TruyenHHH.com

[FULL] Thầm Yêu Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 41: Sống cuộc đời của riêng mình!

maytrang27

Ngân Nhi nói xong thì lao về phía này, Nhật Minh ngay tức khắc đứng chắn trước mặt để bảo vệ tôi.

- Con làm sao thế? Sao miệng lại bị thương thế này? - Mẹ tôi giữ Ngân Nhi lại, cẩn thận xem vết thương cho cậu ta.

- Bà đạo đức giả làm gì? Tôi có bao giờ nhận bà là mẹ đâu, ai cho bà cái quyền tự tiện xưng hô vậy hả? - Ngân Nhi giận dữ nhìn tôi - Con gái đến đây thăm mẹ đấy à, cảm động quá nhỉ? Nhưng mà đây là nhà của tôi, một tấc đất cũng không cho cậu bước vào đâu, cút ra khỏi đây đi!

- Bình tĩnh đi con, nói mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì? Sao con phản ứng với Anh Vy như vậy, Vy làm gì con sao?

- Bà đoán xem? Con gái bà trông hiền lành vậy chứ không phải dạng vừa đâu, hồi cấp hai biết bà lấy bố tôi nên cậu ta nịnh nọt thầy cô, giành suất thi học sinh giỏi của tôi để trả thù đấy, đã vậy còn thèm khát đến mức đi ăn cắp đồ của tôi. Đúng là ghen ăn tức ở muôn đời nát!

- Ngân Nhi! - Nhật Minh gằn giọng.

- Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à?

- Cậu giỏi đổi trắng thay đen thật đấy, kẻ bạo lực học đường lại đứng ở đây đổ lỗi ngược cho nạn nhân. - Nhật Minh đảo mắt nhìn mẹ tôi - Vợ chồng cô có biết cậu ta đã làm gì với Anh Vy không vậy?

- Ý cháu là sao? - Mẹ tôi cau mày.

Tôi vỗ vai Nhật Minh, ra hiệu để tôi giải quyết việc này. Hôm nay tôi sẽ nói chuyện rõ ràng phải trái với cả hai người họ.

- Năm đó cậu lén bỏ đồ vào balo của tôi rồi vu khống cho tôi tội ăn cắp, ỷ mình đông người mà chèn ép tôi, đến tận bây giờ mà cậu vẫn tự lừa dối bản thân như vậy sao? Còn cái vụ học sinh giỏi, chẳng phải là do cậu không có tài cán gì nên mới bị loại khỏi danh sách thi à? Có nhục nhã thì cũng đừng đổ hết tội lên đầu người khác như vậy chứ? Người sống hèn kém ở đây là ai đây? Rốt cuộc là cậu hay là tôi?

- Mày còn dám trơ tráo! - Ngân Nhi chỉ tay vào mặt tôi, tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt.

- Anh Vy, rốt cuộc chuyện là thế nào?

Tôi cười mỉa mai, vừa tức giận lại vừa bất lực:

- Mẹ nghĩ con và Ngân Nhi thân với nhau sao? Nếu vậy thì mẹ lầm rồi, cả bốn năm cấp hai con bị cậu ta bắt nạt đấy, mẹ có biết không? - Tôi tự hỏi rồi tự mình trả lời - Dĩ nhiên là mẹ không biết rồi, không chỉ mẹ mà cả nhà cũng chẳng ai biết hết. Con đã phải chịu đựng việc bị cậu ta nắm tóc mỗi ngày, chịu đựng việc đi học về một mình và bị đám bạn của cậu ta chặn đường đòi đánh, chịu đựng việc bị đá bay ra ngoài cửa vì bị cậu ta vu khống tội trộm cắp, chịu đựng việc sách vở bị xé tan nát không thể dùng được nữa. Đã vậy sau khi về nhà còn bị bà nội đánh đòn vì không biết giữ gìn sách vở.

Tôi nắm chặt hai tay, nhìn về phía cầu thang, nơi người đàn ông đó đang đứng. Ông ta đã ở đó nhìn mọi thứ từ nãy đến giờ rồi, hai tay xỏ túi quần trông rất ung dung.

