TruyenHHH.com

Full Xuyen Qua Ta Dang Cuop Tan Nuong Cua Nam Chinh

Sau vụ việc Đại cẩu náo loạn, Tân Phương Phương cùng Huyền Uyên Thành tách ra, Tân Phương Phương trở về phòng, để Hữu Ly kiểm tra thân thể.

Hữu Ly trong khi bắt mạch cho nàng, ông nhân lúc quan sát tất cả, rồi thuận miệng nói: "Xem ra trở về đây, con liền khác hẳn rồi."

Câu nói truyền vào tai, Tân Phương Phương ngơ ra một hồi, đương nhiên không phải vì câu hỏi, mà là do sự hiện diện của Hữu Ly.

Nàng bỡ ngỡ hơn nữa, không hiểu sao bản thân phát bệnh và mọi sự tình lúc trước ấy, những chuyện xảy ra, trong đầu hoàn toàn mơ hồ, một chút việc cũng chẳng thể nghĩ, chỉ nhớ rằng mình đang ngủ một giấc.

Theo như lời Hữu Ly thúc nói, chính nàng phát bệnh, việc nàng quên đi là tác dụng phụ của thuốc, phần chuyện đã quên có thể hỏi người khác.

Phát bệnh liền phát, không có gì đáng lo, cái khiến nàng không thể thấu chính là người đang gần cạnh đây!

Suy nghĩ tới, Tân Phương Phương hướng ánh mắt, lén nhìn Hàn Phong Vũ, phát hiện đối phương cũng nhìn mình, nàng vội rời mắt, che đậy ái ngại bằng  tiếp lời của Hữu Ly: "Con thay đổi sao? Thúc thấy vậy là ở điểm nào?"

"Tính tình, hành động của con, cả lòng của con nữa." Hữu Ly giơ tay bắt mạch cho nàng, vừa bắt mạch vừa nói tiếp: "Không chỉ đối mặt với chúng ta né tránh hơn, còn lạnh nhạt như vậy, khiến Phong Vũ và ta không thể gọi con tỉnh sau lúc rồi."

"Thúc quá lời rồi, con nào có né tránh." Tân Phương Phương cười cười, lòng hiểu thấu một điều, tuy vậy không có nói ra miệng.

Phản ứng gọi không tỉnh của nàng, hiển nhiên là bình thường, bởi lẽ ý thức lẫn linh hồn đều khác Tân Phương Phương, người thân cận hay đặc biệt khi trước tự khắc khác xa nhau.

Cách thức lay động mỗi lần phát bệnh, nàng rất rõ ràng, dùng thanh âm người thân thuộc nhất để gọi, ở Tân Phương Phương là Hàn Phong Vũ, ở nàng lại là tiếng gọi khác.

Nếu như không lầm thì thời điểm thức tỉnh là do Đại cẩu ầm ĩ lên, có lẽ tiếng sủa vang dội là thứ kích động nàng, dù gì thì hồi trước bản thân nàng bị chó đuổi bỏ mạng.

Tiếng sủa không phải thân quen thường thấy, nó trở thành nỗi ám ảnh rồi.

"Ta hiểu, giờ kinh mạch của con đã ổn định, không còn nguy hiểm, chỉ là vẫn cần tĩnh dưỡng thời gian." Hữu Ly buông xuống bàn tay, cất giọng nhắc nhở, nét mặt ông ta dịu đi.

Tân Phương Phương an tĩnh gặt đầu, Hàn Phong Vũ đứng một bên sau cùng lên tiếng từ biệt: "Tiểu Phương tỉnh lại, không còn lo ngại nữa thì tốt rồi, con coi như hoàn thành chức trách, nên rời đi trước."

Hữu Ly nhướng mày, hơi hạ giọng hỏi: "Không ở lại thêm sao?"

Hàn Phong Vũ chốc lát lắc đầu, hắn quay đầu nhìn Tân Phương Phương, trong mắt thiếu nữ không có để ý hắn, nàng phảng phất tránh né.

