Full Tcct Vien Co Dai Than
"Thắng! Chúng ta thắng rồi!" Trương Giai Lạc mở cửa lao ra khỏi phòng.
Tần Mục Vân cười sáng lạn, "Thắng, đội trưởng chúng ta thắng rồi!""Chúng ta thắng a!" Lâm Kính Ngôn đôi mắt có chút ướt át.Hắn không phải tuyển thủ có thiên phú đứng đầu, có thể được đến đệ nhất lưu manh danh hiệu hoàn toàn là dựa vào chính mình một bước một bước đi tới. Theo tuổi gia tăng, trạng thái của hắn cũng không ngừng trượt xuống, cuối cùng ở trước toàn minh tinh cuối tuần bị Đường Hạo dĩ hạ khắc thượng.Sau khi thua thi đấu hắn ở trong đội cũng không được quá tốt, đúng lúc ấy, hắn nhận được Hàn Văn Thanh điện thoại.Hắn nói: Tới Bá Đồ đi, nơi này có ngươi vị trí."Có thể tới Bá Đồ thật sự, thật sự quá tốt rồi!" Trương Giai Lạc cười nói ra những lời này, nước mắt lại không nghe lời chảy xuống dưới.Hàn Văn Thanh bị không khí cảm nhiễm, khóe miệng cũng nở nụ cười.Đột nhiên, mọi người thấy thiếu ai đó."Tiểu Hi đâu?""Tam biểu tỷ đâu?"Trương Giai Lạc và Trương Tân Kiệt đồng thời phát ra tiếng.Lâm Kính Ngôn nói, "Vẫn còn trong phòng."'Cốc cốc cốc'Tiếng gõ cửa liên hồi vang lên, Thường Hi choàng tỉnh. Cô ổn định lại hơi thở, lau đi mồ hôi trên trán, đứng dậy ra mở cửa. Khổ nỗi, tay không còn sức lực lại thêm mồ hôi đầy tay không thể nào xoay được tay nắm cửa."Tiểu Hi, Tiểu Hi!"Trương Giai Lạc ở ngoài cửa gọi, giọng điệu mang theo vui mừng vì chiến thắng và lo lắng vì cô không mở cửa.Thường Hi la lớn, "Ta không mở cửa được, tay thoát lực."Giây tiếp theo, Trương Giai Lạc giúp cô mở cửa ra, một bước tiến tới ôm lấy cô. Hắn cười rạng rỡ, "Chúng ta thắng rồi a!!!"Thường Hi đi ra ngoài, khuôn mặt ai cũng mang theo nụ cười rạng rỡ và đầy niềm vui sướng. Ngay cả Hàn Văn Thanh mặt lạnh, Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn cũng mang theo nụ cười nhạt chứ nói chi Trương Giai Lạc, Tần Mục Vân và Lâm Kính Ngôn. Cười toét cả miệng luôn rồi."Đi thôi." Hàn Văn Thanh dẫn đầu mọi người đi xuống sân.Khắp nhà thi đấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Nơi này là sân nhà Bá Đồ, fans đầy ắp khán đài, tiếng vỗ tay vang dội cả nhà thi đấu, tiếng la hét chúc mừng hỗn loạn lấp áp nhau. Ồn ào nhưng tràn ngập vui sướng và hớn hở tột cùng.Sau đó nhà thi đấu cử hành lễ trao giải cho Bá Đồ.Tay thoát lực, Thường Hi giơ tay lên nhận lấy chiếc nhẫn quán quân đã rất phí sức, chưa kịp nắm chặt tay run rẩy buông thỏng làm chiếc nhẫn rớt xuống. Chỉ trong chớp mắt, Trương Giai Lạc đứng bên cạnh phản ứng nhanh chụp lấy chiếc nhẫn. Sau đó hắn cầm tay cô lên, thay cô đeo vào.Khi đội trưởng Hàn Văn Thanh giơ chiếc cúp lên, lại một lần nữa tràng vỗ tay như sấm bùng nổ khắp hội trường.Cách năm năm, Bá Đồ lại lần nữa đăng quan chức quán quân.Bá Đồ - trước sau như một. Từ đầu đến cuối Bá Đồ chưa có phút nào sợ hãi, chưa có phút nào từ bỏ. Họ một mực dốc sức chiến đấu, cố gắng đến giây cuối cùng và họ đã giành