TruyenHHH.com

Full1 Lo Ai Bat Yeu Am Huong


Tô Đại Lận

Cơ thể Đại Lận cứng đờ, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ theo hắn, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.

Nơi này là nhà của cô, nhất định cô ngày sau cô sẽ trở về. Nhưng, cô không cần hắn bên cạnh.

Hắn đứng ở nơi này, chỉ làm cô nhớ tới trước kia, nhớ tới cô trước kia điêu ngoa tùy hứng, nhớ đến cha của cô.

"Chân còn đau không?" Khuôn mặt hắn tà mị liếc mắt nhìn cô một cái, cánh tay rắn chắc vẫn ôm sát cô như cũ.

Cô lắc đầu, im lặng bị hắn ôm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nơi này là nhà của cô, cô cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, anh Duệ Triết sẽ đem cô vào trong lòng, cùng cô ngắm trăng ngoài cửa sổ.

Chưa bao giờ dám mơ đến.

Bởi vậy giờ phút này hắn đem cô ôm vào trong ngực, cô lại lần nữa cảm thấy chua xót và nực cười, trong lòng khó chịu.

Tuy rằng lồng ngực hắn vẫn rắn chắc như vậy, cánh tay vẫn tráng kiện như vậy, có thể cho cô cảm giác an toàn, nhưng kí ức cũ vẫn còn sống động như thế, không thể xem như chưa từng xảy ra. Cái giá phải trả cho việc yêu hắn, chính là mất ba và cả Tô gia này, ngồi tù ba năm, vậy nên, từ đó về sau cô không dám lại đến gần hắn.

Không dám xem sự áy náy của hắn trở thành tình yêu, khiến cho bản thân lại phạm phải sai lầm.

"Tôi muốn đi ngủ." Cô nhỏ giọng nói.

"Ngồi ở đây một chút." Cánh tay rắn chắc của hắn lại xiết chặt một lần nữa, để cho cô dựa vào lòng hắn, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này.

Hắn tắt đèn, rèm cửa cũng không kéo lại, để cho ánh trăng bạc chiếu vào, soi sáng trên tấm thảm trước mặt của bọn họ. Phía sau tấm thảm, là di ảnh của Tô thị trưởng, hình ảnh Tô thị trưởng một màu trắng đen như đang lẳng lặng nhìn hai người, giống như vẫn còn tồn tại.

Đại Lận nhìn chăm chú vào ảnh của ba mình, hốc mắt chua xót, tận đáy lòng hô một tiếng ba.

Ba ơi, con gái ba mệt muốn chết được, không biết có nên tiếp tục cùng Tiêu Tử hay không. Bởi vì, con đã chẳng còn xứng với Tiêu Tử nữa.

Ánh mắt Đằng Duệ Triết cũng dừng ở trên di ảnh của Tô thị trưởng đáy mắt thâm trầm lập tức lộ ra áy náy nồng đậm, yên lặng ngước nhìn bóng dáng của Tô thị trưởng qua di ảnh. Thực ra Tô thị trưởng là một người có trách nhiệm, có nguyên tắc, bằng không hắn cũng sẽ không có giao tình với ông ấy, thường xuyên đến Tô gia bái phỏng.

Chỉ là, sau sự kiện phóng hỏa đó, ai cũng không thể đoán trước. Ai cũng không thể ngăn cản tình thế phát triển, biết trước vận mệnh Tô thị trưởng. Chốn quan trường đầy cạm bẫy, biến hóa khôn lường, không ai có thể chống lại hay thay đổi.

Chuyện duy nhất hắn vô cùng hối lỗi với Tô thị trưởng là đã gián tiếp hại Tô gia mất đi một mạng người, cửa nát nhà tan.

"Trước khi Tô thị trưởng qua đời, tôi đã ở cạnh ông ấy." Hắn trầm giọng mà nói, thu hồi ánh mắt trên di ảnh, nhìn Đại Lận trong lòng hắn,"Trước khi nhắm mắt Tô thị trưởng không nói gì cả, chỉ gọi 'Đại Đại', Đại Đại phải sống tốt."

Cái mũi Đại Lận đau xót, nước ở hốc mắt chực trào ra.

"Bởi vậy, nhất định em phải sống thật tốt, Tô thị trưởng chỉ hy vọng con gái ông ấy được bình an." Hắn tiếp tục nói, giọng khàn khàn, bàn tay vô thức nắm chặt tay Đại Lận, ánh mắt trầm ổn nhìn chằm chằm khuôn mặt lã chã chực khóc của cô, mang chút đau lòng: "Về sau đừng giữ uất ức trong lòng."

Đại Lận nghe, môi đỏ mọng kịch liệt run run, nước mắt ào ạt rơi xuống. Cô muốn sống, sống thật tốt, nhưng cái xã hội này không buông tha cho cô, người ta ai cũng chán ghét cô.

Đằng Duệ Triết thấy cô bật khóc, thân hình mảnh mai không ngừng run rẩy, nhu nhược mà bất lực, trái tim lạnh lẽo cứng rắn của hắn thoáng chốc vỡ vụn, một loại tình cảm thương tiếc mãnh liệt cứ thể mà nảy sinh, đánh sâu vào từng tế bào trong cơ thể của hắn.

Hắn kéo Đại Lận lại, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Thân hình bé nhỏ này, thật sự giống một cọng cỏ đang phiêu du lay động trong bão táp phong ba.

Đại Lận vùi đầu vào trong lòng hắn, nước mắt chua xót mãnh liệt tuôn rơi, thấm ướt vạt áo hắn. Quả nhiên trước khi nhắm mắt ba đã gọi Đại Đại, Đại Đại, ba muốn nộp tiền bảo lãnh đưa con ra ngoài nhưng ba không còn thời gian nữa rồi. Đại Đại, con gái ngoan của ba, về sau cố gắng sống thật tốt.

Đằng Duệ Triết ôm lấy thân hình mảnh mai mềm mại của cô, chỉ cảm thấy cả người cô đang run lên, đầu nhỏ chôn chặt vào hõm vai hắn, tay nhỏ bé níu chặt vạt áo hắn, rầu rĩ khóc.

Đột nhiên hắn cảm thấy tâm can của mình cũng đau, vô cùng đau đớn, khiến cho hắn không tự chủ mà ôm cô càng chặt hơn.

Nếu năm đó hắn không cố ý truy cứu, có phải Tô thị trưởng sẽ không đối mặt với cái chết kia không? Do đó, tất cả những chuyện sau này sẽ không xảy ra? Tô Đại Lận cũng sẽ không mất ba?

"Tôi...... Muốn trở về phòng." Đại Lận khóc một hồi, nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt, lẳng lặng nhìn Duệ Triết: "Tôi mệt rồi."

Mâu quang Duệ Triết chợt lóe, nhẹ nhàng buông cô ra, nói: "Em đối với anh Duệ Triết, thật sự một chút cảm giác cũng không có sao? Có lẽ so với Tiêu Tử, hắn sẽ thích hợp để chăm sóc cho em hơn." Cặp mắt âm trầm trong bóng đêm tịch mịch của hắn, ẩn chứa một ít lửa nóng hoang mang.

