TruyenHHH.com

Full Thai Tu Van Phuc

Trước khi ngủ Trình Du Cẩn luôn cảm thấy tất cả mọi thứ giống như cảnh trong giấc mộng, nàng nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ, trong mơ là một không gian tối đen như mực, Đông cung tường đỏ ngói xanh dần dần xuất hiện ở đằng sau, trong cung rất yên tĩnh, không có một bóng người.

Cảnh trong mơ tới chỗ này thì Trình Du Cẩn đột ngột tỉnh lại. Khi nàng vừa mở mắt ra lại không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là giấc mộng.

Người bên cạnh đưa cho nàng một ly nước. Trình Du Cẩn quay đầu, Lý Thừa Cảnh nhìn nàng cười nói: "Nàng tỉnh rồi? Nằm mơ đến hồ đồ rồi à?"

Trái tim phập phồng cả buổi tối của Trình Du Cẩn cũng được ổn định lại ngay lập tức, nàng chống người muốn đứng dậy: "Chàng trở lại rồi! Không phải ta đang nằm mơ đúng không?"

"Đương nhiên rồi." Lý Thừa Cảnh cười xác nhận, sau đó cẩn thận đỡ Trình Du Cẩn dậy: "Cẩn thận, bụng của nàng đã lớn như vậy rồi. Ta nghe nha hoàn nói, buổi tối đi ngủ sẽ có lúc nàng bị chuột rút, còn không xoay người được?"

Trình Du Cẩn nhẹ nhàng đáp: "Mang thai đều là như vậy, làm gì có mẫu thân nào là thoải mái chứ? Ta ốm nghén không nghiêm trọng lắm, đã dễ chịu hơn rất nhiều người rồi."

Lý Thừa Cảnh thở dài, hắn nói từ tận đáy lòng: "Nàng vất vả rồi. Nàng mang thai con cực khổ như vậy mà ta còn rời cung mấy tháng liền, là ta có lỗi với nàng."

Trình Du Cẩn lắc đầu, nói: "Điện hạ nói vậy là sai rồi, mỗi người đều có trách nhiệm của bản thân. Chàng đi hoàn thành chức trách của mình, đây là chuyện tốt, làm sao ta có thể bởi vì mình mang thai mà cưỡng ép trói buộc chàng chứ?"

Lý Thừa Cảnh thở dài, hắn biết loại chuyện này không có cách nào chu toàn cả hai bên được cho nên cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, hắn chuyển sang nói: "May mà tiếp theo đây không còn chuyện gì nữa rồi, từ bây giờ tới lúc nàng chuyển dạ, ta đều có thể ở bên cạnh nàng."

Trình Du Cẩn nghe vậy thì cảm thấy có chút không đúng lắm, nàng thấp giọng hỏi: "Điện hạ, chuyện ở Giang Nam... Giao cho người khác rồi sao?"

Lý Thừa Cảnh hồi cung phụng mệnh nhưng sau đó xây dựng lại khu vực thiên tai, bố trí ổn thỏa cho nạn dân đều không phải là chuyện có thể hoàn thành trong chốc lát được.

Hắn nói mấy tháng tiếp theo đều có thể ở lại trong cung, vậy tức là nói... Chuyện khắc phục hậu quả ở khu vực thiên tai đã có người khác tiếp nhận rồi.

Tâm trạng của Trình Du Cẩn có chút phức tạp, phân phát lương thực, bố trí ổn thỏa cho người dân gặp nạn, đây quả thực là thời điểm tốt nhất để có được danh vọng và thu được lòng dân, sau này trên lý lịch cũng sẽ có thêm một điểm sáng.

Lý Thừa Cảnh xử lý nhiệm vụ gian nan nhất, nguy hiểm nhất xong thì lại bị người khác thay tên ở giai đoạn khắc phục hậu quả. Điều này tương đương với việc chắp tay dâng hết công lao của mình cho người khác.

