TruyenHHH.com

Full Thanh Xuan Cua Chung Ta Dep Nhat Khi O Ben Nhau

Buổi sáng, nhà Dương tấp nập khách khứa tới chúc Tết, nào là họ hàng, nào là đồng nghiệp thầy cô của ba Dương, nào là bác sĩ trong khoa của dì Tuyết. Chị Quỳnh chạy bàn được một lúc thì trốn đi chơi cùng bạn, thế là còn mỗi Dương chạy qua chạy lại nhừ cả chân. Chưa kể là còn một núi bát đũa đang đợi cậu ấy sau nhà nữa.

Cơ mà, tất cả rồi sẽ được xoa dịu bởi mấy bao lì xì hồng rực này mà thôi hí hí.

Đây là năm thứ hai tôi ăn tết cùng gia đình Dương, cũng như năm trước tôi nấp ở trong phòng nằm bấm điện thoại cho qua ngày thôi chứ có quen biết ai đâu. Tôi ra đó chỉ có thể làm bức tượng đài. Ba tôi thì dễ nói chuyện hơn với mấy cô chú đó nên ông cũng cùng chú Tuấn tiếp khách.

Ba tôi cũng biết ơn chú Tuấn lắm, dù gì chú cũng lo cho tôi chỗ ở, lo cho tôi ăn học. Năm nay cũng nhờ chú mà ba tôi mới ở đây để cùng đón tết với tôi.

Tôi phụ Dương rửa xong một núi bát đũa thì thấy hơn 10 cuộc gọi nhỡ từ bọn Thiên An. Gọi muốn nát cái điện thoại luôn, trời ạ.

" Cậu xong chưa mau đến nhà Hữu Triết đi "

" Đợi tớ 15 phút "

" Kéo theo Dương đến nhé ! "

Ui cha, tôi quên mất không nói với Dương rồi.

" Được được "

Thiên An gần như là hét lên trong điện thoại : " MAUUU LÊNNNN…"

Tôi vội vàng chạy đến nói nhỏ cho Dương rồi cong đít chạy đi thay đồ. Còn chả có thời gian để thở, tôi liền xỏ giày kéo Dương đang ngơ ngác đứng trước nhà chạy ù đến nhà Hữu Triết.

Bố mẹ và em trai Hữu Triết về quê từ sáng nên " giang sơn " này thuộc về bọn tôi trong ngày hôm nay.

Xem phim quá đã luôn, hai ngưòi con trai kia chả hiểu nói qua nói lại như nào lại đi tỉ thí game rồi.

" Okay, ai thua thì làm chó nhé "

" Chơi luôn "

Ấy là khi tôi, Thiên An và Thùy Trâm đi xuống nhà còn nghe văng vẳng hai tên ấy nói với nhau như thế.

" Cậu ấy tỏ tình với cậu à ? "

Thiên An hỏi trong khi tôi đang nhón chân với một cái đĩa trên tủ cao.

" Ừm haha "

An dừng hẳn động tác, đứng im nhìn chằm chằm tôi.

" Thế là hai người cậu thoát kiếp FA, còn mỗi tớ với anh thầy "

Mãi mà không với tới cái đĩa, tôi ấm ức nhảy lên giật nó ra khỏi giá.

" Cái đó là do cậu chứ đâu phải do bọn tớ "

Chiếc đĩa trong tay tôi không chịu nổi nội lực, tuột khỏi giá, tuột khỏi tay tôi, bay ra đằng sau hun đất đánh " xoảng " một cái. Hai tên kia nghe động, vội vàng bỏ game chạy xuống xem. Thùy Trâm vẫn đứng cạnh bình nước, tôi đang đánh đu lên cái tủ đựng chén, hai tên kia tần ngần ở chân cầu thang, cái đĩa xinh đẹp tan thành hai mươi mảnh trắng văng tung tóe trên sàn nhà.

Ôi, tôi ước sao tôi có cỗ máy thời gian của Doraemon để mà quay về một phút trước đập cho con Khả Vi trong quá khứ một trận quá.

Thêm một phút nữa trôi qua, Thùy Trâm nhắm mắt ngước lên trần nhà rồi mím môi thở hắt ra một cái.

" Cậu chẳng làm được gì ra hồn hết trơn "

An như rít lên với tôi : " Đi xa khỏi cái tủ ra trước khi mày làm tất cả đổ ập xuống "

" Nhưng mảnh vỡ đầy sàn sao tớ đi "

Hữu Triết lấy chổi quét hết mảnh vỡ đi, miệng không ngừng an ủi.

" Không sao, cậu không sao là được rồi "

Nói xong, cậu ấy kéo Thiên An và Thùy Trâm lên nhà, tránh để hai con bé tăng xông mà lao vào xử đẹp tôi. Nếu mà phạm phải tội bạo hành chỉ vì cái đĩa thì cũng vô duyên quá.

Mà nói rõ vớ va vớ vẩn chưa, đầu năm vỡ đồ có mà rước xui vào người ấy. Đấy, mới vỡ có cái đĩa mà tôi cũng mất lý trí hết rồi đây này. Ôi huhu!

" Cậu nói xem vỡ đĩa có phải là tớ gặp điềm xui tận mạng rồi không ? "

Dương với lấy một cái đĩa khác rồi đổ bánh kẹo vào. Xong xuôi, cậu ấy xoa đầu tôi : " Không sao đâu, cậu đừng lo "

[...]

Hôm nay, một người bạn lâu lắm rồi không gặp đã trở về. Là Tử Du...

" Lâu rồi không gặp mọi người "

" Lâu rồi không gặp "

Cả đám bọn tôi đang ngồi chơi ở nhà Dương thì Tử Du xuất hiện. Mọi người hình như không thích cậu ấy cho lắm nên đáp lại một câu rồi im phắc đi.

" Dương, dạo này cậu khỏe không ? "

Dương nheo mắt : " Khỏe "

Nè, tôi đang ngồi giữa hai người đó, làm ơn để ý chút xíu được không?

" À đúng rồi, hôm nay có một người đi cùng tớ nữa "

Tử Du chạy ra ngoài cửa kéo một cô gái có vẻ.... cực kỳ quen thuộc.

Chị Trân ? Chị Trân phải không nhỉ ?

" Vi, An lâu rồi không gặp "

" Trời đất ơi, lâu rồi mới được gặp chị Trân đó nha "

Thiên An giở giọng trêu chọc.

" An "

Tôi có hơi khó xử hích tay An một cái.

" Cậu đưa chị ta đến làm gì ? "

Dương lạnh lùng nói.

" Chị...muốn xin lỗi Khả Vi về những chuyện ngày trước. Lúc đó chị...".

" Không sao đâu, em đã quên mọi chuyện đó rồi "

" Vậy thì tốt quá "

Từ lúc tôi bỏ qua mọi việc của chị Trân, mọi người bắt đầu nói chuyện với chị ấy nhiều hơn. Trò chuyện những ngày tháng chị Trân bị đuổi học phải sống khổ sở với ba mẹ và bây giờ chị ấy mới hiểu ra lúc đó là do mình quá ngu ngốc. Tuổi trẻ mà ai cũng phải mắc sai lầm thôi, chị Trân ạ.

[...]

" Thu xếp đồ đạc đi "

" Dạ "

Tôi và ba ở trong phòng nói chuyện. Dương ở bên ngoài vô tình đi ngang qua nghe thấy cứ tưởng là ba tôi sắp mang tôi đi nên mở cửa xông vào.

" Chú tính đưa Khả Vi đi thật hả ? "

_______________________

- Hết chap 33 -















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com