõ ở vườn Hélène Đức Cha Luminel đi dạo cùng Thủ tướng Papa pa Tulga V trò chuyện thân mật rôm rả. Người bán bánh mì đăng một tin lên mạng xã hội vì buột mồm tướng lên: "Trời ơi tôi thấy Nhà Vua và Đức Cha tay trong tay khoác nhau bước vào khu vườn Eden." Thế là tòa án lôi anh ra vành móng ngựa. Ba tháng tù, tội giọng lưỡi phiến loạn. Hoặc gọi là tội tiết lộ bí mật quốc gia cũng được. Tùy.

Nhưng kể ra ai mà nghe lỏm được cuộc nói chuyện của Đức Cha Luminel với Hoàng đế thì cũng sung sướng thật. Câu chuyện là như này.

- Lumine, chữ đẹp. Ta thích cái tên ấy. Tiếng Latin đấy, có nghĩa là ánh sáng. Papa pa Tulga nhìn Apollo mà nói, rất chăm chú.

- Vẻ đẹp là tình yêu. Vì Chúa sinh ra chúng ta để yêu thương lẫn nhau. Nên hãy cứ yêu đi những đứa con của Người. Nói tình yêu đẹp như ánh bình minh cũng phải. Mà nói từ bỏ tình yêu thì cũng như bầu trời đêm tối. Apollo thực sự là người chân thành. Đây toàn là lời trong Kinh Thánh.

- Ồ Đức Cha là người yêu muôn dân, thương cả những sinh vật nhỏ bé nhất. Thường tự nhiên con người sẽ có chút khắc nghiệt với loài vật. Nhưng Đức Cha thì không thế. Đức Cha yêu thương cả những giống loài khác biệt mình nhất. Tình yêu của Đức Cha là không giới hạn.

Ta mường tượng rằng ánh mắt của ngài Thủ tướng làm cho ngài Giám Mục ái ngại đến nỗi ngài trở nên khác hẳn thường ngày.

- Ta thì thích phụ nữ hơn. Lý do duy nhất mà đàn ông giấu giếm gì đó là vì tiền hoặc vì phụ nữ. "Cherchez la femme" Cứ tìm người đàn bà ấy.

- Đàn bà! Papa pa Tulga V đáp. "Đàn bà là đau thương. Khốn thay cho những ai đặt lòng tin vào trái tim bất thường mưa nắng của phụ nữ. Họ là quanh co, họ là quỷ quyệt."

- Phụ nữ là vẻ đẹp. Là nghệ thuật của Chúa. Là tình yêu. Nhưng cái điều Ngài cần biết, là một điều thiêng liêng rằng chính Chúa trời đã trao thân thể dẻo dai, cứng ráo và dũng cảm này cho chỉ duy nhất một phàm nhân trên đất. Chỉ một mình Ngài. Nhưng một Adam là chưa đủ, nên Chúa tạo ra Eva. Đây là yêu đấy. Phụ nữ là tiên nữ. Ôi cái màn đầu gặp nhau, là có thể yêu được rồi. Ấy thế là yêu. Chân thành và giản đơn. Ngài đừng nhầm lẫn, ngày xưa có một danh họa tên Leonardo de Vinci, ông vẽ được sự bí ẩn của phụ nữ chỉ với một nét cười thôi đấy. Chỉ có ông là xứng đáng mệnh danh họa sĩ vẽ môi. Một người đàn bà đẹp thì mới có người yêu thích ảnh của cô ấy, nghệ thuật cả đấy. Chỉ có ông mới xứng đáng vẽ đôi môi người con gái. Nhưng không! Chẳng có ai là xứng đáng với công trình sáng tạo của Chúa cả. Em chính là người sinh ra để nhận quả táo như Vệ Nữ hay để cắn vào quả táo như Eve. Quả táo đó đến tay Bạch Tuyết. Rồi Newton, kế đến là Steve Jobs. Một sự tranh đấu vẻ đẹp đấy thưa Đức Vua.Có cô gái đẹp là có tranh chấp, có đối kháng, có vận động. Ôi các vị cứ đánh đến cùng cũng chỉ vì mỹ nhân. Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, chiến tranh cũng từ đó mà ra. Có bao nhiêu cuộc xung đột, quả tang là một người đàn bà đẹp. Xưa nay trong lịch sử các cuộc xâm lược đều dưới gấu váy của phụ nữ cả. Céasar vĩ đại, rồi đến Guillaume, ngay cả thần Zeus cũng vậy thôi. Người cô đơn thì ghen với kẻ có đôi lứa. Chúa đâu bỏ ai một mình bao giờ.