được phần thưởng xứng đáng.Vinh Quang!Tối cao vinh quang – Quán quân!......Sau khi Luân Hồi phỏng vấn xong, chiến đội vào phỏng vấn tiếp theo là Bá Đồ. Sáu tuyển thủ xuất chiến trong trận đoàn đội đều ngồi trên bục, một người cũng không vắng mặt. Bá Đồ ngồi theo thứ tự sau: Tần Mục Vân, Lâm Kính Ngôn, Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh, Lam Thường Hi, Trương Giai Lạc.Trước kia Lam Thường Hi thường ngồi ngoài cùng, nhưng hôm nay Trương Giai Lạc đẩy cô vào trong, ngồi bên cánh tay trái của đội trưởng Hàn Văn Thanh. Mà hôm nay, phóng viên không hề nói một lời sắc bén nào, mỗi câu hỏi đều nhẹ nhàng và mang sự chúc mừng vì chiến thắng của Bá Đồ.MVP của chung kết không chút nào ngoài ý muốn chính là Lam Thường Hi.Xuyên suốt giải đấu, ai cũng biết Mạn Đà La Hoa là hỗ trợ, Mạn Châu Sa Hoa mới là cường công. Tuy Thường Hi chơi được hai phong cách khác nhau nhưng đổi chức nghiệp hoán đổi phong cách lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tay súng thiện xạ chơi cường công hoàn toàn khác tay súng thiện xạ chơi hỗ trợ. Vị trí khác nhau, cách đánh khác nhau, lối suy nghĩ khác nhau, CD chờ đợi và cách dùng kỹ năng khác nhau. Không có mấy ai dễ dàng thay đổi phong cách như vậy bởi vì độ thành thục tối ưu.Vậy mà Lam Thường Hi lại làm được!Đột ngột thay đổi phong cách làm Luân hồi trở tay không kịp. Một mình Thường Hi lấp vào điểm yếu thể lực của Bá Đồ, cô xoay chuyển tình huống, BOX-1 Thương Vương, từng viên đạn, từng quả lựa đạn thả ra lần nữa tái hiện đấu pháp phá bỏ khiến Luân Hồi mất hai mạng cùng lúc.Nhưng mà cô cũng trả giá không nhỏ.Hoàn toàn đuối sức, để mở lời trả lời phóng viên cũng thấy mệt.Toàn bộ quá trình phỏng vấn từ đầu đến cuối đều do Bá Đồ hán tử trả lời, Thường Hi không nói lời nào, có phóng viên hỏi cô cô chỉ nói vài ba chữ rồi giao qua cho đội phó xử lí. Phóng viên thậm chí còn hỏi qua đề tài khác - Diệp Tu, người mới trở lại liên minh."Đến giờ rồi." Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ, "Kết thúc phỏng vấn thôi!""Aaaa... Trương phó đội, nói thêm mấy câu về Diệp Tu đi?" Các phóng viên khóc thét, nhưng hình như trong mắt Trương Tân Kiệt cái đồng hồ còn quan trọng hơn cả Diệp Tu. Tuyển thủ chiến đội Bá Đồ thế là nối đuôi nhau đứng dậy rời khỏi hội trường phỏng vấn.Thông thường đội quán quân phải tổ chức tiệc tưng bừng ăn mừng thắng lợi, nhưng mà suy xét đến cô gái duy nhất đã mệt, mọi người quyết định rời bữa tiệc qua ngày mai.