Đại Lận chưa bao giờ gặp qua một Đằng Duệ Triết dịu dàng như thế, hơn nữa còn trực tiếp hỏi cảm nhận của cô, tựa như đáp lại si mê của cô năm đó, trong lòng nhẹ nhàng run lên, đau thương nói: "Đại Lận thật sự không xứng với Tiêu Tử, cũng không xứng với Đằng Duệ Triết, ba năm trước hay ba năm sau đều giống nhau cả. Đại Lận cũng không cảm thấy sống ba năm trong ngục là oan ức gì cả, ba sớm qua đời, Duệ Triết cũng suy nghĩ kỹ, nên làm hay không nên làm anh ấy đều suy tính. Nhưng sự nhục nhã của ba năm sau, làm cho Đại Lận sống không bằng chết."

"Sống không bằng chết?" Đằng Duệ Triết ngưỡng mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô, mày rậm nhíu lại!

Ở cùng hắn một chỗ, thật sự là sống không bằng chết sao?! Chỉ cần thấy hắn, sẽ nhớ đến ba năm trong tù, nhớ tới cái chết của Tô thị trưởng?

Đại Lận đứng trước mặt hắn, ánh trăng bạc hắt lên toàn thân, thoạt nhìn càng thêm mong manh yếu đuối.

Cô đã cố hết sức lấy dũng khí để nói câu này, đã chuẩn bị tâm lí để bị hắn trừng phạt, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt.

Cô rất cảm động lúc ba nhắm mắt, hắn đã ở cạnh bên ông, giúp cô lưu lại di ngôn cuối cùng của ông. Nhưng cô thống hận hắn nhục nhã cô ở trên giường, cũng là nhục nhã Tiêu Tử.

Trước kia Đằng Duệ Triết không phải như vậy, hắn chỉ biết tỏ thái độ khinh thường với cô, ánh mắt vĩnh viễn lạnh lẽo, vĩnh viễn cao cao tại thượng, không phải luôn cản trở cuộc sống của cô, ở trên giường tra tấn cô, làm cho cô khó chịu.

Bây giờ cô sợ hắn, cũng hận hắn.

"Được rồi, đi ngủ thôi!" Đằng Duệ Triết thấy cô vẫn dùng đôi mắt đẫm lệ oán hận nhìn hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ phiền muộn, lạnh lùng quát lớn cô đi ngủ. Đáng chết, mỗi lần hắn động lòng, muốn yêu thương cô, đều đã bị cô dẫm nát dưới lòng bàn chân, còn dám chỉ trích hắn khiến cô sống không bằng chết! Rốt cuộc lần thứ mấy rồi chứ!

Con mẹ nó nói thêm một lần nữa, cô chính là một con rùa!

Đại Lận thấy hắn quả nhiên nổi giận, trong lòng lập tức sợ hãi mà đứng lên, xoay người đi lên lầu, khóa chặt cửa phòng mình lại.

Cô nằm trên giường lớn trằn trọc, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.

Nơi này chính là nhà của cô, vì sao cô lại có cảm giác nó không phải của mình kia chứ, là vì nơi đây chỉ có tịch mịch, cô độc, chỉ một mình cô? Hay là vì người nhà không ở đây sao?

Ba của cô ở trong bếp sẽ thái rau, âm thanh khoai tây và thớt gỗ vang lên 'bập bập', những lát khoai tây xinh đẹp, sau đó sẽ được xào trong một cái chảo lớn, thơm ngào ngạt, cô sẽ nghịch ngợm ghé vào bàn cơm, lấy tay nâng đầu nhỏ, nhìn bóng dáng bận rộn của ba.

Ba công việc bận rộn, xã giao cũng nhiều, nhưng mỗi tháng đều trích ra một ít thời gian vui đùa cùng con gái, giúp con gái ăn cơm.

Cơm nước xong, cô sẽ dùng nắm tay nhỏ mà đấm bóp cho ba, hết bên trái rồi lại bên phải, ghé lên vai của ba, hỏi ba có mệt hay không, sau đó ngoan ngoãn đi rửa chén, đem chảo lớn rửa đi, không cho người hầu phụ giúp. Ba đã từng bàn với mẹ Hàn Tử, đưa cô đến đại học Oxford, vài năm sau du học trở về, Đại Đại sẽ trở thành một cô gái tài hoa.

Cô vừa nghe thấy liền sợ hãi, lặng lẽ trốn đến Đằng gia, kiên quyết không đi nước ngoài.

Bởi vì cô luyến tiếc ba yêu thương, luyến tiếc anh Duệ Triết, không muốn nghĩ đến cuộc sống tha hương đơn độc.

Vì thế, cô mười sáu tuổi tuổi đến đại học Cẩm thành, trở thành tân sinh nhỏ tuổi nhất.

"Đại Đại của ba là thông minh từ nhỏ, mới hai tuổi đã hiểu chuyện như thế rồi, khi ba về nhà còn biết mang dép lê đến cho cha. Đời này cha chỉ có một mong muốn là tìm một người chồng tốt cho Đại Đại, để cho hắn ta yêu thương Đại Đại thật nhiều." Ba một tay ôm lấy cô, cười vui tươi hớn hở, râu và cà vạt chà xát trên đôi má của cô, "Thật mau lớn, Đại Đại cao hơn 2cm rồi đây, sắp thành đại cô nương rồi!"

Cái thứ cảm giác đó, cho đến nay cô vẫn cảm nhận được trên má của mình ngứa ngứa, cô đưa tay để chạm vào, lại vĩnh viễn không thể chạm đến.

Cô mở to mắt, nhớ đến khi Đằng Duệ Triết hôn cô, nhớ cảm giác khi cằm của hắn ma sát cô.

Hắn chạm vào môi cô, giày vò miệng của cô...

Đằng Duệ Triết là một người tuấn mỹ gợi cảm, cực kì nam tính, hắn hôn rất bá đạo, quá mạnh mẽ, mang theo chinh phục cùng chiếm đoạt, cuồng ngạo làm cho cô muốn chạy trốn.

Cô từng nghĩ đến khi được hoàng tử hôn, chắc chắn sẽ hạnh phúc đến thần hồn điên đảo, quên cả đất trời, mà thực tế, bị hoàng tử mất đi lí trí hôn, chỉ có thể cảm nhận được đau đớn cùng nhục nhã, không mảy may hạnh phúc. Khi hắn áp mày dưới thân, gần như xem mày là loại phụ nữ dùng để phát tiết, cái loại cảm giác này là tuyệt vọng.

Tuyệt vọng đến đến mức đánh đổ tất cả sự ái mộ bấy lâu nay dành cho hắn ta, chỉ còn lại sống không bằng chết.

Bởi vậy so với hắn ở hiện tại, cô tình nguyện xin hắn vẫn là người quên đi cô bị tống vào tù ba năm trước. Quên liền quên đi, từ nay về sau không cần quay đầu lại, cũng xin đừng vũ nhục cô thêm lần nào nữa.