- Mẹ biết tại sao cậu ta lại bắt nạt con không? Cậu ta bảo là vì ghét mẹ, vì mẹ cướp bố của cậu ta, vì mẹ nên mẹ ruột của cậu ta mới chết sớm. Chính vì thế mà cậu ta đã trút hết tất cả sự tức giận lên người con đấy!

Lòng ngực tôi trở nên đau nhói, trước giờ tôi cứ nghĩ cảm giác này chỉ có ở trong sách truyện, làm gì có ai lại buồn đến mức đau nhói cả lòng ngực cơ chứ? Thế mà giờ đây, khi trải qua rồi tôi mới biết được cái cảm giác này chân thật ra sao.

- Sau khi mẹ bỏ đi, bố cũng bỏ sang Mỹ, ông bà nội chỉ thương con của thím Lan mà mặc kệ con. Cho dù con đã nhiều lần muốn kể chuyện bắt nạt ra, ông bà nội đều giả vờ không nghe thấy, đều bảo chỉ là chuyện trẻ con gây gổ với nhau thôi. Ừ đúng rồi, chuyện trẻ con gây gổ với nhau mà, chuyện gì to thì làm cho nó bé lại, vì ông nội còn phải hợp tác kinh doanh với chồng mới của mẹ mà. Bố cậu ta yêu thương mẹ vô cùng nên Ngân Nhi mới không dám làm gì mẹ, vậy còn con thì sao? Ai sẽ yêu thương con đây? Chẳng có ai cả, con làm gì có bố mẹ cơ chứ? Con đã một mình chịu đựng tất cả mọi thứ khi chỉ là một đứa trẻ đấy. Thế mà sau tám năm gặp lại, mẹ cứ bênh vực cậu ta chằm chặp, hở một chút là "Ngân Nhi, con có sao không?, "Anh Vy làm gì con à?". - Nói đến đây, khóe mắt tôi không nhịn được nữa mà ứa nước mắt - Bố mẹ ly hôn là quyền của bố mẹ, con sẽ không vì thế mà ghét bỏ hai người. Điều con muốn chỉ là được hai người yêu thương thôi, chẳng lẽ chuyện đó lại khó đến như vậy ạ?

Mẹ tôi ngồi phịch xuống ghế, bà ấy cứ mấp máy môi mà chẳng thốt nổi một lời nào. Còn Ngân Nhi thì đứng một bên cười khẩy, xem chuyện này như trò hề.

Nhật Minh thở dài, lên tiếng trước:

- Chú Hoàng có gì muốn nói không ạ? Vết thương trên mặt cậu ta chắc là do chú gây ra rồi. - Nhật Minh cũng nhìn thấy ông ta.

Bố Ngân Nhi thấy mình bị nhắc tên thì thong thả đi đến, nói với hai chúng tôi:

- Hồi nãy các cháu đã giải quyết chuyện riêng của mình, chắc là giờ cũng nên về rồi nhỉ? Chú không muốn phơi bày chuyện gia đình của mình ra cho người khác biết đâu. - Ông ta nói với Nhật Minh bằng giọng điệu lịch sự giả tạo, sau đó lại nhìn sang tôi - Thật may là gương mặt của cháu giống với mẹ nhiều hơn so với bố, nếu không thì cháu đã phải rời khỏi đây từ lúc nãy rồi.

- Cháu chẳng muốn đi quan tâm chuyện nhà người khác làm gì. - Nhật Minh trả lời, đảo mắt nhìn Ngân Nhi - Nhưng vì người nhà chú động đến bạn của cháu, nên cháu không muốn mọi chuyện cứ vậy mà xong.

Ông ta nghe xong thì cười mũi, ánh mắt khinh thường nhìn chúng tôi như thể mấy đứa nít ranh vắt mũi chưa sạch.

- Cháu có vẻ dư giả thời gian nhỉ? Chú sẽ tự bảo ban người trong nhà, hai cháu cứ về trước đi. - Giọng điệu thì lịch sự, nhưng ánh mắt thì lộ rõ sự khó chịu.

- Chú thông cảm, hôm nay bọn cháu cần giải quyết cho xong chuyện này, nếu không thì chuyến bay về Hà Nội sẽ dời lại hơi lâu đấy ạ. - Nhật Minh không nao núng, tầm mắt hướng về phía Ngân Nhi - Cậu không làm gì được cô Hà vì có chú Hoàng đúng không? Vậy thì cũng đừng động đến Anh Vy, nếu cậu làm gì thì tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.