Ăn mừng thì ăn lúc nào chả được, nhưng mà người mệt không thể không nghỉ! Ốm một cái, kiệt sức đến đi bệnh viện thì làm sao bây giờ.Mà cũng gần đến 11 giờ.Mọi người ai cũng biết, Bá Đồ phó đội Trương Tân Kiệt là cái cưỡng bách chứng 11 giờ phải đi ngủ. Cho nên, suy xét hai con người trên, Bá Đồ nối đuôi nhau về câu lạc bộ.Nghỉ khỏe đi, tiệc tùng gì ngày mai tính!Mà ngày hôm sau Bá Đồ phong thả phong cách nghiêm cẩn, tự thả bay mình. Tiệc tùng từ chiều đến tối khuya, người hát người tranh giành nhau phần ăn người nhắc lại điểm sai tức cười trong trận đấu. "Hô..." Thường Hi dựa lưng vào thành ghế."Làm sao vậy?" Trương Giai Lạc giúp cô lột càng cua đồng thời hỏi."Không có gì." Thường Hi cười.Chỉ là cô đang nghĩ, hợp đồng hết hạn rồi có nên kí tiếp không, dù sao cô trở lại chỉ để giúp Trương Giai Lạc và Bá Đồ bắt được quán quân.Sau đó Bá Đồ bắt đầu gọi rượu. Bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, không thể uống rượu nhưng đôi khi phá luật thì không sao, chỉ là không thể mong đợi gì vào một đám trạch nam quanh năm ngồi trước máy tính. Cho dù là Bá Đồ hán tử đi chăng nữa cũng bị rượu hạ gục.Thường Hi ngồi ăn trái cây nhìn từng tên ngã xuống, người tỉnh táo duy nhất chỉ có ba người không đụng vào rượu là cô, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt.Bỗng nhiên Trương Giai Lạc quay sang ôm chầm lấy cô làm cô giật mình rớt cả miếng đào đang ăn.Trương Giai Lạc đã say, hắn từ bên hông vòng qua ôm eo cô, đầu cúi xuống dựa vào vai cô tìm chỗ thoải mái ngủ.Thường Hi vươn tay nghịch nghịch bím tóc của hắn, không đẩy hắn ra mà mặc kệ hắn ngủ.Trương Tân Kiệt tuy không nhiều chuyện nhưng làm một cái quan tâm tỷ tỷ, hắn vẫn hỏi, "Tam biểu tỷ, tỷ tính toán gương vỡ lại lành sao?"Thường Hi cười, "Phải xem tên ngốc này."Trương Tân Kiệt hiểu rõ gật đầu.Hàn Văn Thanh cảm thấy nên thông báo trước cho lão bản để hắn chuẩn bị tâm lý trước.
Tần Mục Vân cười sáng lạn, "Thắng, đội trưởng chúng ta thắng rồi!""Chúng ta thắng a!" Lâm Kính Ngôn đôi mắt có chút ướt át.Hắn không phải tuyển thủ có thiên phú đứng đầu, có thể được đến đệ nhất lưu manh danh hiệu hoàn toàn là dựa vào chính mình một bước một bước đi tới. Theo tuổi gia tăng, trạng thái của hắn cũng không ngừng trượt xuống, cuối cùng ở trước toàn minh tinh cuối tuần bị Đường Hạo dĩ hạ khắc thượng.Sau khi thua thi đấu hắn ở trong đội cũng không được quá tốt, đúng lúc ấy, hắn nhận được Hàn Văn Thanh điện thoại.Hắn nói: Tới Bá Đồ đi, nơi này có ngươi vị trí."Có thể tới Bá Đồ thật sự, thật sự quá tốt rồi!" Trương Giai Lạc cười nói ra những lời này, nước mắt lại không nghe lời chảy xuống dưới.Hàn Văn Thanh bị không khí cảm nhiễm, khóe miệng cũng nở nụ cười.Đột nhiên, mọi người thấy thiếu ai đó."Tiểu Hi đâu?""Tam biểu tỷ đâu?"Trương Giai Lạc và Trương Tân Kiệt đồng thời phát ra tiếng.Lâm Kính Ngôn nói, "Vẫn còn trong phòng."'Cốc cốc cốc'Tiếng gõ cửa liên hồi vang lên, Thường Hi choàng tỉnh. Cô ổn định lại hơi thở, lau đi mồ hôi trên trán, đứng dậy ra mở cửa. Khổ nỗi, tay không còn sức lực lại thêm mồ hôi đầy tay không thể nào xoay được tay nắm cửa."Tiểu Hi, Tiểu Hi!"Trương Giai Lạc ở ngoài cửa gọi, giọng điệu mang theo vui mừng vì chiến thắng và lo lắng vì cô không mở cửa.Thường Hi la lớn, "Ta không mở cửa được, tay thoát lực."Giây tiếp theo, Trương Giai Lạc giúp cô mở cửa ra, một bước tiến tới ôm lấy cô. Hắn cười rạng rỡ, "Chúng ta thắng rồi a!!!"Thường Hi đi ra ngoài, khuôn mặt ai cũng mang theo nụ cười rạng rỡ và đầy niềm vui sướng. Ngay cả Hàn Văn Thanh mặt lạnh, Trương Tân Kiệt nghiêm cẩn cũng mang theo nụ cười nhạt chứ nói chi Trương Giai Lạc, Tần Mục Vân và Lâm Kính Ngôn. Cười toét cả miệng luôn rồi."