Cô xoay người ngồi dậy, nhìn căn phòng xa lạ.

Trong phòng thật lạnh, cái gì cũng mới mẻ, xa lạ, không còn hơi ấm của ba năm trước, không còn những thứ ba tặng cô.

Cô mặc áo ngủ, sờ soạng đứng lên, mở cửa bước ra ngoài.

Phòng tắm có một cái gương to, có thể soi toàn bộ các vết hôn ngấn toàn thân của cô, cô cởi áo ngủ, lấy khăn nóng chườm lên các vết hôn, từ ngực trắng noãn đến tận chân, muốn cho những vết hôn đó mau chóng tan đi.

Đằng Duệ Triết lẳng lặng đi tới, đứng ở ngoài cửa thủy tinh, đem cảnh đẹp quyến rũ thu hết vào đáy mắt.

Nguyên bản hắn nghĩ rằng cô đang tìm cách trốn ra ngoài, không nghĩ cô muốn lau đi những vết hôn kia, không cho Tiêu Tử hiểu lầm.

Xem ra, Tiêu Tử trong lòng cô có địa vị rất quan trọng!

---

Torn

Lễ đính hôn bị hoãn lại, rốt cuộc Trâu Tiểu cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô đi tìm Đằng Duệ Triết ở biệt thự riêng của hắn, người làm nói hắn đã không đến đây một thời gian rồi.

Cô đến công ty, Torn nói không biết hắn đi đâu cả, chắc hắn có việc riêng muốn làm. Còn kiên quyết không cho cô số điện thoại khác của Duệ Triết, nói rằng không được Đằng tổng phê chuẩn thì không được tiết lộ, đây là vấn đề nguyên tắc!

Trâu Tiểu Hàm có chút bực mình, xoay người bỏ đi.

Đằng Duệ Triết có vài thư kí, hầu như là nam, nữ thư kí sẽ tầm tuổi trung niên, chỉ có Torn là thư kí trẻ trung, thuộc dạng tiểu yêu tinh, làm sai chuyện gì sẽ làm nũng với Duệ Triết, không biết lớn nhỏ, ngày đầu tiên Trâu Tiểu Hàm đến công ty Duệ Triết, đã bắt đầu chú ý đến thư kí Torn này.

Torn đối với ông chủ của mình đặc biệt trung thành, mà Duệ Triết cũng tương đối tín nhiệm Torn, cô đã nhìn thấy. Cho nên có rất nhiều tin tức, cô phải bắt đầu từ Torn, mượn sức của Torn mới có thể tìm được Duệ Triết.

Ví dụ như lần trước Duệ Triết đi suốt đêm chạy về Bắc Kinh, chính là vì sau khi nghe thấy Torn nói gì đó, khiến cho anh không khống chế được như vậy, vội vội vàng vàng trở về Cẩm Thành!

Còn có hôm trước, lúc cô đang tấp nập chuẩn bị cho lễ đính hôn, không đi làm, Duệ Triết vừa đến công ty, vậy mà Torn mới vừa vào văn phòng nói gì đó, Duệ Triết liền liền vội vàng rời đi!

Mà hôm trước không phải ngày anh Tiêu Tử và Đại Lận kết hôn hay sao? Sau hôm bọn họ đính hôn, Tiêu bá mẫu lại đến nhà Đằng gia thăm hỏi, vẻ mặt lo âu, chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn gì!

Chẳng lẽ có liên quan đến Duệ Triết? Còn nữa, đã lâu không rồi cũng không nhìn thấy Đại Lận!

"Anh Tiêu Tử, Đại Lận đang ở nhà sao? Hôm hai người đính hôn, em vẫn chưa kịp đến chúc mừng, bây giờ muốn đến tặng chút quà." Nghĩ đến đây, cô liền vội vã gọi điện thoại cho Tiêu Tử, cười trong veo nói: "Em đã rất lâu chưa gặp Đại Lận rồi, thật nhớ cô ấy."

"Đại Lận trong người không thoải mái, để ngày khác gặp đi." Trong điện thoại truyền đến âm thanh mệt mỏi của Tiêu Tử.

"Đại Lận bị bênh sao? Để em đến thăm cô ấy một chút!" Cô nhanh miệng nói.

Tiêu Tử nhíu mày, quả quyết từ chối: "Không được! Tiểu Hàm, em sắp đính hôn rồi, còn nhiều thứ cần phải chuẩn bị, vậy đi!" Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Trong lòng Trâu Tiểu Hàm 'lộp bộp' một tiếng, khẳng định mười phần việc Duệ Triết mất tích có liên quan đến Đại Lận!

---

Đằng Duệ Triết

Đại Lận nửa mê nửa tỉnh nằm trên giường của mình, không quá an ổn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.

Cô mặc quần áo xuống lầu, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh leng keng, thùng thùng, đều đặn có quy luật, cả căn phòng yên tĩnh trống rỗng nghe lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, cô dụi dụi hai con mắt sưng đỏ, trong lúc nhất thời còn tưởng ba của cô đang ở trong phòng bếp thái rửa rau củ.

Làm sao tối hôm qua cô vừa mơ thấy ba nấu cơm cho mình ăn, hôm nay liền có người ở trong phòng bếp nấu nướng chứ?

Cô vội đi qua, nhìn vào trong phòng bếp thấy có một người đàn ông mặc đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, chân dài vai rộng cùng với một thân khí chất cao quý trời sinh, đứng một bên vừa cắt chân giò hun khói, một bên vừa dùng cái chảo chiên trứng ốp lếp, động tác lưu loát thành thục, từng giọt cà phê tí tách nhỏ xuống, mùi cà phê tỏa ra bốn phía.

"Đi đánh răng! Bữa sáng ngay lập tức được chuẩn bị!" Hắn đem trứng đã chiên hoàn hảo đặt lên đĩa trên bàn, trầm giọng ra lệnh cho cô đang đứng phía sai, mở lò vi sóng lấy ra một lý sữa tươi, đặt lên trên bàn cơm.

Cô ngẩn người, xoay người vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đến lúc đi ra, hắn đã ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa uống cà phê, vừa xem tin tức trên báo, cổ áo chữ V bằng bông kéo sợi màu vàng nhạt khiến cho hắn thoạt nhìn càng sảng khoái tinh thần, tuấn mỹ phi phàm.

Trên chỗ ngồi của cô đã đặt sẵn một cốc sữa tươi, cùng với đĩa trứng chiên chín năm sáu phần, và bánh mỳ kẹp rau xanh cùng chân giò hun khói, nhìn qua cũng biết là đầy đủ dinh dưỡng.

Cô cầm cốc sữa lên uống một ngụm, không để ý trên cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn dính vết nước sữa trắng, dùng nĩa ăn bánh mì.

"Sao không ăn trứng ốp lếp? Tôi nhớ em thích ăn loại trứng chiên này mà." Hắn khẽ nâng mí mắt, nhìn đĩa trứng ốp lếp một cái, lại nhìn cô nàng nào đó đang ngoãn ngoãn ăn bữa sáng. Cô gái này, dáng vẻ uống sữa tươi cũng thật đẹp mắt, bên môi in một vòng sữa trắng mà không biết, thật gợi cảm.