Để đáp lại màn hết hơi này của Apollo, Papa pa Tulga chỉ khẽ cười, nụ cười của ông khuất đi sau lớp râu ria trên mặt.

- Chiến tranh cũng được. Mà hòa bình cũng tốt. Đây nhé! Đẹp như một bàn cờ.

Nói rồi Hoàng đế khẽ vẩy nhẹ đũa phép đem bộ áo thụng của ngài Giám Mục thêu thêm đường nét bằng ánh sáng vàng lấp lánh. Hoa văn giống hệt với hình vẽ trên bả vai người Oliua. Sáng rực rỡ khoe sắc cùng muôn hoa. 

Quả thực đó là một mảnh vườn đẹp. Chim chóc hân hoan lạ. Đâu đâu cũng vang ca tiếng hoa, lá khẽ mình đệm khúc. Mùa xuân, vườn cây này cũng xôn xao rung động như mọi vật dưới cảnh trời. Cỏ lên xanh tốt chen chân nhau, nắm tay nhau, hoa xuân đua nở tình tự rực thắm. Hỡi mảnh vườn Hélène xinh đẹp. Hỡi những bản tình ca bên gốc cây bờ cỏ. Hỡi đôi mắt một anh nhà thơ mơ mộng. Hỡi mặt trời xinh tươi dưới đất. Tâm hồn nhìn vào chàng mà có thể bay bổng trên thảo nguyên xanh mướt, có thể vì chàng mà chìm xuống cơn sóng dữ dội, leo mình vượt qua cuộn sóng mà tràn bờ. Chao ôi! Cái đẹp là tội lỗi. Tội lỗi mà diễm lệ động lòng người. Ôi đôi môi của cánh ong e ấp. Mỏng tang đấy nhưng xuyên thấu lòng người.

Ví thử cái đêm ngày 20 tháng 9 năm 2029 mà trời không mưa thì những tội ác, những âm mưu che dấu đã không bị cuốn trôi sạch. Quả là vài giọt mưa thêm vào đã làm cho Hoàng đế Papa pa Tulga V nghiêng ngả. Thành ra đứa con của thần linh cũng cần dính ít mưa thôi mà trang sử vẻ vang của dòng họ Papa pa Tulga cũng bị làm nhòe. Một đám mây bóng mưa ngang qua bởi ngọn gió Đông trái mùa cũng đủ làm nổi lên một trận Xích bích.

Nhưng ví với trận Xích bích thì không tài nào sánh bằng được. Khi nói đến Xích bích, người ta bị che mờ mắt bởi làn sương mù truyền thống xuất hiện rất có duyên của Tôn Tử mà thôi. Qua làn sương đó, chẳng ai rõ được điều gì. Chỉ rõ rằng ngày 20 tháng 9 được ghi vào trong sử sách một cách rất qua loa, đó là một Cuộc chiến dao găm (ý chỉ những cuộc chiến không chính thức, dùng ám sát để hạ gục đối thủ trên chính trường).

Năm ấy sức khỏe của Papa pa Tulga V rõ ràng là có sa sút, không biết rằng Hoàng đế có sa sút về mặt tinh thần hay không? Hai mươi bảy năm chinh chiến có làm cho con người ấy đến tuổi nghỉ hưu rồi hay không, lưỡi gươm của ngài tuốt ra khỏi vỏ cũng không còn bén nhạy nữa. Tâm tư ngài cũng hao mòn đi chăng? Hay là tuổi già đã ảnh hưởng tai hại đến vị Vua, vị tướng từng đánh Đông dẹp Bắc đó. Phải chăng người đã không còn tài hoa, dũng mãnh, hiếu chiến như năm xưa nữa? Tuổi già làm cho những bậc anh tài cũng trở nên cận thị hay sao? Papa pa Tulga V không còn linh cảm về tai họa của một gian hùng đa nghi đa mưu túc trí nữa ư? Ai mà biết. Xưa kia ngài là người thuộc tên mọi nẻo đường dẫn đến vinh quang, người chỉ huy đưa ngón tay uy vũ mà dẫn quân chỉ lối cho binh đoàn tàn sát thập phương. Giờ đây, con người ấy bốn mươi sáu tuổi, đã mắc phải một bệnh tình nghiêm trọng về tinh thần ư? Hay vị Hoàng đế vĩ đại đó đã bị số mệnh thôi thúc mà cố tình đâm đầu vào nơi tự sát.

