TruyenHHH.com

Full Vang Su Vi Phong Truyen Dai Cam Hung Su

Ba ngày sau, Tông Nhân phủ điều tra xong xuôi liền kết án tử Hứa Mẫn. Khi biết tin này, Phương Liên đã tới gặp thị lần cuối. Đứng ngoài cửa nhìn kẻ tử tù hồi lâu, nỗi oán hận trong lòng nàng thời gian qua đã được an ủi phần nào. Khi biết được sự thật về cái chết của mẫu phi, nàng đã muốn một đao kết liễu thị nhưng lúc ấy hoàng huynh đã ngăn cản vì lý do chưa tới lúc, không những cần nàng giữ bí mật mà còn phải phối hợp diễn một vở chèo lớn. Cuối cùng thì vở chèo này cũng tới hồi hạ màn rồi, khẽ thở dài, nàng trưng ra vẻ mặt rầu rĩ bước vào.

Hứa Mẫn thấy nàng liền như kẻ sắp chết đuối vớ được tấm phao, vội túm lấy váy nàng rồi quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt:

"Lệnh bà, xin hãy tin nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không hại Hoàng hậu. Xin hãy cứu nô tỳ."

Phương Liên nhàm chán khẽ khàng cúi người nâng thị lên, ánh mắt lộ ra chán ghét. Nàng nói một cách thản nhiên:

"Ta biết cô không làm chuyện đó, bởi vì... người gỗ là do ta dàn xếp."

Lời này chẳng khác nào sét đáng ngang tai, Hứa Mẫn chấn động, từ từ buông lỏng tay ra khỏi người nàng. Tâm tư trở nên cực kỳ hỗn loạn, tất cả đều tập trung vào câu hỏi vì sao? Lẽ nào... ta đã để lộ gì, từ khi nào? Rốt cuộc nàng ta đã biết được bao nhiêu? Còn nữa, An Tư, rốt cuộc con người thật của nàng ta là như thế nào? Bấy lâu nay ngay cả thị là người thân cận nhất cũng bị nàng ta qua mặt dễ dàng, bất giác nghĩ tới thị chợt thấy lạnh sống lưng.

Phương Liên hơi nhếch môi cười, lại nhíu mày liễu vào hỏi với vẻ trào phúng:

"Sao vậy? Chắc cô đang tự hỏi vì sao ta phải hại cô? Vậy ta nói luôn. Rất đơn giản vì cô là kẻ thù của ta, không, đúng hơn cô là kẻ thù của toàn dân Đại Việt. Lý Hiểu ạ!"

Hai chữ cuối được Phương Liên nhấn mạnh tựa như trận bão tuyết ập đến khiến toàn thân Hứa Mẫn đông cứng, sau lại run lên bần bật, không lâu thì ngồi phịch xuống. Phải, Hứa Mẫn tên thật là Lý Hiểu, gián điệp của Đại Nguyên được cài vào hoàng cung hòng thu thập tin tức và gây nháo loạn, chia rẽ nội bộ.

Bấy giờ khi đã trấn an được tinh thần, Hứa Mẫn bật cười, cười như điên dại. Mãi sau mới nhàn nhạt hỏi:

"Ta chỉ là một Chưởng quản nhỏ nhoi, muốn giết đâu khó gì, hà tất khiến công chúa phải nhọc công bày kế?"

"Quy định trong cung rất nghiêm minh, một Chưởng quản tự dưng chết sẽ gây ra sự chú ý không cần thiết. Nhưng nếu người đó chết bởi phạm trọng tội khó tha thì đó lại là chuyện khác." Nàng nhả từng chữ rành rọt. Hơn nữa, nếu đột nhiên ả chết không có lý do chính đáng, ắt sẽ bứt dây động rừng.

"Phải, nếu ta chết vì phạm tội sẽ không bị ai nghi ngờ, càng không bị dứt dây động rừng, có phải không?" Hứa Mẫn hiểu ra vấn đề, nói có phần châm biếm.

Phương Liên hơi nhíu mày khi trông ra vẻ mặt giểu cợt của thị, không để thị yên. Nàng hít một hơi sâu rồi bỗng ôn tồn hỏi.

"Lý Hiểu. À không, ta nên gọi là Quận chúa Nam Ninh mới đúng."

Quận chúa?

Quả nhiên nghe tới lời này, sắc mặt Hứa Mẫn đại biến, trong lòng xao động mạnh tựa cơn sóng lớn cuộn trào nơi biển rộng. Phong vị này đã lâu rồi thị chưa được nghe, cũng bởi kể từ cái ngày kinh hoàng đó xảy ra. Khẽ nhắm mắt lại, tâm trí thị xoẹt qua vài hình ảnh đã cố cất giấu bấy lâu trong quá khứ. Gần một trăm người của Nguyễn gia bị quân Trần giết hại, tất thảy những hình ảnh đáng sợ đều thu vào tầm mắt của một đứa bé gái vừa tròn năm tuổi còn chưa hiểu hết sự đời. Cha bé gái đó trước lúc nhắm mắt đã nói rằng thị không phải là con gái ruột ông ta, thị tên thật là Lý Hiểu, là Quận chúa Nam Ninh của tiền triều. Mấy năm qua cứ vào đêm trăng tròn, những lời oán thán của họ Lý, họ Nguyễn lại tái hiện trong những giấc mơ dày vò, hành hạ thị, từng lời cha nói trước khi nhắm mắt mãi văng vẳng trong tâm thị như một lời nhắc nhở. Báo thù. Phải báo thù họ Trần. Nếu năm đó không nhờ đạt lỗ hoa xích Đa Nhĩ Cát ra tay cứu giúp, chỉ e thị đã thành một cô hồn từ lâu.