"Tôi không muốn ăn." Đại Lận cúi đầu nhỏ giọng nói, ăn bánh mì, chỉ là không hề đụng đến đĩa trứng chiên kia. Mắt hắn lạnh xuống, buông tờ báo trên tay, đứng dậy.

Vì để ý đến hệ tiêu hóa vẫn còn yếu, hắn đã cố gắng chiên trứng thật tốt, chín vừa đủ nhưng cũng không quá tay, lại là đồ ăn mà cô thích, vì sao không muốn ăn? Uổng công hắn sáng sớm đã lăn qua lăn lại trong bếp một phen! Hắn lạnh lùng bỏ tờ báo xuống, tâm tình buổi sáng vốn đang tốt lại bị cô phá tan tành, xoay người ra khỏi phòng ăn lên lầu thay quần áo.

Mười mấy phút sau, hắn mang cô đến bệnh viện, nhưng trên đường lại bị kẹt xe, trên đường lớn hàng xe dài nối đuôi nhau nhích từng chút một.

Torn gọi điện đến cho hắn nói ông chủ hôm nay đừng vội đến bệnh viện, Đằng phu nhân đã biết chuyện Đằng tổng mang người con gái lạ đến bệnh viện khám, nên đã cho người trông coi ở đó rất kỹ rồi. Chuyến đi này, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho Tô tiểu thư lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng làm lộ thân phận của cô ấy. Mà đối với đám phóng viên bên ngoài, Torn chỉ nói chi nhánh công ty bên nước ngoài xảy ra chuyện nên Đằng tổng đã vội vàng bay qua đó đến nay vẫn chưa liên hệ được, có thể là trên đường đã xảy ra sự cố.

"Vậy thì tạo ra một sự cố đi." Hắn trầm giọng lạnh nhạt nói, trong mắt lộ ra tia hung ác: "Nửa giờ sau cô hãy quay lại đây!"

"Vâng, Đằng tổng!"

Đại Lận ở một bên nghe, trái tim lặng yên níu chặt.

Nửa giờ sau, xe bắt đầu di chuyển được, hắn chỉ đạo Torn không cần quay lại gặp hắn, trực tiếp đi bệnh viện một tiếng. Còn hắn mang Đại Lận đi bệnh viện khác.

Đại Lận quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêm trang rét lạnh của hắn, đột nhiên nói: "Anh hãy thả tôi đi đi, về sau bệnh dạ dày của mình tôi sẽ tự chữa trị, anh không cần vì tôi mà làm như vậy."

"Mình em tự điều trị thế nào?" Hắn quay đầu hỏi cô, trong mắt là nồng đậm lo lắng.

"Mặc kệ tôi điều trị bằng cách nào, anh lấy thân phận gì mà đi sắp xếp xử lí chuyện của tôi?" Cô nói khẽ, thử gạt bỏ nỗi sợ hãi đối với hắn, mà muốn cùng hắn nói chuyện nghiêm túc: "Anh sẽ đính hôn hoặc kết hôn gì đó, người nhà họ Trâu sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc làm của anh đối với tôi, như thế thanh danh của anh sẽ bị ảnh hưởng, tương lai của tôi và Tiêu Tử cũng sẽ bị những lời đồn đại nhảm nhí đó hủy hoại, ngay cả một cơ hội giãy dụa cũng không có!"

Hắn nghe vậy, liền cho xe dừng ngay tại ven đường, lẳng lặng nhìn cô: "Em xác định phải lựa chọn con đường này?" Con đường mà hắn nói là chỉ chuyện cô và Tiêu Tử kết làm vợ chồng, kiên định đi theo con đường này, mặc kệ về sau có long đong lận đận cỡ nào, đều sẽ kiên trì dứt khoát đi tiếp.

Hơn nữa, lúc hắn hỏi, giọng điệu thật bình tĩnh, không có tức giận.

"Đúng vậy!" Đại Lận kiên định gật đầu, "Tôi yêu Tiêu Tử! Mặc kệ kết quả như thế nào, tôi đều muốn đáp lại tình yêu của anh ấy! Bởi vì anh ấy yêu tôi như vậy!"

"Được!" Hắn lập tức cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhu hòa chợt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn cô: "Tôi sẽ thả em trở về bên cạnh cậu ta! Nhưng hôm nay, em phải lấy lòng tôi, cho đến khi nào tôi hài lòng mới thôi!"

Đại Lận nghe thấy hai chữ 'lấy lòng' này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra, ánh mắt lùi bước, hối hận mình lại đi chọc giận hắn ta rồi.

Hắn đem quay đầu xe lại, không đến bệnh viện nữa, mà cho xe chạy về phía khách sạn ở trên núi Ôn Tuyền.

Đó là một địa danh khá nổi tiếng để nghỉ ngơi, khách sạn xa hoa tọa lạc ở lưng chừng núi, nếu muốn tắm suối nước nóng ở đó, mọi người phải đi qua vô số cầu treo, ở trong những ngôi nhà gỗ nhỏ được dựng trên đỉnh núi, hưởng thụ vẻ đẹp núi non bao la hùng vĩ.

Đằng Duệ Triết cho xe đậu ở gần khách sạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Lận, khéo môi khẽ mở: "Ở trên núi, sẽ không ai có thể tìm thấy chúng ta! Đây là đêm cuối cùng em ở cùng tôi! Qua đêm nay, em chính là người của Tiêu gia, sẽ như ý nguyện gả cho Tiêu Tử, làm vợ của cậu ta."

Đại Lận nhìn trời trong gió mây liền biến sắc, thấy mỗi một tòa nhà san sát nối tiếp nhau nhấp nhô trên núi cao, cơ hồ muốn khóc: "Vì sao phải đối với tôi như vậy? Tôi không muốn đi!"

"Bởi vì cô gái nhỏ này không biết nghe lời!" Hắn cắn chặt quai hàm, mày kiếm nhướng cao, trong đôi mắt sâu xa rõ ràng chứa tức giận, còn mang theo tà khí, cúi đầu lạnh như băng nhìn chằm chằm Đại Lận, nheo mắt cười: "Con đường này là do chính em lựa chọn, về sau cũng không cần phải hối hận! Tôi đã bắt em tới thì nhất định phải làm chút gì đó, bằng không, thật có lỗi với tội danh cướp vợ của người khác!"

Hắn lạnh nhạt a lên một tiếng, không tốn nhiều hơi sức liền ôm cô vào cáp treo, chạy về hướng một ngọn núi khác.

Đại Lận dựa trên cửa kính thủy tinh, nhìn mỗi tòa nhà nhấp nhô trên núi, khuôn mặt nhỏ nhắn ép lên cửa sổ thủy tinh nhỏ giọng nức nở.

Đằng Duệ Triết, vì sao lại đối với cô như vậy? Vì sao?