Trình Du Cẩn nghe thôi cũng khó có thể tiếp nhận, mà Lý Thừa Cảnh là người trong cuộc, trải qua nhiều khó khăn gian khổ như vậy nhưng đến bước cuối cùng lại bị người khác chặn ngang, hắn nên tiếp nhận thế nào đây?

Đôi mắt của Trình Chu Cẩn chứa đầy sự quan tâm nhưng lại sợ gây áp lực cho hắn nên không dám an ủi. Lý Thừa Cảnh đặt gối dựa xong, vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt của nàng thì bất giác mỉm cười.

"Nàng nhìn ta như vậy làm gì? Trước khi ta hồi kinh đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì rồi. Nếu như ta thật sự muốn những công trạng này, vậy thì ngay từ khi bắt đầu sẽ không đích thân hồi kinh báo cáo tiến độ. Nếu như ta đã trở về, như vậy cũng có nghĩa là mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi."

Trình Du Cẩn rung động trong lòng: "Điện hạ, có phải chàng nghe thấy gì rồi mới vội vàng hồi cung không?"

"Không phải. Nàng đừng nghĩ linh tinh." Lý Thừa Cảnh đỡ nàng ngồi dậy, nói qua loa: "Vốn dĩ ta đã muốn quay về rồi. Thần tử cần có lý lịch, cần có công danh, ta vội vàng gì chứ? Những quan chức nhỏ không có xuất thân, không bối cảnh sẽ bị người khác mạo nhận công lao, ta là Thái tử, chẳng lẽ còn có người dám cướp công lao của ta à?"

Trình Du Cẩn nghĩ thấy cũng đúng, toàn thiên hạ đều biết lúc Giang Nam bùng phát bệnh dịch là Thái tử tự mình xin lệnh được đến đó. Cho dù trên thực tế công lao xử lý có phải là Lý Thừa Cảnh làm hay không thì đến cuối cùng bách tính thiên hạ cũng sẽ chỉ nhớ tới hắn.

Cho dù Dương Phủ Thành vội vàng phái người của mình đi thu thập lòng dân, cướp lấy thành quả thắng lợi, nhưng là một thần tử bình thường, nào có thể có tiếng tăm lớn hơn Hoàng thái tử.

Tuy nhiên, Lý Thừa Cảnh sau khi thành công thì lui về, không tham công, không cướp đoạt, còn có thể để lại ấn tượng tốt của một người không ham quyền lợi ở trước mặt Hoàng đế và văn võ bá quan.

Tuy nhiên nói thì nói như vậy nhưng Trình Du Cẩn biết, làm như vậy chỉ là thiệt hại không quá lớn, chứ không phải là không mất mát gì. Nếu như không có nàng, Lý Thừa Cảnh sẽ không vội vàng trở về. Chỉ cần hắn ở Giang Nam một ngày, cho dù Dương Thủ phụ có phái người tới, vậy thì cũng không có ai dám cướp quyền của Thái tử.

Lý Thừa Cảnh đã có thể sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, sau khi danh tiếng Thái tử quan tâm đến bách tính, tài đức vẹn toàn được lan truyền rồi mới chậm rãi hồi kinh.

Lý Thừa Cảnh coi nhẹ nó, không muốn gây ra áp lực cho Trình Du Cẩn, trong lòng nàng hiểu rõ, sau khi khẽ thở dài một hơi xong cũng không nhắc đến nữa.

Trình Du Cẩn vừa mới định an ủi Lý Thừa Cảnh nhưng sợ tùy tiện nhắc tới chỗ đau sẽ khiến hắn khó chịu. Không phải mọi sự an ủi đều hoàn hảo, cũng không phải tất cả mọi người đều tình nguyện tiếp nhận an ủi. Lòng tốt tự cho mình là đúng, có những lúc chỉ có thể cảm động chính mình mà thôi.

