TruyenHHH.com

Full3 Lo Ai Bat Yeu Am Huong

Convert: Utichcoc.

Edit: Ramsessivy.

Tiếu Phong đi vào phòng bệnh, ánh mắt thâm ảm nhìn Cảnh Tĩnh trên giường, lại chưa từng nhắc đến sự tình gần đây của Tiếu gia, chậm rãi đi đến giường bệnh.

Vừa rồi hắn từ bác sĩ mới biết được, cuộc phẫu thuật lần này thực thành công, bệnh tình của Cảnh Tĩnh sẽ không chuyển biến xấu nữa, hai chân cũng có khả năng hồi phục, bởi vậy thật ra hắn hẳn nên vui sướng, cảm thấy hứng khởi vì tin tức này, cũng có thể tràn ngập hi vọng về tương lại của bọn họ.

Nhưng, hắn lại cảm thấy có chút hữu tâm vô lực.

"Cảnh Tĩnh, con ở cùng chồng một chút, ba ra ngoài trước." Đối mặt với khuôn mặt vui sướng không che giấu được trên gương mặt con gái, Cảnh Thiên Lăng ở bên cạnh ho khan vài tiếng, sau đó liếc mắt thất vọng nhìn Tiếu Phong một cái, than thầm một hơi thật sâu, mang theo người đi ra ngoài, để không gian lại cho con gái cùng con rể.

Lần phẫu thuật trước đây của Cảnh Tĩnh là vài năm trước, tế bào ung thư khuếch tác kịch liệt, bởi vậy Cảnh Thiên Lăng kiên quyết để bệnh viện cắt bỏ một phần cơ thể của Cảnh Tĩnh, trước mắt ổn định bệnh tình cho con gái. Vì thế sau khi Cảnh Tĩnh tỉnh lại, mối quan hệ cha con giữa bọn họ liền bắt đầu chuyển xấu, Cảnh Tĩnh vẫn không chịu tha thứ ông lần đó tự ý chủ trương, vì cô càng cảm thấy thống khổ hơn với tình trạng trước mắt này.

Bởi vậy lúc này, ông hi vọng có thể tôn trọng con gái, để chính cô giải quyết chuyện riêng này!

Cảnh Tĩnh thấy ba đi ra ngoài, liền chủ động nắm tay chồng, ngửa đầu nói với Tiếu Phong: "Bác sĩ nói tình hình hồi phục của em rất tốt, không lâu sau, em có thể xuất viện. Tiếu Phong, anh đừng lo lắng cho em, tất cả đều tốt."

Tiếu Phong đến gần giường bệnh của cô, dùng hai tay mình nắm lấy bàn tay của cô, ôm chầm lấy cô, thuận thế ôm thân hình gầy yếu của cô vào lòng, đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía trước không nói gì.

Kết hôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Cảnh Tĩnh khỏe mạnh ngồi ở trước mặt hắn như vậy, trên mặt có nụ cười ôn nhu, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn luôn mang theo dự không tha thứ đối với hắn, mỉm cười nhưng mang theo nỗi cô đơn, cũng không phải vui vẻ thật sự.

Có rất nhiều chuyện, cũng không phải bọn họ không nhắc đến, liền không có dấu vết từng phát sinh. Trên thực tế trong cảm nhận của bọn họ, sớm đã xuất hiện vết nứt, Cảnh Tĩnh sẽ không thực sự tha thứ cho hắn.

Nhưng mặc kệ thế nào, bệnh tình của Cảnh Tĩnh sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu nữa, hắn hi vọng Cảnh Tĩnh có thể khôi phục khỏe mạnh, làm một Cảnh Tĩnh tự tin xinh đẹp như trước kia, không bị bệnh đau tra tấn, có thể chấm dứt ác mộng mười mấy năm mắc bệnh ung thư!

---

Sau khi Cổ Dư xác nhận thi thể, lập tức đem di vật cùng thẻ nhớ camera của Bạch Khiết giao cho cảnh sát.

Cảnh sát thông qua đoạn camera đầu độc này, lập tức đến tìm Hàn Kiền, một lần nữa điều tra lại nơi ở của Bạch Khiết.