Cô không thể trở về bên cạnh Tiêu Tử được nữa, từ lúc cô theo Tiêu Tử cùng trở mặt với ba mẹ anh, thì việc cô kết hôn với Tiêu Tử đã là không thể nào rồi. Cô muốn chỉ là một cái nghi thức đính hôn thôi, rồi mơ một giấc mộng xa xỉ, sau đó sẽ rời đi, rời khỏi Tiêu Tử, triệt để biến mất hoàn toàn.

Nhưng mà, sau khi bị bắt, cô đến ngay cả dũng khí để từ biệt với Tiêu Tử cũng không còn rồi.

Cô sợ hãi, sợ Tiêu Tử ôn nhu dịu dàng với cô nhất sẽ nhìn cô bằng ánh mắt hèn mọn xem thường, sợ anh sẽ không bao giờ tin tưởng cô vẫn còn trong sạch, không bao giờ tin tưởng.

Nhiều dấu hôn ngấn như vậy, bao nhiêu nhục nhã như vậy, làm sao có thể bảo anh tin tưởng được chứ! Còn ba mẹ anh nữa, họ làm sao chịu đựng được, làm thế nào bọn họ có thể đối xử tốt với cô được!

Cô che miệng bật khóc, càng khóc càng cảm thấy tủi thân uất ức, cô chậm rãi trượt xuống, ngồi trên mặt đất.

Đằng Duệ Triết đứng ở bên kia, từ trên cao nhìn xuống xô ngồi trên mặt đất, hai mắt lạnh như bắng, mày kiếm nhíu chặt.

Vì để sớm có thể trở về bên Tiêu Tử, hơn nửa đêm cô dùng khăn nóng phủ lên những dấu hôn trên người để nó tiêu đi, hết xoa lại đắp, cuối cùng tuyệt vọng ôm lấy mình khóc ô ô cả lên. Người con gái này, vì sao lúc nào em cũng lấy nước mắt làm bạn thế hả, khóc đến thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy.

Vì sao ngay cả một giây cuối cùng trước khi chia tay, em cũng không chịu nhìn anh Duệ Triết một cái?

Đáy mắt hắn sâu thẳm, xẹt qua chút đau lòng, lại chỉ có thể đứng ở đây, lẳng lặng nhìn cô khóc lóc nỉ non.

Nếu anh Duệ Triết đến gần, sẽ chỉ làm tổn thương em, cho nên từ nay về sau hắn sẽ chỉ đứng bất động một chỗ.

Hắn chỉ hi vọng em có thể được bù đắp, không phải chịu khổ nữa, không phải chịu cảnh bơ vơ không nơi nương tựa nữa.

Ánh mắt hắn đang lạnh như băng dần dần dịu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Đại Lận, sau khi trở về Tiêu gia, đừng khóc như vậy nữa, phải từng bước một đứng lên, tự mình cố gắng.

Xe tham quan chạy đến trạm, khuôn mặt tuấn tú của hắn khôi phục lại bộ dạng tà lãnh thường ngay, đi tới ôm Đại Lận đi đến trước cái cầu treo thư nhất.

"Đi đi! Ngẩng mặt lên nhìn mà đi!" Hắn khàn giọng bá đạo ra lệnh, nhàn nhạt nhìn chắm chằm Đại Lận, không kiềm chế được sự cuồng bạo, che dấu sự thương tiếc nơi đáy mắt, khiến cho hắn nhíu mày, "Leo lên, để lấy lòng tôi!"

Đại Lận lạnh lùng nhìn hắn, nước mắt chua xót đảo quanh hốc mắt, những cuối cùng vẫn không rơi xuống, xoay người, từng bước từng bước đi trên cái cầu treo lắc lư lắc lư mà bên dưới là vực sâu này.

Làm sao bây giờ? Tiêu Tử. Em không còn mặt mũi nào để gặp anh lần cuối cùng nữa rồi, em giờ đây lại một lần nữa khuất nhục, chút tôn nghiêm còn sót lại cũng đã đánh mất, không còn dũng khí để đối mặt với anh nữa rồi.

---

Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận

Em từng cho rằng, bị bắt tới đây một ngày một đêm sẽ vô cùng sợ hãi, sợ hãi người đàn ông cường thế đó đối với em chỉ có nhục nhã. Nhưng mà khi hắn ôm em vào biệt thự Tô gia, nhốt em, em mới biết được, hắn không phải nhục nhã em, mà là triệt để đánh nát hình tượng anh Duệ Triết em đã từng yêu, triệt để hủy diệt giấc mộng thời thiếu nữ của em!

Em ở trong tù 3 năm, chờ đến tuyệt vọng. Cũng không cần phải nói thế nào, em đối với anh Duệ Triết thực ra có yêu, có áy náy vì đã làm hại người con gái hắn yêu thương. Từ thời khắc bị bỏ tù đó, em chỉ biết hắn sẽ không đến thăm em.

Nhưng mà kết cục sau ba năm, lại một lần nữa khiến em rơi vào tuyệt vọng.

Em không cần biết lý do lúc trước vì sao mẹ Hàn Tử không đến thăm em, vì sao lại quên em, bởi vì thói quen, đã vô cảm rồi. Nhưng mà, anh Duệ Triết từng là người đầu tiên mà em yêu điên cuồng như thế, chỉ có một người, thậm chí vì hắn, em còn hại chết cả ba của mình nữa.

Hắn có thể không thèm nhìn em, chán ghét em, lãng quên em, nhưng hắn không thể ở trước mặt Tiêu Tử mà  nhục nhã em, xâm phạm em!

Một chút tôn nghiêm cùng lòng tự trọng sau khi ra tù, là Tiêu tử anh cho em, là người duy nhất không dùng ánh mắt xem thường nhìn em, là người duy nhất cho em sự ấm áp, là thứ mà năm đó anh Duệ Triết không thể nào cho em. Cũng đồng nghĩa là, anh Duệ Triết không yêu em, chưa bao giờ, cũng là người không nên yêu, mà Tiêu Tử mới đích thực là người yêu em!

Tiêu Tử, anh là người yêu em, em cũng vô cùng muốn yêu anh, nhưng chúng ta thân phận khác xa, đến cuối cùng cũng sẽ không thể ở cùng một chỗ, chúng ta yêu nhau, cùng nhau đáp lại tình yêu của đối phương, nhưng phải không có sự việc phóng hỏa kia xảy ra, không dẫn cái chết của ba.... Giữa hai chúng ta chính là, hữa duyên vô phận, quen biết quá muộn màng!

Cho nên, hãy coi như Đại Lận đã chết, đừng lại đi tìm em nữa. Bởi vì, kết quả sẽ không tốt đẹp đâu!.

Ba năm trước cô không chết ở trên tay anh Duệ Triết, ba năm sau, cô sẽ ở trên đỉnh ngọn núi này, tự sát ở trước mặt hắn, cho hắn biết, Đại Lận hận hắn.

Hận hắn.

Cô bước đi trên cái cầu treo lung la lung lay này, ngước mắt nhìn núi non trùng điệp, đột nhiên nở nụ cười. Trời đất bao la rộng lớn thế này, nhưng vì sao không có chốn dung thân cho một Đại Lận nhỏ nhoi như cô chứ?

