TruyenHHH.com

Full Tham Tu Pham De Con Tim Chong Cho Me Chua Beta

Trịnh Tề trầm ngâm. Tại sao cô lại khờ khạo đến mức bị người ta sàm sỡ chứ? Không được, thực tập năm nay anh phải nghĩ cách. Một mình một thân bươn chải ngoài kia thì cho dù hoa đẹp cũng bị dập như lá khô mà thôi. Thẩm Khải trộm liếc anh một cái rồi đặt lên quầy tính tiền.

- Thôi, chuyện của Thẩm Tư Phàm thì để mẹ lo, chú mau tính tiền đi đã.

Thật lạ là hôm nay Thẩm Tư Phàm là người chuẩn bị bữa sáng. Thẩm Khải bước ra từ phòng ngủ, trên người là bộ đồng phục áo sơ mi đã ủi thẳng tắp. Trịnh Tề tán thưởng nhìn, quả là rất có khí chất.

Thẩm Khải loay hoay mãi mà vẫn chưa thắt được cà vạt. Nó định đi đến chỗ mẹ nhưng Thẩm Tư Phàm đang bận soạn đồ ăn. Bước đến gần Trịnh Khiêm ngồi lại rẽ ngang đến chỗ Trịnh Tề vẫn như thường ngày, đang đọc báo. Nó nghĩ Trịnh Khiêm vô dụng như vậy, chắc cà vạt cũng không biết thắt.

Thấy Thẩm Khải, anh tự động đặt báo sang một bên, giành lấy cà vạt, chỉ hai ba đường đã thắt gọn gàng đẹp đẽ. Thẩm Tư Phàm lau tay, trầm trồ khen:

- Con trai mẹ hôm nay xinh ghê.

- Mẹ bị mắc chứng rối loạn ngôn ngữ à? Sao lại dùng từ "xinh"? - Thẩm Tư Phàm biết con trai hay mắc cỡ nên không nói nữa, Trịnh Khiêm thì ôm bụng cười.

- Không có, chú thấy cô ấy nói đúng đấy chứ. - Trịnh Khiêm tính toán trong đầu - Chút nữa nhóc đi học bằng cái gì?

- Xe buýt. Trường có xe buýt mà.- Thẩm Khải ngồi lên ghế, nhét bánh mì vào miệng.

- Chút nữa để chú chở đi học cho. - Lần đầu tiên, Trịnh Khiêm đòi nhận nhiệm vụ đưa Thầm Khải đi học. Cuối củng Trịnh Tề cũng có thể yên tâm mình đã đào tạo được một osin có đầu óc.

Chiếc xe mui trần sáng loáng đỏ rực băng băng trên đường. Thẩm Khải vốn không để ý cho đến khi thấy ánh mắt của bạn học cứ nhìn chằm chằm về phía mình như sinh vật lạ. Nó ngồi thẳng dậy, nhìn mặt mình trong gương chiếu hậu, rồi nhìn Trịnh Khiêm. Không thể nào, nó đẹp trai như vậy nhưng cũng chưa đến mức trở nên giống siêu sao, còn Trịnh Khiêm lại càng không.

Không lẽ, là vì chiếc xe?

- Cháu làm gì thế? - Trịnh Khiêm nhấn phanh, thỏa mãn tận hưởng sự ngưỡng mộ của những đứa trẻ với gương mặt ngây thơ, trở thành thần tượng trong mắt bọn chúng. Giống như ở trường đại học trước kia.

Thế nhưng Thẩm Khải thì không như vậy, nó chần chừ không chịu xuống xe, cứ ngồi lì rồi lấy cặp che lấy che để mặt. Trong khi bạn bè muốn nhìn rõ vị thiếu gia đi xe hơi đến trường mà nó thì cứ che che giấu giấu là sao?

- Thế mới nói tại sao hôm nay chú lại chạy cái xe này? - Thẩm Khải nghiến răng hỏi.