Trình Du Cẩn đã quen suy nghĩ cho người khác, Lý Thừa Cảnh cũng giống như vậy. Trình Du Cẩn không tùy tiện thể hiện ra sự quan tâm của mình, Lý Thừa Cảnh cũng che giấu sự hi sinh mà hắn đã làm vì nàng, đến cuối cùng, chỉ còn lại một câu nói nhẹ nhàng "không phải chuyện gì lớn".

Hai người là như vậy đấy, ai cũng rất tôn trọng cảm xúc của đối phương, có như vậy bọn họ mới có thể không bao giờ cãi nhau, sống chung càng ngày càng hòa thuận, tình cảm càng ngày càng thân mật. Tim người cũng đều là thịt, Lý Thừa Cảnh làm từng chút một vì nàng, mặc dù nàng không nói nhưng đều nhớ rõ trong lòng. Sau này nàng cũng sẽ đáp lại, sẽ càng đối tốt với hắn hơn.

Lúc này Trình Du Cẩn có chút hiểu rõ lời của Đỗ Nhược rồi. Đỗ Nhược nói với tính cách của nàng cho dù có gả cho ai cũng đều có thể sống tốt nhưng chỉ có gả cho Lý Thừa Cảnh mới có thể sống một cuộc sống tự tại và và hạnh phúc.

Vốn dĩ nàng tưởng rằng đây là nha hoàn đang nịnh nọt, bây giờ đột nhiên lại thấy bồi hồi. Không sai, nếu như lúc đầu không xảy ra biến cố, nàng dựa vào quỹ tích ban đầu gả cho Hoắc Trường Uyên thì nàng cũng có thể xử đẹp chủ nghĩa đại nam nhân của Hoắc Trường Uyên và lòng đố kỵ mạnh mẽ của Hoắc Tiết thị. Trình Du Cẩn cũng có thể sống tốt như vậy, nhưng chưa chắc đã vui vẻ hạnh phúc. Đổi thành Lý Thừa Cảnh, đại khái cũng là đạo lý như vậy.

Lý Thừa Cảnh thấy Trình Du Cẩn mãi không nói chuyện, ánh mắt có chút trống rỗng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Hắn nhướng mày cười nói: "Nàng nghĩ gì mà tập trung thế?"

Trình Du Cẩn lắc đầu, tất nhiên nàng sẽ không chịu nói những lời này cho hắn. Nàng chuyển chủ đề: "Điện hạ, vậy chuyện cứu tế thiên tai, đổi thành ai đi làm vậy?"

"Tất nhiên là môn sinh mà Dương Thủ phụ tâm đắc rồi." Lý Thừa Cảnh cảm nhận được nàng cố ý chuyển chủ đề, hắn cũng không truy cứu mà thuận theo đó nói về tình huống bên ngoài: "Hôm nay chỉ là Nội các đọ sức với nhau thôi, đợi sáng mai thượng triều còn ồn ào hơn kìa."

Quả nhiên ngày hôm sau, chuyện cứu tế thiên tai ở Giang Nam lại gây lên sóng to gió lớn trên triều đình.

Chủ soái cứu trợ thiên tai lâm trận đổi người, còn đổi thành thân tín của Dương Thủ phụ, những thần tử khác nghe thấy cũng bùng nổ. Triều thần cũng bởi vì vậy mà huyên náo không ngừng, trong lúc tranh chấp lại liên quan tới việc lúc đầu Từ Văn cắt xén ngân lượng, kém chất lượng, thích việc lớn, ham công to, đến nỗi gây ra chuyện bệnh dịch. Trong triều đường, một đám người ồn ào đòi xử lý tội thần, một đám người chỉ trích Dương Thủ phụ kết bè kết phái. Rõ ràng lúc đầu chính là do người của Dương phái sơ xuất gây ra, giờ đây vậy mà còn phái môn sinh của mình đi kết thúc công việc, thiên hạ ích kỷ, có công bằng ở đâu có thể tin tưởng được?

Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi Dương Phủ Thành trở thành Thủ phụ đến nay bị vạch tội với quy mô lớn như vậy. Cơn giận giữ của mọi người bộc phát như lũ lụt, bình thường non xanh nước biếc yên tĩnh, đợi đến điểm bộc phát kia, tất cả thù mới hận cũ đều sẽ ào hết ra ngoài.

Có người đầu tiên mở màn, những thần tử khác cũng nhao nhao tố cáo theo. Từ chuyện của Từ Văn liên quan tới quyền lực của Dương Thủ phụ, lại từ quyền lực dây dưa đến hậu cung tham gia chính sự, cuối cùng đến độc tôn của Dương gia Dương Hiếu Ngọc ức hiếp nam nhân, chiếm đoạt nữ nhân, nô bộc của Dương gia ỷ thế hiếp người đều bị lôi ra.

Không biết ai mở đầu trước, dù sao thì khí thế vạch tội như nước lũ vỡ đê, một khi bùng phát thì không thể kiểm soát được.

Công cuộc luận tội lớn này kéo dài một tháng trời, mỗi ngày trên bàn của Hoàng đế đều chất đống tấu sớ tố cáo Thủ phụ như tuyết rơi vậy, thần văn phát huy hết tài viết văn khi đi thi năm đó, mỗi một cái đều nói có sách mách có chứng, báo cáo chỉnh tề, ngôn ngữ rành mạch rõ ràng, vô cùng phong phú, cảm xúc dồi dào mắng Dương Thủ phụ tận mười trang giấy. Bọn họ viết một bức còn chưa đủ tận hứng, ngày hôm sau thấy Hoàng đế chưa xử lý, lại tiếp tục viết tấu chương mắng.

Dương Thủ phụ đã từng xử lý rất nhiều người bị tố cáo, quan viên tự nhận lỗi rồi từ chức nhưng ông ta chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày nhân vật chính lại biến thành chính mình. Hơn nữa tố cáo với quy mô lớn như vậy là chuyện xưa nay chưa từng có, cuối cùng mọi người gần như phát điên, bất chấp sự thật, bất chấp chân tướng, chỉ vì muốn mắng mà mắng.

Dương Phủ Thành tức giận, sấm rền gió cuốn xử lý mấy người dẫn đầu trong đó. Nhưng Hoàng đế khai quốc đã để lại lời dạy dỗ của tổ tiên là không giết ngôn quan, cho nên Dương Phủ Thành không thể giết, chỉ có thể trách tội.

Nhưng đối với ngôn quan mà nói, vì lời răn dạy mà bị trách tội chính là niềm vinh dự, nói chuyện này ra ngoài chính là danh tiếng tốt đẹp của quan thần thanh liêm, cương trực. Cho nên Dương Thủ phụ càng hung dữ hơn, chỉ cần ngôn quan không bị đánh chết, ngày hôm sau được người đỡ dậy, vẫn tiếp tục mắng.

Dương Thủ Phụ cưỡng chế đàn áp tất cả những âm thanh phản đối, vẫn phái môn đệ của mình đi thay thế vị trí của Thái tử. Ông ta tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một lần tố cáo bình thường mà thôi, trấn áp được mấy người có tiếng nói cao nhất lại là được rồi. Thế nhưng cường độ và thời gian của lần tố cáo này lại vượt xa dự liệu của ông ta. Cuối cùng, đến cả Dương Thái hậu ở trong hậu cũng cũng bị kinh động đến rồi. Cho dù Dương Thái hậu và Dương Phủ Thành là loại người bỉ ổi nhưng dù sao cũng là tỷ đệ ruột thịt, trước mặt người ngoài tất nhiên sẽ đứng về phía người nhà của mình.