- Ha ha... Anh Vy mà cũng có người bảo vệ à? Nực cười thật, tôi cứ thích động vào cậu ta đấy, thì làm sao? Cậu làm gì được tôi?

- Ngân Nhi! - Chú Hoàng đột nhiên quát lớn, làm Bảo Thư sợ đến mức chỉ đứng chôn chân tại chỗ.

- Ba đã đánh con rồi còn chưa đủ hả? Còn quát con vì người khác nữa!

- Rốt cuộc chuyện là thế nào? Anh đánh Ngân Nhi thật sao? - Mẹ tôi lấy lại trạng thái, lên tiếng chất vấn chú Bảo Hoàng - Tại sao lại làm thế với con bé chứ?

- Bà im đi! Đừng có đạo đức giả nữa, bà không buồn nôn nhưng tôi thì có đấy!

Chát!

Một tiếng tát vang lên, bàn tay của chú Hoàng không do dự mà đánh vào mặt cậu ta. Tôi vội vàng che mắt của Bảo Thư lại, tránh cho con bé nhìn thấy cảnh bạo lực này. Còn ông ta thì mặc kệ sự có mặt của người ngoài là hai chúng tôi, nắm lấy vai Ngân Nhi mà mắng:

- Mày dám nói như thế với mẹ mày à? Đồ hỗn láo!

- Con chỉ có duy nhất một người mẹ thôi! Bố vì bà ta mà đánh con, mẹ ở trên trời nhìn thấy cảnh này thì sẽ nghĩ thế nào hả? - Ngân Nhi ôm mặt hét lên - Con ghét bố!

- Anh có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại làm như thế với con? - Mẹ cẩn thận nhìn cậu ta, giọng dịu dàng như mật ngọt - Mẹ xin lỗi con, tất cả đều là do mẹ hết, con đừng ghét bố được không?

Tôi nhìn hành động của bà ấy, trong thâm tâm đã không còn một chút hy vọng nào nữa. Mọi thứ xảy ra như vậy rồi mà mẹ vẫn đâu vào đấy, bỗng cảm thấy những gì mà mình vừa nói như gió thoảng may bay. Còn Nhật Minh thì không mảy may ảnh hưởng, cậu ấy tiếp tục nói, giọng trở nên lạnh nhạt:

- Cô nghĩ tại sao buổi họp báo của cô lại thành ra như vậy? Là do đứa con gái mà cô luôn bảo vệ làm ra đấy, chắc chú Hoàng đã biết hết rồi nên mới làm như vậy.

- Cháu nói gì cơ? - Bà ấy bàng hoàng nhìn Nhật Minh, tay nắm lấy vạt áo của chồng mình - Chuyện là thế nào vậy?

Ông ta khó xử nhìn mẹ, còn Ngân Nhi thì nở nụ cười khinh miệt:

- Là do tôi làm hết đấy, chứ bà nghĩ tại sao giúp việc cũ của nhà tôi lại biết bà tổ chức họp báo? Đương nhiên là do tôi gọi cô ấy đến rồi, tôi muốn phá tan tành cái thể diện của bà trước tất cả mọi người, khiến bà muốn bước ra đường cũng không được. - Cậu ta đỡ trán, giọng nói chua chát - Đúng là nực cười, thế mà bố tôi vẫn đứng ra giải quyết tất cả mọi thứ, còn vì bà mà đánh tôi nữa chứ. Cái nhà này vốn không phải là gia đình của tôi, tôi sẽ không để cho bà được yên thân đâu!

Cậu ta nói xong thì xoay người bỏ ra khỏi nhà, cô Liễu không biết từ đâu lại chạy ra, vừa gọi vừa đuổi theo Ngân Nhi. Sau mọi chuyện, mẹ tôi ngồi sụp xuống sàn, vẻ mặt thất vọng tột độ. Với biểu hiện như vậy thì có lẽ bà ấy thật sự yêu thương Ngân Nhi như con ruột chứ không phải là giả vờ.