Chúng tôi không nghĩ như vậy. Ngày 20 tháng 9 năm 2029, Hoàng đế cho mời những vương công quý tộc tới tham dự một buổi gặp mặt khách quan ở tại dinh thự của ngài. Đức Cha Luminel cũng được mời tới. Ở đây nhìn qua dáng dấp của những Bá tước, Nam tước hay Tử tước thì không rõ mặt, vì ai cũng đeo mặt nạ. Khách mời đều là quý tộc, nếu lúc đó có kẻ muốn bắt ai thì cũng khó lòng dùng vũ lực để bắt khách mời gỡ mặt nạ ra được. Như vậy rất dễ để che dấu danh tính. Nếu có kẻ ra tay ám sát thì cũng chỉ cần lẩn vào đám đông là xong. Nhân vật chính là ngài Thủ tướng, như mọi người đã thấy rồi. Nét mặt bình tĩnh ấy, đôi mắt tinh tường, trầm tĩnh, bộ quân phục màu nâu có cầu vai ba sao, một vạch và huân chương đầy ngực. Góc chiếc băng đen dưới áo gilet, cái quần bằng da, đôi giày rồng, thanh gươm dắt bên hông. Ngài hướng về phía đám đông mà nói: "Tôi không tin bất cứ một thế lực nào có thể cản được đà tiến của một đất nước. Nghị lực, niềm tin và sự tận tụy của chúng ta sẽ soi sáng đất nước và tất cả những ai phục vụ cho đất nước - và ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa ấy có thể soi sáng cả thế giới. Đó là toàn bộ hình dung cuối cùng khi Hoàng đế đứng sừng sững trong trí óc mọi người.

Đúng 8 giờ tối, người quản gia đón tiếp ngài Giám Mục, ông cúi đầu tay để lên ngực trái, gập người hành lễ với Đức Cha:

- Hôm nay các vị Tử tước và Nam tước tham dự rất đông nên tôi đã sắp xếp để ngài Bá tước được ưu tiên vào trước, không phải đợi lâu.

- Không sao! Trong buổi dạ vũ mặt nạ này thì ai cũng như ai thôi. Bình đẳng ấy là quý. Đâu cần bàn tới tước vị làm gì. Apollo mỉm cười gật đầu với ông quản gia.

Đây là lần đầu tiên người ta được trông thấy chàng mặc vest. Không nói sai khi trong bộ vest 6 nút nề nét, chiếc bow-tire càng làm chàng trở nên hoàn mỹ. Một tòa thiên nhiên, đẹp mà ý nhị.

Khi đó ngài Giám Mục được mời lên lầu riêng với ngài Bộ Trưởng Bộ Quốc phòng. Hai bên quần chúng chỉ biết tấm tắc khen: "Hai chàng đẹp trai cùng ở trên một lầu. Ôi tôi cũng muốn đi theo quá", "Này Đức Cha Luminel ơi lần sau nhớ chọn tôi nha!" Thật là khiếm nhã. Nhưng thường khiếm nhã chỉ xảy ra khi con người ta muốn che giấu âm mưu mà thôi. Một phản ứng tâm lý dây chuyền. Khiếm nhã làm mờ đi mưu toan chính trị.

- Nữ Hoàng đã giao cho tôi nhiệm vụ lần này. Hành động và lời nói của tôi đại diện cho Chính phủ Furcidisum. Ngài có ý định trả lại tài liệu mà ngài đã lấy trộm được từ hoàng cung không? Ừ! Nó có thể được khép vào tội "Chiếm đoạt tài liệu bí mật của Quốc gia" đấy.

- Tất nhiên rồi. Nhưng tôi có điều kiện!

- Đó là gì?

- Thứ nhất tôi muốn được đảm bảo an toàn cho bản thân. Thứ hai, tôi muốn giành lại Oahu. 30 năm trước Ngài biết phía Đông là gì không? Đó là quê hương tôi đấy. Là Oahu. Là thành phố của tôi, cụ cố tôi, ông tôi, cha tội đã tìm ra và gây dựng nên. Chúng tôi xây nên thì chúng tôi giành lại.