Yêu cầu của cô không cao, chỉ có thể được ăn no, có thể được đọc sách, có thể được làm một người bình thường rất bình thường thôi, sau đó, có thể lập gia đình. Nhưng mà, tất cả sao lại khó như vậy.

Đằng Duệ Triết đi ngay phía sau cô, nhìn thấy bóng dáng lay động của cô, mi tâm nhíu chặt, bước lên vài bước, bắt được tay cô, nắm chặt lấy dắt cô đi về phía trước.

Cô bé này, vì sao lại lộ ra vẻ mặt lạnh giá tuyệt vọng như vậy! Đi hết đoạn đường này, theo tôi trò chuyện lần cuối, em sẽ là người của Tiêu Tử. Tôi muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em, cùng em đi hết đoạn đường này, để biết được cái cảm giác đi cùng em nó thế nào, cảm giác cùng nhau leo lên nó ra sao!

Tôi muốn biết, cảm giác cầm tay Đại Lận em đi về phía trước là như thế nào, cùng em tay trong tay nó ra làm sao. Không cần bi thương tuyệt vọng như vậy, rất nhanh thôi em sẽ được trở về bên Tiêu Tử của mình!

Hắn dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của cô, đi lên trước, dắt tay cô cùng nhau bước qua cây cầu treo lung lay không ngừng kia, cũng không nói thêm gì nữa.

Đại Lận bước đi rất mệt mỏi, càng lên cao, sắc mặt cô càng không tốt, Đằng Duệ Triết cõng cô ở trên lưng, tiếp tục leo lên trên.

Đại Lận ghé vào tấm lưng rộng lớn mà rắn chắc của hắn, chỉ cảm thấy mỗi một bước chân hắn đi đều vững vàng như vậy, bả vai thật dày, dường như giữa núi non rộng lớn này chỉ có bọn họ, còn hắn đang cõng cô về nhà.

Nơi này, đường núi nhỏ hẹp, cầu treo dày đặc, núi rừng u tĩnh, tiếng chim chóc hót càng thêm thanh thúy, cảnh rừng âm u. Hắn vẫn cõng cô trên lưng như vậy, hai tay cường tránh mạnh mẽ ôm chắc lấy cô, khiến cho cô mệt mỏi dần dần khép hai mắt lại.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên ban công của nhà gỗ trên đỉnh núi, vừa mở mắt ra, trước mắt hiện lên cảnh tượng nước non hùng vĩ và tượng ngọc đá, quả nhiên là cảnh đẹp của chúng sinh.

Hắn thì yên tĩnh ngồi một bên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa xăm, như đang suy tư.

"Cảm thấy thế nào?" Phát hiện cô đã tỉnh, hắn cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, không chứa dục vọng mà là một tầng ánh mắt sâu hun hút.

Cô bọc lấy tấm thảm bạc che trên người ngồi dậy, nhìn một vùng non xanh nước biếc này, so với thành phố, những nặng nề trong lòng từng chút một được mở ra, nói: "Đẹp hơn so với tôi tưởng tượng."

Ánh mắt hắn thoáng động, nhìn theo phương hướng của cô, môi mỏng nhếch lên, cũng không lên tiếng nữa.

Hai người cùng nhau thưởng thức khung cảnh đồ sộ hùng vĩ rung động lòng người này, không còn tranh dành cướp đoạt cùng tuyệt vọng nữa, tức giận cùng nỉ non, tất cả, đều trở nên yên tĩnh.

Buổi tối trên núi có mưa, từng đám mây đen kèm theo sấm sét nổ ầm vang dội trên đỉnh đầu, cửa sổ bằng gỗ bị mưa to tạt vào thấm nước chảy vào trong. Đại Lận vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống thành phố đang lên đèn sáng trưng dưới chân núi.

Đằng Duệ Triết vừa tắm xong, lấy khăn lông lau khô nước, vừa đi về phía bên này.

Đại Lận nghe được tiếng bước chân, cả người lập tức mẫn cảm lên, quay đầu nhìn anh.

Duệ Triết nhìn thấy đôi mắt ngập nước cùng gương mặt tĩnh xảo tràn ngập phòng bị nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên một đường rất nhỏ, ánh mắt chuyển về phía bên ngoài cửa sổ, không có giơ tay chạm vào cô.

Một lát sau, xoay người thong thả bước về phòng, không quay lại nữa. Đại Lận vẫn tiếp tục dựa vào cửa sổ ngồi đấy.

Nửa đêm, tiếng sấm càng ngày càng vang, mưa gió rầm rầm phả vào phòng, bắn tung tóe hết lên cả sofa và thảm, gió lo làm cho rèm cửa sổ bị cuốn hết cả lên, thậm chí còn rơi xuống một hoặc hai bồn hoa.

Lúc này, Duệ Triết mới từ trong phòng đi ra lần nữa, ôm Đại Lận một thân ẩm ướt vào người, trực tiếp đến phòng tắm.

Đại Lận bắt đầu giãy dụa, đôi mắt mở to ngập nước, thống khổ nhìn chằm chằm hắn.

Hắn đau lòng, giơ tay phủ phủ lên mặt cô, thay cô vén những sợi tóc vì nước mưa mà dính bện vào gương mặt trắng nõn đó, lẳng lặng chống lại tầm mắt của cô. Sau đó khẽ nghiêng người xuống, khẽ hôn lên cặp mắt to làm người ta thương tiếc kia.

Cô níu chặt lấy áo hắn, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, lần nữa trở thành 'chim sợ cành cong'.

Mà hắn, chỉ là muốn tắm nước nóng cho cô, đồng thời bắt lấy tay chân ngăn không cho cô giãy dụa, để nước ấm xối rửa lên thân thể lạnh như băng của cô, gột đi những nơi bị nước mưa dính vào, sưởi ấm cho cô. Cuối cùng, hắn vẫn ôm lấy một thân ướt sũng nước của cô, dùng chính thân thể mình để cô tựa vào người hắn, đem nhiệt độ cơ thể mình truyền sang cho cô.

"Dù có chết tôi cũng sẽ không lấy lòng anh! Buông tôi ra!" Cô há miệng cắn lên vai anh.

Hắn vẫn sừng sững bất động, con người đen nheo lại, bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Đặt cô trên giường lớn, sau đó trực tiếp cởi hết quần áo ướt của cô ra, khiến cho thân thể ngọc ngà của cô hòa cùng với màu của chiếc drap trắng tinh trên giường, tiếp đến lấy chăn phủ lên cho cô.

Cô giống như bắt được phao cứu sinh, giơ tay ra vội vàng chụp lấy, cuộn cả người lại một chỗ.

Hắn đem cởi hết quần áo ẩm ướt trên người xuống, lộ ra nửa thân trên mạnh mẽ cường tráng, trèo lên giường, lại một phen 'bóc' cô khỏi vỏ chăn, ôm cô nằm lại trên giường. Mặt giường mềm mại thoáng chốc lõm xuống, thân mình mảnh mai của cô hoàn toàn bị bao vây trong lòng hắn, vừa khéo hợp khít với lồng ngực cứng rắn của hắn. Chăn mỏng bị cánh tay hắn rút một cái liền phủ lên trên người hai người bọn họ.