Mà kết quả cũng như bọn họ dự đoán, toàn bộ dấu vân tay đã bị lau chùi, Hàn Kiền không có khả năng đến hiện trường vụ án, cũng không có khả năng lưu trữ chứng cứ chờ cảnh sát đến bắt mình!

Vì thế cảnh sát chỉ có thể lấy tội mưu sát để tiến hành lập hồ sơ vụ án khởi tố Hàn Kiền, mang theo đoạn camera mà Hàn Kiền trăm phương nghìn kế muốn hủy diệt, đến Vinh Thăng tìm gặp Hàn Kiền!

Mà Hàn Kiền mấy ngày nay vì chuyện làm ăn, liên tục đến tìm gặp một vị bộ trưởng nắm quyền lớn, hết họp đến đánh golf, thậm chí là xuất ngoại du lịch, vẫn không có mặt ở văn phòng.

Ở trong mắt Hàn Kiền, một đoạn camera không bị hắn xóa bỏ có tính là gì đâu!

Cho dù Bạch Khiết có giao đoạn camera cho cảnh sát, cảnh sát cũng không có đủ căn cứ chính xác để khởi tố hắn giết người! Cùng lắm, hắn đánh Bạch Khiết bất tỉnh ở trên xe! Không ai có thể chứng minh hắn mưu sát Bạch Khiết, hắn cũng không có tự mình đến hiện trường vụ án, càng không có tự mình ra tay giết chết cô gái này, tất cả đều nói miệng không có bằng chứng!

Vì thế hắn mang theo tâm lý thoải mái, tiếp tục cơ hội hợp tác của công ty mình, tiếp tục lao đầu vào công việc.

Mà Cổ Dư về đến Cẩm thành, vẫn như cũ bị vây quanh giữa các tin dữ về Bạch Khiết, cô thu thập di vật của Bạch Khiết, đi bốn phía trong phòng, lẳng lặng nhìn chằm chằm nơi sát thủ ẩn thân.

Nếu Bạch Khết không nghĩ việc chính mình sẽ chết, vậy cô sẽ không cố ý chủ động gọi điện cho Hàn Kiền, nói cho hắn biết, cô đã lại!

Nhưng thật rõ ràng, Bạch Khiết biết Hàn Kiền phái người theo dõi mình, ám sát mình, cho nên cô vẫn luôn ở trong phòng, làm sao cũng không đi ra ngoài!

Chẳng lẽ, Bạch Khiết sớm đã chuẩn bị với cuộc ám sát lần này, tính đợi Hàn Kiền đến rồi sập bẫy sao?! Hay là, cô vẫn tính để mình cứ vậy chết đi?

Cổ Dư vì suy nghĩ này của mình mà cảm thấy kinh ngạc, lập tức xoay người đi trở về trong phòng Bạch Khiết, nheo mắt nhìn chằm chằm nhân viên điều tra đang làm việc, nhìn bọn họ dùng nhíp cẩn thận gắp từng cọng tóc lên, bảo vệ vật chứng.

Chính cô thì chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đứng ở nơi Bạch Khiết thường xuyên đứng, nhìn thấy mọi góc độ bên ngoài.

Ngoài cửa là một mảnh bụi cây, râm mát thâm u, thực thích hợp để ẩn mình, nhưng đối diện với căn hộ, ở bên kia đường là một dãy khu nhà cũ, dây điện dăng chằng chịt giữa trời, đủ thấy phòng ốc nơi này có từ thời xưa, bình thường chỉ có người già ở chốn này.

Nếu Bạch Khiết thường đứng chỗ này, như vậy ở đối diện sẽ có căn phòng nào có góc độ thích hợp nhất để theo dõi nơi này?

Theo dõi?!

Cổ Dư lập tức nghĩ tới Bạch Khiết tự mình trang bị camera theo dõi ở trong phòng!

Nếu Bạch Khiết nghĩ tới việc trang bị camera, như vậy ngoài việc theo dõi bên trong, nhất định cũng sẽ cài theo dõi ở bên ngoài!

Chỉ cần theo dõi từ bên ngoài, như vậy hình ảnh Hàn Kiền lái xe đến nơi này sẽ rõ ràng!

