TruyenHHH.com

Full Tham Tu Pham De Con Tim Chong Cho Me Chua Beta

À, hôm nay đột xuất muốn làm người tốt. Thẩm Khải mặc dù hơi nghi ngờ nhưng cũng không có ý kiến. Trịnh Tề trước giờ không phải là người dễ bị sai bảo. Huống hồ tuần trước còn chịu đả kích của gia đình, uống rượu bét nhè ghê lắm mà. Đúng là tác phong của người chuyên nghiệp, dù có phong ba bão táp vẫn vững như cây sào.

Cô giáo dạy nấu ăn và một số học viên khác thấy Thẩm Khải hôm nay đột nhiên đi học có người đưa đón, lại là một người đàn ông phong nhã thì không ngừng ghen tỵ, buông lời chọc ghẹo:

- Ôi, Tiểu Khải hôm nay có người đưa đón kìa. - Nhìn hình như là người có tiền.

- Cuối cùng mẹ Thẩm cũng có bạn trai rồi.

- Sắp thành ba đứa nhỏ rồi.

Khụ... anh ho khan hai tiếng, hai má hơi phiếm hồng. Từng này tuổi rồi nhưng là lần đầu tiên nghe ba tiếng "Ba đứa nhỏ" nghe cứ lâng lâng. Thẩm Khải nhìn một màn người khen người, người đỏ mặt này thật nhức mắt. Cũng không biết phải giải thích thế nào nên đi thẳng một hơi lên lớp học.

Trịnh Tề nghĩ đưa đón Thẩm Khải đi học có lẽ cũng là một thú vui.

Trần Di Nhiên hôm nay hủy hết tất cả lịch chụp, cho quản lý nghỉ một ngày, chỉ để dành trọn ngày hôm nay đến tìm người yêu tin đồn của mình. Cô ta mặc một cái đầm ren mỏng đến mức xuyên thấu, ngắn đến không thể ngắn hơn, giống như hận không thể khiến thời tiết nóng hơn nữa. Đứng trước ngôi nhà mái ngói thiết kế đơn giản, chỉ dành cho những người muốn sống an nhàn này, Trần Di Nhiên buồn cười, tháo mắt kính xuống, ấn chuông hai lần.

Một đứa nhóc từ trong nhà chạy ra, ngẩng cao đầu nhìn cô gái cao như cây sào, lại còn mang đôi giày cao gót hơn một tấc, son môi tô đỏ như máu. Cái này gọi là thời trang gợi cảm. Vẫn không chịu mở cửa.

- Cháu này, cháu là ai? Trịnh Tề có ở nhà không? - Thì ra là người quen của chú chủ nhà. Nhưng Trịnh Tề đi làm từ sớm rồi.

À đúng, hôm nay cuối tuần, thông thường chú chủ nhà sẽ nghỉ nhưng nghe nói có một dự án béo bở nên bất chấp ngày nghỉ vẫn cứ đi làm. Hiểu rõ lịch làm việc của Trịnh Tề như vậy, hẳn là một người thân thiết. Nhưng chú chủ nhà ngoài đi làm ra đều ở nhà, chẳng thấy bạn bè gì cả. Hay là có quan hệ mờ ám?

Mặc cho người đẹp cứ đứng dưới trời nóng như vậy, Thẩm Khải vẫn miên man trong những suy đoán của mình. Trần Di Nhiên sợ mồ hôi sẽ trôi đi lớp trang điểm nên càng đứng càng nôn nóng. Nhìn vẻ mặt đần thối của thằng nhóc này thì chắc là họ hàng gì đó của Trịnh Tề.

- Dì tìm chú chủ nhà có chuyện gì không ạ?

Sặc... Trần Di Nhiên suýt nữa là sặc chính nước bọt của mình. "Dì"? Nó vừa nói "dì" đó ư? Sao cô cảm thấy mình như già đi chục tuổi vậy.

- Cô... gọi là cô. - Trần Di Nhiên cẩn thận sửa lại.

- Cháu chỉ biết nhìn mặt xưng hô thôi. Già thế nào thì cháu gọi vậy, thưa dì. - Thẩm Khải còn đặc biệt nhấn mạnh từ cuối. Trần Di Nhiên nhếch môi, không thèm chỉnh lại nữa.

- Cô muốn vào nhà, ngoài đây nóng quá. Cô là bạn-gái của Trịnh Tề.

- Ồ. - Thẩm Khải đúng là có ngạc nhiên. Chẳng phải chú ở nhờ nói chú chủ nhà còn độc thân hay sao? Trần Di Nhiên càng kiêu hãnh ngẩng cao đầu - Bằng chứng đâu?

- Cái gì? - Trần Di Nhiên nhíu mày liễu - Không cần bằng chứng. Người lớn nói sao thì là vậy, con nít hỏi nhiều thế?

- Chẳng lẽ dì nói mình là bạn gái thì sẽ là bạn gái của chú chủ nhà sao? Bây giờ cháu nói cháu là con dì thì cũng sẽ là con dì à?

- Trời đất, ở đâu ra đứa nhóc cứ thích cãi lại người lớn thế? - Trần Di Nhiên không ngờ mình lại đứng ở đây cãi nhau với một đứa trẻ. Lời nói còn rất sắc bén. Bây giờ cô bắt đầu tin gen này đúng là của Trịnh Tề rồi - Cháu chưa bao giờ đọc tạp chí à? Hình hai chúng tôi đầy rẫy. Tóm lại mau mở cửa đi.

- Cháu không biết đọc chữ. - Thẩm Khải trả lời như là điều tất nhiên.

Cãi mãi cũng không thể ép thằng nhóc mở cửa được, Trần Di Nhiên như phát điên, gọi ngay cho Trịnh Tề về nhà mở cửa. Trịnh Tề định gọi cho Thẩm Khải nhưng phát hiện thằng nhóc chẳng có điện thoại. Dù sao công việc cũng xong xuôi, anh tiện đường chạy về nhà. Vừa nhìn thấy Trần Di Nhiên, anh đã giật mình:

- Trần Di Nhiên? - Anh còn không nhận ra cô ta - Sao nhìn cô thảm thế? Mới đi làm ruộng về à?

Nhìn Trần Di Nhiên đúng thật là thảm. Đường đường là một ngôi sao hạng A lại phải ngồi trên vỉa hè. Mồ hôi làm nhòe đi lớp trang điểm, tóc thì dính vào da đầu, cả người nhễ nhại mồ hôi. Làn da hơi hồng hồng vì đứng lâu ngoài nắng. Còn Thẩm Khải thì chẳng thấy đâu nữa. Anh nhận ra một chân lý, bất kì người nào cũng có thể bị Thẩm Khải làm cho hóa điên, tất nhiên là trừ anh ra.

Thẩm Khải chiếu theo lễ tiếp khách vẫn phải rót cho chủ nhà và khách hai ly nước. Đúng lúc đó, Thẩm Tư Phàm đi làm xong ghé qua chợ mua ít đồ về nấu ăn. Thấy khách trong nhà, cô đương nhiên không có ý kiến, nhưng phản ứng đầu tiên của Trần Di Nhiên đứng chính là đứng bật dậy.

- Đây... đây là ai? - Trịnh Tề nhìn Thẩm Tư Phàm một cái, cũng không thèm trả lời. Trần Di Nhiên giống như gà mắc tóc, ấm úng một hồi - Tôi là bạn gái Tề, còn cô là ai? Nhìn giống như học sinh trung học...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com