Bên dưới chăn, hắn từ phía sau gắt gao ôm cô vào lòng, dùng lồng ngực tinh tráng của mình dán lên tấm lưng ngọc mềm mại nhỏ nhắn của cô, chỉ đơn thuần ôm cô ngủ, không hề chạm vào cô, "Ngoan ngoãn đi ngủ, bên ngoài sấm lớn."

Nói xong, một tiếng sấm lớn liền dội đến trên nóc nhà, giống như muốn đem nóc nhà bổ ra, khiến cho chiếc giường lớn trong phòng cũng phải rung lên!

Cô mau chóng vùi mặt vào gối, hay tay che ở trước ngực, yên lặng nằm trong lòng hắn không dám lộn xộn nữa.

Sấm chớp vẫn kéo đến nườm nượp hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều tóe ra tia chớp soi rõ cả mặt cô và hắn. Ngoài cửa sổ chỉ vang lên duy nhất tiếng cành cây bị quật gãy cùng tiếng mưa to lốp bốp lốp bốp, trên ban công, chậu hoa từng cái một bị gió cuốn bay, lạch cạch rơi xuống.

Tiếng vang thật sự là lớn, cô lúc đầu ở trong lòng hắn còn dãy giụa, nhưng sau đó lại hướng vào trong lòng hắn mà tránh né tia sấm, thân mình trần như nhộng cùng hắn gắt gao kề nhau.

Hắn siết chặt cánh tay, ôm lấy cô.

Cô nằm trong lòng hắn, bỗng nhiên cảm thấy, thực ra cái ôm này có thể cho cô cảm giác an toàn, lồng ngực rộng lớn, thành thục chững chạc, nhưng là, cô muốn không nổi. Nơi đó thuộc về Trâu Tiểu Hàm, thuộc về Trâu gia, chỉ có một nhà bọn họ mới có khả năng đó.

Bên ngoài mưa to gió lớn, tiếng sấm nổ ầm ầm, cô nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, dần dần thiếp đi.

Nửa đêm về sáng, có người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, khẽ phủ lên người cô, nhưng cô không tỉnh lại, chìm sâu vàogiấc ngủ.

Ngày thứ hai, thời tiết đã tốt đẹp trở lại,trên đỉnh núi ánh mặt trời lên cao chiếu rọi vào, đem sàn nhà ướt nhẹp, rèm cửa sổ màu trắng, toàn bộ phơi mở hết.

Lúc cô mở to mắt, tầm màn lụa mỏng ở bốn phía giường lớn nhẹ nhàng thổi lên mặt cô, gió nhè nhẹ thổi, mát mẻ lạ thường.

Mà trên chiếc giường lớn vốn có hai người nằm, Đằng Duệ Triết đã sớm không thấy đâu, sờ gối đầu và mặt giường đều lạnh lẽo, chứng tỏ hắn đã rời đi từ lâu.

Cô ngồi dậy, phát hiện trên người mặc một chiếc váy trắng tinh, thanh lịch trải dài trên giường, nhìn rất đẹp. Mà trên tủ đầu giường còn đặt một lọ thuốc mỡ, hai chai thuốc tiêu hóa, phía dưới kẹp một tờ giấy, trên giấy được đặt hai viên thuốc, cạnh đó còn có một ly nước.

"Thuốc mỡ để em bôi tiêu dấu hôn, tối hôm qua tôi đã giúp em bôi một lần, xế chiều hôm nay chắc có thể sẽ tan hết. Lúc nào dậy nhớ bôi thêm lần nữa. Uống thuốc đau dạ dày phải nhớ uống nước, xem như là lần cuối cùng tôi chăm sóc cho em! Trên bàn cơm có trứng ốp lếp, đừng quên ăn!" Từng nét chữ khí phách mạnh mẽ, là lời chia tay cuối của hắn.

Cô nhìn thấy chữ 'lần cuối cùng' của hắn, tay cầm giấy khẽ run lên, chậm rãi vo tờ giấy thành một cục, nắm trong lòng bàn tay.

Cúi đầu nhìn hai viên thuốc trên bàn, cũng không uống nó, lẳng lặng đi đến phòng khách, nhìn thấy trên bàn cơm có địa trứng ốp lếp vàng óng ánh, tờ giấy vo tròn trong tay rơi xuống sàn nhà, sau đó bị gió thổi đi xa.

Cô cũng không ăn, cả người chỉ mặc một chiếc váy trắng đi đến ban công, nhìn chăm chú về phía chân núi, rất xa rất xa.

Cô cứ ngồi như vậy trong gió ngồi từ một buổi sáng đến trưa, nhìn từng dãy núi, con sông, thành thị mà hôm qua bọn họ đã từng nhìn, ánh mắt thê lương. Mãi cho đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, cô mới chậm rãi nghiêng người tựa lên trên cửa sổ, quay đầu lại nhìn.

Cửa phòng bị mở ra, bước chân hỗn loạn, mà người vội vã xuất hiện ở cửa, chính là Tiêu Tử!

Tiêu Tử thấy cô đang ngồi ở ban công, vội vàng đi đến, mạnh mẽ ôm lấy cô: "Đại Lận!"

Đại Lận vùi đầu trong lòng anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tiêu Tử đem cô ôm càng chặt, ôm cô xuống khỏi ban công, đau lòng hôn lên trán, đưa cô ra khỏi nơi này.

Anh đưa cô lên cáp treo trực tiếp đi xuống núi, siết chặt cô trong lòng, không hỏi gì về chuyện bắt cóc.

Đại Lận trong lòng khó chịu , nhìn Tiêu Tử, nói bây giờ không nên trở về Tiêu gia.

Tiêu Tử kêu một tiếng 'cô bé ngốc', lo lắng ôm chặt cô, không để cô suy nghĩ bậy bạ.

Cáp treo xuống tới chân núi, Tiêu Tử ôm cô bước ra, chuẩn bị giúp cô lên xe. Nhưng cô chưa kịp lên, một chiếc xe đắt tiền đột nhiên chạy đến, dừng trước mặt bọn họ, khoảng cách không xa, cửa kính sau của xe đối chính diện hai người!

Tiêu Tử giật mình, phát hiện đây là xe của Tiêu gia!

Cửa kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi vì căn bệnh tra tấn của Tiêu phu nhân nhưng vẫn được chăm sóc chu đáo.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Tiêu Tử lắp bắp kinh hãi! Đại Lận nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia, cũng tự biết đây chính là thời khắc mình rời đi! Thanh danh của Tiêu gia vẫn là thanh danh, vạn lần cũng sẽ không chấp nhận một đứa con dâu bị vũ nhục như cô!

Cô khó xử cúi đầu, dần buông tay khỏi Tiêu Tử. Không ngờ mẹ của Tiêu Tử lại nói: "Tiêu tử, là mẹ kêu con đi đón con dâu về , sao mẹ có thể không đến đây? Đại Lận, con chịu cực khổ đủ rồi , mau theo mẹ về nhà!"