Tôi lấy tay quẹt đi khóe mắt rơm rớm của mình, nói với mẹ:

- Con từng là bạn thân với Ngân Nhi, nhưng tình bạn này cũng sớm tan tành theo mây khói vì chuyện của người lớn. Lúc nào con cũng phải sống trong sự áy náy và đau khổ, nhưng con không hiểu, tại sao con lại phải trải qua những chuyện này chứ...

Bà ấy cụp mắt, không nhìn tôi. Còn Bảo Thư thì chạy đến bên ôm mẹ nó vào lòng, cả đôi mắt ánh lên sự sợ hãi và lo lắng. Tôi nhìn con bé mà cảm thấy đau lòng vô cùng, dù biết rằng mọi chuyện không phải là lỗi của nó, nhưng tôi không thể cười đùa với con bé như trước được nữa rồi.

- Mẹ cứ sống cuộc đời của mẹ, còn con sẽ sống cuộc đời của riêng con. Mẹ cứ quên đi việc mình có một đứa con gái là con đi, bởi vì con cũng sẽ làm như thế, sẽ quên đi việc mình cũng từng có một người mẹ. Kể từ bây giờ con chỉ sống cho bản thân mình thôi.

Dứt lời, tôi ngoảnh đầu nhìn Nhật Minh, sụt sịt nói:

- Mình về thôi!

Nhật Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đi ra khỏi đó, nhưng vừa đi được mấy bước thì bị chú Bảo Hoàng gọi lại:

- Không ngờ con trai của anh Khải lại là người "nghĩa khí" như vậy, còn lo cả chuyện của người khác nữa.

Nhật Minh nghe vậy thì khẽ cười, nói với ông ta:

- Chuyện của Anh Vy cũng là chuyện của cháu. - Cậu ấy khẽ gật đầu - Chào cô chú cháu về.

Nhật Minh nắm chặt tay tôi từ trong nhà cho đến chỗ đỗ xe. Trong suốt quá trình đó, đầu óc tôi cứ suy nghĩ về câu nói vừa rồi: "Chuyện của Anh Vy cũng là chuyện của cháu". Cả lời mà Minh đã nói với tôi sáng hôm nay cũng vậy, rằng cậu ấy sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.

Tôi biết, Nhật Minh thích tôi.

Nếu tôi nắm chắc được điều này trước khi đến Sài Gòn, tôi sẽ tỏ tình ngay lập tức để nhanh chóng trở thành bạn gái của cậu ấy. Nhưng sau khi ra khỏi ngôi biệt thự này, tôi lại có suy nghĩ khác.

Từ nhỏ tôi đã thường bị gia đình tiêm nhiễm vào đầu rằng mình là kẻ thừa thãi, vô dụng. Suốt những năm tháng ấy, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn và sống luồn cúi dưới chân của người khác. Tôi đã sống 19 năm chỉ để làm những điều phí hoài trong cuộc đời mình, để rồi cho đến hiện tại, tôi chẳng có bất cứ thứ gì ở trong tay cả. Nếu gia đình không thương tôi thì tôi sẽ tự thương lấy bản thân mình, kể từ giờ phút này, tôi sẽ nỗ lực để có một cuộc sống tươi đẹp hơn. Và khi mọi chuyện đã ổn thoả như tôi mong muốn, tôi sẽ tỏ tình với Nhật Minh.

Nghĩ thế, tôi ngẩng đầu nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình, kiên định nói:

- Minh, đợi tao nhé!

Không rõ Nhật Minh có hiểu được ẩn ý trong lời nói của tôi hay không, cậu ấy nghe xong thì ngẩn người một lát, sau đó mỉm cười mà trả lời:

- Ừ, tao sẽ đợi mày.

Ngày chúng tôi rời đi, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen dày đặc, Sài Gòn tạm biệt chúng tôi bằng một cơn mưa rào bất chợt. Cơn mưa như thác nước gột rửa đi những năm tháng quẩn quanh trong tăm tối, để rồi khi trời tạnh, mặt trời lại lần nữa xuất hiện, và, tôi được nắm trong tay ánh dương của đời mình.

...