Hắn không biết làm sao hơn, lời tạm biệt trên môi định nói, thoáng nghẹn lại, cuối cùng hắn đành xoay người: nâng bước chân rời đi.

Đáy lòng nhận biết rất rõ ràng, từ khoảng khắc tỉnh lại, nàng phản ứng với hắn là bằng không, nàng dùng hành động thể hiện ra, thay lời nói không muốn nhìn hắn, càng không mong tiếp tục thấy hắn ở cạnh.

Đã thế, hắn ở thêm làm gì, chi bằng rời khỏi, đôi bên sẽ chẳng phải ngại ngùng đối mặt.

Thời khắc Hàn Phong Vũ bước ra cửa, Tân Phương Phương bỗng nâng mắt, nhìn vào bóng lưng cao thẳng kia, nàng hé miệng nói: "Đa tạ huynh Phong Vũ, vì những ngày qua gọi muội tỉnh lại."

Tiếng nàng dễ nghe, kèm một câu cảm tạ, cứ vậy nhẹ nhàng lọt qua tai Hàn Phong Vũ, làm hắn khựng lại, vài giây sau hắn tươi cười đáp: "Huynh nợ muội rất nhiều, đây là huynh trả lại thôi, muội không cần khách khí."

"Vậy sao. muội đã hiểu." Tân Phương Phương mím môi, hai mắt trông Hàn Phong Vũ đi, đến khi bóng người khuất mắt.

Lời cảm tạ nàng nói là phải phép, vì suy cho cùng Hàn Phong Vũ mang ý tốt giúp đỡ nàng, nàng không nhất thiết gay gắt mãi.

Một lần duy nhất này thôi.

...

Huyền Uyên Thành cáo biệt Thừa Tướng, rời Tân phủ, chàng ngồi trên xe ngựa trở về, bên cạnh còn có Mặc Ôn Khanh vẻ mặt suy tư.

"Uyên Thành, huynh nói xem Hữu Ly kia liệu có phải là Trưởng Lão Nhân Tộc mà huynh nói không." Mặc Ôn Khanh đưa ra câu hỏi, ngón tay y không quên vuốt khứ lên đồ vật vừa lấy được ở Tân phủ.

Đồ vật kia tinh xảo như ngọc, nhưng là một mảnh gỗ khắc hình lá cây quen thuộc.

Không sai, đây là do của Tân Phương Phương, để có nó trong tay? Mặc Ôn Khanh phải hi sinh thân mình, dụ dỗ Tân Cầm Nhi đi trộm.

Vừa rồi y cũng lén vào Tân phủ, bằng cách của Đại cẩu, bởi sao thì y và Tân Cầm Nhi không có quan hệ như ai kia, y đành lên lút

Chả qua ban đầu định trèo tường, mà trông thấy Đại cẩu xông tới, y không muốn mệt nhọc, thế là theo chân Đại cẩu.

Cũng vì lựa chọn ấy, vô tình nhìn được một màn thú vị.

Nghĩ đến sự kiện xảy ra vừa rồi, Mặc Ôn Khanh vô thức đưa mắt về phía Huyền Uyên Thành, nhìn đối phương như có như không thất thần, y hé môi cười nói: "Xem huynh, không phải nghĩ đến Tân Phương Phương chứ? Uyên Thành."

[Helo mọi người, quãng thời gian qua không ra truyện được, hôm nay mới có cảm hứng viết để đăng, cũng nhân tiện đây nói vài điều cho mọi người biết.

Về những ngoại truyện mà Pi đăng, Pi xin được đình chỉnh rằng những mảnh ngoại truyện ấy không có liên quan đến chính truyện, Pi chỉ dùng nó tạo phúc lợi cho các bạn, nhiều nhất thì là mượn nó tiết lộ một phần nội dung, như Nhân Tộc và Thánh Nữ, chỉ như vậy thôi.

Rất mong mọi người Hiếu cho ạ! Cảm ơn.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com