Full Vang Su Vi Phong Truyen Dai Cam Hung Su
Trần Thông được sự chăm sóc của thầy lang họ La và Phạm Bân nên tình hình đã khả quan hơn. Không lâu sau đó, rốt cuộc chàng đã tỉnh lại."Anh cả tỉnh rồi." Nét mặt Trần Viễn khó giấu nổi vui mừng khi tận mắt thấy anh mình.Trần Thông vẫn còn mệt mỏi, còn có chút mơ hồ. Phải mất lâu sau chàng mới khôi phục được trí nhớ rõ ràng, sau lại khó khăn nhả ra từng chữ:"Sao... sao em lại... ở đây? Đây... là nhà... ư?""Phải, đây là nhà chúng ta. Em cùng Lê Đại đã đưa anh về đây. Anh khỏe thì tốt rồi." Hắn đáp, sau đó lại nhìn ra nét mặt kỳ lạ của Trần Thông thì vội hỏi. "Anh sao vậy, thấy khó chịu chỗ nào ư?""Không, chỉ là... ta nhớ... Lê Đại chết rồi mà. Sao... sao có thể... chứ?" Đôi chân mày Trần Thông nhíu chặt, trí nhớ của chàng xưa nay cực tốt, mặc dù đầu óc vẫn cảm thấy mông lung nhưng sự việc tận mắt chàng trông thấy thì không thể quên, càng không thể nhớ nhầm được.Câu nói của Trần Thông khiến Trần Viễn hoang mang, hắn cho rằng có thể chàng mới thanh tỉnh nên nhớ lầm, cũng có thể công phu của Lê Đại lợi hại thật nên mới thoát khỏi vòng nguy hiểm. Dù không muốn Trần Thông vừa tỉnh dậy đã phải tổn hao sinh lực nhưng hắn vẫn phải nhờ chàng xác minh, chuyện này nếu chưa rõ ràng tất sẽ có hậu hoạ."Anh nghĩ kỹ lại xem, liệu có nhìn lầm không? Lê Đại thật sự còn sống, hơn nữa còn cùng em về đây.""Không thể nào. Chính... mắt ta... trông thấy... y bị đám sát thủ đâm nhiều nhát vào người, tuyệt đối... không thể... còn sống được."Tin. Nhất định hắn tin anh mình. Chỉ là hiện tại trong tâm hắn rất rối bời, Lê Đại có thể đã bị mua chuộc, thật không ngờ một kẻ trung thành như y cũng có lúc phản bội lại chủ nhân. Hắn thật sự tò mò, rốt cuộc thứ gì đã khiến y làm vậy? Muốn biết chỉ còn một cách, dụ rắn ra khỏi hang. Trần Thông không rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy đáy mắt hắn lướt qua một tia lạnh lẽo đáng sợ, hệt như cái lần hắn bị bắt cóc trong nhà hoang năm xưa. Rất lâu sau đó, hắn khôi phục dáng vẻ bình thường, hơi hướng về phía chàng mà rằng:"Anh nghỉ ngơi đi, chuyện này để em sắp xếp."Nói xong, chỉ chờ Trần Thông gật đầu. Hắn liền rời đi....Vài hôm sau Trần Viễn đưa Tuệ Chân phu nhân lên chùa Đại Hoà cầu phúc hai ngày, đúng lúc ấy phủ Khâm Thiên đón chào một vị khách lạ, nghe nói người này là gia nhân thân tín của Hưng Đạo vương tên là Nhị An tới đây để đưa thư mời. Do đường xa mà trời đã tối nên Kim Chi mời gã nán lại một đêm, còn khéo léo sắp xếp phòng nghỉ cho gã ở khu hậu viện cách phòng của Trần Thông một dãy hành lang khuất.Đêm xuống, cả vương phủ chìm trong tĩnh mịch. Trời không trăng không sao, tối đen như mực, Nhị An nằm trong phòng trằn trọc đương cơn khó ngủ thì bỗng đâu gã hít phải một ngụm khí lạ từ khe cửa lọt vào, thứ khí này chẳng rõ là gì mà chỉ trong tích tắc đã kéo mi mắt của gã cụp xuống rồi miên man ngủ.Ngoài hành lang vắng lặng xuất hiện một bóng đen di chuyển nhanh như chớp, lướt đến cửa phòng của Trần Thông rồi lặp lại việc vừa rồi, sau đó mới nhẹ nhàng lẻn vào bên trong dễ dàng. Trước đó y xác định đây là thời điểm rất thích hợp để hành động, Trần Viễn không có ở vương phủ, hiện tại còn xuất hiện người của Hưng Đạo vương ở đây, nếu không ra tay lúc này thì khó có cơ hội lần nữa, thời gian không có nhiều mà bản thân y cũng đã sốt ruột lắm rồi.