Dương Thái hậu dùng bệnh ép buộc, cuối cùng Hoàng đế hạ lệnh, giáng chức toàn bộ mấy vị quan viên dẫn đầu tố cáo Dương Thủ phụ, thăng chức quan cho Dương Thế Long, còn tặng thêm ngân lượng và thảo dược quý báu, ý muốn nhân nhượng vô cùng rõ ràng.

Bởi vì Hoàng đế ra mặt mạnh mẽ trấn áp, chuyện tố cáo này đã được giải quyết, người tiếp nhận việc cứu tế thiên tai vẫn là môn sinh của Dương Phủ Thành, Từ Văn chẳng qua cũng chỉ là bị giáng chức quan, bị khiển trách không nặng mà cũng chẳng nhẹ. Nhiều người liều mạng vì công lý như vậy, cuối cùng Dương gia vẫn đứng sừng sững trong mưa gió, ngược lại là mấy người tố cáo đầu tiên, bị bãi quan, giáng chức.

Đến cả Thái tử, người chân chính lập được công lớn trong chuyện cứu tế thiên tai và dịch bệnh này, giờ đây cũng lui về Đông cung, rất hiếm khi ra mặt.

Trong cơn phong ba vạch tội này có không ít người căm phẫn đi cầu xin Thái tử đòi lại công đạo, Lý Thừa Cảnh đều nói lệnh vua tự có đạo lý, hắn vui vẻ làm theo mệnh lệnh, tất cả đều nghe Thánh thượng sắp xếp.

Cuối cùng, quả nhiên tất cả mọi chuyện đều bị ép xuống, Hoàng đế đã cho Dương Thủ phụ đủ mặt mũi, Dương Thủ phụ vẫn là gia đình thống trị như cũ. Người trong triều thấy mọi thứ đều đã lắng xuống thì tức giận vô cùng, nhưng lại không thể làm gì được, nhao nhao lên cảm thấy không đáng thay cho Thái tử. Lý Thừa Cảnh rất ít khi ra ngoài, hạ triều thì vội hồi cung chăm sóc Trình Du Cẩn dưỡng thai. Đôi phu phụ ở Đông cung này, người này còn thích ở nhà hơn so với người kia, đều là tính nết không thích náo nhiệt, chỉ cần ở trong Từ Khánh cung là ở đó cả một ngày.

Tháng mười trôi qua, dường như tất cả những mọi người trong kinh thành liên quan đến cơn phong ba vạch tội này đều bị Hoàng đế đích thân trấn áp, biến mất không một tiếng động.

Bước vào tháng mười một, Dương Thủ phụ không chút tổn hại nào, người của Dương gia trải qua lần này lúc ra ngoài cũng càng ngày càng ra oai. Mà bụng của Trình Du Cẩn cũng to lắm rồi, bắt mạch bình an cũng trở thành chuyện hàng ngày, tất cả mọi người trong Từ Khánh cung đều bất giác căng thẳng lên.

Thời kỳ chuyển dạ của Trình Du Cẩn càng ngày càng gần, lúc Nghi Xuân Hầu phủ tới thăm, Trình lão phu nhân nhìn thấy bụng của nàng, bà ấy do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nuốt lại toàn bộ vào bụng.

Trình lão phu nhân chỉ có thể đổi cách nói khác nhắc nhở Trình Du Cẩn: "Thái tử phi, mặc dù nói thai phụ cần phải tĩnh dưỡng nhưng vận động thích hợp có lợi chứ không có hại. Mặc dù bây giờ bụng con to không tiện nhưng mỗi ngày đi lại cũng không thể buông lỏng, để nha hoàn đỡ, dù thế nào cũng nên đi lại ba bốn vòng. Bây giờ vận động nhiều, lúc chuyển dạ mới có thể bớt đau."

Trình Du Cẩn gật đầu: "Con biết rồi, từ sau khi thai nhi ổn định, thói quen vận động mỗi ngày của con chưa từng buông lỏng, cho dù không thể ra ngoài thì cũng sẽ đi lại ba vòng trong hoa viên của Đông cung."