"Ta có một câu luôn muốn hỏi cô. Vì sao cùng là người Đại Việt, cô lại đi cấu kết với bọn Thát làm hại đồng loại?" Phương Liên tiếp tục.

Bị câu hỏi của đối phương kéo tinh thần về thực tại, Hứa Mẫn nhướn mày nhìn nàng, trong đáy mắt thấp thoảng ánh lửa hận bập bùng.

"Vì... vì bọn chúng hứa sau khi diệt họ Trần sẽ trao lại quyền về tay họ Lý. Ta không còn sự lựa chọn nào khác."

"Trao quyền cho họ Lý?" Phương Liên bật cười, cười đầy chua xót. "Cô tin bọn chúng? Quá mức ngu ngốc."

"Ngươi... ta chẳng qua muốn báo thù, muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về mình mà thôi." Hứa Mẫn bị mắng, tức giận nhưng điều đó chẳng khiến đối phương bận tâm.

"Thứ thuộc về cô? Xưa nay ta chưa từng nghĩ thiên hạ này thuộc về riêng ai, nó vốn là của chung, của nhân dân Đại Việt. Cô muốn báo thù cho nhà Lý, muốn gây dựng lại một vương triều đã suy vong ư? Thật nực cười, từ trước tới nay một vương triều đã suy yếu, ắt sẽ có vương triều khác thay thế, đó đã là quy luật của thiên mệnh. Như năm xưa, chẳng phải Lý Thái Tổ cũng lên ngôi thay khi nhà Lê suy tận đó sao? Vậy thì cô có tư cách gì mà lấy lại thiên hạ? Điều quan trọng không phải thiên hạ này ai nắm quyền, mà quan trọng ở chỗ người đó có được lòng muôn dân hay không? Từ khi tiên đế lên ngôi, ngài dùng nhân từ và tài đức cai trị giang sơn, cô có từng mở mắt ra nhìn muôn dân Đại Việt như thế nào không? Thứ họ cần chính là quốc thái dân an, ấm no hạnh phúc. Họ Trần ta đã làm được điều đó, thậm chí còn làm tốt hơn tiền triều. Vậy mà vì sự ích kỷ của bản thân, cô nỡ lòng đi cấu kết với kẻ thù, đẩy muôn dân trăm họ vào cảnh lầm than, nhà tan cửa nát, người người phân ly, lẽ nào họ Lý các người chính là muốn tái hiện cảnh đau thương ấy lần nữa sao?" Càng nói càng khiến nàng tức giận mà gằn lên.

"Nguyễn gia chỉ vì bảo vệ ta mà bị các người giết hại tàn nhẫn, trên dưới hơn trăm người ngay cả một đứa trẻ cũng không tha. Vậy mà ngươi còn dám nói họ Trần các người nhân từ đức độ, thu phục lòng dân. Ta khinh! Tất cả chỉ là giả dối." Ánh mắt Hứa Mẫn bỗng hằn lên lửa thù hận khi nghe những lời vừa rồi, thị cười nhạt chế giễu.

"Vụ án của Nguyễn gia đó, cô có chứng cớ gì mà cho rằng do họ Trần ta làm?" Liên bật cười khiến sắc mặt của Mẫn càng biến đổi. "Ta mặc kệ cô có tin hay không, năm đó Hình bộ Thượng thư Nguyễn Thuyên đã đích thân điều tra, kết quả kẻ gây án là lũ giặc cướp Trại Lung đã bị triều đình xử tội không kẻ nào sống sót nữa rồi."

"Chứng cớ? Ta..." Hứa Mẫn líu lưỡi bởi thực sự thị không có bằng chứng gì, tất cả đều do Đa Nhĩ Cát nói cho thị biết, năm đó thị còn quá nhỏ nên luôn mặc định những lời y nói là sự thật, sau này khi trưởng thành bị lòng thù hận chi phối nên vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trả thù họ Trần, chưa từng nghĩ sẽ lật lại vụ án năm đó.

Phương Liên nhìn sắc mặt đối phương đã đoán ra được tâm trạng của thị lúc này, xem chừng lời của nàng đã có tác dụng. Nàng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ ra về nhưng khi chân bước qua cửa phòng lao, nỗi canh cánh trong lòng bấy lâu bỗng trỗi dậy, nàng do dự hồi lâu, sau không nhịn được đành hỏi:

"Mẫu phi ta có phải do ngươi ám hại?"