Đứng nhìn mục tiêu nằm bất động trước mặt, ánh mắt y loé lên một tia sáng rợn người. Không tốn mất một giây chần chừ, y nghiến răng, hai tay nắm chặt thanh chuỷ thủ rồi dứt khoát đâm thẳng vào đống chăn. Tới khi lưỡi đao ngập đến chừng nửa rồi y mới thấy có điểm bất thường, vừa kịp nhận ra bản thân đã mắc bẫy liền cảm thấy vùng da trên cổ lành lạnh bởi lưỡi kiếm sắc bén của ai đó. Đèn trong phòng được thắp sáng rỡ, hình dáng kẻ đang kề kiếm lên cổ y hiện ra rõ nét. Chẳng có chút bất ngờ, kẻ ấy là Trần Viễn."Lê Đại, nhà chúng ta không bạc đãi ngươi không ngờ ngươi lại phản bội đại ca ta, một lòng muốn dồn đại ca vào chỗ chết. Bọn ta đã nhìn lầm người rồi."Trần Viễn gằn từng tiếng, lưỡi kiếm kề trên cổ y cũng nhích thêm một đoạn khiến máu tươi hơi rỉ ra, mặt y khẽ cau có, da mặt nhăn nheo xô vào nom không hề tự nhiên. Bấy giờ, ở khoảng cách gần Trần Viễn mới để ý kỹ phía dưới cằm và mang tai y có đường da bong tróc khác thường, một tia hoảng hốt lướt qua đáy mắt, đầu hắn đột nhiên nghĩ tới một loại tà thuật ở phương Bắc cực kỳ lợi hại, dịch dung thuật. Phải, thảo nào hắn nghĩ mãi không ra lý do Lê Đại phản bội chủ nhân. Hóa ra, căn bản là..."Ngươi không phải Lê Đại? Nói, rốt cục ai đã sai khiến ngươi?"Lời này của hắn quả nhiên khiến "Lê Đại" rùng mình, y biết bản thân không còn giấu nổi nữa cho nên dường như đã hoá điên lên. Y bật cười, cười một cách sảng khoái và quỷ dị khiến Trần Viễn lẫn Phạm Bân đứng phía sau cả kinh. Cuối cùng, y thản nhiên nói bằng chất giọng thật của mình:"Ngươi cũng không phải kẻ ngốc nhỉ? Ha ha. Ta đã rơi vào tay ngươi rồi, muốn chém muốn giết thì tuỳ. Đừng nhiều lời."Nói xong câu cuối cùng, y đột nhiên trợn ngược mắt, chẳng lâu sau liền thổ huyết xuống sàn nhà, máu tươi loang lổ một vùng, thân người đổ ngục xuống rồi chết. Trần Viễn sửng sốt, hắn không kịp trở tay, cũng không rõ thứ gì đã giết y, phải chăng y đã biết trước sẽ có kết cục này nên đã chuẩn bị sẵn từ đầu? Loại thuộc hạ được huấn luyện như thể nào mới có gan làm được những việc này, ngay cả cái chết cũng không màng tới? Đầu hắn đột nhiên nghĩ tới hai chữ "tử sĩ".Phạm Bân đứng gần cũng nhào tới, trong một tia ngắn ngủi cậu mong mình có thể cứu vãn tình hình nhưng loại kỳ độc trong miệng y quá mạnh, cho dù thần tiên hiển linh cũng bó tay. Cậu bất lực thở dài, khẽ đưa mắt nhìn Trần Viễn vẫn đứng trầm mặc hồi lâu, chẳng rõ hắn đang có toan tính gì tiếp theo khi đầu mối đã bị chặn đứng....Mùa đông năm Thiệu Bảo thứ hai đến sớm hơn mọi lần, mới đầu tháng mười mà trời đã trở lạnh. Đến giữa tháng ấy, cả Đại Việt đã phải hứng chịu những đợt gió mùa đông bắc tràn về. Thời tiết lạnh cộng thêm sương mù và mưa phùn càng trở nên buốt giá, người dân bởi thế cũng bớt ra đường hơn.Phạm Bân sau khi thấy tình hình của Trần Thông có tiến triển tốt thì không muốn làm phiền nữa bèn nói với Trần Viễn muốn rời đi, hắn cũng chẳng can ngăn nên sắp xếp người đưa cậu lên tận kinh thành, bản thân hắn phải ở lại thái ấp an bài một số chuyện thay anh cả, song hắn cũng đã viết một bức thư giao cho cận vệ đưa tới phủ Nguyễn Khoái để nhờ y dâng lên Quan gia, trước mắt vẫn nên báo cho ngài một tiếng. Tính đến nay đã được hơn tháng rồi, phía Quan gia cũng hồi âm, ngài chỉ viết vỏn vẹn vài chữ đại khái dặn hắn cứ ở nhà dưỡng sức, qua mùa đông hẵng lên kinh gặp ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com