- Thì sao? Chú đâu có quyền lựa chọn đâu nhóc, đây là xe anh họ mà. - Trịnh Khiêm bày ra vẻ mặt vô tội, trong khi sáng nay chính cậu ta là người đề nghị đi chiếc xe này. Đúng là trơ trẽn.

- Ai vậy?

- Đi xe hơi đến trường luôn, trước đây học ở trường chúng ta sao?

- Kìa, kìa, xuống xe đi. Có bạn học tìm cháu đấy. - Trịnh Khiêm cười phất phơ đẩy Thẩm Khải - Thẩm Khải ơi, đến trường rồi! - Còn cố tình nói lớn để tiết lộ danh tính của nó.

- Tại sao chú lại làm vậy? - Ông chú ở nhờ ngày thường dễ bị hiếp đáp sao, bây giờ trở nên như vậy chứ.

- Để cho thiên hạ thấy chứ làm gì. - Nhìn Thẩm Khải muốn nói gì đó nhưng lại mắc nghẹn ở cổ, cậu nói tiếp - À, hôm sau thì không cần đâu, bởi vì mọi người đã biết rồi. Yên tâm.

- Đồ thần kinh, ai hỏi cái đó đâu. Về cháu...

- Thẩm Khải? - Ninh Cảnh Cảnh thấy Thẩm Khải tự nhiên muốn làm nổi, đến trường bằng xe hơi, liền buông tay mẹ chạy đến. Thấy Ninh Cảnh Cảnh, Trịnh Khiêm có chút chột dạ - Cậu đang làm gì thế? - Không đợi Thẩm Khải trả lời, Ninh Cảnh Cảnh đã phát huy trí thông minh từ nhỏ của mình - À, tớ biết rồi. Chú osin hôm nay kiêm luôn tài xế. Chú này, chú giỏi thật đấy.

Lần đầu tiên trong đời, Trịnh Khiêm không thấy vui vẻ khi được người khác khen. Mặt cậu sa sầm, Thẩm Khải thì như tìm được đồng minh.

- Cậu thấy tớ có thông minh không?

- Thông minh, rất thông minh. - Ninh Cảnh Cảnh rất hưởng thụ lời khen từ bạn cùng lớp. Thấy thời gian không còn sớm nữa, nó chào Trịnh Khiêm.

- Chú ơi, cháu đi đây. Đi thôi, Thẩm Khải.

- Ừ.

Có Ninh Cảnh Cảnh đi cùng, Thẩm Khải chẳng còn ngại ngùng, mà cũng chẳng còn ai dám soi mói gì họ nữa. Trịnh Khiêm thì có một cảm giác rất lạ. Chữ "chú" nghe từ Thẩm Khải thì bình thường nhưng từ miệng Ninh Cảnh Cảnh lại giống như cậu đã rất già, rất rất già rồi, thậm chí là có cả con nhỏ.

Thất sách. Đúng là thất sách. Lần sau không được màu mè như vậy nữa. Cậu ta quên mất ở trường học thì luôn luôn có Ninh Cảnh Cảnh.

Ngày nhập học, Thẩm Tư Phàm đi đến trường, nhưng có cảm giác rất lạ. Thì ra, mọi năm vì chạy đi lo tiền bạc cho Thẩm Khải mà phải trễ đến mấy ngày mới đến điểm danh. Năm nay thì chẳng phải lo gì. Thẩm Tư Phàm còn được thấy lễ nhập học dành cho tân sinh viên nữa. Từ xa, cô đã thấy Mạc Ảnh Quân.

- Thật lâu không gặp, Thẩm Tư Phàm. - Nhìn sắc mặt hồng hào lại có chút xinh đẹp hơn lúc trước, Mạc Ảnh Quân bỗng hiện lên ánh chán ghét - Nghe nói năm nay tôi và cô học chung lớp triết đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com