Hứa Mẫn từ từ ngẩng đầu, hoá ra mục đích An Tư tới đây cũng chỉ có thế. Trong một sát na ngắn ngủi, tâm trí thị dần hồi tưởng lại hình ảnh đêm đó. Vốn dĩ thị nhận được mật lệnh phải giúp đỡ tử sĩ của Mộc tướng quân đoạt mạng Trần Cảnh, mà tử sĩ kia là người thị chẳng bao giờ ngờ tới, sau khi chuẩn bị rượu độc cảm thấy không yên tâm nên thị đã tới núi Tản Viên dò xét thì bàng hoàng khi thấy Trần Cảnh ôm xác Vũ thái phi gào khóc trong thuỷ đình. Kỳ thực đêm ấy đã xảy ra chuyện gì thị cũng chẳng rõ. Song, người chết cũng chết rồi, dẫu sao ly rượu độc đó là do thị chuẩn bị nếu nói thị không liên quan cũng không đúng, ở thời điểm này thị đã không còn hơi sức để nguỵ biện. Hàng mi khẽ cúp xuống, một tiếng thở dài buông ra.

"Phải, đúng là ta."

Câu trả lời ngắn gọn, thản nhiên đến vô tình khiến thâm tâm Phương Liên dấy lên một ngọn sóng nhỏ. Bàn tay nàng ẩn sau ống tay áo từ từ xiết chặt.

"Ta biết rồi."

Nói xong, nàng lập tức rời đi nhưng chẳng ngờ đây là lần cuối gặp thị. Đêm ấy, thị bỗng nhiên trúng độc mà chết trước khi lính gác kịp đi gọi thái y. Kết thúc một đời ôm chấp niệm bởi lòng thù hận, rồi vô ý làm nên trăm ngàn cái sai, có lỗi với muôn dân trăm họ Đại Việt.

...

Đêm đó, Phương Liên nằm trên giường trằn trọc mãi chẳng yên, hết lăn qua bên này lại lăn sang bên kia. Nàng chợt nhớ những lúc khó ngủ, Hứa Mẫn thường ngồi cạnh hát ru cho nàng nghe. Bây giờ thì chẳng còn ai nữa, chợt ngồi dậy nhìn căn phòng trống trải mà buồn lòng. Nàng quyết định không cố ngủ nữa mà đem cây Độc huyền cầm ra thủy đình ngắm trăng, hôm nay không phải rằm nhưng trời quang trăng sáng đến lạ lùng.

Một dây nũng nịu đủ lời,

Nửa bầu chất chứa cả trời âm thanh. (1)

Giữa đêm tối vắng vẻ, tiếng đàn ai kia gảy nghe đến nao lòng. Trần Viễn đi gặp Quan gia trở về muộn, đúng lúc ngang qua hồ Thanh Thủy thì nghe được tiếng đàn vọng tới khiến hắn chững lại. Đứng ở bên này nhìn sang bên kia thủy đình, nương theo chút ánh sáng từ đèn lồng hắt vào hắn chỉ ngờ ngợ hình dung ra một người thiếu nữ. Dáng vẻ thanh tao thoát tục, đôi tay mềm mại gảy lên từng giai điệu trong veo mang theo âm hưởng của nỗi buồn man mác, tựa như người ấy đang có nhiều tâm sự.

Sẵn có chiếc sáo trúc Quan gia vừa ban tặng, Trần Viễn chẳng ngần ngại đưa sáo lên khóe môi cùng thổi ra những thanh âm hòa vào giai điệu của tiếng đàn. Tiếng đàn bầu hơi chững lại, sau cũng rung lên cùng tiếng sáo tấu một khúc ca. Thanh âm ban đầu còn trầm buồn, dần dần theo nhịp điệu dẫn dắt của tiếng sáo, bản nhạc chuyển biến sang tươi vui. Người gảy đàn bởi thế mà lòng cũng bớt trịu nặng, âm nhạc quả là thần kỳ.

Tiếng ngân ngân tận cõi nào,

Dư âm rơi ngẩn ngơ vào tim ai?(2)

Bản hòa tấu kết thúc, người thổi sáo thực sự tò mò người bên kia hồ là ai nên có ý định qua đó chào hỏi một tiếng, chẳng ngờ phía sau đột nhiên có giọng nam cất lên:

"Vương gia, đã khuya rồi ngài chưa về ư?"

Trần Viễn quay lưng lại, trông ra đội trưởng của đội tuần đêm, mỉm cười đáp:

"Ta đang định về đây."

"Vậy không dám phiền Vương gia."

Nói đoạn, y cung tay rời đi. Trần Viễn cũng không để mất thì giờ, lúc ngoảnh đầu về phía bên kia hồ đã chẳng thấy bóng người đâu. Hắn bất giác nhếch miệng cười rồi cũng đi khỏi.

(1) Văn tiến Lê

(2) Nguyễn Hải Phương

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com