--

Tiêu Tử

Đại Lận nghe một tiếng 'mẹ', trong lòng chấn động, nhìn Tiêu bá mẫu.

Chỉ thấy Tiêu phu nhân với ánh mắt ôn từ, im lặng nhìn chăm chú cô, ý bảo cô lên xe của bà. Trên đường về Tiêu phu nhân không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chẳng đề cập tới chuyện mấy ngày nay. Sau khi tới Tiêu gia, để cô đi tắm rửa sạch sẽ, cho gọi con trai vào nói chuyện: "Tiêu Tử, mẹ tin không hề có chuyện gì phát sinh, con cũng phải tin như vậy."

Tiêu Tử đứng trước mặt mẹ, khuôn mặt nho nhã che kín nét u lãnh, giọng nói khàn khàn: "Con lúc nào cũng tin tưởng Đại Lận, nhưng tên Đằng Duệ Triết đó thì không bao giờ."

Tiêu phu nhân ánh mắt trầm xuống, phát ra một tiếng thở dài, "Mẹ tin cậu ta, cậu ta nói được là làm được."

--

Tô Đại Lận

Đại Lận đứng trong phòng tắm ở lầu hai, không tắm rửa, mà tựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài.

Vì giữ danh tiếng cho Tiêu gia, Tiêu bá mẫu phải ra mặt nhường nhịn, không có bạo động, cũng không can thiệp cùng Đằng gia, đem tin tức phong tỏa rất nhanh. Vậy nên khi họ đem cô trở về, người làm trong Tiêu gia đều nghĩ thiếu phu nhân là trở về nhà mẹ đẻ để thăm hỏi.

Đúng vậy, bọn họ đều gọi tiếng 'thiếu phu nhân', mang theo ánh mắt hèn mọn gọi từ 'Tô tiểu thư' sang 'thiếu phu nhân', họ rất khó có thể bỏ ấn tượng trước kia về cô.

Cô cười miễn cưỡng, đầu tựa lệch qua, nhìn con bướm đang lởn vởn với cành hoa ngoài cửa sổ

--

Trâu Tiểu Hàm

Đằng Duệ Triết thân hình cao to cường tráng xuất hiện tại công ty, Torn nhanh chóng đi đến chỗ anh, cúi đầu hô một tiếng 'Đằng tổng', thấp giọng nói Đằng lão gia đang ngồi đợi trong văn phòng đã được một thời gian.

Hắn gật đầu, đôi mắt tối sầm, ý bảo Torn tiếp tục làm việc, đi vào phòng tổng giám đốc.

Đằng bá phụ đứng ngay cửa sổ sát đất, thân hình cao lớn vạm vỡ, khoanh tay ra sau lưng, một thân tức giận.

Hắn thản nhiên liếc mắt một cái, khóe môi nở một nụ cười lạnh mờ nhạt, ngồi vào bàn làm việc, nhưng dường như không có văn kiện nào cần hắn ký tên.

"Ngày mai đến Trâu gia xin lỗi!" Đằng phụ xoay người, đôi mắt tức giận nhìn trừng trừng, chưa đề cập tới việc hắn đưa người con gái khác tới bệnh viện khám bệnh, lớn tiếng ra lệnh, phất tay áo mà đi. Đằng Duệ Triết theo văn kiện nâng lên ánh mắt, hai mắt lạnh như băng, mạnh mẽ đóng tập hồ sơ.

Lúc sau, hắn xoay ghế hướng ra cửa sổ, trong lòng phiền toái nhìn ra bên ngoài.

"Duệ Triết, em có thể vào không?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói ngọt ngào của Trâu Tiểu Hàm.

"Vào đi!" Hắn xoay ghế da lại, nhìn Tiểu Hàm đang từ cửa tiến vào.

Trâu Tiểu Hàm trên người mặc chiếc đầm vàng thục nữ, dáng người yểu điệu, khí chất tao nhã, thản nhiên cười nói: "Torn nói anh đi nước ngoài, không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Em cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt hắn u ám hỏi cô, đứng dậy đi tới, nhìn chăm chú vào Tiểu Hàm, tiếng nói âm lãnh: "Nghe nói hôm em trở lại Cẩm thành, cha của Lí Tương Tương có đến thăm nhà em?"

"Vâng, đêm đó Lí Tương Tương đi cùng cha cô ấy tới nhà em. Anh Duệ Triết, làm sao vậy?" Tiểu Hàm giương một đôi mắt to, khó hiểu nhìn hắn, sau đó khóe mắt mang theo niềm vui, "Tương Tương sẽ là phù dâu của em, hôm đó Tương Tương tới mang theo lễ phục, ngồi xe Bentley của ba cô ấy. Duệ Triết, mấy ngày nay anh không ở đây, em lo chết đi được ."

"Lo lắng cái gì?" Hắn liếc nhìn, lạnh lùng cười hỏi,"Lo lắng anh không thể tới lễ đính hôn?"

"Chẳng phải anh không đến đấy sao?" Tiểu Hàm mở miệng, ôm lấy cánh tay của hắn: "Tuy anh không đến lễ đính hôn đúng thời hạn, nhưng em biết trước sau gì hai chúng ta vẫn sẽ đính hôn. Duệ Triết, hôm nay sau khi tan tầm đến nhà em một chuyến, ba em sẽ tự mình vào bếp nấu ăn, đảm bảo sẽ rất ngon."

"Đợi công việc của anh xong hết đã!" Hắn ôn hoà trả lời, đi quay lại bàn công việc, dùng ngón tay lật xem lịch trình, "Em ra ngoài đi."

"Anh Duệ Triết!" Tiểu Hàm bước lại đây, thật cẩn thận nói: "Anh có nghĩ đến không, hay chúng ta kết hôn cùng ngày với Tiêu Tử? Như vậy sẽ rất ý nghĩa nha."

Đằng Duệ Triết nghe vậy bỗng dưng cười, hai mắt châm chọc: "Chúng ta còn chưa đính hôn, kết hôn hay không nói còn quá sớm! Em ra ngoài đi, anh còn nhiều việc phải làm!"

Tiểu Hàm bị dội gáo nước lạnh, oan ức cắn môi, nhìn hắn một cái, không thể không xoay người đi ra ngoài.

Vài phút sau, Torn gõ cửa đi vào, làm theo lời hắn nói: "Đằng bá phụ đã về. Ông ấy đã điều tra ra người đi cùng ngài mấy ngày vừa qua là Tô tiểu thư. Trâu bí thư có lẽ cũng đã nghe được loáng thoáng rồi.

Tô tiểu thư ở Tiêu gia cũng không đến nỗi tệ, đang chuẩn bị tìm công việc, tiến hành trị bệnh cũng rất tốt. Đây là báo cáo về bệnh tình của Tô tiểu thư mà các bác sĩ gửi đến, ngài xem đi."

---

[Editor: Mấy chương sau lượng chữ sẽ nhiều, mong các bạn đừng thấy nhiều chữ mà bỏ truyện nhé]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com