Trình lão phu nhân gật đầu, dù sao bà ấy cũng yên tâm hơn một chút rồi. Bây giờ toàn bộ tài sản cùng gia đình Nghi Xuân Hầu phủ đều gắn liền với Trình Du Cẩn, không có ai trông chờ nàng khỏe mạnh, mẫu tử bình an hơn là Trình lão phu nhân.

Thậm chí trong cung còn không thừa nhận nhưng có rất nhiều phu nhân trong cái vòng tròn này đều âm thầm suy đoán, thai này của Thái tử phi chỉ sợ là song bào thai. Nhất là Trình lão phu nhân, năm đó bà ấy từng nhìn thấy Nguyễn thị mang thai, hiện tại lại nhìn thấy thai kỳ của Trình Du Cẩn, trong lòng đã chắc chắn đến tám phần rồi.

Chủ đề này nghiêm trọng, Trình lão phu nhân và Trình Du Cẩn không ai chủ động nhắc tới nó. Nhưng lúc Trình lão phu nhân hồi phủ, nhìn cảnh hoa đung đưa ở phía xa, bà ấy không nhịn được mà thở dài, bình thường người ta đều hy vọng đứa con đầu lòng của đại nhu tức là nam, nếu như thai song sinh là nam, chỉ sợ niềm vui không phải là thắp hương cho tổ tiên ngay tại chỗ. Thế nhưng đặt trong hoàng gia lại biến thành điều kiêng kị.

Điều đó dẫn đến việc bây giờ tất cả mọi người đều trông mong, Thái tử phi nhất định phải sinh ra một đôi cô nương. Điều này khiến cho những người khác cầu con đã lâu mà không có kết quả thấy được, không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.

Tháng mười một, rất nhiều người nóng ruột nóng gan vì tin tức của Đông cung, buổi tối không ai ngủ ngon, trong cung thường xuyên có những biến động nhỏ, rất nhiều đèn đều sáng lên.

Dương Thái hậu và Dương Hoàng hậu đều đang tính từng ngày, đến cả Hoàng đế cũng không nhịn được mà hỏi suốt ngày, bao lâu nữa thì Thái tử phi chuyển dạ?

Trong lúc căng thẳng, Đông cung là trung tâm của chủ đề lại vô cùng yên tĩnh. Bà đỡ và bà vú đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, Lý Thừa Cảnh không để người khác lộ ra sắc mặt căng thẳng, sợ ảnh hưởng tới tinh thần và trạng thái của Trình Du Cẩn nhưng chính bản thân hắn lúc nào cũng mất ngủ, chỉ hơi động nhẹ cũng bị tỉnh giấc.

Bản thân Trình Du Cẩn dễ ăn dễ ngủ, còn Lý Thừa Cảnh rõ ràng là gầy hơn rất nhiều.

Trình Du Cẩn nhìn thấy, chính nàng cũng cảm thấy ngại ngùng: "Điện hạ, thật ra chàng không cần căng thẳng như vậy đâu. Trai gái đều là duyên phận, đợi đến lúc đó, bọn chúng tự nhiên sẽ xuất hiện."

"Ta biết." Lý Thừa Cảnh xoa mi tâm, điềm tĩnh nói: "Ta không căng thẳng."

Trình Du Cẩn lén lút nhìn hắn, không nói chuyện.

Mọi người nơm nớp lo sợ suốt một tháng nhưng mãi đến gần cuối tháng mười một, Trình Du Cẩn cũng không có chút dấu hiệu sắp chuyển dạ nào. Thời gian căng thẳng quá dài cũng dần dần mất cảnh giác, mọi người đều cảm thấy hai ngày cuối sợ là sẽ không sinh được, không nghĩ tới lại vào ngày cuối cùng của tháng mười một, trong đêm khuya, Trình Du Cẩn đột nhiên chuyển dạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com