- Điều này làm cho người khác nghĩ rằng ông đang tranh cử Thị trưởng đấy. Tôi sẽ không để ông biến Hội đồng Thành phố trở thành đế chế thứ ba thu nhỏ của mình đâu. Ông nhầm to rồi. Tôi đã săn lùng và hạ gục mấy tay phát xít bẩn như ông. Ông muốn một trận chiến sao? Được. Tôi sẽ cho ông chiến tranh. (battle – war: cách nói chữ)

- Ngay từ đầu tôi đã không có chỗ cho việc thương lượng và ra điều kiện rồi. Mệnh lệnh mà tôi nhận được chính là "không giao ra tập tài liệu đó." Đức Cha hiểu hơn ai hết là để suy nghĩ chúng ta phải chấp nhận rủi ro bị công kích. Phản biện là hình thái của tư duy. Có phản biện mới có phát triển được.

- Ông biết đấy. Ngay từ đầu tôi đã tự hỏi tại sao thủ phạm đánh cắp tập tài liệu đó cho tới giờ đều không có động tĩnh gì cả? Không có yêu sách gì. Thậm chí cũng không có ý định công bố nó. Chỉ một lý do thôi. Để mà nói thì tội trộm cắp này mà muốn toàn mạng thì khó đấy. Để tránh việc bị lộ bí mật quốc gia ra ngoài. Tất cả những người biết được nội dung trong tập tài liệu bị đánh cắp đó đều sẽ bị Chính phủ tiêu diệt. Mà phải nói đây là "Vụ bê bối của Furcidisum."

- Một yêu cầu thôi. Giữ an toàn cho gia đình tôi.

- Chấp nhận. Hãy nhớ những sự việc ngày hôm nay đều do Vua Tội Phạm làm ra.

Đến đây thì ta khó lòng nào nhận ra vị Giám Mục đáng kính nữa. Vì vừa kịp lúc, khi anh giơ đồng hồ ra xem giờ. Vào lúc đúng 10 giờ, lợi dụng lúc đông người, Hoàng đế không có ai bên cạnh. Một kẻ sát thủ đã lẻn tới bên cạnh Thủ tướng. Hắn nhìn vào ngài, như đôi mắt dò phản ứng nhiệt trên tên lửa đạn đạo. Hắn thét lớn: "Đến đây! Hỡi tên bạo chúa. Tên phát xít. Ta đến đây. Nhân danh Đức Chúa Cha vĩ đại. Ta không cần tới Kinh thánh để thể hiện lòng căm thù của mình. Và nếu Chúa chưa bắt ngươi đền tội thì ta sẽ làm điều đó. Cho nhân dân. Cho đất nước. Chúa đợi tất cả chúng ta trở về vòng tay người." Hắn vừa nói xong thì cơ thể nổ tung thành hàng nghìn mảnh. Khói lửa cuộn trào, nuốt chửng không gian. Xung quanh chỉ thấy được một tiếng nổ inh tai nhức óc. Quả bom người khoét thành hố sâu làm cho mặt đất gạch lát bắn ra tung tóe, chui xuống đất nhão. Cả đoàn người gần như bị xóa sổ. Tất cả bị hủy diệt trước ngòi nổ và thuốc súng. Cảnh vật hoang tàn, vương vãi khắp nơi, từ sau tường, trên gác, dưới hầm, qua các cửa sổ, các lỗ thông hơi, các kẽ đá vụn vỡ. Dinh thự ngập lửa cháy dữ dội như Địa ngục. Cửa ra vào cháy, sàn nhà cháy, người cháy. Quả bom này đã diệt 20 mạng người. Giống như mọi kế hoạch đánh trận đều phục vụ cho con đường đi của đạn pháo. Nã tập trung pháo vào một điểm nhất định. Đó là bí quyết của chiến thắng. Trong cái thiên tài của kẻ chủ mưu có phần xạ kích, như một kẻ xuất thân từ pháo binh thì đúng hơn. Chọc thủng hàng phòng ngự, đánh tan khối người tập trung, dùng thuốc súng mà dập địch. Dập mạnh. Thật là một chiến thuật đáng sợ.