Tựa như đêm đó, cô theo dõi Bạch Khiết đi đến nơi này, giấu xe trong bóng tối, ẩn mình, như vậy sau khi Hàn Kiền tìm được chỗ ở của Bạch Khiết, nhất định cũng sẽ đến nơi này, giấu mình trong bóng tối!

Hắn sẽ chỉ đạo sát thủ làm như thế nào, mà những sát thủ này sẽ bị lộ mặt dưới camera, đúng là người hắn phái tới, như vậy Hàn Kiền chính là kẻ chủ mưu!

Cổ Dư vì suy đoán này của mình mà cảm thấy khẩn trương, mang theo di vật của Bạch Khiết, nói lời tạm biệt với người cảnh sát phụ trách vụ án, đi ra khỏi phòng, lái xe đến con đường phía đối diện.

Người đi trên đường rất ít, dân cư ở khu đối diện cũng thưa thớt, đều là một số người già, gác cổng rời rạc, cô thuận lợi đi vào khu dân cư, đến căn hộ đơn nguyên đối diện với phòng ở của Bạch Khiết, bước lên cầu thang cũ nát, trực tiếp vào bên trong.

Bởi vì căn hộ chỉ cao sáu tầng, cô vừa rồi chú ý thấy, bốn năm tầng đều có gắn thiết bị chống trộm, ban công lầu hai lầu ba phơi quần áo, duy nhất chỉ có lầu sáu treo một cái quần jean, còn lại gì cũng không. Mà lầu một không có khả năng dùng để theo dõi.

Nếu cô đoán không sai, đây là quần áo trước kia của Bạch Khiết, cố ý treo ở nơi này, để phòng ngừa việc cô gặp bất trắc.

Cổ Dư thật nhẹ nhàng mở khung cửa có nhiều lỗ khóa nhỏ loang lỗ trên đó, một cái đẩy nhẹ cửa liền mở ra, sau đó đi vào căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ kia, xông vào mũi là mùi bụi, nhìn thiết bị ống nhòm theo dõi đặt ở ban công.

Trong căn hộ này cái gì cũng không có, chỉ có một cái ống nhòm lớn để theo dõi, đèn tín hiệu chớp nháy đang hoạt động! Thực sự thấy được!

Cổ Dư thải giày bước lên sàn gỗ cũ, đầu tiên là nhìn bốn phía, xác định nơi này không có người của Hàn Kiền phái tới, thế này mới lật xem thẻ nhớ trên thiết bị theo dõi, lấy ra hình ảnh của Hàn Kiền.

Hình ảnh quay chụp thật rõ ràng, rành mạch ghi lại gương mặt của cô đêm đó, cũng ghi lại được gương mặt của Hàn Kiền rõ như ban ngày! Cùng với trong đêm tối, chiếc xe Phantom màu đen của Tiếu Phong!

Thì ra ban ngày, Hàn Kiền đã tới nơi này, hắn cao ngạo ngồi trong xe, nheo mắt nhìn phòng ở của Bạch Khiết, sau đó chỉ đạo sát thủ bao vây nơi này, chuẩn bị camera cùng độc dược, nâng bàn tay làm động tác 'Giết', quay đầu xe ngạo mạn rời đi!

Tuy rằng quá trình này diễn ra có vài giây, người đàn ông này liền nhanh chóng rời đi. Nhưng gương mặt của hắn, khẩu hình, động tác, biểu tình, cùng với gương mặt của những sát thủ kia, đã rõ ràng ghi lại trong hồ sơ!

Cổ Dư lập tức lấy thẻ nhớ cất vào túi, kéo quần bò treo trên ban công xuống, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Mà lúc cô đi ra cửa, dưới lầu quả nhiên truyền đến một trận bước chân hỗn độn, vài người đàn ông mặc áo đen thế nhưng cũng tìm tới đây, có thể là luôn luôn theo dõi cô, nhìn thấy xe của cô dừng bên ngoài.

Vì thế cô không thể không lập tức tiếp tục lên lầu, trốn ở cầu thang, nhìn đám sát thủ này một đạp đá văng cánh cửa lầu sáu, đằng đằng sát khí đi vào!