Về đến Hà Nội, tôi nổi một trận sốt, cả cơ thể nặng nề như có hàng nghìn tảng đá đè lên người vậy. Dùng hết tất cả hơi sức yếu ớt mà mình có được, tôi gọi điện cho Nhật Minh để cầu cứu. Cậu ấy biết tin tôi bị ốm thì hớt hải chạy sang, hết đi mua thuốc rồi lại nấu cháo cho tôi ăn, đã vậy còn dọn nhà giúp nữa. Nhờ sự chăm sóc kỹ lưỡng của cậu ấy, đến ngày thứ hai là tôi đã hạ sốt rồi, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi mệt một chút.

- Mày thấy thế nào rồi, khỏe hơn chưa? - Nhật Minh múc một thìa cháo lên, thổi qua vài lần rồi đưa đến bên miệng tôi.

- Tao khỏe hơn nhiều rồi... - Tôi nuốt cháo xuống, nói với cậu ấy - Mày để tao tự ăn cũng được.

- Không, mày không tự ăn được đâu. - Nhật Minh lắc đầu.

- Mày đút mãi như thế thì mỏi tay lắm...

- Yên nào, mở miệng ra đi. - Nhật Minh lại đưa cháo đến bên miệng tôi, tôi đành phải thỏa hiệp.

Cứ thế, một người đút một người ăn, chúng tôi sắp xử lý xong bát cháo rồi thì cửa phòng ngủ đột nhiên lại mở ra, kèm theo tiếng nói của dì Thanh:

- Vy ở trong phòng ngủ hả? Sao trưa rồi mà còn chưa dậ... - Dì Thanh câm nín, ngạc nhiên nhìn hai chúng tôi - Ai đây?

Nhật Minh điềm tĩnh đứng dậy, khẽ cúi đầu chào dì:

- Con chào dì, con là Minh, bạn của Vy, bởi vì Vy bị ốm nên con qua thăm ạ.

- À... Bạn à... - Dì Thanh cười với cậu ấy, rồi đi đến bên tôi - Sao con sốt mà không gọi dì để dì qua chăm vậy, khoẻ hơn chút nào chưa?

- Rồi ạ, con mới ăn cháo xong, chuẩn bị uống thuốc ngay đây ạ. - Tôi trả lời dì, mắt len lén nhìn cậu ấy.

- Nếu có dì qua chăm sóc Vy rồi thì con xin phép về trước ạ. - Nhật Minh chào tạm biệt dì Thanh, không quên đưa tay làm dấu gọi điện với tôi - Tao về trước nhé, có gì nhớ gọi tao đấy.

Cửa phòng đóng lại, không gian lập tức trở nên yên tĩnh. Dì Thanh khoanh tay, nhướng mày nhìn tôi:

- Bạn trai con hả?

- Không phải ạ... - Tôi mím môi, bổ sung thêm - Sắp thôi...

- Ồ... Nhà cậu ấy ở đâu mà lặn lội qua đây vậy? - Dì Thanh cười cười.

- Căn đối diện ạ...

Dì Thanh im lặng trong giây lát, cảnh báo tôi:

- Hai đứa làm gì thì làm, thích yêu đương gà bông hay mập mờ gì cũng được, miễn dùng biện pháp an toàn và biết tự bảo vệ bản thân, dù gì mình cũng là con gái...

- Dì! Không có chuyện đó đâu mà, dì nghĩ xa quá rồi. - Tôi ôm mặt, vội ngăn dì Thanh nói tiếp.

- Rồi rồi, dì biết rồi, hôm nay dì sẽ ở đây cả ngày để chăm sóc con, cậu bạn đó không cần qua nữa đâu.

- Ơ... - Tôi làm mặt mếu máo.

Dì Thanh thấy tôi như vậy thì bật cười:

- Mới nói thế mà đã phản ứng ngay rồi, con thích cậu bạn đó lắm phải không? - Dì trêu chọc tôi - Nếu muốn thì tối gọi bạn con qua đây, dì nấu cơm cho hai đứa ăn.

- Thật ạ?

- Thật, dì cũng muốn nói chuyện với bạn của con. - Dì Thanh gật đầu.

Nghe vậy, tôi ngay tức khắc nhắn tin để gọi Minh qua ăn tối cùng, lòng cảm thấy vui mừng vì dì Thanh khá hài lòng với cậu ấy. Chỉ là tôi không ngờ, bữa ăn tối này lại một buổi "tra khảo" mà dì Thanh muốn chuẩn bị cho Nhật Minh...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com