Papa pa Tulga V nằm chính giữa vụ nổ. Ông đổ vật về phía trước. Trước cảnh đó những người còn sống chỉ thấy Hoàng đế nắm chặt tay Apollo. Ông gọi tên người ấy, cầm tay chàng. Vị Giám Mục thành kính cầu nguyện Chúa cứu vớt linh hồn cho người, cầu xin người bị tội tự lo cứu vớt lấy linh hồn mình. Ngài Giám Mục đọc kinh bằng những chân lý tốt đẹp nhất mà giản dị nhất. Như một người cha, một người em, một người bạn, chàng chỉ là đến để ban phúc mà thôi. Chàng đọc Kinh thánh để linh hồn con người có thể an nghỉ. Thanh thản mà ra đi. Tấc dụng của Kinh Thánh là ở chỗ ấy. Trước mắt Papa pa Tulga V là cái chết, là màn đêm, là vực sâu, là bờ thẳm u tối của cõi tuyệt vọng. Thì nay ngài lại có lòng tin và sự an ủi. Tưởng chừng như có thể xóa mờ đi cái bức tường ngăn cách giữa chúng ta với cõi bí mật của sinh tử mà chúng ta vẫn gọi là cuộc sống. Ngài mỉm cười. Apollo hôn tay ngài, chàng nói: "Người hi sinh vì thời thế. Chúa trời sẽ cho sống lại, kẻ xa rời gia đình sẽ gặp lại anh em. Cầu nguyện đi, tin đi và thanh thản nhé. Nơi đó nhất định là một nơi an bình. Vì Đức Chúa Cha đang ở đó đợi người." Đôi mắt đen sâu thẳm của Papa pa Tulga V cuối cùng cũng thấy được ánh sáng. 

Chàng vẫn là đức tin lành. Chàng làm đúng bổn phận một cha cố đạo. Đối với người quá cố, chàng làm cho người ta quên đau thương mà làm cho người ta hy vọng. Giữa hy vọng là bầu trời có ánh hào quang của những người đã khuất. Chàng biến sự đau khổ tuyệt vọng trước giây phút lâm chung cuối cùng thành sự đau khổ nhìn về phía mặt trời.

Sáng sớm hôm sau, ngài Thủ tướng qua đời. Người ta điều tra ra được tại nhà hung thủ, ngài Tử tước Albert James Wilkes phát hiện ra được rất nhiều thư từ viết bằng mật mã Morse và một số vật dụng cá nhân của ngài Helmuth Weidling – giờ đã là cựu Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng.

Ngày quốc tang Thủ tướng Hawaii, nhân dân cùng khổ lắng nghe Đức Cha Luminel cùng dàn nhạc giao hưởng của mình diễn tấu cất vang lời tác phẩm cuối cùng của Wolfgang Amadeus Mozart. Bản Requiem ngân vang tới tận thiên đường. Dàn nhạc ở đầu bài hát quay trở lại và lên, lên và lên mãi cho đến khi chạm đến nốt cùng, kết thúc bài hát. Nốt nhạc cuối cùng, như thể âm thanh của cái vĩnh cửu và hư vô giao thoa với nhau trên cung đường của cuộc sống, thời khắc hiện tại luôn luôn hiện diện ở ngay đó và là cán cân để ta xem xét nhìn nhận cái vô thường. 

Phần lớn các nhà sử học chuyên nghiên cứu về đề tài này đã gây chấn động cho các đồng nghiệp trên thế giới bằng những phát hiện đầy bất ngờ. Wihelm Mohnke đã công bố kết quả nghiên cứu có sức ảnh hưởng rộng rãi hơn sự mù mờ của trang sử bằng cách chỉ ra rằng: "Phần lớn các nghiên cứu lịch sử của thế kỷ XXI liên quan đến việc Thủ tướng Papa pa Tulga V bị ám sát đều miêu tả sự việc giống như một vở kịch điển hình của nhà hát Ford vật. Chỉ một số ít nhìn nhận sự việc như là một cuộc mưu sát. Papa pa Tulga V chết trong tay một tên tội phạm thô bỉ. Tội phạm phải bị trừng phạt theo pháp luật. Nhưng thuyết âm mưu đã bị bóp chết. Cuối cùng Furcidisum và Oahu giành được thắng lợi. Thời đại Papa pa Tulga cũng đã thuộc về quá khứ."

Có thể nào Papa pa Tulga V còn sống sót hay không? Chúng tôi nói: Không. Vì sao? Vì số mệnh cả. Đã đến lúc con người to lớn ấy phải sụp đổ. Con người ấy đè nặng quá đáng lên vận mệnh của các quốc gia, vận mệnh nhân loại mà lệch mọi thế cân bằng. Riêng một mình ông làm lãnh chúa cai trị cả vũ trụ là Chúa sẽ từ chối. Tất cả dòng chảy cuộc sống của nhân loại mà chỉ nhìn vào một đầu óc, cả thế giới đem dâng trí tuệ cho một con người, cái tình hình đó mà kéo dài thì văn minh có nguy cơ bị tuyệt diệt mất. Bởi vì những thuyết tắc, những lý nguyên, bao nhiêu lực lượng điều khiển mọi sự vận động bình thường trong lĩnh vực tinh thần cũng như trong lĩnh vực vật chất, đã lên tiếng phàn nàn.