Đi thôi." Hàn Văn Thanh dẫn đầu mọi người đi xuống sân.Khắp nhà thi đấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Nơi này là sân nhà Bá Đồ, fans đầy ắp khán đài, tiếng vỗ tay vang dội cả nhà thi đấu, tiếng la hét chúc mừng hỗn loạn lấp áp nhau. Ồn ào nhưng tràn ngập vui sướng và hớn hở tột cùng.Sau đó nhà thi đấu cử hành lễ trao giải cho Bá Đồ.Tay thoát lực, Thường Hi giơ tay lên nhận lấy chiếc nhẫn quán quân đã rất phí sức, chưa kịp nắm chặt tay run rẩy buông thỏng làm chiếc nhẫn rớt xuống. Chỉ trong chớp mắt, Trương Giai Lạc đứng bên cạnh phản ứng nhanh chụp lấy chiếc nhẫn. Sau đó hắn cầm tay cô lên, thay cô đeo vào.Khi đội trưởng Hàn Văn Thanh giơ chiếc cúp lên, lại một lần nữa tràng vỗ tay như sấm bùng nổ khắp hội trường.Cách năm năm, Bá Đồ lại lần nữa đăng quan chức quán quân.Bá Đồ - trước sau như một. Từ đầu đến cuối Bá Đồ chưa có phút nào sợ hãi, chưa có phút nào từ bỏ. Họ một mực dốc sức chiến đấu, cố gắng đến giây cuối cùng và họ đã giành được phần thưởng xứng đáng.Vinh Quang!Tối cao vinh quang – Quán quân!......Sau khi Luân Hồi phỏng vấn xong, chiến đội vào phỏng vấn tiếp theo là Bá Đồ. Sáu tuyển thủ xuất chiến trong trận đoàn đội đều ngồi trên bục, một người cũng không vắng mặt. Bá Đồ ngồi theo thứ tự sau: Tần Mục Vân, Lâm Kính Ngôn, Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh, Lam Thường Hi, Trương Giai Lạc.Trước kia Lam Thường Hi thường ngồi ngoài cùng, nhưng hôm nay Trương Giai Lạc đẩy cô vào trong, ngồi bên cánh tay trái của đội trưởng Hàn Văn Thanh. Mà hôm nay, phóng viên không hề nói một lời sắc bén nào, mỗi câu hỏi đều nhẹ nhàng và mang sự chúc mừng vì chiến thắng của Bá Đồ.MVP của chung kết không chút nào ngoài ý muốn chính là Lam Thường Hi.Xuyên suốt giải đấu, ai cũng biết Mạn Đà La Hoa là hỗ trợ, Mạn Châu Sa Hoa mới là cường công. Tuy Thường Hi chơi được hai phong cách khác nhau nhưng đổi chức nghiệp hoán đổi phong cách lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tay súng thiện xạ chơi cường công hoàn toàn khác tay súng thiện xạ chơi hỗ trợ. Vị trí khác nhau, cách đánh khác nhau, lối suy nghĩ khác nhau, CD chờ đợi và cách dùng kỹ năng khác nhau. Không có mấy ai dễ dàng thay đổi phong cách như vậy bởi vì độ thành thục tối ưu.Vậy mà Lam Thường Hi lại làm được!