Cổ Dư nhân cơ hội này xuống lầu, thở hồng hộc chạy đến lầu một, nhanh chóng chạy đến cổng khu dân cư, ngồi lên xe của mình.

Thật ra cô sớm nên biết, Hàn Kiền nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô! Hiện tại chỉ cần cô đi đến đâu, những người này sẽ đuổi theo đến đó, nhất định phải lấy được cái mạng nhỏ của cô để về phục mệnh Hàn Kiền!

"Cô ta ở bên kia!" Vài người tức tốc đuổi theo, không hề kiêng dè cảnh sát đang điều tra phá án ở hiện trường phía đối diện, ngồi trên xe lao thẳng về phía cô, đuổi theo!

Cổ Dư cười nhếch môi, chân nhấn ga, đem chiếc siêu xe của mình 'Viu' một tiếng lao đi trước mặt bọn họ, tạo ra một khoảng cách với bọn họ!

Những người phía sau cũng bắt đầu tăng tốc, không xem đây là vấn đề lớn, nhưng tiếp theo, sau khi Cổ Dư lái xe ra khỏi khu vực này, bốn phía bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một số chiếc xe vây quanh, từ bốn phương tám hướng xuất hiện, trái phải quay đầu, khiến bọn họ bị bao vây chết cứng ở trên đường, âm thanh lốp xe ma sát trên mặt đường nghe đinh tai nhức óc --! Đánh lên đầu xe của bọn họ, lên cả đuôi xe, thiếu chút nữa ép bọn họ thành miếng thịt !

"Xuống xe !" Đối phương cũng là một nhóm người mặc đồ đen, là vệ sĩ của Cổ Dư, theo lệnh cưỡng chế bọn họ xuống xe, chủ tử của bọn họ là thiếu gia Mộ Dạ Triệt lần này cần vài nhân chứng để thẩm vấn trước tòa!

Hàn Kiền vẫn thật kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo đến độ, giết người không chút nương tay, như vậy cho dù là Hàn Vũ Ngấn, cũng không bảo vệ được đứa con này !

---

Hàn Kiền đồng ý tham gia lời mời bữa tiệc của một vị bộ trưởng, thuận tiện bàn chuyện hợp tác làm ăn, nhưng không nghĩ tới tại bữa tiệc được giới truyền thông chú ý này, chạm mặt Mộ Dạ Triệt.

Đây là bữa tiệc do Nguyễn bộ trưởng tổ chức, thân là thị trưởng Mộ Dạ Triệt đương nhiên đồng ý lời mời tham gia, hơn nữa hắn cũng muốn bàn chuyện công việc với Nguyễn bộ trưởng, đề nghị bộ trưởng phát triển trọng tâm đặt vào KS, Vinh Thăng Quốc Tế từ nay đã có hắn phụ trách.

Bởi vì chính phủ chuẩn bị phát triển khu vực trọng điểm này, bởi vậy để Nguyễn bộ trưởng làm đại diện, trở thành người quyết định!

Rất nhiều người không thể tiếp cận ông, nhưng lại phải theo sự quyền quý khí thế của ông để hưởng lợi!

Giờ phút này, Nguyễn bộ trưởng mặc bộ vét trắng đang hăng hái đứng chung một chỗ nói chuyện với Mộ Dạ Triệt, Hàn Kiền mặc bộ vét đen bưng ly rượu, môi hiện chút cười, đi tới bên này.

Đang muốn lên tiếng kêu gọi Nguyễn bộ trưởng, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trong đám người có một cô gái váy trắng chậm rãi đi tới bên cạnh Nguyễn bộ trưởng, trên tay cô gái nâng một ly rượu, tóc dài buông lơi, lúm đồng tiền như hoa đi tới bên cạnh Nguyễn bộ trưởng.

Dáng người đó, khuôn mặt đó, làm cho hắn như bị sét đánh, đời này đều khó quên!

Bởi vì, gương mặt lúm đồng tiền như hoa kia, là gương mặt của Bạch Khiết!

Hắn biến sắc, ly rượu trong tay rớt xuống đất vỡ tan tành, thân hình cao lớn đứng bất động tại chỗ, không hề cử động, nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái ấy!

---

Wattpad 23/09/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com