Bao nhiêu người mẹ mất con, người vợ trẻ chồng ra chiến trận không ngày trở về, những đứa con thơ mất bố. Còn có lời than nào thảm thiết hơn vậy ở cõi đời này. Phụ nữ cũng là bà mẹ anh hùng. Khi trên mặt đất con người, giống loài rên xiết dưới môt chế độ phát xít quá nặng nề thì từ bóng đêm cũng có những tiếng đáp lại, huyền bí vang đến từ thăm thẳm vũ trụ.

Papa pa Tulga đã bị tố giác là một tên phát xít. Ngài là Vua nên ngài chết như một vị Vua. The king is dead. Thế thôi. Sự sụp đổ của ông trước Chúa trời đã được quyết định. Bởi vì ông làm phiền lòng dân, phiền lòng Chúa. Chiến tranh, đau khổ làm con người cầu nguyện Chúa nhiều hơn. Người nghe. Cho nên ngày 20 tháng 9 nào phải là một trận đánh gì cho cam. Đó chỉ là cảnh sang trang của một góc sách lịch sử.

Độc tài chấm dứt. Cả một hệ thống phát xít sụp đổ. Đế Chế tan tành, thiên hạ rơi vào một thời kỳ tăm tối như hồi đế quốc La Mã suy tàn. Cuộc đời lại đầy hang sâu vực thẳm như thời kỳ các bộ lạc. Phải nói thật là Đế Chế chết đi có nhiều người thương tiếc và toàn là những đứa con của lý tưởng anh dũng. Nó đã gieo rắc trên đời tất cả ánh sáng mà một chế độ bạo tàn có thể ban phát ra. Đành rằng thứ ánh sáng là âm u, có thể nói thêm, sáng lờ mờ. So với ban ngày rực rỡ, so với ánh bình minh nó chỉ là chạng vạng. Không hơn đêm tối, mà cái đêm tối ấy mất đi thì cũng như đêm trăng bỗng dưng có nguyệt thực.

Hệ quả là những thay đổi nhỏ ở bậc thấp của tổ chức cũng có thể dẫn tới những thay đổi to lớn ở bậc cao hơn. Một ví dụ tiêu biểu là phản xạ phanh gấp của một tài xế xa tải, trong vụ tai nạn suýt nữa khiến Hitler mất mạng vào năm 1930, đã gây ra hậu quả như thế nào đối với sinh mạng hàng trăm triệu con người bị giết chết hoặc bị thương trong Thế chiến Thứ hai.

Người ta xếp chung ngành lịch sử vốn đã từ lâu vào chung hàng với khoa học tự nhiên như thiên văn học, cái đại dương Odyssey ấy. Người ta mò mẫm thôi. Do vậy mà tôi rất thông cảm với các sinh viên học ngành lịch sử nhân loại, thông cảm với những khó khăn mà các em phải đương đầu. Về phần chúng ta, chúng ta chỉ là một khách bộ hành đi qua cánh đồng, một người tìm tòi trên mảnh đất lẫn lộn thịt người xương trắng này. Lịch sử là nghiêm khắc. Nó là công bình với những kẻ ở lại, là nó đặt bóng tối lùi về sau, còn lại phần chỗ mọi người chỉ nhìn thấy tia sáng. Nó cũng chia một con người ra thành hai phần: một để công kích, để vận động, để phát triển, để lụi tàn, để cho mọi thứ tối tăm của tay độc tài chồng lên nhau. Cũng giống như một vị tướng lĩnh. Có thể chết trên chiến trường hay chết vì ám sát thì sử sách cũng ghi danh. Chính từ đó mới có được sự đánh giá cuối cùng của các dân tộc. Việc tấn công Ai Cập thất bại làm giảm giá Céasar, Jerusalem bị tấn công làm giảm giá Titus, mà chết ở trên bàn tiệc làm giảm giá Papa pa Tulga. Hoàng đế không chết như Tổng thống Abraham Lincoln. Ngang nhau. Tương đương hết cả. Đấy là cái dấu bằng bất công khi con người cố gắng chia nhỏ nó ra. Thời nào cũng vậy. Cộng thì dễ chứ chia thì khó. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com