Đột ngột thay đổi phong cách làm Luân hồi trở tay không kịp. Một mình Thường Hi lấp vào điểm yếu thể lực của Bá Đồ, cô xoay chuyển tình huống, BOX-1 Thương Vương, từng viên đạn, từng quả lựa đạn thả ra lần nữa tái hiện đấu pháp phá bỏ khiến Luân Hồi mất hai mạng cùng lúc.Nhưng mà cô cũng trả giá không nhỏ.Hoàn toàn đuối sức, để mở lời trả lời phóng viên cũng thấy mệt.Toàn bộ quá trình phỏng vấn từ đầu đến cuối đều do Bá Đồ hán tử trả lời, Thường Hi không nói lời nào, có phóng viên hỏi cô cô chỉ nói vài ba chữ rồi giao qua cho đội phó xử lí. Phóng viên thậm chí còn hỏi qua đề tài khác - Diệp Tu, người mới trở lại liên minh."Đến giờ rồi." Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ, "Kết thúc phỏng vấn thôi!""Aaaa... Trương phó đội, nói thêm mấy câu về Diệp Tu đi?" Các phóng viên khóc thét, nhưng hình như trong mắt Trương Tân Kiệt cái đồng hồ còn quan trọng hơn cả Diệp Tu. Tuyển thủ chiến đội Bá Đồ thế là nối đuôi nhau đứng dậy rời khỏi hội trường phỏng vấn.Thông thường đội quán quân phải tổ chức tiệc tưng bừng ăn mừng thắng lợi, nhưng mà suy xét đến cô gái duy nhất đã mệt, mọi người quyết định rời bữa tiệc qua ngày mai.Ăn mừng thì ăn lúc nào chả được, nhưng mà người mệt không thể không nghỉ! Ốm một cái, kiệt sức đến đi bệnh viện thì làm sao bây giờ.Mà cũng gần đến 11 giờ.Mọi người ai cũng biết, Bá Đồ phó đội Trương Tân Kiệt là cái cưỡng bách chứng 11 giờ phải đi ngủ. Cho nên, suy xét hai con người trên, Bá Đồ nối đuôi nhau về câu lạc bộ.Nghỉ khỏe đi, tiệc tùng gì ngày mai tính!Mà ngày hôm sau Bá Đồ phong thả phong cách nghiêm cẩn, tự thả bay mình. Tiệc tùng từ chiều đến tối khuya, người hát người tranh giành nhau phần ăn người nhắc lại điểm sai tức cười trong trận đấu. "Hô..." Thường Hi dựa lưng vào thành ghế."Làm sao vậy?" Trương Giai Lạc giúp cô lột càng cua đồng thời hỏi."Không có gì." Thường Hi cười.Chỉ là cô đang nghĩ, hợp đồng hết hạn rồi có nên kí tiếp không, dù sao cô trở lại chỉ để giúp Trương Giai Lạc và Bá Đồ bắt được quán quân.Sau đó Bá Đồ bắt đầu gọi rượu. Bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, không thể uống rượu nhưng đôi khi phá luật thì không sao, chỉ là không thể mong đợi gì vào một đám trạch nam quanh năm ngồi trước máy tính. Cho dù là Bá Đồ hán tử đi chăng nữa cũng bị rượu hạ gục.Thường Hi ngồi ăn trái cây nhìn từng tên ngã xuống, người tỉnh táo duy nhất chỉ có ba người không đụng vào rượu là cô, Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt.Bỗng nhiên Trương Giai Lạc quay sang ôm chầm lấy cô làm cô giật mình rớt cả miếng đào đang ăn.Trương Giai Lạc đã say, hắn từ bên hông vòng qua ôm eo cô, đầu cúi xuống dựa vào vai cô tìm chỗ thoải mái ngủ.Thường Hi vươn tay nghịch nghịch bím tóc của hắn, không đẩy hắn ra mà mặc kệ hắn ngủ.Trương Tân Kiệt tuy không nhiều chuyện nhưng làm một cái quan tâm tỷ tỷ, hắn vẫn hỏi, "Tam biểu tỷ, tỷ tính toán gương vỡ lại lành sao?"Thường Hi cười, "Phải xem tên ngốc này."Trương Tân Kiệt hiểu rõ gật đầu.Hàn Văn Thanh cảm thấy nên thông báo trước cho lão bản để hắn chuẩn bị tâm lý trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com